Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 204: Một chuyện làm ăn (2)




Hắn nói xong lời này, mới cười tủm tỉm chăm chú nhìn Bạch Nhan: "Ta có thể biết danh tự của cô nương không?"
"Bạch Nhan."
"Cô nương họ Bạch? Tiểu Thần theo họ ngươi sao?" Vương Đức Thu kinh ngạc, không nghĩ tới lẽ thường, Bạch Tiểu Thần hẳn nên theo họ cha? Tại sao lại mang họ của nương được?
Thấy bộ dáng Vương Đức Thu kinh ngạc, Bạch Nhan nhếch môi: "Còn có việc?"
"Là thế này, trước đó từ chỗ Bạch Tiểu Thần mà ta biết được, trong tay ngươi có một ít đan dược đúng không? Có thể bán cho ta hay không? Bao nhiêu tiền không là vấn đề."
Hai mắt Vương Đức Thu phát sáng, tựa như sói đói nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon.
Bạch Nhan trầm ngâm nửa ngày: "Đan dược mấy phẩm?"
"Tam phẩm trở lên là được rồi."
"Được! Ta có thể cung cấp cho ngươi từ Tam phẩm trở lên, Ngũ phẩm trở xuống, trong đó Ngũ phẩm đan dược, giá cả của nó, ta sẽ cho người tới trao đổi với ngươi."
Tim Vương Đức Thu co thắt, lúc đầu hắn chỉ cho là Bạch Nhan cung cấp đan dược Tam phẩm và Tứ phẩm là được rồi, không nghĩ đến cũng có đan dược Ngũ phẩm.
Chuyện này...
Quả thực là một trận thiên đại kinh hỉ!
"Giá cả gì đó đều dễ nói, thế khi nào thì Bạch Nhan cô nương cung cấp cho ta đây?"
"Tam phẩm đan dược và Tứ phẩm đan dược, mỗi tháng ta có thể cung cấp cho ngươi một trăm viên, dược liệu Ngũ phẩm đan dược cần chính ngươi cung cấp, đồng thời mỗi tháng ta chỉ luyện chế một lần, mỗi lần luyện được nhiều hay ít còn dựa vào vận khí."
Hai mắt Vương Đức Thu sáng lên.
Chính nàng luyện chế? Đó là nói, mẫu thân Bạch Tiểu Thần là đan dược sư Ngũ phẩm sao?
"Được, đan dược ngươi nói sao thì là vậy, giá cả ngươi tìm người tới chỗ ta đàm phán, ta cũng sẽ không để ngươi ăn thiệt thòi."
Dù sao đó cũng không phải tiền của hắn, cũng là bên phía bản gia cần, coi như Bạch Nhan ra giá cao hắn cũng có thể đồng ý.
Bạch Nhan không nói thêm gì, bước sang nhà bên cạnh, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt phụ tử Vương gia...
Vương Tiểu Bàn có chút không hiểu nhìn lão cha nhà mình: "Người tham tiền như ngươi, sao có thể thoải mái như vậy?"
"Nói bậy bạ gì đó?" Vương Đức Thu dựng râu trừng mắt, "Khoảng thời gian trước không phải Bạch Tiểu Thần cho ngươi một chút đan dược sao? Ta sai người quay về đưa cho gia gia ngươi một viên, trải qua giám định của luyện đan sư bản gia, đan dược Bạch Tiểu Thần cho ngươi... dược hiệu vượt xa những đan dược cùng loại khác."
"Cho nên, sau này những đan dược đó đều không được đem bán, tất cả đem hiếu kính gia gia ngươi, gia gia ngươi nói, số đan dược này có bao nhiêu, hắn thu bấy nhiêu."
Vương Đức Thu đắc ý nhếch môi, hắn cảm thấy, muốn trở về bản gia, thì phải dựa vào số đan dược này...
Vương Tiểu Bàn chép miệng: "Hóa ra không phải tiền của mình, chẳng trách lại thoải mái như vậy."
Lão cha nhà mình vĩnh viễn là một gian thương, nói chuyện làm ăn với người ta, mỗi lần đều ép giá rất gắt gao, đây là lần đầu tiên hào phóng như vậy.
Vương Đức Thu trừng mắt Vương Tiểu Bàn: "Có người nói với phụ thân như vậy sao? Dù sao, người thừa kế sau này ở bản gia cũng không phải ngươi, đã vậy, xài bao nhiêu tiền cũng không liên quan đến chúng ta."
"Huống gì, tài sản của bản gia đều để lại cho đường huynh của ngươi, không bằng để Bạch Nhan cô nương kiếm một phần."
Đây mới là mục đích chủ yếu của hắn.
Lần này, bọn họ bị ép rời khỏi bản gia, nguyên nhân cũng có lão đệ và chất nhi trợ giúp, hắn không hung hăng hố bọn họ một chút, sao có thể cam tâm?
Vương Tiểu Bàn gãi đầu một cái: "Gia gia sẽ đồng ý sao?"
"Ha ha," Vương Đức Thu cười gian xảo, "Ta đã sớm nói chuyện với gia gia ngươi, đan dược sư sở dĩ luyện ra đan dược phẩm chất cao như thế, là vì hao tốn quá nhiều thời gian, cho nên... số đan dược này là cung không đủ cầu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.