Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 18: Cái gọi là phụ thân (2)




Edit: ThienDa
Bọn họ lúc trước cho rằng, Bạch Nhan như vậy là vì chịu không được khi mẫu thân qua đời, bây giờ xem ra, thực sự là có ẩn tình?
"Các ngươi đừng nghe nàng nói bậy!" Bạch Chỉ bỏ ngụy trang, hai tay chống nạnh, phẫn nộ nói, "Ta có ý tốt muốn che chở nàng, nàng cư nhiên muốn hãm hại nương ta, thật là hảo tâm không hảo báo (*), khó trách lại làm ta việc đồi phong bại tục!"
(*) hảo tâm không hảo báo: ý tốt không được đáp lại
Nàng ác độc nhìn chằm chằm hướng Bạch Nhan rời đi, hung hăng nắm chặt nắm đấm.
Ngươi trở về thì như thế nào? Nhị tỷ ta là Thái tử phi cao quý, Thái tử đối với nàng cực kỳ sủng ái, nơi này, đã không còn vị trí của ngươi!
...
Bạch Nhan trở về cũng không cố tình che dấu, ngược lại càng cao điệu cho mọi người biết, nàng đã trở lại!
Bạch Chấn Tường cũng bị kinh động, vội vã từ bên ngoài chạy về, hắn về đến nhà liền tổ chức hội tộc, đồng thời sai người đi gọi Bạch Nhan tới.
Nhưng trước sau thân ảnh tuyệt diễm kia không có xuất hiện, cho đến thời điểm Bạch Chấn Tường không còn kiên nhẫn, nữ tử hồng y mới khoan thai tới chậm.
Ngoài cửa, dưới ánh mặt trời, nữ tử mỹ mạo khuynh thành, hồng y tuyệt thế, so với sáu năm trước mảnh khảnh, nàng lúc này dáng người tinh tế, tóc đen tản mát ở phía sau, nổi bật lên chiếc cổ trắng như ngọc.
Ngồi bên cạnh Bạch Chấn Tường Vu Dung nắm chặt tay, trong lòng nàng tràn đầy ghen tị, tâm như bị kim châm hết sức khó chịu.
Edit: ThienDa
Nàng sinh hai nữ nhi, không có một người về dung mạo có thể cùng tiện nhân kia so sánh! Cũng may lão thiên gia công bằng, cho nàng dung mạo tuyệt thế, đồng thời để nàng thể chất phế vật!
Nếu không phải như thế, Nhược Nhi không có cách nào thế chân nàng trở thành người Hoàng tộc.
"Nhan Nhi, ngươi trở về rồi?" Vu Dung dù trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt cũng không biểu hiện gì, nàng mang theo nụ cười dối trá, nói, "Trở về thì tốt, những năm này, phụ thân ngươi vì ngươi mà lo lắng, ngươi mau mau cùng hắn nhận sai, hắn sẽ tha thứ cho ngươi."
"Dung Nhi, ngươi không cần vì nghịch nữ này nói chuyện!" Bạch Chấn Tường sầm mặt lại, nghiêm nghị nói, "Bạch Nhan, ngươi lập tức quỳ xuống cho ta!"
Quỳ?
Bạch Nhan cười lạnh, thời điểm nàng bái sư, ba vị sư phụ đều không để nàng quỳ, Bạch Chấn Tường này lại có tư cách?
"Ta không sai, không cần nhận!"
Nàng đến Bạch gia, chỉ để gặp Bạch Tiêu, những người khác, trừ bỏ cừu hận ra, không còn một chút tình cảm.
"Làm càn!" Bạch Chấn Tường giận quát một tiếng, vỗ án đứng lên, một bộ dáng đau đớn, "Ngươi có biết hay không, ngươi năm đó làm ra sự tình, để cho Bạch phủ ít nhiều xấu hổ? Nếu không phải nhờ Dung Nhi một mực nói tốt, ta đã đem ngươi trục xuất ra khỏi gia phả!"
"Gia chủ, đừng nói nữa," Vu Dung vội vàng kéo ống tay áo Bạch Chấn Tường, thần sắc ủy khuất, "Ta dù sao cũng chỉ là mẹ kế, mặc dù ta làm cái gì cũng đều không tốt, còn bị oán trách là xen vào việc của người khác."
Bạch Chấn Tường hiển nhiên còn đang tức giận, nhấc tay Vu Dung ra: "Nàng ngay cả sai cũng không nhận, ngươi liền vì nàng nói cái gì? Bạch Nhan, ngươi cũng đã biết, bởi vì ngươi cùng người bỏ trốn, ngoại tổ mẫu vì thương tâm quá độ mà hôn mê, mẫu thân ngươi thiếu chút nữa khóc ngất đi! Mà ngươi, lại lòng lang dạ sói! Bạch Chấn Tường ta coi như nuôi một con bạch nhãn lang, từ nay về sau gia phả Bạch gia không có ngươi!"
Bạch Nhan cất tiếng cười trầm thấp: "Ngươi nói ngoại tổ mẫu là vị ở Lam gia kia? Hay là cái người trước mắt? Nếu như người trước mắt, ta cũng không biết nàng khi nào thành ngoại tổ mẫu của ta? Còn về mẫu thân ta, nàng sớm đã chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.