Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 160: Cõng nồi (2)




Vì thế, hắn gọi một tiếng tiểu thế tử cũng không sai.
"Các ngươi bắt hắn lại cho bản công chúa!" Hai mắt Lục công chúa đỏ lên, vừa rồi rõ ràng nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất, tại sao tiểu súc sinh này có thể tránh được chứ?
"Công chúa điện hạ, tiểu thế tử là đứa trẻ."
Vẻ mặt thị vệ hơi xoắn xuýt, vương gia đã hạ lệnh, người trong vương phủ phải lấy vương phi tương lai và tiểu thế tử làm đầu.
Nếu trong hoàn cảnh này tiểu thế tử bị công chúa tùy tiện này khi dễ, bọn họ đều gánh không nổi!
"Ta mặc kệ! Các ngươi phải xả giận cho bản công chúa!" Lục công chúa giận lên đặp một cước về phía thị vệ, "Các ngươi mau lên, đừng quên, các ngươi đều là người phụ hoàng ban cho Thương Vương, phụ hoàng ta mới là chủ tử của các ngươi."
Thị vệ bị đạp một cước, sắc mặt đã không tốt, bây giờ nghe lời này của Lục công chúa, khuôn mặt lập tức trắng bệch: "Công chúa, lời này không thể nói lung tung, bệ hạ đã đem chúng ta cho Thương Vương, vậy chúng ta liền là người của Thương Vương, đã như vậy, đương nhiên sẽ bảo vệ tiểu thế tử."
"Tốt, vậy bản công chúa tiếp tục tự mình động thủ!"
Lục công chúa nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên rút trường tiên từ bên hông ra, quất một roi tới Bạch Tiểu Thần.
Ngay tại lúc roi sắp đánh vào Bạch Tiểu Thần, vừa vặn Bạch Tiểu Thần giơ tay gãi gãi cổ, cũng vì cử động này mà đầu hắn nghiêng một chút, tránh được trường tiên.
Lần thứ nhất, có thể nói là trùng hợp, vậy lần này thì sao?
Lại là trùng hợp?
Thị vệ vương phủ đều bị hành động của Lục công chúa dọa sợ, mồ hôi lạnh dần dần đổ xuống, nếu không phải vừa rồi tiểu thế tử vận khí tốt tránh được, một roi này đánh xuống sẽ hủy đi dung mạo tiểu thế tử.
Vương gia trở về biết được, Lục công chúa không ngừng làm bậy, bọn họ sẽ xong đời!
"Lục công chúa, đắc tội!"
Đầu lĩnh thị vệ đưa cho người phía sau một ánh mắt, đám người kia lập tức đem Lục công chúa vào vòng vây.
"Thị vệ thúc thúc."
Ngay lúc bọn họ muốn động thủ, một âm thanh mềm mại vang lên từ phía sau.
Thị vệ khẽ giật mình, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thần đang ôm mèo nhỏ màu trắng trong ngực, cung kính hỏi: "Tiểu thế tử có gì phân phó?"
"Vị đại thẩm này đoán chừng tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, Thần Nhi không so đo với nàng, ngươi để nàng đi đi."
Lúc này, bên ngoài vương phủ đã bị một nhóm người vây quanh.
Nghe xong lời Bạch Tiểu Thần, đều nhìn Lục công chúa với ánh mắt bất mãn cùng khinh bỉ.
Tuổi nhỏ?
Đứa trẻ bị bắt nạt khoảng chừng mới năm tuổi thôi, trái ngược, Lục công chúa đã trưởng thành rồi.
Nhưng hôm nay, một đứa trẻ có thể rộng lượng như vậy, Lục công chúa lại ỷ thế hiếp người kêu đánh kêu giết?
"Dạ, tiểu thế tử."
Nghe Bạch Tiểu Thần nói, thị vệ cũng nhẹ nhàng thở ra, thú thực, bọn họ cũng không muốn động thủ với Lục công chúa, vì không để Thương Vương tức giận, bọn họ chỉ có thể kiên trì mà làm.
Nếu có câu này của tiểu thế tử, xem như bọn họ thả Lục công chúa, Thương Vương cũng không trách tội bọn họ.
"Chờ xem!"
Lục công chúa thả mái tóc rối tung, sau khi hung tợn trợn mắt với Bạch Tiểu Thần, lập tức vượt qua đám người bỏ đi.
Một lát sau, quần chúng vây xem cũng tản đi, những thị vệ vốn định hộ tống Bạch Tiểu Thần, đều bị hắn đuổi đi.
Chuyện cười.
Nếu có đám thị vệ ở đây, làm sao hắn làm việc được?
"Tiểu chủ nhân, nói đi, ngươi muốn âm người thế nào?"
Đợi tất cả mọi người đi khỏi, Tiểu Mễ liếm móng vuốt, hờ hững hỏi.
Nếu không phải vì muốn âm Lục công chúa một phen, sợ rằng bằng tính tình của tiểu chủ nhân, sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục công chúa.
"Tiểu Mễ, ta lấy từ trên người đại thẩm xấu xa kia được thứ này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.