Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 159: Cõng nồi (1)




Edit: Tiêu Tiêu
"Tiểu Mễ, " Bạch Tiểu Thần vuốt ve đầu Tiểu Mễ, mắt to chứa ý cười ngây thơ, "Trước đó mẫu thân đã dặn chúng ta, đừng chấp nhặt với đại thẩm đang trong thời kỳ mãn kinh, mấy nữ nhân này tuổi tác đã cao tính tình còn khá táo bạo, lúc đó Thần Nhi không tin, hôm nay thì tin rồi."
Lục công chúa không hiểu thời kỳ mãn kinh là cái gì, nhưng nàng ta hiểu câu cuối cùng.
Tiểu súc sinh này dám nói nàng lớn tuổi?
"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì!" Lục công chúa tức giận giẫm chân, "Mau bắt tiểu tạp chủng này lại cho ta!"
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, từ đầu tới cuối đều không dám lên.
Tiểu tổ tông này là nhi tử Đế Thương, hơn nữa ở trong cung, Đế Thương vì muốn bảo vệ hắn mà bác bỏ cả mặt mũi của bệ hạ.
Bọn họ lấy đâu ra lá gan động vào hắn?
"Công chúa điện hạ, " một thị vệ chậm chạp bước lên, do dự nói, "Hắn là nhi tử Đế Thương công khai thừa nhận, nếu như động vào hắn mà bị bệ hạ biết, có thể..."
"Làm càn!" Lục công chúa quăng một cái tát, dung nhan tú lệ vặn vẹo, "Đừng quên chủ tử của các ngươi rốt cuộc là ai! Hiện tại các ngươi lo sợ Thương Vương nên không động thủ, tốt, vậy bản công chúa tự mình làm, để xem tiểu súc sinh này còn dám làm càn trước mặt bản công chúa nữa hay không!"
Nếu như là quá khứ, Lục công chúa sẽ không dám đối nghịch với Đế Thương.
Nhưng hôm nay, trong lòng nàng ta đã tràn ngập sự ghen ghét, hoàn toàn đánh mất lý trí, giận dữ xông lên.
Ánh mắt kia, nếu để người khác nhìn thấy, còn tưởng Bạch Tiểu Thần đã giết hại cả nhà nàng.
"Ta tưởng nhi tử Bạch Nhan tốt thế nào, hóa ra chỉ là một tiểu gia hỏa không hiểu cấp bậc lễ nghĩa! Thật không biết tại sao Thương Vương lại để cho một đứa nhà quê như ngươi làm con của hắn!"
Bạch Tiểu Thần nhếch môi, khó trách nữ nhân thối này ngay từ đầu đã tỏ địch ý với hắn, lại là lão cha bại hoại trêu ra họa.
Mắt to chuyển động, trong mắt hắn chứa tia sáng âm hiểm.
"Đại thẩm muốn gả cho phụ thân ta?" Bạch Tiểu Thần nở nụ cười, "Vậy ta gọi ngươi là đại thẩm đâu có sai, chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là tỷ tỷ?"
"Ngươi..."
Lục công chúa sững sờ, trông thấy nụ cười ngây thơ đáng yêu của Bạch Tiểu Thần, chẳng biết tại sao luôn cảm thấy hắn cười luôn tà ác, giống như một tiểu ác ma.
Cũng nhoáng một cái ngay lúc này, Bạch Tiểu Thần chạy tới trước mặt Lục công chúa, tay hắn giơ ra phía trước, bỗng dưng đẩy Lục công chúa lùi về mấy bước.
"A!" Lục công chúa bị hắn đẩy suýt chút nữa ngã xuống, lập tức hét lên một tiếng, điên cuồng vọt tới Bạch Tiểu Thần.
"Ta muốn đánh chết tiểu súc sinh nhà ngươi!"
Nhưng, ngay lúc Lục công chúa muốn bổ nhào vào Bạch Tiểu Thần, Bạch Tiểu Thần không rõ cố ý hay vô ý nhích người sang một bên, vừa vặn thoát được công kích của Lục công chúa.
Tóc Lục công chúa tán loạn, giống như một kẻ điên, dưới mái tóc rối tung là đôi mắt đỏ ngầu phẫn nộ tựa dã thú.
Đáng chết!
Đường đường là công kích của Võ giả Địa giai, thế mà bị một tên oắt con miệng còn hôi sữa né được!
Không!
Không được!
Nàng nhất định phải giáo huấn hắn, nếu không sẽ mất hết mặt mũi.
"Chỗ này xảy ra chuyện gì? Là ai ồn ào bên ngoài vương phủ hả?"
Đúng lúc này, một tiếng quát sắc bén vang lên.
Đám thị vệ vọt ra từ trong vương phủ, khi đầu lĩnh thị vệ trông thấy người điên Lục công chúa và Bạch Tiểu Thần ngây thơ thì ngây ngẩn cả người.
"Tiểu... thế tử, công chúa điện hạ, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Vương gia đã công khai thừa nhận thân phận Bạch Tiểu Thần, mặc dù hiện tại chưa nhỏ máu nhận thân, mà vương gia dường như cũng không nóng lòng muốn nhỏ máu, nhưng chuyện này cũng đã trở thành sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.