Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 156: Bổn vương đã nói chờ ngươi (1)




Edit: Tiêu Tiêu
"Tuân lệnh."
Thị vệ đè nén chấn động xuống đáy lòng, cúi đầu cung kính đáp.
Bạch gia chọc vương gia... Chỉ có một con đường chết.
Sân.
Hồng y nở rộ như hoa hồng, lười biếng ở trong đình hóng gió.
Bạch Nhan tựa lưng vào cây, cảm thấy cơ thể nặng thêm, một thân ảnh nhỏ mềm mại xuất hiện trong ngực nàng.
Thân thể tiểu gia hỏa mềm mềm, thơm thơm, làm hai mắt đang nhắm của Bạch Nhan mở ra.
"Mẫu thân, " Bạch Tiểu Thần cười xán lạn, tay nhỏ ôm cổ Bạch Nhan, chớp mắt hiếu kỳ, "Vừa rồi người đang nghĩ gì đấy?"
"Nghĩ sư công ngươi."
Trên đời này, ngoại trừ Bạch Tiêu và Lam gia, sư công chính là người thân nhất của nàng.
Cũng là người mà nàng tiếp xúc nhiều nhất khi tới thế giới này.
"Mẫu thân không muốn cha sao?" Bạch Tiểu Thần cong môi, vẻ mặt tỏ rõ không cao hứng.
Hắn rất nhớ cha nuôi, tại sao mẫu thân không thích cha nuôi?
Bạch Nhan cười cười, ôm chặt Bạch Tiểu Thần trong ngực: "Ta cũng nhớ cha nuôi ngươi, nhưng ta nợ hắn quá nhiều, cả đời này đều không có cách nào trả đủ..."
Tính tình Sở Dật Phong lạnh lùng, chỉ có nam nhân lạnh lùng này, mới hận không thể mang tới tất cả cho nàng.
Đáng tiếc, nàng và  Sở Dật Phong chỉ có tình thân, không có tình yêu...
Đương lúc Bạch Tiểu Thần muốn nói tốt cho Sở Dật Phong, bước chân vội vã từ ngoài vườn truyền tới.
Bạch Nhan quay đầu nhìn, ánh mắt dừng tại Hoa La, khóe môi giương lên: "Hoa La, có phải Sở Y Y về rồi không?"
"Chủ tử, " Hoa La tới trước mặt Bạch Nhan, yêu mị cười một tiếng, "Vừa rồi thuộc hạ ở cổng thành thấy một cái thông cáo."
"Thông cáo gì?" Bạch Nhan nhướng mày hỏi.
"Thương Vương có lệnh, nếu Bạch Chấn Tường muốn cứu Bạch Chỉ, dùng đồ cưới của Lam Nguyệt phu nhân tới đổi."
Vừa nói, ánh mắt Hoa La thận trọng nhìn Bạch Nhan, dường như muốn từ sắc mặt nàng thăm dò ra chuyện gì đó.
Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Nhan vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen một vẻ tĩnh lặng: "Ta biết rồi."
"Ây..."
Hoa La kinh ngạc nhìn vào mắt Bạch Nhan, Đế Thương vì nàng mà yêu cầu đồ cưới của Lam Nguyệt, kết quả, nàng nói một câu biết rồi?
Người sáng suốt đều thấy được hành động của Thương Vương là để khiến nàng vui vẻ.
"Dạ, chủ tử."
Trông thấy Bạch Nhan bất sở vi động, Hoa La cũng không nói thêm gì nữa, nhận lệnh rồi lui xuống.
Sau khi nàng rời đi, tay Bạch Nhan hơi siết lấy Bạch Tiểu Thần, trong mắt chứa sự phức tạp: "Thần Nhi, tại sao hắn muốn giúp ta?"
"Thần Nhi không biết."
Bạch Tiểu Thần nhu thuận ở trong ngực Bạch Nhan, mắt to chớp chớp, giống như sao đêm, tỏa sáng lóa mắt.
"Mẫu thân, Thần Nhi đột nhiên cảm thấy, tên đại phôi đản cũng không đáng ghét như vậy..."
Bạch Nhan nhàn nhạt cười một tiếng.
Nếu Đế Thương muốn trả mối thù sáu năm trước, bằng vào thực lực của hắn, sớm đã trả thù.
Nhưng hắn không làm thế.
Nhưng mà...
Sở dĩ Đế Thương đối xử đặc biệt với nàng, chỉ vì nàng không khiến hắn chán ghét, hơn nữa còn sinh con cho hắn.
Hắn cũng không yêu nàng.
Nếu đã vậy, lòng của nàng... làm sao vì thế mà rung động được?
"Mẫu thân, người không vui hả?" Có lẽ Bạch Tiểu Thần phát hiện cảm xúc của Bạch Nhan, hắn ngẩng đầu, dùng mũi cọ cọ vào Bạch Nhan, "Nếu cha làm mẫu thân không vui, vậy Thần Nhi không muốn cha nữa, chỉ cần mẫu thân là đủ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.