Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 153: Đế Thương trả thù (1)




Edit: Tiêu Tiêu
"Không được!" Nghe Sở Y Y nói câu này, sắc mặt Bạch Nhan đen lại, "Ngươi ở lại đây, không được đi."
Lam Tiểu Vận không hiểu nhìn Bạch Nhan: "Biểu tỷ, đại ca ta khi vào cung cũng ở đó, huống gì lần này chúng ta đi chấp hành hình phạt, sẽ không để Y Y gặp nguy hiểm."
"Ta không sợ nàng gặp nguy hiểm, ta sợ người khác gặp nguy hiểm."
Sở Y Y không có khả năng gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm sẽ chỉ là người khác!
"Nhan tỷ tỷ, " Sở Y Y trơ mắt nhìn Bạch Nhan, "Ta cam đoan, sẽ không gây chuyện thị phi."
Tầm mắt Bạch Nhan nghi ngờ nhìn Sở Y Y: "Ngươi có thể không phóng hỏa thiêu toàn bộ hoàng cung không?"
Thiêu toàn bộ hoàng cung?
Khóe miệng Lam Tiểu Vận co rút mấy lần, biểu tỷ cũng nói quá rồi, một nữ tử như Sở Y Y làm sao có thể thiêu toàn bộ hoàng cung?
Nhưng Bạch Nhan lại không quên, sở dĩ năm đó Bạch Tiểu Thần phóng hỏa thiêu mấy Tàng Bảo Các của sư phụ, là do nha đầu này xúi giục, vì thế, sau này nàng mới nghiêm cấm nàng cùng Bạch Tiểu Thần thông đồng làm bậy.
"Ta thề với trời, ta sẽ không thiêu toàn bộ hoàng cung." Sở Y Y vội giơ tay lên trời mà thề.
Thần sắc Bạch Nhan giãn ra: "Vận Nhi, ngươi dẫn nàng đi theo, nhớ kỹ phải trông chừng nàng."
Lam Tiểu Vận cười, thề son sắt: "Biểu tỷ ngươi yên tâm, ta sẽ đem Y Y an toàn trả lại."
Có câu cam đoan này của Lam Tiểu Vận, Bạch Nhan không nói thêm gì nữa, nàng lười biếng duỗi lưng nhìn trời, uể oải bước tới hậu viện...
...
Đại viện Bạch phủ, một thị vệ nâng Bạch Chấn Tường mình đầy vết thương đi vào.
Vu Dung vội vã chạy ra, khi nàng nhìn thấy mặt Bạch Chấn Tường bị đánh thành đầu heo, tức khắc hét lên một tiếng, nhanh chóng nhào tới.
"Tướng công, tướng công ngươi thế nào? Là ai đánh ngươi thành cái dạng này?"
"Bạch... Nhan..."
Lời Bạch Chấn Tường không rõ, nhưng hai chữ này vẫn nhảy vào trong tai Vu Dung, mí mắt giật giật, đầy phẫn nộ.
Lại là Bạch Nhan!
Tiện nhân kia tại sao cứ đối đầu với bọn họ?
"Nhanh, nhanh đi tìm một đan dược sư tới xem vết thương cho gia chủ!"
Vu Dung lập tức phân phó nha hoàn nâng Bạch Chấn Tường xuống, lại quay đầu ra lệnh với thị vệ.
Tên thị vệ nhận lệnh lui ra, không quá lâu, hắn dẫn về một lão đầu đi tới giường bệnh của Bạch Chấn Tường.
Lão đầu trông thấy Bạch Chấn Tường bị đánh thê thảm như vậy, lập tức giật nảy mình, lông mày hắn nhăn lại: "Thương thế của Bạch gia chủ khá nặng, nhất phẩm đan dược không có hiệu quả tốt."
"Đại sư, nhất định phải cứu được tướng công ta."
Vu Dung cắn môi một cái, nói.
Đan dược sư luôn luôn cao ngạo, cho dù nàng làm đương gia chủ mẫu Bạch gia, ở trước mặt đan dược sư vẫn phải bỏ đi tôn nghiêm.
Lão đầu vuốt râu dài, vẻ mặt lạnh nhạt: "Kỳ thật muốn nhanh chóng chữa khỏi cho Bạch gia chủ không phải là không được, một viên tam phẩm chữa thương đan là được rồi."
"Cái gì? Tam phẩm đan dược?"
Vu Dung cả kinh kêu một tiếng.
Lúc trước đã nói, Bạch Chấn Tường có địa vị như hôm nay, đều dựa vào Lam Nguyệt mới có được, hắn không am hiểu kinh thương, nhiều năm như vậy đồ cưới của Lam Nguyệt đã bị hao hụt nhiều, nếu không ngày trước cũng không vì một viên tam phẩm đan dược mà bán Bạch Nhan.
"Đại sư, viên tam phẩm đan dược này giá cả..." Vu Dung cắn môi hỏi.
Lão đầu lạnh nhạt cười một tiếng: "Mười triệu lượng... hoàng kim."
"Cái này..." Vu Dung ngây ngốc một chút, nàng muốn trả giá, mà Bạch phủ lại là nhất lưu thế gia, nếu để người ta biết mười triệu lượng hoàng kim cũng không có, tất nhiên sẽ bị cười cho rụng răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.