Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 139: Thái hậu nổi giận (2)




Edit: Tiêu Tiêu
"Thái hậu nãi nãi không sao chứ?"
Bạch Tiểu Thần vội vàng chạy đến đỡ người Thái hậu, tay nhỏ giúp Thái hậu thuận khí, đôi mắt to long lanh dường như biết nói chuyện.
"Mẫu thân ta nói, không thể để người không liên quan làm tức giận, không đáng."
Đứa trẻ ngoan bao nhiêu.
Thái hậu hơi cảm thán, nếu năm đó bà khăng khăng để Lam Nguyệt lên làm hoàng hậu, có lẽ đứa trẻ ngoan thế này sẽ là cháu của bà.
"Nhược Nhi!"
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc từ một nơi không xa truyền tới.
Nghe âm thanh quen thuộc, Bạch Nhan khẽ nhíu mày, chuyện này có nên tính là oan gia ngõ hẹp hay không?
"Nhược Nhi, tại sao ngươi lại quỳ dưới đất lạnh thế?" Nam Cung Dực bước vài bước đến bên cạnh Bạch Nhược, nâng nàng ta dậy.
Hắn nhìn sang Bạch Nhan còn đang mỉm cười, sắc mặt trầm xuống: "Bạch Nhan, có phải ngươi giở trò hay không?"
Bạch Nhan cười: "Ngươi không phải nên hỏi một chút xem nhi tử bảo bối của ngươi đã gây ra chuyện gì rồi?"
Chân mày Nam Cung Dực nhíu lại, hắn là cha, không có chuyện không hiểu được tính tình của con mình, nhưng hắn không cảm thấy Lân Nhi làm sai cái gì.
Sớm muộn gì Lân Nhi cũng sẽ xưng bá một phương trên đại lục, nên từ nhỏ hắn đã bồi dưỡng tính cách trở nên cường bá, nhưng hắn đã dặn dò Nam Cung Lân, trong hoàng cung có hắn che chở thì không sao, còn nếu ở ngoài cung thì sẽ làm mất mặt mũi hoàng gia, nhớ là không thể.
"Hoàng nãi nãi." Nam Cung Dực lạnh lùng nhìn Bạch Nhan, rồi chuyển qua nhìn Thái hậu: "Dù sao Lân Nhi cũng là cháu của người, tại sao người lại giúp người ngoài khi dễ hắn?"
"Thái tử," Bạch Nhược rúc vào trong ngực Nam Cung Dực, nhu thuận đáng yêu: "Bạch Nhan còn để con mèo cào Lân Nhi bị thương."
Sắc mặt Nam Cung Dực trầm xuống, siết chặt nắm đấm, lúc này mới đem ánh mắt nhìn con mèo mà Bạch Tiêu Thần ôm trong ngực.
Bạch Tiểu Thần khiêu khích nhìn hắn, ánh mắt kia triệt để làm Nam Cung Dực bị chọc giận, hắn phẫn nộ quát lên: "Người đâu, bắt đứa tạp chủng này cho ta!"
"Làm càn!"
"Ta xem ai dám!"
Thái hậu và Bạch Nhan đồng thời lên tiếng, câu trước lửa giận ngập trời, câu sau dường như đã mang theo sát khí.
"Mẫu thân."
Bạch Tiểu Thần chui đầu vào ngực Bạch Nhan: "Gia gia này dữ quá, Thần Nhi rất sợ."
Nói thì nói vậy, nhưng khuôn mặt Bạch Tiểu Thần chôn trong ngực Bạch Nhan tràn đầy ý cười xảo trá.
"Ngươi gọi ta là gì?" tiểu tử thối này dám gọi hắn là gia gia?
Hắn già như vậy sao?
"Mẫu thân, vị gia gia này chắc chắn đã tới thời kỳ mãn kinh, chẳng mấy chốc sẽ đắp đất vàng nên mới dữ dằn như vậy, còn dữ hơn cả cha, may mắn năm đó mẫu thân không gả cho hắn, Thần Nhi vẫn cảm thấy phụ thân mỹ nam tốt hơn."
Bạch Tiểu Thần hình như cảm thấy lời này không ổn, bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, cha nuôi là ôn nhu nhất."
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, bắt tiểu súc sinh kia lại cho ta!" Cả người Nam Cung Dực phát hỏa.
Một đứa con hoang cũng dám khi dễ nhi tử của hắn, thật sự là to gan lớn mật!
Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn kiên trì tiến lên.
Giờ khắc này, sắc mặt Thái hậu đã tái xanh, bà không nghĩ tới nhiều năm không quản lý mà những cung nữ lẫn thị vệ đều đã không nghe lệnh của bà.
Nam Cung Chuẩn thận trọng kéo ống tay áo Bạch Nhan, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi..."
Là hắn liên lụy tới nàng.
Bạch Nhan giống như không nghe thấy lời Nam Cung Chuẩn, giương mắt nhìn đám thị vệ, ngữ khí lạnh tới thấu xương: "Ai tiến một bước, giết không tha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.