Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 113: Sở nương




Edit: Tiêu Tiêu
"Ngu xuẩn!" Vu lão phu nhân tức giận quát lớn: "Bạch Chấn Tường muốn nịnh bợ Phượng Lâu, nếu có thể dùng Bạch Tiểu Thần khai thông quan hệ với Phượng Lâu, ngươi cho rằng Bạch Chấn Tường có thể trách móc nặng lời với ngươi sao? Bây giờ thừa dịp Bạch Chấn Tường không ở đây, ngươi lập tức đi lừa gạt tiểu tử kia, để hắn theo chúng ta tới Phượng Lâu."
"Nếu như thật sự không được..." ánh mắt Vu lão phu nhân xuất hiện tia hung ác: "Chúng ta chỉ có thể mạnh bạo."
"Mạnh bạo?" Vu Dung khẽ giật mình, lông mày nhíu một cái: "Thế nhưng, nương, chúng ta không biết Phượng Lâu có nhận tiểu tử kia hay không, như vậy đi, trước hết ta cho người họa một bức vẽ đưa đi Phượng Lâu, nếu như Phượng Lâu coi trọng thì để người Phượng Lâu tự mình đến mang hắn đi."
Lúc đó, chuyện này không liên quan gì tới các nàng, dù cho Bạch Nhan tìm thấy cũng không thể tính lên đầu bọn họ.
Có bản lĩnh, nàng đánh vào Phượng Lâu tìm nhi tử đi.
Nhưng nàng dám sao?
"Với tướng mạo của tiểu tử này, nhất định Phượng Lâu sẽ đồng ý."
Dù sao, tiểu tử này vẫn là huyết mạch của Bạch gia, bà muốn bán hắn, hắn cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận!
"Nương, " Vu Dung cười cười, "Khoảng thời gian trước ta ngẫu nhiên gặp được một người, ngươi đoán xem người đó là ai?"
Nói đến đây, Vu Dung dừng lại, tiếp tục nói: "Nàng là người Phượng Lâu, cho dù chỉ là một tú bà của Phượng Lâu, nhưng ít ra cũng có quan hệ cùng Phượng Lâu, ta dự định trước hết đi một chuyến tìm nàng ta, nếu nàng đồng ý, chuyện này liền thành công."
Thực chất, sở dĩ nàng ta dám trắng trợn làm như thế còn có một nguyên nhân.
Phượng Lâu sẽ không vì bất cứ điều gì mà bán đứng cố chủ, nàng không cần lo bị Bạch Nhan biết.
Huống gì, Bạch Nhan có biết thì đã sao? Với thực lực của nàng, có thể chống lại Bạch gia sao?
Mắt Vu lão phu nhân sáng lên: "Ngươi lập tức đi tìm vị tú bà kia! Đợi sau khi chuyện này thành công, Bạch Chấn Tường nhất định sẽ cảm kích ngươi!"
Dùng nhi tử của Bạch Nhan tiếp cận người Phượng Lâu!
Vu Dung dứt khoát không nói thêm gì nữa,  sau khi cải trang xong liền đi ra ngoài.
Cách đây không lâu, chuyện nàng ta ở trước mặt mọi người thoát y đã lan truyền ra toàn bộ Lưu Hỏa quốc, lần này nàng ta ra ngoài phải cố ý bịt kín mặt, sợ những người kia chú ý tới nàng ta.
...
Phố phía tây Lưu Hỏa quốc, say rượu đèn mê, một đám nữ tử son phấn nồng nặc đứng bên ngoài vẫy tay đón khách.
Trong phố phía tây, đặc thù nhất chính là Phượng Lâu.
Bình thường thanh lâu chỉ tiếp đãi nam khách, duy chỉ có Phượng Lâu nam nữ đều nghênh đón.
Dù vậy, nữ nhân so với nam nhân vẫn có chút lòng tự tôn, căn bản không có nữ nhân bước vào loại địa phương này.
Bởi vậy, khi mọi người trông thấy Vu Dung đi vào đại đường, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh ngạc.
"A, vị phu nhân này đến tìm kích thích ư?" Một nữ tử trang điểm lộng lẫy như hoa hồ điệp nhanh nhẹn đi tới, nét mặt nàng tươi cười như hoa, trong mắt chứa ý mập mờ: "Phượng Lâu chúng ta cái gì cũng có, nhất là mấy ngày trước vừa đưa tới mấy tiểu quan, quả thực cơ thể kiều diễm dễ đẩy ngã, ngay cả việc đều là nhất lưu, không biết vị phu nhân này có hứng thú gì?"
Vu Dung nhướng mày, đáy mắt toàn là chán ghét, nàng tận lực thấp giọng, nói: "Sở nương, là ta, ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn ngươi hỗ trợ."
Sở nương kinh ngạc nhìn phụ nhân che mặt trước mặt: "Là ngươi?"
"Chúng ta đi vào nói chuyện được không?"
Giọng nói của Vu Dung rất thấp, con mắt cảnh giác bốn phía, hỏi.
Ánh mắt Sở nương lóe lên ý cười, yêu mị cười một tiếng: "Được, ngươi vào cùng ta."
Nghe vậy, Vu Dung nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nhất định phải mượn cơ hội này nịnh bợ những trưởng lão hộ pháp của Phượng Lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.