Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 78:




Biên tập: Lạc công tử
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao
***Tám giờ tối, trong quán lẩu.
Mọi người trong quán đều kinh ngạc nhìn ác quỷ đứng bên cửa.
Ác quỷ ăn mặc chỉnh tề cất bước đi vào, giày da dẫm lên sàn gạch phát ra từng tiếng cộp cộp khiến ai nấy cũng sinh ra cảm giác bí bách kinh hoàng.
Hắn lại gần, đôi mắt đen dán chặt lên người Giang Lạc. Tuy đang đối mặt với những thiên sư bắt quỷ chuyên nghiệp nhưng hắn vẫn thong dong đến lạ: "Hóa ra các em đều ở đây à."
Trì Vưu đi tới trước bàn, nhã nhặn hỏi: "Liệu có phiền nếu tôi nhập cuộc với không?"
Dáng vẻ của hắn không thay đổi bao nhiêu so với lúc còn sống, ngay cả quỷ khí cũng không dễ mà nhìn ra. Vừa không mất lý trí mà cũng không biến thành dáng vẻ gớm ghiếc, hắn vẫn giữ hình tượng hòa nhã đủ để bất cứ ai cũng phải mê muội, dễ dàng khiến sinh viên đại học Bạch Hoa nhớ lại những ngày tháng học hành với hắn.
Bao hồi ức chợt ùa về trong tâm trí những người từng mắng hắn rất nhiều. Tâm trạng họ trở nên cực kỳ phức tạp, đôi mắt chăm chú nhìn Trì Vưu, bỗng có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
Cát Chúc đi ra, lấy một cái ghế bên ngoài rèm vào rồi đặt xuống giữa bàn: "Mời ngồi."
Mà Giang Lạc vừa khéo ngồi ngay bên cạnh.
Giang Lạc vừa thấy Trì Vưu, tay gắp thức ăn lập tức cứng đờ. Cá viên trên đũa rơi tuột xuống, Giang Lạc thu tay lại, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Cậu suy tính đến mọi khả năng nhưng chỉ không nghĩ tới Trì Vưu lại to gan như thế.
Dám xuất hiện trước mặt mọi người dưới hình dáng này.
Hắn đến tìm Giang Lạc chỉ có một mục đích mà thôi, chính là... lôi Giang Lạc lên giường.
Mà cam go hơn là Giang Lạc còn phải diễn vai thâm tình với Trì Vưu trước mặt tất cả bạn bè.
Hai bên thái dương Giang Lạc giật giật, dù cậu có tự tin cỡ nào cũng không bao giờ nghĩ rằng ác quỷ lại hùa theo những lời nói dối của cậu.
Chỉ vì đè được cậu mà Trì Vưu dám làm đến mức này ư?
Bây giờ đến lượt Giang Lạc phải phiền não sầu lòng, ngoài bực bối ra còn có cảm giác quái dị không thể diễn tả. Cậu giả vờ không hiểu, mừng rỡ hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Ác quỷ cảm ơn Cát Chúc xong rồi lịch sự ngồi xuống, nghe Giang Lạc hỏi thế thì cười nhạt nhìn cậu. Chẳng biết vì sao mà hôm nay đồng tử hắn đen vô cùng, thậm chí hơi có vẻ yêu dị. Giang Lạc bị hắn nhìn như thế thì tức khắc sởn cả gai ốc, cảm thấy bản thân giống như miếng thịt ngon tươi rói dưới miệng ác quỷ.
"Tất nhiên vì lời nói hôm qua nên anh mới đến tìm em đấy." Trì Vưu đáp.
Từ khi mở toang cửa bước vào căn phòng này, cứ mỗi bước tiến lại gần Giang Lạc thì Trì Vưu cũng bớt buồn chán mà trở nên cực kỳ phấn khích hơn.
Như một sợi dây thần kinh không ổn định tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, sau đó rung lên điên cuồng. Đã lâu mới hưng phấn mãnh liệt đến vậy, Trì Vưu suýt nữa không giữ được lớp mặt nạ quen dùng từ trước đến giờ.
Cả ngày hôm nay Trì Vưu đang khôi phục thương thế.
Thời kỳ suy yếu của hắn chưa kết thúc, thực lực vẫn kém xa bình thường. Theo lý thì hẳn là Trì Vưu nên trốn ở một nơi không ai biết cho đến khi khôi phục hoàn toàn mới đúng.
Thế nhưng cơn xao động đang sôi trào lên lại khiến Trì Vưu muốn bất ngờ xuất hiện.
Tuy vậy, thanh niên tóc đen bị hắn uy hiếp dường như lại không hề muốn đàng hoàng làm theo lời hắn.
Trì Vưu thầm nghĩ: Đáng tiếc.
Nhưng bởi vậy mà thần kinh của hắn càng phấn chí hơn.
Một con ác quỷ đột nhiên chen vào giữa bàn mười người khiến vị trí ngồi vốn không rộng rãi lắm trở nên chật chội hơn, mũi giày da của Trì Vưu cũng chạm phải mũi giày của Giang Lạc.
Rõ ràng chỉ là mũi giày chạm nhau mà Giang Lạc lại không chút do dự giơ chân lên, đạp liên tục lên giày của ác quỷ, đè ra một dấu giày đen thui.
"Hôm qua anh nói gì nhỉ?" Giang Lạc lại hung hăng đạp một cái, nheo mắt cười hỏi: "Em không nhớ đấy."
Văn Nhân Liên giữ im lặng hồi lâu bấy giờ mới lên tiếng hỏi: "Trì Vưu, chúng tôi muốn nói chuyện với anh về Giang Lạc."
"Tôi và em ấy..." Ác quỷ không thèm để ý việc giày mình bị giẫm bẩn, hai tay hắn khoanh trước ngực, dáng ngồi đẹp như quý tộc, không hề phù hợp với quán lẩu nho nhỏ này: "Chúng tôi thì có thể có chuyện gì chứ?"
"Trì Vưu?" Cuối cùng Kỳ Dã cũng nhịn hết nổi, hắn cau mày nói, thoáng tỏ ra thù địch với Trì Vưu: "Quan hệ giữa anh và Giang Lạc là thế nào?"
Hắn chưa bao giờ gặp Trì Vưu nhưng đã từng nghe đến cái tên này. Trước kia đến tận bây giờ, mỗi khi bố hắn đến Trì gia đều không dẫn hắn theo. Thực tế Kỳ Dã cũng không biết gì nhiều về Trì gia lắm, nhưng chẳng phải Trì Vưu đã chết rồi sao?
Từ khi người đàn ông này bước vào quán, Kỳ Dã bỗng nảy sinh cảm giác nguy hiểm tự đáy lòng. Nhiệt độ trong phòng hình như cũng đột ngột giảm xuống rất nhiều, thậm chí cảm giác sợ hãi trong lòng còn lan ra tận từng bộ phận trên cơ thể.
Giống như là bản năng, chỉ mới gặp mặt mà ngay lập tức Kỳ Dã đã sinh ra địch ý cực lớn với người đàn ông trước mặt này.
Đặc biệt là phong cách ăn mặc của hắn và người đàn ông đó còn giống hệt nhau.
Quan trọng người đàn ông đó không trẻ trung như Kỳ Dã, nhưng khi Kỳ Dã và hắn ngồi chung với nhau thì trông Kỳ Dã lại như cố tình bắt chước người nọ, có vẻ gượng gạo như khi hàng giả chất lượng thấp đụng độ với hàng chính hãng.
Trong lòng Kỳ Dã rất khó chịu, sự khó chịu này lộ ra trong giọng điệu, có thể nói là như đang chất vấn.
Nụ cười của Giang Lạc sượng đi, thầm nghĩ không hay rồi, may sao Văn Nhân Liên kịp thời lấy một hộp thuốc lá trên bàn, rút một điếu ra đưa cho Trì Vưu.
Bao thuốc lá toàn màu trắng chỉ có một tí đen ở chính giữa. Hộp thuốc này không phải đồ bình thường mà là thuốc hút của quỷ, giống như hương cúng vậy, cố tình đưa tới để biếu cho quỷ.
Điếu thuốc cho quỷ được đốt lên, khói màu xanh tỏa ra mù mịt. Văn Nhân Liên lặng lẽ đè Kỳ Dã lại, lắc đầu với hắn.
Trì Vưu sau khi chết hơn xa ác quỷ thông thường, cộng thêm lúc sống hắn còn là kỳ tài vạn dặm mới có một của giới huyền học, có thể không đánh thì cố gắng không đánh.
"Đây là sinh viên mới chuyển đến trường chúng ta, Kỳ Dã của Kỳ gia." Văn Nhân Liên cười nói: "Trước kia thầy Trì đã gặp cậu ấy bao giờ chưa?"
Sau làn khói xanh, gương mặt tuấn tú của ác quỷ trở nên cao thâm khó đoán, mờ mờ ảo ảo. Hắn lạnh nhạt đáp: "Đã từng."
Kỳ Dã sững sờ bởi hắn không có ấn tượng.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Kỳ Dã mím môi rồi truy hỏi: "Rốt cuộc anh có quan hệ như thế nào với Giang Lạc?"
Giang Lạc chưa kịp lên tiếng thì ác quỷ đã tức giận cười nói: "Dĩ nhiên là quan hệ không tầm thường."
Hắn cố ý nhìn về phía Giang Lạc, ngón tay khẽ chạm vào tay cậu: "Anh thầm yêu em rất lâu rồi, mà em cũng thích anh. Phải không, Giang Lạc?"
Giang Lạc giận dữ lườm hắn, đập mạnh xuống tay hắn: "Anh đừng giỡn nữa."
Cú đập tay này rất ác, tiếng bốp vang dội khiến Lục Hữu Nhất hết hồn, Lục Hữu Nhất hơi ngớ ra, quay sang rỉ tai với Ma Quỷ: "Giang Lạc đập mạnh khiếp, đây có giống cái câu đánh là yêu thương là đau người ta hay nói không?"
Ma Quỷ: "..."
Anh ta không dám động đậy cũng không dám nói năng gì.
Mọi người đều biết chuyện của Giang Lạc và Trì Vưu, vẻ mặt của họ vẫn như thường, chỉ có mặt Kỳ Dã trắng bệch: "Sao có thể..."
Hắn nhìn xung quanh không hề thấy ai lộ vẻ kinh ngạc, từ từ ngậm miệng lại rồi hoảng hốt ngồi xuống.
Ác quỷ hơi cao giọng: "Trông cậu có vẻ không tin tưởng cho lắm."
Hắn xoa xoa ngón tay mình, sau đó thình lình giơ tay lên đè gáy Giang Lạc, kéo đầu cậu lại gần.
Giang Lạc không kịp đề phòng đã bị một đôi môi lạnh như băng vương mùi thuốc lá hôn lên.
Thuốc hút của quỷ ngoài mùi thuốc lá ra thì còn có mùi tro hương cũ kỹ.
Giang Lạc chỉ hơi thất thần một chốc đã bị ác quỷ luồn sâu vào. Cảm giác khi hôn trước mặt bạn bè khác hoàn toàn với khi đối đầu cắn xé gay gắt.
Nụ hôn của ác quỷ vừa ác lại vừa nghẹt thở, hàm chứa sự trừng phạt và điên cuồng. Gân xanh trên trán Giang Lạc nổi lên, nhưng hai tay cậu vẫn kéo lấy cổ áo ác quỷ, sợi tóc đen của mỹ nhân tóc đen phất phơ gần như dán sát lấy người ác quỷ.
Cậu nồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn.
Nồi lẩu đỏ bốc khói nghi ngút, nước dùng sền sệt.
Ngoài mặt thì nụ hôn này triền miên lưu luyến, đong đầy tình ý. Mà trên thực tế thì đây lại là một trận giằng co giữa Giang Lạc và Trì Vưu, một bên ác liệt một bên hừng hực lửa giận. Mùi thuốc súng ngập tràn, ác quỷ tham lam, ác ý nồng đậm, Giang Lạc không nhịn được cắn môi Trì Vưu.
Lần này cậu biết khống chế lực cắn, chắc chắn vừa hả giận vừa không làm đau răng.
Ngầm cảnh cáo rằng, mẹ nhà anh đừng có hiếp người quá đáng.
Giang Lạc đã hoàn toàn biến hôn môi thành một phương thức đối chiến mới với Trì Vưu.
Không chứa tình yêu, không có tình dục, va chạm mãnh liệt như lửa cháy phừng phừng.
Thậm chí Giang Lạc không thể nào tập trung nổi.
Cậu đối phó qua loa, tâm trí bắt đầu suy nghĩ làm sao bẻ lái câu chuyện bịa đặt của mình và Trì Vưu.
Lời nói dối này vốn mang lại rất nhiều lợi ích cho Giang Lạc, giúp cậu rửa sạch hiềm nghi, lấp liếm sự thay đổi trong tính cách, còn hút được rất nhiều thiện cảm của người khác.
Nhưng giờ đây sau khi ác quỷ tương kế tựu kế dùng chính lời nói dối ấy để chơi khó cậu, Giang Lạc cảm thấy cần phải đẩy câu chuyện này lên cao trào.
Cuộc giao phong giữa Trì Vưu và Giang Lạc kết thúc nhanh chóng, mặc dù người xem đỏ mặt tía tai nhưng cũng không lâu lắm.
Việc này xảy ra quá đột ngột, đến khi mọi người hoàn hồn lại thì ác quỷ đã buông Giang Lạc ra.
Trì Vưu nhếch miệng, tâm trạng vui vẻ ra mặt.
Môi hắn kề sát môi Giang Lạc: "Chắc em đã sẵn sàng rồi."
Giang Lạc cười tươi tắn, cất tiếng chỉ đủ cho hắn nghe được: "Cút mẹ anh đi."
Ác quỷ nhíu mày, buông Giang Lạc ra. Nụ cười trên mặt hắn rất rõ, thậm chí còn ngâm nga hát rồi lấy một đôi đũa mới ra, gắp miếng thịt còn đẫm máu mới lấy ra khỏi tủ lạnh.
Ác quỷ thoải mái tự nhiên khiến bầu không khí trong căn phòng thoáng cái thả lỏng hơn, những người đứng dậy định xông tới do dự chốc lát rồi lại ngồi xuống.
Giang Lạc và Trì Vưu có cái danh là người yêu, hai người họ nhiều lần có lòng với nhau lại ân ái thắm thiết như thế, họ cũng ngại đi cản trở, chỉ đành chờ khuyên nhủ lọt tai.
Văn Nhân Liên nở nụ cười, làm như không thấy nụ hôn vừa rồi, y cười khuyên: "Trì Vưu, anh đã chết rồi. Nếu anh thích Giang Lạc, muốn tốt cho cậu ấy thì tại sao còn quấn quýt ở bên cậu ấy?"
Cát Chúc cũng nói: "Chẳng lẽ anh không biết làm vậy là đang hại cậu ấy ư?"
Mấy người Trác Trọng Thu vểnh tai lên.
Bọn họ cực kỳ muốn biết câu trả lời của Trì Vưu.
Ác quỷ thích ý tựa lưng vào ghế ngồi, vì mới hôn xong nên tóc tai hơi rối, tóc đen rũ xuống lông mày khiến dáng vẻ của ác quỷ thêm phần âm trầm quỷ quyệt.
Hắn bật cười, khói xanh bốc lên thành ngọn lửa liếm qua tàn thuốc: "Mọi người can thiệp hơi nhiều rồi."
Bầu không khí ngưng lại.
Làn sương dày đặc từ phía sau ác quỷ trào lên, giống như quái vật xúc tu, ùn ùn kéo đến mang theo hơi thở đáng sợ bò lên lưng Giang Lạc, cứ như một giây sau sẽ bọc lấy thanh niên tóc đen.
Giang Lạc cảm giác thấy không ổn, cậu quay ra sau nhìn thử, suýt nữa là sầm mặt lại ngay trước mặt mọi người.
Cậu đứng ngay dậy, đi sang ngồi bên phía Kỳ Dã: "Trì Vưu, anh làm gì thế?"
Ác quỷ nhướng mày, làm như thấy rất khó hiểu với vấn đề của cậu, hắn hỏi ngược lại: "Em muốn thay anh giải quyết ở đây à?"
Giang Lạc cảm thấy hắn đúng ngang ngược, quả là một tên điên. Cậu hít sâu một hơi, cơ thể gần như dán sát vào Kỳ Dã. Ác quỷ từ từ thu lại nụ cười, hắn vô cảm dập tắt thuốc. Ngay sau đó, làn sương dày đặc đột nhiên quấn lấy cổ tay và cổ chân Giang Lạc lại, kéo cậu ra xa Kỳ Dã, suýt ngã nhào vào lòng Trì Vưu.
Giọng nói vốn vui vẻ và hưng phấn của Trì Vưu chợt trở nên lạnh lẽo u ám: "Đừng đến gần thứ bẩn thỉu."
Giang Lạc sáng mắt lên.
Cơ hội đến rồi chứ đâu?
Tiếng bạt tai thật kêu vang lên.
Trì Vưu hơi nghiêng đầu, mấy giây sau, hắn đưa tay chạm lên một bên mặt của mình, ngước mắt nhìn Giang Lạc.
Thanh niên tóc đen mới cho hắn một cái tát tỏ vẻ tổn thương sâu sắc, cậu nhìn Trì Vưu với vẻ không dám tin, ngón tay khẽ run rẩy, không nén nổi sự thất vọng: "Trì Vưu, sao anh lại có thể nói ra những lời ấy?"
Cậu không thể không thừa nhận lời bạn bè: "Anh thay đổi nhiều quá..."
"Đến mức em sắp không nhận ra anh nữa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.