Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 82: Buổi tối thứ hai




Tống Dụ nghĩ tới Tần Mạch rồi rất nhanh thu hồi tâm tình, không biểu hiện sự tức giận ra rõ ràng nữa.
Cậu cúi đầu, lông mi rũ xuống, yên tĩnh ăn cơm.
Cậu không muốn để cho Tạ Tuy nhìn ra điều không ổn.
Chuyện kiếp trước để lại một tầng sương mù trong lòng cậu, nhưng cậu đã đáp ứng Tạ Tuy là sẽ không xoắn xuýt quá khứ nữa. Vì vậy, chuyện này cậu cũng không muốn để cho hắn biết, sẽ tự mình xử lý.
Tạ Tuy đang chờ cậu mở miệng, tầm mắt vẫn rơi trên người cậu.
Nhưng Tống Dụ không nói tiếng nào, sau khi mới khỏi bệnh mặt cậu trắng xám, yếu ớt, mày cau lại.
Một bữa cơm trầm mặc không nói gì. Tạ Tuy không trông cậy được vào cậu, quyết định tự mình trước tiên phá vỡ sự im lặng: “Chuyện ngày hôm qua cậu không nên nói gì với tôi à?”
Chuyện ngày hôm qua?
Tống Dụ chợt nghe hắn hỏi, có chút lúng túng. Ổn định sự hoảng loạn trong lòng, cậu làm bộ nhẹ như mây gió mà nói: “À, chỉ là ngoài ý muốn. Tớ quay lại lấy đồ, người kia đóng cửa quá nhanh mà thôi.”
Tạ Tuy khẽ cười: “Ngoài ý muốn?”
Tống Dụ hàm hồ: “Ừ.”
Tròng mắt đen nhánh của Tạ Tuy bình tĩnh nhìn cậu vài giây, thấy cậu thật sự dự định tự mình xử lý việc này, cũng không truy hỏi, chỉ chậm rãi thu hồi tầm mắt, cười, “Như vậy à, tôi còn tưởng rằng, là Tống đạo chuyên môn vì chúng ta sắp xếp một màn diễn nữa chứ.”
Tống Dụ nhìn hắn, lần đầu tiên không bị chọc cho phẫn nộ hoặc xấu hổ, ngược lại trong lòng nổi lên một loại cảm giác rất thất bại cùng phiền muộn. Cậu vô vị mà giật khóe môi dưới, cúi đầu.
Bọn họ nhận biết nhau từ lúc nhỏ, nhưng kiếp trước đến chết vẫn là bạn bè, nói rõ rằng chữ ‘thích’ của Tạ Tuy quả thật chỉ là loại thích giữa bạn bè với nhau mà thôi.
Tống Dụ trong lòng thở dài, tâm tình không tốt mà đổi chủ đề: “Tớ lát nữa phải trở về, cảm ơn cậu tối hôm qua chăm sóc cho tớ.”
So với bộ dáng hiện tại che che giấu giấu, vừa nhìn liền biết có tâm sự này, Tạ Tuy còn thích cậu nhóc ngày hôm qua bị sốt tới hồ đồ kia hơn. Nhưng hắn không vạch trần, chỉ gật đầu một cái, khẽ cười: “Được, thứ hai gặp.”
Thứ bảy Tống Dụ phải về nhà. Cậu ngồi trên xe, đôi mắt ngóng ra bên ngoài. Đã vào mùa đông, cả thành phố C tựa hồ bị bao phủ dưới một lớp sương mù trắng. Cửa sổ xe mở ra, bên ngoài gió thổi lạnh lẽo. Một đống lời nói loạn xạ xà ngầu của 008 chẳng biểu hiện được điều nó muốn nói, nhưng vẫn có một câu tiến vào trong lòng cậu, “Đó đều là chuyện kiếp trước.”
Nhưng cho dù là một đời trước, mặc dù cậu không hề có một chút ấn tượng nào, Tần Mạch vẫn là người giết cậu.
… Món nợ này, làm sao có thể đơn giản thanh toán như vậy.
Đôi mắt Tống Dụ không hề chớp lấy một cái, vẻ mặt lãnh đạm như sương.
008 lại đi tìm Chủ thần, lần sau nó trở về có thể sẽ không dùng thủ đoạn hiền lành như vậy đối phó với cậu nữa.
Sẽ trực tiếp bắt cậu đi sao?
… Cậu rốt cuộc có muốn đi hay không?
Cậu nói mình thích Tạ Tuy?
Là bắt đầu thích từ lúc nào vậy?
“Thiếu gia ở trên trường gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Bác Mã cầm tay lái, nghi hoặc mà hỏi một câu.
Tống Dụ bị tiếng nói của ông gọi hoàn hồn, sau khi sửng sốt mấy giây thì há miệng, đột nhiên hỏi: “Bác Mã, bác còn nhớ hồi trước cháu kể cho bác nghe về người bạn nhất kiến như cố của cháu không?”
Bác Mã ngẩn người trong chốc lát, cũng cười rộ lên: “Nhớ chứ, thiếu gia vừa tới thành phố C cứ liên tục chạy tới phố Liên Vân, bình thường đều đêm hôm khuya khoắt mới kêu bác tới đón. Là người bạn kia phải không?”
Tống Dụ cũng cười, ánh mắt có chút hốt hoảng: “Vâng, chính là cậu ấy.”
Cậu cong môi dưới, như mang nụ cười nhẹ, khẽ nói.
“Kỳ thực, cũng không tính là nhất kiến như cố.”
… Mà chính là người quen cũ.
Đối phó với Tần Mạch, cho dù nhân chứng, vật chứng đều được bày ra trước mặt trường học, cũng không nhất định có thể trừng phạt được gã, thậm chí có thể bị quy về một trò đùa giỡn hơi quá mức một chút mà thôi. Dù sao cũng chỉ bị nhốt ở hội trường một đêm, ngay cả bản thân Tống Dụ cũng không ngờ cậu ở trong đó sẽ cảm thấy khó chịu đến như vậy.
Xem ra, Tần Mạch điều tra cậu rất sâu.
Sau lưng Tần Mạch là Tần gia, sự việc này đương nhiên chỉ có thể nhờ anh trai cậu giúp đỡ.
Không thể gọi điện thoại cho cha cậu. Tống đổng táo bạo đến như vậy, nếu biết chuyện cậu bị gây khó dễ tuyệt đối ngay lập tức sẽ lôi cậu trở về thành phố A, đặt dưới mí mắt.
Anh trai cậu bây giờ đang ở nước ngoài, lúc nhận được điện thoại của cậu còn có chút ngạc nhiên: “Như thế nào lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh.”
Tống Dụ nói: “Anh hai, anh giúp em điều tra một người với.”
Tống Húc dở khóc dở cười: “Cuộc sống sinh hoạt cấp ba của em cũng rất phong phú nhỉ, còn phải dùng tới điều tra.”
Tống Dụ: “Điều tra Tần Mạch một chút.”
Tống Húc sửng sốt, trong miệng lập lại cái tên này: “Tần Mạch? Sao anh cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy?”
Tống Dụ thở dài: “Anh đương nhiên quen thuộc. Là đứa con thứ tư của Tần gia kia.”
Tống Húc suy nghĩ một hồi, phục hồi tinh thần lại, cười nói: “À, là cậu ta. Có điều, bọn em một người ở thành phố A, một người ở thành phố C, cậu ta làm cách nào mà cách mười vạn tám ngàn dặm mà chọc tới em vậy.”
Tống Dụ cụp mắt, tầm mắt lạnh lẽo: “Hắn trước đó vài ngày mới chuyển tới thành phố C rồi.”
“Hả?”
Tống Dụ nói: “Nói đơn giản như vậy đi, số mệnh của bọn em xung khắc, hai người căm ghét lẫn nhau. Ngày hôm qua, hắn tính kế em một trận, nhốt em ở hội trường, em cũng muốn trả thù hắn.”
Tống Húc: “…”
Tống Húc: “Em cái thằng này,” Anh cân nhắc từ ngữ, không biết nên khuyên đứa em trai bảo bối của mình như thế nào.
Còn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ lại, Tống Dụ đã nói ra câu kế tiếp: “Anh, khi còn bé em có bóng ma gì đối với ngày mưa to sao?”
Hết thảy lời khuyên bảo đều thu trở về.
Tống Húc tại bên kia điện thoại sửng sốt, nghĩ tới một chuyện.
Từ sau khi Tống Dụ ở trên đảo rơi xuống nước vẫn tự khép kín bản thân, hoặc là nằm trên giường bệnh, hoặc là núp ở trong phòng ngủ, cả một quãng thời gian dài dằng dặc như thể mất đi bảy hồn sáu phách. Nhưng trước khi mém chết đuối, cậu nhóc luôn nhảy nhót tưng bừng, khỏe mạnh đầy sức sống, khi còn nhỏ chỉ có hai lần bất ngờ làm cho cả nhà hoảng hồn. Một lần là trong lúc vô tình uống một hớp rượu, một lần chính là ngày trời mưa bị khóa ở phòng học.
Lúc tài xế đi đón cậu, phát hiện cả người cậu bé trắng xám, toàn thân hư nhược không chịu được, liền cả kinh mà trực tiếp gọi điện thoại về nhà. Thời điểm đó người nhà liền đoán rằng cậu có thể có một chút chứng sợ giam cầm.
Hai chuyện xảy ra trước năm sáu tuổi này, cho dù Tống gia đã phong tỏa rất nhiều dư luận, sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Tống Dụ, nhưng mà nếu có người thật sự dụng tâm điều tra, vẫn có thể tra ra được.
Nghĩ như vậy, đứa con trai nhà Tần gia kia, có thể là thực sự cố ý.
Tống Húc nhíu chặt lông mày, âm thanh mang thêm phần lo lắng: “Ngày mưa hôm qua một mình em bị nhốt ở hội trường? Hiện tại thân thể thế nào?”
Tống Dụ rất thẳng thắn, nhàn nhạt nói: “Phát sốt, nhưng ngủ một giấc là tốt rồi.”
Nghe âm thanh của cậu quả thực không giống như bị bệnh. Tống Húc thoáng an tâm, âm thanh cũng hạ thấp: “Em vừa nói đứa con thứ tư nhà Tần gia, anh cũng nhớ ra. Anh nghe nói cậu ta chuyển trường cũng là vì năm cấp ba yêu đương với một người bạn trai, thuận tiện come out, ông nội Tần gia hận không thể đánh gãy chân cậu ta, vì tránh đầu ngọn sóng mới chuyển tới thành phố C. Dù gì thì lúc trước Tần gia vì chuyện này mà ồn ào, không cười nổi.”
Tống Dụ khép mắt lại, sững sờ. Hóa ra Tần Mạch chuyển trường tới thành phố C còn có một câu chuyện đằng sau như vậy.
“Tần Mạch tuổi còn nhỏ, tâm tư cũng không hiền lành gì.” Tống Húc nói. “Việc này em không cần trực tiếp lo, anh sẽ giúp em xử lý. Nếu như đó là sự thật, Tần gia như thế nào đi nữa cũng phải cho chúng ta một câu trả lời.”
Tống Dụ bảo: “Vâng.”
Cậu đóng điện thoại lại, ánh mắt như đao, vẻ mặt âm lãnh.
Chuyện của Tần gia bên kia một khi đã giải quyết xong, như vậy ở thành phố C bên này, cậu đối xử với Tần Mạch sẽ không khách khí nữa.
Gã cứ một mực quấn lấy cậu muốn ngồi xuống tán gẫu, vậy thì… đàng hoàng nói chuyện một hồi đi.
Thứ hai, hiện tại đã là mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh. Đi ra bên ngoài, hà một hơi đều có thể nhìn thấy sương mù bay, gió quét qua mặt rét như dao.
Mã Tiểu Đinh từ bên ngoài phòng chạy vội vào, trong ngực ôm hai bình nước ấm, lạnh tới nổi hết cả da gà lên, ngồi xuống vị trí, run rẩy: “Mẹ ơi, tôi lúc nãy vì hỏi thăm đối thủ, đứng cả buổi nghe bọn họ nói chuyện phiếm, kết quả tình hình Lương Chúc không nghe được, ngược lại là nghe cả đống tin đồn về Dụ ca.”
Tống Dụ lật trang sách tiếng Anh, nghe thấy lời của Mã Tiểu Đinh, bĩu môi một cái.
Hề Bác Văn trợn to mắt: “Tin đồn gì?”
Mã Tiểu Đinh: “Là buổi tối thứ sáu, Dụ ca không phải là bị nhốt trong hội trường à. Tạ thần sắp điên rồi, điện thoại cho từng người một, thậm chí còn gọi đến chỗ tôi.” Y lần trước mới bị Tống Dụ giáo huấn, đương nhiên không nói loạn, bảo: “Tình anh em cảm động trời đất tới cỡ nào chứ. Kết quả, bên ngoài truyền ra vặn vẹo thành ra sao, ai da, đạo đức xã hội ngày một giảm dần.”
Hề Bác Văn cười: “Lưu truyền đến mức vặn vẹo, ông còn đứng đó nghe lâu như vậy? Nghe tới nghiện rồi?”
Tầm mắt Mã Tiểu Đinh nhìn gò má Tống Dụ phía trước, hạ thấp giọng nói: “Không phải là để nghe xem bọn họ có thể vặn vẹo tới mức độ nào sao? Tôi nói cho ông nghe nguyên văn của đám nữ sinh A3 nè: Dụ ca bị nhốt trong phòng học đen kịt, run lẩy bẩy, Tạ thần như Chúa cứu thế chạy tới, kéo cậu ấy ra khỏi hắc ám. Cô nam quả nam, bầu không khí kỳ diệu lan tràn.”
Hề Bác Văn: “???”
Hề Bác Văn: “Ông có cảm giác là cái tình tiết này có chút quen thuộc hay không? Đây không phải là thứ mà lần trước coi phim ma Dụ ca nói với chúng ta sao?”
Mã Tiểu Đinh hậu tri hậu giác vỗ bàn một cái, miệng há to bằng một quả trứng vịt: “Ôi đệt! Vậy là tất cả đều nằm trong dự liệu của Dụ ca — ô ô ô.” Hề Bác Văn bịt miệng của y, ngăn cản y khỏi mở mồm tìm đường chết.
Ngón tay thon dài của Tống Dụ chuyển bút, mặt mày lãnh đạm, hờ hững, để cho hai người ở đằng sau nói nhảm.
Cậu hiện tại đang khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện liên quan đến Tạ Tuy nữa, cố gắng tập trung tư duy lên trên việc về Tần Mạch.
Tầm mắt nhìn đồng hồ báo thức, kim phút chầm chậm chuyển động, trong lòng cậu cũng chậm rãi đếm.
Tiệc Nguyên Đán bắt đầu lúc bảy giờ.
Sáu giờ, mọi người liền bắt đầu ra trận.
Thầy Trình lúc đến dẫn bọn họ đi thì nhướn mày, nhìn mọi người một cái, bất mãn mà nói: “Dự báo thời tiết nói tối nay có thể sẽ có tuyết rơi, các em bây giờ còn ăn mặc phong phanh như vậy? Nếu như bị cảm, thi cuối kì bị điểm kém, họp phụ huynh thầy cũng sẽ không nể mặt đâu.”
Mọi người vui cười: “Thầy ơi, thầy có thể nói dễ nghe một chút không ạ.”
Tống Dụ lại liếc mắt ngó ra phía sau, nhíu mày lại.
Tạ Tuy còn chưa tới.
Hôm nay cậu ấy lại xin nghỉ?
Nhưng mà không phải cậu ấy đã đáp ứng rằng mình sẽ đến sao?
Trong hội trường mở máy sưởi, sau khi ngồi đầy người, Tống Dụ thậm chí cảm thấy có chút nóng.
Cởi bộ đồng phục học sinh xuống, một thân áo lông cao cổ, quần jeans, làm nổi bật thân hình cao ráo mà đơn bạc của thiếu niên.
Tiết mục của lớp A3 diễn trước bọn họ, Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài lên sân khấu, không biết là do luống cuống hay sao nhưng bạn hotboy lớp lại thành nói lắp. Cậu chàng đỏ bừng mặt, diễn xong trước toàn trường. Nhưng chính nhờ phần biểu diễn này mới chọc cười được mọi người.
Kế tiếp là tiết mục hợp xướng của tập thể lớp A7, lập tức sẽ đến A1, Mã Tiểu Đinh đứng đằng sau cánh gà chờ lên sân khấu.
Hề Bác Văn ngồi ở bên cạnh cậu ăn khoai chiên: “A3 nếu như cũng có một đạo diễn nghiêm túc, chịu khó xem bọn họ luyện tập một chút, chắc hẳn cũng sẽ không thành ra như vậy.”
Tống Dụ lười nhác: “Cũng không phải tất cả đạo diễn đều thiên tài giống như tôi.”
Hề Bác Văn nói: “Cũng không phải tất cả đạo diễn thiên tài đều có thể tự sắp xếp phim trường cho chính mình.”
Tống Dụ cười: “Cậu cũng bắt đầu ngứa da rồi?”
Đang nói chuyện với cậu ta, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên. Tống Dụ mở điện thoại ra.
Một tin nhắn từ người xa lạ được gửi đến.
Cậu nhàn nhạt cong môi dưới, trong bóng tối tỏa ra vẻ lạnh lẽo không thể phát giác.
Cậu cầm lấy đồng phục học sinh, đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.