Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 7: Cãi nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Dụ Dụ, con không sao chứ? Tại sao vừa đến thành phố C liền gặp chuyện vậy? Hay là con có muốn trở về thành phố A không, một mình con ở đó mẹ luôn cảm thấy không yên lòng.’
Tống Dụ ngồi trên xe taxi, chăm chú nhìn tin nhắn của mẹ Tống, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
‘Không đâu ạ, bà ngoại chăm sóc con rất tốt. Lần này là do con tùy hứng, xin lỗi mẹ.’
Đợi rất lâu vẫn không có hồi âm, hẳn là mẹ Tống bây giờ đang bận.
Tống Dụ đổi app, chuyển thành bản đồ chỉ dẫn.
Trời tháng bảy ở thành phố C khô nóng, ve kêu khàn cả giọng.
Xuống xe taxi, Tống Dụ quan sát hoàn cảnh chung quanh, kiếm chỗ có bóng râm bước tới.
Từ đây nhìn có thể thấy tới tận cuối hẻm, trên mặt đất còn mấy lá rau vụn vặt rải rác, đoán chừng sáng sớm là một khu chợ bán thức ăn. Kiến trúc hai bên đường cũ kĩ, đi vào liền gặp mấy bức tường đã biến thành màu đen, vôi tróc ra. Trên cột điện dán các loại quảng cáo xin tiền*, cùng với mấy bãi khạc nhổ không biết do ai phun trên mấy tờ rơi rải rác trên đất. Một đường đi vào, xe cộ rất ít, phần lớn âm thanh nghe thấy là tiếng phụ nữ mắng nhau.
quảng cáo
*Trung Quốc có loại quảng cáo để ảnh gái xinh để xin tiền kiểu như vầy
Ngột ngạt, bần cùng, ồn ào. Địa phương Tạ Tuy từ nhỏ đến lớn sinh sống.
Tống Dụ vòng qua ngõ hẻm này, là một con đường lớn thông thường.
Cậu đoán bây giờ Tạ Tuy đang đi làm, vậy nên dọc theo vỉa hè mà đi.
Lúc cậu tìm được Tạ Tuy là tại phía trước một quán cơm nhỏ, nhưng mà hình như đang xảy ra chút chuyện.
Trên đường vây một nhóm người.
Ở trung tâm là một chiếc xe đạp ngã trên đất, khoai tây cùng ớt vung vãi, Tạ Tuy đang ngồi xổm trầm mặc nhặt đồ, bên cạnh có một người phụ nữ dắt một đứa bé, đứng ở chỗ đó chửi ầm lên.
“Tôi cùng con tôi đang yên lành đi trên đường, nó liền đạp xe xông tới. Cái thằng nhãi con độc ác này nhất định cố ý, con trai của tôi còn nhỏ như vậy, nó là muốn lấy mạng của thằng bé hả!”
“Xe kia suýt chút nữa đã tông vào con trai tôi! Nó không mọc mắt à? Nó là cố ý!”
“Một nhà tôi đây đã tạo nghiệt gì vậy, gặp phải nó cùng mẹ nó.”
“Không hổ là con trai do gái điếm đẻ, mẹ nó vừa tới đã câu dẫn đàn ông, nó cũng chả phải đồ tốt đẹp gì. Thằng chó tạp chủng bỉ ổi, ác độc, thật không biết bà cụ kia tốt bụng kiểu gì mà làm cả khu phố buồn nôn.”
Những lời nói bẩn thỉu từ trong miệng bà ta phun ra.
Tạ Tuy ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bóng lưng cương trực mà yếu đuối, mái tóc đen rũ xuống che khuất thần sắc. Lúc bà ta nói đến mẹ hắn, ngón tay của thiếu niên trong nháy mắt xiết lại thành đấm, ngẩng đầu, như một con thú bị nhốt, quát to: “Mẹ tôi không có!”
Khí thế của hắn dọa sợ mụ đàn bà. Bà ta lùi về sau một bước, lập tức cất cao giọng: “Mau nhìn, mau nhìn! Thằng con hoang do ả điếm nuôi lộ ra diện mạo chân thật rồi nè! Đánh người! Nó muốn đánh người!”
Tạ Tuy cắn răng, giống như muốn đứng lên.
Bà ta rống lớn tiếng hơn: “Thằng nhãi con đánh người đánh người!”
Một giây sau, Tạ Tuy bị một gã đàn ông trưởng thành cao lớn cường tráng bước ra từ trong đám người đá thẳng một cước vào đầu.
“Súc sinh!”
Vào lúc này, Tạ Tuy mười lăm tuổi, thân hình đơn bạc, bị một cước này đạp đập vào cây cột bên cạnh, cái trán do ma sát mà chảy máu.
Gã đàn ông trưởng thành một chân đạp lên tay Tạ Tuy: “Tông vào người ta còn muốn đánh người?”
Người vây xem bên cạnh bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Vốn tôi còn cảm thấy nó đáng thương, hiện tại cảm thấy, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.”
“Bị tất cả mọi người chán ghét thì cũng nên tìm nguyên nhân từ trên chính người mình đi.”
“Tiểu nhân như vậy, ngay cả một đứa trẻ nhỏ xíu cũng xuống tay được. Tạ Tuy thật sự là tâm địa ác độc.”
“Bà cụ kia có thể đuổi nó đi được không vậy, nó như cái tai tinh, có nó ở đây, chỗ này chả gặp được chuyện gì tốt đẹp.”
Mụ đàn bà kia vẫn còn đứng đó mắng: “Suýt chút nữa đâm chết con tao còn muốn đánh tao! Hết thuốc chữa! Hết thuốc chữa! Ai báo cảnh sát đi, người như nó nên ở trong tù ngốc cả đời, đừng đi ra gieo vạ cho người khác.”
Tống Dụ vừa đi tới, nghe rõ ràng lời bà ta nói, chen vào trong đám người liền nhìn thấy một màn như vậy.
Đối với Tạ Tuy mà nói, chuyện như thế này mỗi ngày đều phát sinh vô số lần. Nói xấu, nhục mạ, đánh đập.
Tác giả nguyên tác không ngừng lặp đi lặp lại, cường điệu tuổi thơ ấu bi thảm của hắn để đắp nặn nội tâm mẫn cảm, yếu đuối, làm nền móng cho diễn biến tình cảm sau này. Để cho công một, công hai, công ba dùng vài lời động viên những thương tích trong lòng hắn. Thật khôi hài, chỉ là mấy câu nói mà thôi, nhưng đối với Tạ Tuy một thân đầy sẹo mà nói lại là đáng trân trọng tới mức hắn có thể khăng khăng một mực hướng theo. Đúng là thần kinh, mỗi tên trong sách đều vậy.
Nhìn bộ dáng của gã đàn ông hẳn là đang cảm thấy mình đại diện chính nghĩa lắm, dương dương đắc ý mà muốn cho Tạ Tuy một cái tát: “Mày không cha lại không mẹ, tao đến làm cha mày một hồi, dạy mày làm người.”
Tống Dụ nhặt mấy viên bi trên mặt đất, lẹ tay ném vào mặt gã.
Một viên trong số đó suýt chút nữa bắn vào mắt. Gã đàn ông sợ tới mức quát to một tiếng, lùi về sau một bước, buông lỏng bàn chân đang đạp trên tay Tạ Tuy ra.
“Ai đánh tao!”
Gã tức thì nóng giận, ngẩng đầu liền thấy Tống Dụ, tức giận càng tăng lên: “Nhóc con, mày có phải là bạn của nó không – bố mày hôm nay đồng thời dạy dỗ bọn mày!”
Gã vén tay áo lên, khí thế hùng hổ, sải bước đi tới. Lực uy hiếp từ một người đàn ông trưởng thành có đủ, nhưng Tống Dụ từ đầu đến cuối không nhìn gã, cậu đang bận gọi điện thoại.
“Alo, 110 ạ, cháu muốn báo cảnh sát.”
“Trên đường Liên Vân có người đánh nhau, một người đàn ông trưởng thành bắt nạt một học sinh cấp ba, sắp đánh tới chết người rồi, các chú mau lại đây!”
Cảnh sát đầu bên kia tựa hồ còn đang hỏi một số chi tiết.
Tống Dụ rống vào điện thoại: “Cậu học sinh cấp ba là cháu đây này! Xảy ra án mạng tới nơi, mấy chú có quản không hả?”
Mọi người: “…”
Tút.
Cúp điện thoại, tầm mắt lạnh lùng của Tống Dụ đối diện với gã đàn ông kia.
Động tác báo cảnh sát của cậu quá lớn lối, làm cả đám người vây xem sợ choáng váng. Gã đàn ông đứng cách cậu ba bước cũng ngây ngốc, nắm đấm giơ lên như thế nào cũng không hạ xuống được.
Tống Dụ mặc kệ gã, đi thẳng đến trước mặt hai mẹ con kia, nói với thằng nhỏ vẫn đang một mực trốn sau lưng bà mẹ: “Vươn tay ra.”
Mụ đàn bà như gà mái bảo vệ con, giọng the thé rít: “Mày muốn làm gì!”
Tống Dụ lướt qua bà ta, trực tiếp lôi đứa trẻ lên trước mặt, sau đó mở lòng bàn tay của nó ra. Một cái ná cao su cầm trong tay.
Mụ đàn bà trong nháy mắt sắc mặt trắng nhợt.
Tống Dụ cười: “Ôi chao, thật tài giỏi nha nhóc con, bắn bi bắn cũng rất chuẩn.” Cậu nghiêng đầu, nói với bà ta: “Dì à, cầu người liền được người, cháu báo cảnh sát rồi. Dì xem người cuối cùng bị bắt giam là ai nha.”
Tất cả mọi người đang vây xem thời khắc này đều tắc họng. Mắt trần nhìn có thể thấy trên mặt Tạ Tuy có một dấu vết rất rõ ràng là do bị bi bắn trúng, hơn nữa ngay dưới quầng mắt, nếu như lệch một phân có thể sẽ mù luôn.
Mụ đàn bà thần sắc hoảng loạn: “Đứa nhỏ nhà tao chơi bi thì có sao, nó mới năm tuổi thì biết cái gì!”
Tống Dụ: “Nó thì không biết, nhưng mẹ của nó biết.”
Thằng nhóc con bị sắc mặt cùng giọng điệu của Tống Dụ dọa sợ tới oa oa khóc lớn.
Nó vừa khóc, mụ đàn bà như thể trong nháy mắt được bơm năng lượng, bắt đầu khóc lóc om sòm la mắng: “Tao nhìn mày chính là cùng một bọn với thằng con hoang của ả điếm kia, một thằng tông người ta còn muốn đánh người, một thằng đổi trắng thay đen bắt nạt mẹ con tao. Quả nhiên người không có giáo dục sẽ chơi cùng người không có giáo dục, một ổ rắn chuột, đều là lũ giống nhau!”
“Mày cũng là đồ điếm tâm can thối rữa mục nát!”
Tống Dụ nhìn mặt mày cay nghiệt của bà ta, lạnh nhạt nói: “Dì giữ chút sức lực chờ cảnh sát tới rồi giải thích đi.”
Bà ta tức giận mắng: “Con trai tao mới năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, nó thì sợ cái gì! Tạ Tuy chính là thằng con trai của một ả điểm, mẹ chết sớm, không có giáo dục, tâm địa độc ác vô cùng.” Hiện tại không còn nhắc tới chuyện xe đạp tông mình nữa.
Tống Dụ tức tới bật cười, nhẹ nhàng phong độ: “Dì à, cháu hiện tại mười lăm tuổi, còn chưa thành niên, đồng dạng cái gì cũng không hiểu – cháu sợ cái gì?”
Cậu bước về phía trước, tròng mắt đen nhánh toát ra cỗ hàn ý tận xương tủy: “Cháu giết người cũng không sợ.”
Mụ đàn bà thời khắc này triệt triệt để để á khẩu, những từ ngữ độc ác kia nuốt ngược vào bụng, kéo tay con trai, lùi ra phía sau một chút, “Người điên, người điên…”
Tống Dụ cười ha ha.
Tạ Tuy ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy gò má tuấn tú của Tống Dụ giữa ngày hè tháng bảy, hơi đăm chiêu. Hắn còn chưa kịp giả bộ dáng vẻ bi thương kinh hoảng của mình lúc mười lăm tuổi, đôi con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo dưới mái tóc đen rối bời, đẹp như hoa nhưng lạnh như bảo thạch.
Tạ Tuy mặt không cảm xúc mà đưa tay lau vết máu dính trên trán mình, đột nhiên cảm thấy thật nhàm chán vô vị.
Vì để cho người một nhà kia sống không bằng chết mà phải chịu những vết thương này.
… Thật thiệt thòi.
Chỉ chốc lát sau, một cặp nam nữ ăn mặc sành điệu bước ra từ trung tâm thương mại bên kia đường, nam bụng bự béo phệ, nữ vẻ ngoài cay nghiệt. Người phụ nữ đạp giày cao gót, hùng hùng hổ hổ chửi mắng thời tiết quái đản của thành phố C. Khi vừa đến trước xe mình, ả bỗng nhiên hoàn toàn biến sắc, nhìn chiếc cửa kính xe mấy chục triệu bị đập ra vết mạng nhện, bén nhọn kêu thất thanh một tiếng.
Bên này, mụ đàn bà đã bị Tống Dụ dọa tới mức không còn dám lớn tiếng mắng chửi, chỉ có thể lén lút mắng sau lưng. Bà ta căn bản không sợ, dám mở một mắt nhắm một mắt để thằng con trai cầm bi bắn vào người Tạ Tuy đang chạy xe, cũng có đủ tự tin. Con trai bà ta mới năm tuổi, nhỏ như vậy, sợ cái gì.
Tống Dụ tới đỡ Tạ Tuy: “Có ổn không?”
Ánh mắt của Tạ Tuy bám trên tay cậu, rất lâu sau mới thu lại suy nghĩ cùng hoài nghi trong con ngươi, suy nhược mà nói: “Cám ơn.”
Tống Dụ thật đau lòng nhân vật chính, thở dài: “Lần này cậu thế nào cũng phải đi bệnh viện nha.” Vết thương của Tạ Tuy thoạt nhìn rất đáng sợ, trên trán xanh tím một mảnh, máu tươi đông lại một cục đen kịt.
Tống Dụ cúi người xuống, trên người mang một mùi thơm nhàn nhạt.
Kỳ thực thương thế kia đối với Tạ Tuy mà nói thật ra chỉ là trò trẻ con, hắn khi bé vì kiếm một chút tiền mà cầm đao bán mạng giúp bọn lưu manh trên đường, chảy máu bị thương đều trở thành chuyện quen thuộc. Sau này khi trở thành Tạ thiếu của thành phố A lại gặp được những chuyện buồn nôn khác – bị bắt cóc qua, bị ám sát qua. Gặp qua cướp, nhảy qua biển, hiện tại một chút vết thương nhỏ này thật sự không đáng chú ý.
Trong lòng không thèm để ý, nhưng trên mặt lại giả vờ thành dáng vẻ ẩn nhẫn.
Tạ Tuy gật đầu một cái.
Dáng vẻ mặt mày tái nhợt, trầm mặc không nói gì lại khiến Tống Dụ đau lòng không chịu được.
Tiếng xe cảnh sát vang lên từ cuối đường.
Tất cả người đang vây xem đều đem tầm mắt nhìn về phía cảnh sát bên kia.
Một người phụ nữ khí thế hùng hổ từ bên kia đường đi tới, hung hăng vả một cái tát vào mặt bà mẹ của thằng nhóc.
‘Bốp!’.
Biểu tình mụ đàn bà sửng sốt, bà ta khóc lóc om sòm, mắng người thật lợi hại, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị người động thủ.
Toàn thân đều bị tát tới choáng váng.
Người phụ nữ vừa băng qua đường bắt lấy tay đứa nhỏ, nhìn thấy cái ná bắn bi kia, tức giận tới nổi trận lôi đình! Liền vung tay cho đứa nhỏ một cái tát.
“Chính là thằng nhãi con khốn nạn mày đây phải không?!”
“Ô oa oa oa –” Đứa nhỏ khóc càng lớn tiếng hơn.
Người đàn bà cũng đỏ ngầu đôi mắt, cuống lên: “Cái con tiện nhân này, mày làm cái gì – a!”
‘Bốp!’
Lại một cái tát.
Người sở hữu cái xe sang trọng đó cũng là kẻ nóng tính, nghe được hai chữ ‘tiện nhân’ làm sao có khả năng nhẫn nhịn. Ả chửi ầm lên: “Bà sao không hỏi thằng con thiểu năng nhà mình gây ra chuyện gì rồi? Nó phá hư xe của tôi! Mấy chục triệu! Đồ nhà quê mấy người bồi thường nổi sao!”
Mấy chục triệu. Mụ đàn bà thời khắc này chân chân chính chính rơi vào hầm băng, vừa nãy lúc con trai bà dùng bi bắn Tạ Tuy là lúc Tạ Tuy đang băng qua đường, bà căn bản không chú ý tới là có bắn trúng chiếc xe bên cạnh hay không.
Hối hận cùng lo lắng che ngợp bầu trời, bà chỉ có thể nhắm mắt lẩm bẩm: “Đứa nhỏ nhà tôi mới có năm tuổi… không hiểu chuyện…”
Người chủ xe tức giận tiến lên một bước, giày cao gót giẫm trúng viên bi trên đất, một phát trực tiếp ngã chổng vó trên mặt đất.
Ả ta đang ở trong tâm trạng xấu, tính khí vốn đang cáu kỉnh lúc này đạt tới đỉnh điểm.
Từ trên xe cảnh sát bước xuống vài vị cảnh sát nhân dân, bọn họ còn đang tìm vị học sinh cấp ba ‘sắp bị đánh chết’ ở đâu.
Nhưng lại nghe thấy tiếng một người phụ nữ gào thét: “Cảnh sát đến rồi? Vậy thì tốt quá, việc này chúng ta không để yên, trách thì trách thằng nhãi con không có giáo dục nhà bà. Chơi cái trò ngu ngốc! Không hiểu chuyện! Tôi đây cũng không hiểu chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.