Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 6: Lý giải




Nhà chính Mạnh gia, bên trong đại sảnh tinh xảo trang nhã.
Mạnh Quang đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói lời nào, nhưng biểu tình giống như cái đinh, một bộ thái độ “Bố cứ việc mắng, con nhận sai, coi như con thua”, ngược lại khiến cha anh ta tức giận đến chịu không được.
Cha Mạnh đang sống khỏe mạnh lành lặn mém nữa bị thằng nghiệt tử này làm cho tức chết: “Đánh nhau! Còn đánh người ta tới nhập viện! Mày lợi hại như vậy, có muốn đánh bố mày một trận luôn không!”
“Mày có phải cảm thấy bản thân mày rất tài giỏi, cảm thấy mình không sai? Lấy roi ra đây cho tôi – tôi hôm nay phải dạy dỗ nó một trận, kẻo ngày mai nó ra ngoài giết người.”
Người hầu run rẩy đưa lên một cây roi gỗ rất dài.
Mẹ Mạnh ở bên cạnh lo lắng không thôi: “Ôi chao, cái ông này không muốn nghe con chúng ta giải thích à.”
Cha Mạnh buồn bực rống lên: “Con trai người ta đều nhập viện rồi còn muốn giải thích gì!”
Mạnh Quang vẫn quỳ dưới đất, không nói một lời.
Tống Dụ nhìn ông anh họ không có ý định nhắc đến mình, chỉ có thể góp nhặt dũng khí, đứng lên: “Không phải, bác à, kỳ thực việc ngày hôm nay cháu cũng có trách nhiệm.”
Cậu đột nhiên lên tiếng, mọi người trong phòng đều sững sờ, cùng nhìn về phía cậu.
Tống Dụ tiếp tục cứng cỏi: “Hôm nay cháu cũng ở Lâm Thủy, anh họ là vì cháu mới đánh Vương Bắc Đan.”
Bà ngoại Mạnh trợn to mắt, lớn tuổi rồi, căn bản không tiếp nhận được kích thích này: “Dụ Dụ, cháu đi Lâm Thủy làm cái gì?”
Trong nhận thức của bà, Lâm Thủy chính là nơi đầy chướng khí.
Cha Mạnh cũng nhíu mày lại: “Dụ Dụ, cháu đi ngủ trước đi, không cần nói đỡ cho thằng quỷ này. Đức hạnh của nó là gì bác biết rõ.”
“Không không không, là sự thật.” Tống Dụ vội nói: “Bác có thể xem video ghi hình, là Vương Bắc Đan cưỡng ép cháu uống rượu, cháu nhắn tin cho anh họ, anh họ chạy tới cứu cháu nên mới cùng tên họ Vương đánh nhau.”
Đương nhiên, video ghi hình không hề tồn tại. Vương Bắc Đan trốn trong hộp đêm làm những chuyện kia, làm sao dám lưu lại chứng cứ. Video khẳng định đã sớm bị chính bọn chúng xử lý sạch sẽ.
Mắt bà ngoại Mạnh càng trợn lớn: “Cái gì? Uống rượu?! Bọn chúng cưỡng ép cháu uống rượu!”
Mẹ Mạnh cũng sững sờ. Bà cùng mẹ Tống quan hệ rất tốt, đối với chuyện Tống Dụ khi còn bé bởi vì một ly rượu mà suýt chút nữa mất mạng cũng rất rõ ràng.
Vừa nghĩ tới cháu trai nhỏ của mình suýt chút nữa có chuyện, mẹ Mạnh liền giận không có chỗ phát tiết. Tính tình của Mạnh Quang hơn nửa là theo gene bà. Mẹ Mạnh trực tiếp cướp lấy roi từ trong tay cha Mạnh: “Có nghe hay không! Lần này tôi theo phe con tôi! Đánh giỏi lắm! Mẹ cảm thấy con đánh còn nhẹ! Vương Bắc Đan làm mấy trò hư hỏng đồi bại kia ở trong thành phố C cũng chẳng phải bí mật gì! Đánh chết một tên cầm thú như vậy chính là thay trời hành đạo.”
Cha Mạnh vốn đang kinh ngạc cũng bị sự mạnh mẽ của vợ mình làm cho phẫn nộ: “Bà nhìn xem bà đang nói cái gì, có người mẹ nào như bà không?!”
“Thế ông làm bố đúng lắm nhỉ?”
Bọn họ gà bay chó sủa, rùm beng cả lên. Bà ngoại Mạnh nghe mà buồn bực, rầm rầm vỗ bàn một cái: “Vào phòng rồi cãi nhau! Con trai tụi bây quỳ trên đất cả nửa ngày rồi.”
Thị trưởng Mạnh đáng thương ở bên ngoài ôn hòa, nho nhã, phong độ, ở trong nhà lại bị hai người phụ nữ làm cho tức giận đến tự bế, cơm cũng chưa ăn đã rời đi.
Mạnh Quang được mẹ Mạnh đỡ dậy, chớp chớp mắt mấy cái với Tống Dụ.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Dụ vẫn muốn về nhà bà ngoại ở.
Mạnh Quang lái xe đưa cậu về. Bên ngoài ngôi nhà, trong vườn hoa có tiếng côn trùng kêu, bầu trời đêm tinh khiết, ánh trăng trong vắt.
Mạnh Quang trong xe không nhịn được, gục đầu lên tay lái phá ra cười: “Đủ khí phách nha, không uổng công anh liều mạng giúp em hả giận. Ôi sắc mặt của bố anh kìa, ha ha ha.”
Tống Dụ giật giật khóe miệng: “Anh vui mừng quá sớm, bên nhà họ Vương sẽ không để yên cho anh đâu.”
Mạnh Quang nhấc mắt, dửng dưng như không: “Không để yên thì thế nào, chuyện Vương Bắc Đan làm trong hộp đêm có thể lộ ra sao? Việc này bọn họ không dám nháo lớn đâu, chỉ có thể cắm đầu ngậm bồ hòn.”
Anh làm thái tử gia ở thành phố C nhiều năm như vậy, làm việc nhất định sẽ đúng mực. Có thể chọc hay không thể chọc, có thể làm lớn hay không làm lớn, trong lòng đều rõ ràng.
Tống Dụ: “Vâng.”
Mạnh Quang vào lúc này đột nhiên hỏi: “Vương Bắc Đan thật sự bức em uống rượu sao?” Anh lúc ấy nóng đầu không nhìn rõ, bây giờ suy nghĩ một chút, có vẻ không đúng lắm.
Tống Dụ cười: “Không. Lúc đó em cầm chai rượu muốn đập gã.”
Mạnh Quang: “…”
Một lát sau, anh cười ha hả: “Đập giỏi lắm!”
Anh nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ: “Em tại sao lại tới phòng 305, không phải đi hóng gió sao.”
Tống Dụ suy nghĩ một chút, cười: “Đại khái là vận mệnh khiến em cứu người giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, trừng ác dương thiện.”
Sự việc này xác thực như lời Mạnh Quang nói, không hề tạo ra một chút bọt nước nào tại thành phố C.
Đối với Tống Dụ mà nói, ảnh hưởng duy nhất chính là bà ngoại Mạnh trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó cũng không tiếp tục ép cậu ra ngoài nữa.
Tống Dụ điều tra nhà họ Vương ở thành phố C một chút, rốt cuộc biết loại cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến. Trong ‘Sự khống chế ôn nhu’, cái tên phú nhị đại hồi cấp ba điên cuồng làm khó dễ Tạ Tuy chính là con trai nhỏ nhất của Vương gia, Vương Từ. Cả nhà từ trên xuống dưới xem gã như bảo bối mà sủng ái, tại thành phố C chính là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, lại có một thằng anh như Vương Bắc Đan dẫn dắt, Vương Từ từ rất nhỏ đã bắt đầu chơi gái chơi trai, mục nát đến tận xương tủy.
Lúc học cấp ba đã đầy đầu tư tưởng hạ lưu, sau khi tan lớp nhốt Tạ Tuy trong phòng học, muốn chụp ảnh nude uy hiếp hắn. Tại thời điểm đại hội thể thao lại cố ý bỏ thuốc vào nước uống của hắn, muốn Tạ Tuy xấu mặt trước toàn trường. Còn có khi thi cuối kỳ, khóa Tạ Tuy trong WC, không cho hắn đi thi để đạt được học bổng. Thậm chí giai đoạn sau, lúc thi đại học, Vương Từ còn muốn gian lận, làm hắn vắng mặt, phá hủy một đời Tạ Tuy.
Tống Dụ cảm thấy mình không nên nghĩ về tình tiết trong sách nguyên tác, thật sự là tự mình tìm khổ.
Ngày thứ ba ở nhà không có gì làm.
Bà ngoại sợ cậu nhàm chán, đưa một đứa nhỏ cùng tuổi đến cho cậu.
Là con trai của tài xế hôm nọ đón tiếp cậu từ sân bay, một thiếu niên gầy gò nho nhỏ, da dẻ màu lúa mạch, tên là Mã Tiểu Đinh.
Mã Tiểu Đinh không biết nghe nói gì từ chỗ cha y, mới đầu lúc nói chuyện với Tống Dụ y như muỗi kêu, thật giống như nếu âm lượng lớn hơn một chút cậu sẽ phải nhập viện vậy. Vẫn là Tống Dụ lát sau không nhịn nổi nữa, nhắc nhở y mới thay đổi.
Mã Tiểu Đinh cùng Tạ Tuy thế mà là bạn cùng lớp thời trung học.
Tống Dụ có ý muốn hiểu Tạ Tuy thêm một chút, tán gẫu cùng y: “Cậu bạn Tạ Tuy trong lớp các cậu, hồi cấp hai là người như thế nào?”
Mã Tiểu Đinh nhíu mày, nhìn có vẻ bướng bỉnh: “Thiếu gia, cậu hỏi cái này làm gì?”
Tống Dụ không thích danh xưng này: “Đừng gọi tôi thiếu gia, cậu nếu như thực sự kính nể tôi từ nội tâm thì gọi tôi Dụ ca!”
Mã Tiểu Đinh gãi đầu một cái: “Được rồi thiếu gia, à không, được rồi Dụ ca, cậu hỏi chuyện Tạ Tuy làm gì?”
Tống Dụ nghẹn một hồi, đột ngột nhanh trí nói: “Người này không phải là thủ khoa kì thi trung học cơ sở của thành phố C sao, thành tích thật tốt. Tôi muốn cùng cậu ấy giao lưu học hỏi một chút, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Mã Tiểu Đinh trong nháy mắt nổi lòng kính trọng, tuy rằng không biết thành tích cậu như thế nào mà giao lưu học hỏi, nhưng vẫn đàng hoàng kể hết những điều y biết cho Tống Dụ.
“Cậu Tạ Tuy này sao, tôi cảm thấy thật đáng thương. Gia đình cậu ta đặc biệt nghèo, một bộ đồng phục có thể mặc ba năm, là kiểu giặt tới trắng bệch vẫn tiếp tục mặc đấy. Tính cách cậu ta cực kỳ quái gở, không có mấy người dám tiếp cận cậu ấy, ba năm qua một người bạn cũng không có.”
“Vốn lúc đầu cũng có người tiếp cận cậu ta. Dù sao cậu ta lớn lên đẹp trai, thành tích lại tốt, kết bạn cũng không lỗ vốn. Nhưng trong lớp có người sống cùng khu với Tạ Tuy, thường ở sau lưng chúng tôi nói xấu Tạ Tuy cùng mẹ của cậu ấy, nói rằng mẹ Tạ Tuy là nhiễm sida mà nhảy lầu chết, mà sida có thể truyền từ mẹ sang con, Tạ Tuy hơn phân nửa cũng dính. Lúc đó, mọi người trong lớp đều sợ. Với lại, Tạ Tuy cũng chưa bao giờ chủ động giao thiệp với người khác, lâu dần trở thành người vô hình trong lớp.”
“Mọi người làm gì đều tận lực làm lơ cậu ta, ngay cả giáo viên cũng thế. Ba năm cấp hai, tôi còn chưa nghe được Tạ Tuy nói một lời.”
“Cậu ta đi học thường ngủ gật, tôi nghe người ta nói, cậu ta hình như không về nhà học mà đi làm ở nhà hàng. Trong lớp có một đám thích gây chuyện, biết chỗ cậu ta làm việc, kéo cả đám đi gây khó dễ cậu ta, lớn tiếng nói chuyện sida, khiến Tạ Tuy mất việc. Tạ Tuy cũng không nói gì, chịu đựng. Có một lần, tôi từ quán net về, nhìn thấy trên người, trên mặt Tạ Tuy đầy máu, đang chống cột ói.”
“Cậu ta…” Mã Tiểu Đinh thở dài: “Hẳn là đi theo đám lưu manh ngoài trường, hỗ trợ đánh một trận kiếm tiền. Nhưng tiền này, là dùng mạng đổi đến.”
Tống Dụ càng nghe sắc mặt càng lạnh, cụp mắt chơi điện thoại.
Mã Tiểu Đinh nhìn trời, nói tiếp: “Đương nhiên, tôi cảm thấy những người kia đang nói láo. Bệnh sida không phải có thể tùy tiện lôi ra đùa giỡn bậy bạ, bọn họ thật quá đáng. Tôi từng nghĩ đến chuyện giúp Tạ Tuy, nhưng cậu ta tính tình lạnh lùng, quá khó mà tiếp cận, cùng cậu ta nói một câu, nửa ngày sau mới có thể nhận lại một câu đáp lời. Cậu ta đại khái cũng không muốn để ý đến bọn tôi.”
Tống Dụ chợt nhớ tối hôm qua, một tiếng “Cám ơn.” khàn khàn cuối cùng của thiếu niên kia.
Cười nhạt một chút, cậu mở định vị trên điện thoại lên, gõ địa chỉ Tạ Tuy để lại vào.
Tống Dụ: “Không phải là khó tiếp cận.” Mà là hoàn cảnh cậu ấy sống quá mức ác liệt, chưa từng cảm nhận được nửa điểm ấm áp. Đối với thiện ý cùng ôn nhu, cậu ấy không biết phải làm sao.
Mã Tiểu Đinh: “Hả?”
Tống Dụ từ trên giường nhảy xuống, “Tôi ra ngoài một chuyến, cậu nói với bà ngoại tôi là tôi đi mua sách.”
Mã Tiểu Đinh: “???”
Tống Dụ dừng một chút, tùy tiện viện cái lý do: “Nhập gia tùy tục, đi mua một ít tài liệu ở thành phố C để chuẩn bị bài trước.”
Mã Tiểu Đinh: “…”
Đầu năm nay, mấy người phú nhị đại đều liều mạng vậy sao?
— Hết chương 6 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.