Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 20: Đánh người




Mã Tiểu Đinh nhắn địa chỉ qua cho cậu.
Tại khu vực gần đường Lâm Thanh là một phố vui chơi giải trí. Quán net, casino, tiệm karaoke, bi-da không thiếu gì cả, là một nơi rất nhiều học sinh sau khi tan trường sẽ đến chơi bời, cũng là căn cứ của bọn lưu manh.
Tống Dụ xuống xe xong, nhìn ngó xung quanh, không tìm được chỗ cần đến.
Thế là cậu hỏi Mã Tiểu Đinh.
[Tôi đến đường Lâm Thanh rồi, cho địa điểm cụ thể cái.]
Ảnh chân dung của Sadako im lặng nửa ngày, một lúc lâu sau Mã Tiểu Đinh vẫn chưa biết phải miêu tả như thế nào, chỗ này quá phức tạp, cũng không có kiến trúc tiêu biểu nào để chỉ ra cả.
Cuối cùng, tầm mắt của y vừa vặn nhìn ra ngoài. Y đột nhiên thông suốt, linh hồn thiếu niên nghệ thuật từ trong xương kích động háo hức.
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời.]
Tống Dụ cầm điện thoại di động, đơ người hết vài giây, quỷ thần xui khiến nghe theo lời y, ngước đầu lên nhìn không trung.
Trên cột điện đậu một vài chú chim, bầu trời trong xanh mênh mông vô bờ, rất nhiều mây trôi, không có gì đặc biệt cả. Cậu cẩn thận nhìn cũng không thấy ở bất cứ cửa số của tòa nhà nào có cái đầu cùng cánh tay thò ra vẫy.
Tống Dụ không hiểu gì hết, gõ chữ.
[?]
Mã Tiểu Đinh lần này trả lời cực kỳ nhanh.
[Cậu có thấy một đám mây nhìn như kẹo bông gòn hay không?]
Tống Dụ: “…”
Mã Tiểu Đinh vui như mở cờ trong bụng.
[Tôi ở bên phải đám mây đó! Cậu đi theo nó liền có thể tìm thấy tôi! Dụ ca, tôi sắp bắt đầu rồi! Đợi lát lại nói chuyện tiếp!]
Tống Dụ: “…”
Bị thần kinh!
Tạ Tuy nhìn sắc mặt cậu, ôn nhu cười: “Làm sao vậy?”
Tống Dụ cúp điện thoại di động, mặt không hề cảm xúc: “Không có gì, chỉ là người cần đánh có thể tăng thêm một tên nữa.”
Tạ Tuy bật cười, ấm áp hỏi: “Tên tiệm net là gì?”
Tống Dụ suy nghĩ trong chốc lát: “Hình như là ‘Hoa’ gì đó.”
Tạ Tuy ngước mắt nhìn con đường này. Thành phố C là địa phương phi thường rõ ràng trong ký ức của hắn lúc nhỏ. Lúc trước vì kiếm tiền, hắn gần như chạy khắp cả khu vực này. Tiệm net tên có chữ ‘Hoa’, vị trí hẻo lánh không dễ bị giáo viên phát hiện, hắn rất nhanh có ký ức. Đồng tử ngưng lại, hắn xách theo túi nilong, chân dài sải bước về phía trước: “Đi theo tôi.”
Tống Dụ là bạn nhỏ mới tới, lạ nước lạ cái, đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời.
Băng qua đường, vòng vào một con hẻm nhỏ ở giữa hai tòa nhà, lại đi về phía trước vài bước, là một cái cầu thang.
Tạ Tuy nói: “Trên lầu hai.”
Tống Dụ há to miệng, phi thường kinh ngạc: “Chỗ này phức tạp như vậy, cậu làm sao mà biết được?”
Tạ Tuy nở nụ cười: “Hồi trước tôi có làm việc ở đây.”
Tống Dụ dừng một giây: “Các loại công việc cậu làm rất đa dạng nha.”
Tạ Tuy không trả lời vấn đề này, đôi mắt híp lại: “Cậu đi đánh người, ngay cả nơi nào cũng không biết?”
Tống Dụ xua tay: “Khỏi nói đến chỗ nào, tớ ngay cả người muốn đánh bộ dáng ra sao còn chả biết.”
“…” Tạ Tuy.
Đúng là phong cách của Tống Dụ.
Lầu hai, quán net.
Lúc Tống Dụ bước vào, Mã Tiểu Đinh đã thua, đập bàn rầm rầm, tức đến nổ phổi mà bỏ tai nghe xuống, nện một phát xuống bàn của thằng nhóc bên cạnh: “Lúc cuối tao bảo mày đừng chạy lên rồi, nhất định cứ phải làm trái, tức chết tao rồi! Ván này thua là do mày chịu trách nhiệm!”
Thằng nhóc ôm đầu đau khổ: “Em sai rồi em sai rồi, Đinh ca, em sai rồi.”
“Hừ.” Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng vừa cao vừa gầy ngồi cách họ rất xa xì cười ra tiếng: “Thôi đi Mã Tiểu Đinh, trách nhiệm này tự mày đi mà chịu đi. Mày chính là đứa kéo chân cả đội, xạ thủ 1/9, trâu bò trâu bò.”
Mã Tiểu Đinh không phục: “Đang chơi giữa chừng máy tính của tao nhảy ra trang web! Không tính! Đấu lại!”
Thiếu niên mặc sơ-mi bĩu môi: “Thôi đi, thua cũng thua rồi, nhiều cớ dữ vậy.”
Mã Tiểu Đinh: “…Mẹ mày, nhìn mày mới thắng một ván đã kiêu ngạo kìa. Tối nay chín giờ, cửa kí túc xá, tao đánh với mày một trận, không đến là cháu —”
Lời nói độc ác y vừa định thả ra đột nhiên thu lại, chữ ‘trai’ cuối cùng nuốt ngược vào. Y trợn to mắt nhìn người vừa tới, choáng váng.
Lúc Tống Dụ lên lầu, cậu một mực gọi điện thoại cho Mã Tiểu Đinh, kết quả là Mã Tiểu Đinh toàn tâm toàn ý tập trung vào trò chơi, điện thoại di động rung cũng mặc kệ, căn bản không bắt máy.
Bây giờ nhìn thấy người thật.
Tống Dụ sắc mặt lãnh đạm, tắt điện thoại.
Mã Tiểu Đinh nhìn thấy cậu, toàn thân ngây như phỗng: “…” Dụ ca sao mà đến nhanh dữ vậy!!
Chỉ là y còn chưa kịp giải thích, Tống Dụ đã nhanh chân bước đến, thần sắc âm trầm, hận không thể vặt lông y.
Mã Tiểu Đinh nhấc tay đầu hàng: “Dụ ca, tôi có thể giải thích, tôi vừa rồi thật sự không nghe điện thoại kêu.”
Tống Dụ cười lạnh, bật trang trò chuyện của bọn họ lên: “Đừng gấp, cậu trước hết giải thích cho tôi một chút, cái đám mây nhìn giống kẹo bông gòn kia ở nơi nào?”
Mã Tiểu Đinh: “…”
?? Con người hiện tại chẳng lẽ đều không có một chút tình cảm lãng mạn gì sao?
Đi theo áng mây không phải đặc biệt có ý thơ ư?
Mã Tiểu Đinh ôm cái trán bị đánh, đi ở phía trước: “Lúc tôi ra ngoài đi vệ sinh thì nghe được bọn chúng vừa đi vừa nói mấy chuyện dơ bẩn. Quá khinh người rồi! Đi, Dụ ca, chúng ta cho bọn nó ăn hành.”
“Lầu ba, lầu ba. Tôi tận mắt nhìn thấy bọn nó lên lầu ba.”
Tống Dụ vốn đã có ý định rửa tay gác kiếm, giật giật khóe miệng, một chút đều không muốn cùng cái thằng nhóc bất lương này nói mấy chuyện như thế. Cậu chậm bước chân lại, chờ Tạ Tuy.
Bọn đàn em của Mã Tiểu Đinh đều kinh hồn bạt vía nhìn thiếu niên làm cho đại ca của mình cũng phải cúi đầu khom lưng này.
Vẻ ngoài trông có vẻ da trắng thịt mềm, nhưng động tác không chút mềm yếu, vừa nhìn vào liền biết không dễ trêu.
Hơn nữa, trọng điểm là… người đi theo sau cậu ta, có phải Tạ Tuy hay không.
Mấy người bọn họ đều là bạn học thời cấp hai với Tạ Tuy, ấn tượng đối với hắn ngoại trừ thành tích đứng đầu cùng bộ dạng xuất chúng ra thì chính là tính cách trầm mặc, tối tăm, quái gở.
Nhưng mà hiện tại, Tạ Tuy có chút không giống với trong trí nhớ của bọn họ.
Điểm tương đồng vẫn có, cảm giác thanh lãnh cách người ngàn dặm trên người kia vẫn không thay đổi.
Nhưng khiến người ta cảm thấy rất khác biệt.
Trước đây, Tạ Tuy như cọng dây leo ngoan cường sinh trưởng trong bóng tối, bọc lên thân một lớp gai, sống trong sự ngột ngạt câm lặng, chỉ liếc mắt nhìn liền cảm giác được sự u ám.
Hiện tại lại không như vậy. Sự u ám kia trở thành một loại khí chất khó diễn tả rõ, mọi cử động của hắn có vẻ phi thường ưu nhã và thong dong. Đôi mắt dù có ý cười hay không đều có chút lạnh lẽo, tản mạn sự nguy hiểm.
Vài tên đàn em đi theo ở phía sau trầm mặc không nói.
Tống Dụ bước trên hành lang, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu còn nhớ tớ đã nói với cậu là khai giảng sẽ lôi Chúc Chí Hành ra đánh một trận không?”
Tạ Tuy dừng bước chân lại, trong nháy mắt đã đưa ra kết luận, cặp mắt đen nhánh hạ trên người cậu, cười khẽ: “Vậy lúc cậu bảo là đi đánh người, kỳ thực là báo thù cho tôi?”
“A?” Tống Dụ nghĩ lại mình có phải là quá bao đồng hay không, không có lý do chính đáng mà quá quan tâm đến một người ắt có mục đích xấu. Cậu chột dạ che giấu nói: “Không phải vậy đâu, là cửa tiệm nhà thằng đó làm đồ ăn không ra gì.”
Tạ Tuy: “Ồ?”
Mã Tiểu Đinh hiện tại đã xem Tạ Tuy là người phe mình, dù sao bạn cùng bàn của Dụ ca cũng là bạn bè của y.
Y ở phía trước dẫn đường, lỗ tai không tốt, chỉ nghe được câu hỏi của Tạ Tuy.
Vì vậy, để xây dựng lại hình tượng bản thân trong lòng Dụ ca, y vội vàng tranh công giùm Tống Dụ: “Chứ còn gì nữa? Vốn là Dụ ca không định đến, cậu ấy muốn học tập cho thật giỏi, không để ý đến mấy chuyện bừa bãi này. Nhưng mà vừa nghe tôi nói là cái thằng Chúc Chí Hành ngu ngốc kia có ý xấu đối với cậu, muốn đánh cậu một trận, Dụ ca lời chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức thay đổi! Hỏi tôi địa chỉ là gì! Ngựa không ngừng vó đuổi tới! Cậu nói xem, cái này không gọi là tình anh em tốt thì là gì? Chậc chậc, Tạ Tuy à, Dụ ca nhà bọn tôi đối xử với cậu là thật tâm đó nha.”
Tống Dụ: “…”
Đm, Mã Tiểu Đinh, cậu tiêu rồi.
Trong hành lang ánh sáng rất mờ, hai người đi sát bên cạnh nhau, Tống Dụ có thể nghe được rõ ràng tiếng cười khẽ của Tạ Tuy.
Hơi thở ấm nóng, tiếng cười ở ngay bên tai, cực kì gây khó chịu.
Tống Dụ nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nghe cậu ta nói mò.”
Tạ Tuy từ trước đến giờ vẫn chiều theo cậu, con ngươi trong bóng tối phảng phất tia sáng, giọng điệu cố nén cười: “Ừ.”
Tống Dụ tận lực thả chậm bước chân, nhớ tới những lời Mã Tiểu Đinh nói với hắn, tâm tình càng nghĩ càng buồn bực.
Trong quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’, thời đi học Tạ Tuy gặp phải những việc sỉ nhục rất nhiều, đối với bọn người như Trần Chí Kiệt, cậu hồi trước đọc lướt qua nhanh như gió, cũng không có ký ức gì. Nhưng bắt bà nội của Tạ Tuy để gây uy hiếp, một chiêu này thằng công hai trong nguyên tác đã dùng qua, bắt ép Tạ Tuy ở bên cạnh gã.
Dùng người thân yêu nhất để uy hiếp, quá thấp hèn rồi, cậu cũng không biết một thằng nhóc học trung học làm thế nào để nghĩ ra loại thủ đoạn như thế này.
Tống Dụ nói: “Tớ vẫn cảm thấy nó hẳn nên nói với cậu một lời xin lỗi cùng giải thích về ba năm cấp hai.”
Lông mi Tạ Tuy run lên, tựa như cười mà không cười.
Tống Dụ nhìn lên cầu thang, từng bước từng bước đi về phía trước, tự mình lạnh nhạt nói: “Đúng, chính là như vậy.”
Lấy tính cách của Chúc Chí Hành, bây giờ nó bị Mã Tiểu Đinh dọa sợ, không dám loan truyền mấy lời đồn đại bậy bạ, nhưng không thể bảo đảm rằng sau này nó sẽ không làm chuyện gì quá đáng hơn.
Không bằng để lại cho nó một ký ức khó quên, để nó trong lòng sâu sắc, vĩnh viễn biết được rằng cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.
Mã Tiểu Đinh khí thế hùng hổ xông lên lầu ba, nơi này là một phòng bi-da nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.