Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 102: Niệm niệm bất vong (3)




Tạ Tự Niên không mò ra được thái độ của đứa con trai này, sau khi trầm mặc rất lâu thì nói: “Cho đến nay, đều là dì của con giúp xử lý việc này. Bao gồm những chứng cứ năm đó cũng là bà ta tìm ra.”
Tạ Tuy nghe được, trong lòng trào phúng, không trả lời ông ta, tầm nhìn hạ xuống màn hình giám sát.
Trong hình, Tạ Linh Xu gồng mình phản kháng một cái, nhưng vẫn bị Tần Thu Vân ngăn cản. Sau khi hít vào bột phấn màu vàng, Tạ Linh Xu toàn thân chậm rãi hôn mê bất tỉnh. Tần Thu Vân hạ mắt, trên mặt không hề có vẻ vui vẻ, sung sướng khi thành công, vẻ mặt trắng bệch, chính mình đỡ tường nôn khan, hồi lâu cũng không nôn ra được thứ gì, Tần Thu Vân gỡ chiếc găng tay màu đen ra chùi miệng. Biểu tình của bà ta đầy thù hận cùng căm ghét, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, lôi cánh tay của Tạ Linh Xu, kéo cô ta ra ngoài.
Lấy thị giác của thượng đế nhìn xuống, chính là một người điên chân thật.
Tạ Tự Niên nói: “Năm đó là cha cân nhắc không chu toàn, cha không biết Tần Thu Vân sẽ chuyên môn an bài thám tử tư theo dõi cha, sau đó theo manh mối tìm tới được mẹ con.”
Bên trong thư phòng, nhiệt độ của máy lạnh có chút cao, ly cà phê trên bàn bốc hơi nóng. Trang sách chuyển động phát ra thanh âm rất nhỏ, nương theo tiếng nói nặng nề, đầy hối hận của người đàn ông.
Tạ Tự Niên nói: “Cả đời cha chưa từng hối hận qua chuyện gì, đây là chuyện duy nhất.”
Tạ Tuy căn bản không có hứng thú nghe độc thoại nội tâm của ông ta, chuyển kênh camera theo dõi, bật qua những nơi Tần Thu Vân có thể đi.
Tần Thu Vân làm nữ chủ nhân Tạ gia nhiều năm như vậy, đối với đường đi rõ như lòng bàn tay. Cuộc hôn nhân ngột ngạt mà bất hạnh giới hào môn dường như thực sự bức điên bà ta rồi, bà ta thích bóng tối và máu tanh, năm đó ở dưới tầng hầm club Thành Nam, chính bà ta dùng dao rạch nát nửa bên mặt của mẹ hắn.
Hiện tại cũng thế, bà ta kéo Tạ Linh Xu tới một gian phòng chứa đồ bỏ hoang dưới lầu, dùng chìa khóa mở cửa. Căn phòng tối tăm phủ đầy bụi bị người xông vào, bụi bặm rào rào rơi xuống cùng với tiếng mở cửa kẽo kẹt.
“Cho dù cha chỉ thẳng thắn với Kiều Kiều thêm một chút thôi, kết quả cuối cùng sẽ không phải như thế này. Mẹ con hẳn là rất hận cha, con là ý niệm duy nhất của bà ấy để lại trên thế gian này. Cha bồi thường con là để bồi tội, để mấy chục năm sau cha có thể an tâm đi gặp bà ấy.”
“Được rồi cha.” Tạ Tuy đánh gãy lời tự thuật đầy thâm tình của ông ta, khẽ cười: “Có muốn cùng con ra ngoài xem kịch hay không?”
Mùa đông, trời tối sớm, nhưng yến hội chậm chạp mãi chưa tan cuộc. Đèn màu giăng đầy ngọn cây, cánh hoa hồng nhạt phủ kín mặt đất, bong bóng cột thành từng chùm, tạo nên phong cảnh lãng mạn.
Nhiệt độ trở lạnh, Tống Uyển Oánh sờ sờ cánh tay, đều lạnh tới nổi da gà.
Cô khắp nơi tìm Tống Dụ hồi lâu, vẫn không tìm thấy người, đi vào trong tòa nhà chính của Tạ gia, trên hành lang lại thấy có người vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, dường như là đã xảy ra vấn đề.
Cô nhíu mày, cẩn thận nghe đối thoại của bọn họ, hình như là nhân vật chính của ngày hôm nay không thấy nữa, trong phòng cũng không có người, bên ngoài cũng không.
Tạ Linh Xu mất tích?
Tay Tống Uyển Oánh cầm champagne, nhợt nhạt nhấp một ngụm. Cô đối với việc như thế này phát sinh cũng không nổi lên cảm xúc đặc biệt mãnh liệt gì. Tạ gia sao, xảy ra chuyện gì cũng bình thường.
Cô còn nhớ lúc trước đứa bạn thân cho cô xem ảnh, là người vợ đời cuối cùng của Tạ lão gia, một nữ minh tinh đầu hai mươi. Ảnh của cô ta trên mạng đều xán lạn, thanh thuần, đôi mắt không rành thế sự, nụ cười vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn, ‘không rành thế sự’ mà gả cho một người đàn ông tuổi tác có thể làm ông nội của mình, có thể cũng là bởi vì ‘tình yêu’ đi.
Cô ta trong tấm ảnh cuối cùng bị vô tình chụp lén đã hoàn toàn biến thành người khác, gầy gò đến mức da bọc xương, con ngươi lòi ra ngoài, trong tay ôm một con búp bê, trên mặt cùng thân thể của nó đều là vết rách do bị dao rọc.
Bức ảnh không truyền ra ngoài, chỉ có mấy người biết.
Bạn thân của cô nói, tiểu minh tinh kia đã có thai, nhưng đã sảy thai rồi, sau khi sinh non liền phát điên.
Với lại, hơn nửa là do Tạ Linh Xu giở trò quỷ, nhà chính của Tạ gia rất lớn, còn rất thanh lãnh, không có người nào ở đây. Tạ lão gia rất ít lộ diện, cũng không biết thời điểm chỉ có cô ta cùng Tạ Linh Xu cùng một chỗ đã xảy ra chuyện gì.
Tống Uyển Oánh có lúc sẽ nhớ tới Hứa Kiều. Cô cảm thấy Hứa Kiều nếu không chết ở thành phố C mà thật sự toại nguyện gả vào Tạ gia, có lẽ kết cục cũng sẽ không đẹp đẽ, thậm chí càng tàn khốc hơn.
Tạ Tự Niên thật sự yêu bà ta sao? Không hẳn đi, nếu chân chính yêu một người, làm sao lại để cho bà ấy gặp nguy hiểm như vậy.
Người đã chết, các loại hổ thẹn cùng tự trách gộp lại mới khiến cho ông ta ảo giác thâm tình. Hổ thẹn cùng tự trách sẽ bị thời gian làm phai nhạt, coi chừng một vài năm sau, lại sẽ có một ‘Tần Thu Vân’ mới.
Ngoài hành lang, hoa tường vi không biết có phải là giống mới hay không mà mùa đông vẫn nở rộ như trước, đỏ như máu.
Tống Uyển Oánh trong lòng thở dài, gọi điện thoại cho Tống Dụ. Được rồi, việc nhà của người khác cô bận tâm nhiều như vậy làm gì, vẫn là mau mau mang em trai của cô rời xa chỗ này thôi.
“Không muốn làm tình địch, thế muốn làm con trai của tôi sao?”
Vậy thì không cần nói chuyện nữa rồi, quả nhiên Triệu Tử Vũ cùng hệ thống và Chủ thần chính là cùng một giuộc. Tống Dụ đứng dậy, không để ý đến y nữa, nhìn đồng hồ, trong lòng thổ tào, nói chuyện gì mà tới tận xế chiều rồi, Tạ Tự Niên có thể tha cho bạn trai cậu hay không.
Đôi mắt màu nâu của Triệu Tử Vũ sâu sắc nhìn bóng lưng cậu, miệng mở ra, lại lựa chọn im lặng. Không nói gì nữa.
Trong đầu của y, hệ thống đã gấp muốn chết.
“Kí chủ, anh nói với cậu ta những chuyện này để làm gì?”
Triệu Tử Vũ giọng điệu bình thản: “Em ấy đã sớm biết, tôi có nói hay không cũng không ảnh hưởng. Tên của cậu là 008 có đúng không. Không phải là ‘đồng sự’ gì, từ đầu đến cuối chính là cậu, thứ ban đầu trong não Tống Dụ cũng là cậu.”
Hệ thống vốn là một bụng tức giận chứa đầy lời chất vấn, vừa bị y hỏi cái này thì nghẹn lại trong miệng không biết nói thế nào, ấp úng.
Triệu Tử Vũ nói: “008, tôi kỳ thực cũng tán đồng lời của Tống Dụ. Các người rốt cuộc muốn đạt được thứ gì từ trên người Tạ Tuy?”
008 cả hệ thống đau khổ tới mức muốn khóc lên. Nó suy nghĩ rất lâu, tự hờn dỗi nói: “Hỏi tôi làm chi, tôi cái gì cũng không biết.”
Triệu Tử Vũ khẽ cười một tiếng, gần như chắc chắn mà nói: “Tác giả của ‘Sự khống chế ôn nhu’ chính là các người à?”
Hô hấp của 008 ngừng lại, yên tĩnh một cách chết chóc.
Triệu Tử Vũ chậm rãi: “Một thế giới làm sao có thể nén lại vào một quyển sách, một quyển sách làm sao có thể mở rộng thành một thế giới. Các người có thể thao túng suy nghĩ của tôi, cũng có thể thao túng những người khác, cùng với các người diễn ra một màn kịch khôi hài này.”
008 nhỏ giọng phản bác nói: “Không phải, ký chủ, đôi khi sự xấu xa của bản chất con người là có thật. Một đời trước chúng tôi tiến hành thao túng ý thức chỉ có anh.”
Triệu Tử Vũ cười: “Thao túng ý thức chỉ có tôi, như vậy những cách thao túng khác thì sao? Những kẻ độc ác bên cạnh Tạ Tuy có phải là hơi bị nhiều quá hay không? Bắt đầu từ khi còn bé, người xung quanh đã gần như điên cuồng mà bắt nạt hắn, từ người giáo viên kia, đến Vương Từ, Tần Mạch, Tôn Hòa Quang. Nói các người không có động tay động chân, tôi còn không tin.”
Một thứ gì đó lạnh lẽo chậm rãi rơi xuống, yếu ớt khúc xạ lại ánh đèn.
Triệu Tử Vũ đưa bàn tay ra, tiếp được mảnh hoa tuyết kia. Trong lòng bàn tay y, làn da nhợt nhạt, chỉ tay cũng cạn. Y lạnh lùng nhìn nó hòa tan.
Triệu Tử Vũ cười gằn, nhàn nhạt nói: “Thao túng ý thức của tôi, các người không sợ tôi sẽ phản kháng sao?”
008 đối với câu hỏi trước không trả lời, đối với câu này lại có chút tức giận, nhẹ giọng nói: “Kí chủ, chúng ta là cùng một thể. Giống như vừa rồi anh mới nói, kẻ ác bên cạnh Tạ Tuy nhiều quá mức, thế anh không nghĩ tới sao, kẻ ác xung quanh anh ít quá mức rồi.”
Triệu Tử Vũ trào phúng mà cong khóe môi.
Thái độ của 008 đối với Tống Dụ là loại phẫn nộ đến mức muốn nổ tung nhưng không có cách nào xử lý, còn đối với Triệu Tử Vũ đa phần là kính trọng cùng cẩn thận từng li từng tí.
“Nếu như nói Tạ Tuy là đứa con cưng của trời chân thật của thế giới này, thì anh chính là đứa con cưng của trời do kế hoạch của chúng tôi bồi dưỡng từ lâu. Tại giai đoạn trước khi Tạ Tuy còn chưa trưởng thành, có thể điều khiển được, chúng tôi lấy vận may của hắn ta đưa cho anh. Nhưng mà phần sau, hắn sẽ càng ngày càng lớn mạnh, khó khống chế, anh nhất định phải làm cho Tạ Tuy yêu mến anh, như vậy vận may trong tương lai mới có thể cùng anh cộng hưởng, cho anh một mực thuận lợi như vầy.”
008 nói: “Chúng ta vẫn luôn là mối quan hệ hợp tác. Thứ bọn tôi muốn chính là cảm giác yêu cùng hận của Tạ Tuy, còn anh muốn chính là vận may của hắn ta. Chờ đến lúc hắn yêu anh rồi, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi thế giới này, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của nơi này nữa.”
Triệu Tử Vũ cười, đưa ra lời bình phẩm, đáy mắt lạnh lẽo: “Thú vị.”
Y cho tới bây giờ không biết rằng mình sẽ có một ngày mang theo mục đích mà đòi hỏi tình yêu từ một người đàn ông khác.
008 biết y tức giận.
Nó co rúm lại, thân thể run lên, nhưng chuyện đều đã nói ra, còn không bằng thừa thế xông lên mà nói cho hết.
“Việc đã đến nước này, ký chủ, điều chúng ta có thể làm cũng chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch theo đuổi hắn.”
Triệu Tử Vũ: “Các người rốt cuộc là làm sao mà tính toán ra được tôi cùng Tạ Tuy sẽ yêu nhau.”
008 hiện tại liền không giả bộ ‘mê man’ nữa, yếu ớt nói: “Chúng tôi có một phép tính liên quan đến tình yêu cùng với quy tắc xứng đôi. Mới đầu kết quả cho ra rằng người như Tạ Tuy hẳn là sẽ thích đối thủ có thực lực ngang ngửa với hắn.”
Triệu Tử Vũ đè nén cảm giác kinh tởm: “Chọn tôi làm cái gì, không bằng chọn Tống Dụ, căn bản không cần theo đuổi, bọn họ sẽ tự nhiên mà yêu nhau.”
Nói xong lời cuối cùng, y cụp mắt, thần sắc mang chút cay đắng.
008 thở dài: “Thế giới thứ nhất, sau khi chúng tôi thất bại cũng có suy nghĩ lại. Nhưng mà thế giới này ai cũng có thể bị hấp thu năng lượng, chỉ có Tống Dụ không thể.”
Thiếu niên kia là một sự tồn tại đặc biệt trên thế giới này, hoặc bởi vì trên người cậu ta tụ hội tất cả tình yêu của Tạ Tuy.
Nhưng mà, thứ bọn họ muốn chính là phần yêu này.
Giá trị thù hận 100, giá trị yêu thương 100, thiếu một thứ cũng không được.
008 thở dài.
Dẫu vậy… cũng nên kết thúc rồi.
008 không dám nói cho Triệu Tử Vũ câu kế tiếp, nó ngu ngốc đến mấy cũng biết Triệu Tử Vũ thích Tống Dụ, Chủ thần bên kia đã hạ lệnh cho thao tác cuối cùng.
Sự tình đến cùng sẽ đi theo hướng nào, chính nó cũng không biết. Bọn họ lui tới nhiều thế giới như vậy, lần đầu tiên lấy hết dũng khí thử nghiệm việc hấp thụ phần yêu cùng hận của đứa con trai thiên mệnh thượng đẳng, phân cắt năng lượng của hắn ta, đối mặt với một ngõ cụt như vậy.
Lần này thật sự là được ăn cả ngã về không, Chủ thần lập ra quyển sách ‘Sự khống chế ôn nhu’ này, xoay chuyển tuyến vận mệnh, đã sử dụng hơn phân nửa năng lượng của ngài, một lần nữa xoay ngược dòng thời gian, sắp xếp Tống Dụ rơi vào vòng luân hồi, lại dùng thêm một nửa.
Phần năng lượng trước đây trằn trọc ba ngàn thế giới nhỏ mới lấy được, hầu như đều đã dùng hết trong lần này. Nếu như thành công, như vậy có thể đạt được năng lượng gấp 10 lần trước đây từ trên người Tạ Tuy, nếu như thất bại…
Không, không thể thất bại.
Tống Dụ nhận được điện thoại của chị gái mình.
“Em ở nơi nào?”
Tống Dụ nói: “Tạ gia. Yên tâm, em không bỏ chị lại chạy mất đâu.”
Tống Uyển Oánh mắt trợn trắng: “Chị ở trên hành lang bên này, phía sau đại sảnh lần trước tổ chức yến hội ấy. Em mau tới đây, đến rồi thì chúng ta về ngay, Tạ gia lại xảy ra vấn đề rồi.”
Tống Dụ đi trong hoa viên, nghe được giọng điệu phức tạp của cô, cười rộ lên: “Làm sao vậy?”
Tống Uyển Oánh nói: “Tạ Linh Xu mất tích.”
Tống Dụ sững sờ. Tạ Linh Xu mất tích.
Không biết vì cái gì, phản xạ trong đầu cậu hiện lên chính là cặp mắt của Tần Thu Vân.
Bà ta nghiêng đầu nhìn cậu, con ngươi so với người bình thường lớn hơn một phần, trong đôi mắt tròng trắng chiếm diện tích rất nhỏ, đen kịt trống rỗng, làm cho người ta sợ hãi cực kì.
Cậu trước đây không lâu mới suy nghĩ đến điều này?
Tạ Linh Xu làm sao dám mời Tần Thu Vân? Tần Thu Vân như thế nào lại đến đây?
Cậu nói với chị mình: “Thế em đi giúp bọn họ tìm xem.”
Tống Uyển Oánh: “???”
Cách điện thoại đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô: “Nếu mà em dám quản việc này, em hôm nay sẽ không còn một người chị!”
Tống Dụ: “……”
Kỳ thực cậu nói chỉ là đùa vui thôi. Bảo tiêu, người hầu của Tạ gia đều ở đây, mọi địa phương cũng có camera giám sát, rồi sẽ tìm được người, không cần cậu phải đi làm anh hùng để lấy lòng. Hơn nữa, Tần Thu Vân cùng Tạ Linh Xu, một người là hung thủ hại chết mẹ của Tạ Tuy, một người trong ký ức cậu là bà dì rắn độc muốn liên hợp với Tạ lão gia muốn bức tử hắn.
Chó cắn chó, chuyện của bọn họ để họ tự dây dưa với nhau đi thôi.
Tống Uyển Oánh thấy cậu không nói lời nào, mới hừ một tiếng: “Đừng có bậy bạ mà làm con thiêu thân đấy.”
Tống Dụ lười biếng nói: “Em bây giờ ở ngoài hoa viên, đang đi tới chỗ chị rồi. Tin tưởng em chút đi, em như vậy —”
“A —! A a a a!”
Tiếng thét chói tai đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tiếng kêu thê thảm của phụ nữ từ không xa truyền đến.
Tống Dụ bây giờ đang ở khu hoa viên nằm giữa hai tòa biệt thự của Tạ gia, trong khoảnh khắc tiếng hét vang lên thì nói một câu: “Đợi em chút.”
Lập tức cúp điện thoại.
Cậu không muốn để cho chị cậu sợ hãi hoặc là lo lắng.
Là âm thanh của Tạ Linh Xu, tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng, gào thét khiến người phát lạnh.
Tống Dụ cất điện thoại di động vào trong túi, con ngươi lạnh lẽo tìm theo nơi phát ra âm thanh.
Trong một góc của hoa viên, hay đúng hơn mà nói là sau lưng một tòa nhà.
Cậu sải chân dài đi tới.
Tần Thu Vân phát điên, ai biết bà ta có thể tổn thương người vô tội hay không.
Buổi tối nhưng đèn đuốc vẫn sáng choang như trước, những bông tuyết tinh tế từ trên trời rơi xuống. Vòng qua một cái hồ, Tống Dụ nhìn thấy Tạ Linh Xu lảo đảo từ cửa chính chạy ra, cô ta tóc tai bù xù, trên mặt tất cả là máu, không thấy rõ khuôn mặt nguyên bản. Trên cánh tay cũng là từng vết cắt, nước mắt rơi như mưa, thần sắc điên cuồng.
Dường như cô ta đã xử dụng tất cả sức lực để vội vàng đào mạng, đôi giày cao gót còn chưa cởi hết, hình như bị đạp đứt, phần quai còn buộc trên mắt cá chân.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
Sau khi điên cuồng rít gào cùng la hét, sức mạnh của cô ta có vẻ cũng đã dùng hết, từ trong cổ họng phát ra lời kêu cứu tuyệt vọng. Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Dụ kia, những giọt nước mắt ồ ạt tuôn ra như những đường gãy khúc.
Tống Dụ nhíu mày lại, nhìn thấy cô ta chạy tới thì giày cao gót kẹt vào lớp đá cuội, cô ta toàn thân ngã xuống đất, sau đó sụp đổ mà khóc lớn lên.
Lời cầu cứu chắp vá, tan nát không thành tiếng.
“Cứu tôi, … ô ô ô cứu mạng.”
Phía sau cô ta, Tần Thu Vân đã chậm rãi đuổi tới. Bà ta dường như không hề lo lắng con mồi sẽ đi xa. Váy đen, găng tay đen, máu tươi văng lên trên cũng không rõ ràng. Thần sắc của bà ta quái lạ và điên cuồng, cầm trong tay một con dao gọt hoa quả, trên dao tất cả là máu.
Bà từ trước tới giờ không hề muốn mạng Tạ Linh Xu, bà muốn chính là Tạ Linh Xu sống không bằng chết.
Bà hiện tại cái gì cũng mất.
Chồng không còn.
Con trai không còn.
Những ả đàn bà độc ác đều nên chết đi.
Hứa Kiều phải chết, Tạ Linh Xu cũng phải chết.
Ồ, bà lập tức cũng sẽ chết.
Tạ Linh Xu ngã xuống bên bờ hồ, ngón tay đào cục đá ra, ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt máu me đầm đìa, tuyệt vọng nhìn Tống Dụ.
Nước mắt cùng máu hòa lẫn một chỗ.
Tần Thu Vân cầm dao, trong lòng rất bình tĩnh. Não bộ bà ta rõ ràng biết mình đang làm gì, nhưng tay lại run không kiềm được.
Bà ta ngoại trừ Tạ Linh Xu ra, không nhìn thấy được bất luận người nào.
Trái tim đang nảy lên kịch liệt.
Bắt đầu từ khi Tạ Linh Xu trốn thoát chạy ra ngoài, bà đã biết tất cả sẽ kết thúc. Bà sẽ dùng con dao này điên cuồng đâm vào trái tim của ả đàn bà ti tiện Tạ Linh Xu. Một lần không đủ, phải mười lần, hai mươi, ba mươi lần, một trăm lần. Bà muốn đâm thủng lòng dạ độc ác của mụ đàn bà này, đâm tới nát bét, làm cho ả ta thống khổ hô to, khùng điên kêu gào xin tha, cuối cùng thoi thóp, cứ vậy chết đi.
Mới coi như giải hận.
Tống Dụ trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đều không biết vận may của mình là như thế nào. Cậu vẫn không làm được chuyện nhìn một người đang sống cứ thế chết đi ở trước mặt mình.
“Nhìn xem vợ trước của cha.”
Trong camera quan sát là một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu đen, ánh mắt như rắn độc, vừa cổ quái cười, vừa cầm dao rạch trên mặt nữ nhân.
Tạ Tuy nhàn nhạt cười: “Thủ đoạn trả thù của phụ nữ đều chỉ có một cách này thôi à.”
Tạ Tự Niên toàn thân sửng sốt, ngước mắt, trong mắt là đau đớn cùng khiếp sợ, như thể lần đầu tiên ông nhận biết đứa con trai này của mình, hoặc lần đầu tiên chân thật cảm nhận được loại đau đớn từ trái tim kia.
Tất cả việc Tần Thu Vân làm đối với Tạ Linh Xu, đều đã từng làm trước đây đối với Hứa Kiều.
Ông ta mệt mỏi nhắm mắt lại, lập tức đứng lên đi ra ngoài, nói: “Con gọi ông nội của con xuống đi.”
Tạ Tuy tắt điện thoại di động, cười một chút rồi gật đầu.
Hắn liếc nhìn màn tuyết bên ngoài.
Lại có tuyết rồi, cơ mà, may không phải là ngày mưa rơi xối xả.
Hắn vẫn luôn chán ghét ngày mưa, đặc biệt là hôm nay.
Trong hành lang, sau khi Tống Uyển Oánh nghe được tiếng thét trong điện thoại di động của Tống Dụ, cô cả người cứng ngắc, sau đó là âm thanh tút tút máy bận. Cô luống cuống tay chân ấn nút gọi lại, nhưng chỉ còn tiếng trả lời rằng đối phương không thể kết nối.
Đầu óc trống rỗng, ly rượu trong tay lập tức vỡ tan trên đất.
Tống Uyển Oánh toàn thân run rẩy, nhấc làn váy dài chạy ra ngoài.
Cô rất ít khi có loại dự cảm này.
Không có cảm xúc chính xác.
Mê man chiếm đa số, khổ sở chiếm đa số, thậm chí nhảy một bước qua sự sợ hãi cùng kinh hoảng, cô không tự chủ được trở nên đau lòng.
Chị em có ràng buộc về huyết thống, hoặc là một thứ đồ vật huyền diệu nào khác. Loại cảm giác này quá kỳ diệu.
Cô lần đầu tiên có loại dự cảm này là năm 9 tuổi, cái tuổi còn ôm búp bê ngủ.
Chú của cô vừa mua một hòn đảo nhỏ, em út cùng anh hai đều đi, chỉ có cô bởi vì bị cảm nên không đi được.
Cô rất tức giận, cáu kỉnh với mẹ, chừng mấy ngày đều không nói lời nào. Đột nhiên, vào một buổi tối trời mưa rơi xối xả, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cô mặc váy ngủ, ôm búp bê, ‘cộc cộc cộc’ gõ lên cửa của mẹ mình.
Mẹ Tống rất bất đắc dĩ mở cửa, sau đó vuốt mái tóc dài mượt mà của cô hỏi cô làm sao vậy? Cô lập tức nhào vào trong ngực mẹ, run giọng nói mình sợ. Mẹ Tống cười nói, sợ sét đánh sao?
Cô 9 tuổi, Tống Dụ 6 tuổi.
Năm đó, rốt cuộc trên đảo xảy ra chuyện gì, không ai nói rõ, chỉ là sáng ngày hôm sau, tại bờ biển tìm được Tống Dụ mặc đồ ngủ, đã chìm vào hôn mê.
Sau đó, một lần bệnh kéo dài mười năm.
“Em trai tôi…” Trong quá trình chạy vội, cả thế giới đều mơ hồ. Cô đi vào hoa viên, từ chung quanh nhìn thấy một người đàn ông, từ phía sau lưng kéo tay anh ta lại, ánh mắt mờ mịt thậm chí không thấy rõ mặt anh ta.
Run rẩy hỏi: “Cho tôi hỏi, anh có thấy em trai tôi không, mặc âu phục màu trắng, rất cao, nó ở khu vực gần hoa viên này… Tôi…” Đoạn sau, cô khổ sở quá mức, nói không ra lời.
Cô là thiên kim của Tống gia, là tiểu thư có máu mặt nhất ở thành phố A, còn là lần đầu tiên chật vật như vậy.
Người đàn ông dường như ngây ngốc.
Có chút luống cuống cùng bất đắc dĩ, anh ta tự nhiên cũng nhận biết Tống Uyển Oánh, nhẹ nói: “Cô đừng khóc. Tôi dẫn cô đi tìm cậu ấy.”
Phụ nữ phát điên rất đáng sợ. Nhưng dù sao cũng là nữ nhân, trên phương diện thể lực căn bản không so nổi với nam nhân.
Tống Dụ tiến lên trước vài bước, lập tức siết chặt tay Tần Thu Vân, gập cánh tay của bà ta lại, con dao liền lạch cạch rơi xuống đất.
Tần Thu Vân dường như lúc này mới nhìn thấy Tống Dụ đến đây, liền bất chấp tất cả, đôi mắt đỏ đậm cắn lên tay cậu. Bị Tống Dụ ghét bỏ mà đẩy đầu ra xa, cạn lời nói: “Bà chị, bệnh thần kinh thì đến bệnh viện chữa trị đàng hoàng đi.”
Ánh mắt tan rã của Tần Thu Vân ngưng tụ lại. Bà ta ở trước mặt Tống Dụ không hề có cơ hội phản kháng, giãy dụa không được, nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt đỏ bừng từ từ chảy ra.
Đôi môi run rẩy, vẻ mặt điên cuồng vào thời khắc này bị nỗi hận cùng sự đau thương phô thiên cái địa che lấp.
“Vì sao? Cô ta đáng chết, cô ta đáng chết.”
Tạ Linh Xu bò trên đất, sống sót sau đại nạn bật khóc lớn lên.
Mà Tần Thu Vân cũng đang khóc, dường như khóc cho một đời vừa đáng thương lại đáng hận của bản thân, âm thanh nhẹ hẫng mà tuyệt vọng: “Cuộc đời của tôi đều bị phá hủy. Hứa Kiều cướp đi hôn nhân của tôi, Tạ Linh Xu cướp đi gia đình của tôi. Chồng tôi không quan tâm đến tôi, con trai của tôi cũng từ bỏ tôi, Tần gia cảm thấy tôi mất mặt, tất cả mọi người ở thành phố A đều ở sau lưng mắng tôi.”
“Nhưng tôi đã làm sai điều gì, tôi mới là vợ chính mà, tiểu tam chẳng lẽ không đáng chết sao?”
Tơ máu che kín tròng trắng đôi mắt của bà ta: “Mà con ả này câu dẫn con trai tôi, khiến cho tôi đi đến nước này. Nó hại tôi đến đường cùng, nó dựa vào cái gì được sống tốt như vậy, được hạnh phúc như vậy. Tôi giết nó xong lập tức sẽ tự sát. Ác nhân nên bị ác báo, van cầu cậu.”
Bà ta lập tức quỳ xuống, gần như là gào khóc mà cầu xin Tống Dụ: “Cậu buông tôi ra, cậu để cho tôi giết nó. Giết nó xong tôi lập tức sẽ tự sát! Van cầu cậu!”
Mỗi một chữ đều xông vào trong tai, chấn động tới mức cậu đau cả màng nhĩ.
Tạ Linh Xu trên mặt đất điên cuồng: “Đừng, đừng, đừng.”
Tống Dụ bị hai người này hai bên trái phải khiến cho đau cả đầu, chuyện xưa của Tạ gia một trận thật thật giả giả, đúng đúng sai sai, cậu căn bản cũng không muốn hiểu rõ. Chị của cậu nói không sai, vũng nước bùn này một khi giẫm một chân vào liền sẽ bị bám chặt, không thoát thân được, làm thế nào cũng là một thân tanh tưởi.
Tống Dụ gọi điện thoại cho Tạ Tuy.
Nhưng cậu còn chưa mở máy, đã nghe thấy âm thanh của Tạ Tuy từ phía sau.
“Tống Dụ.”
Tống Dụ sửng sốt, quay đầu lại.
Ngày trời tuyết rơi trắng mịn. Nơi này kẹp giữa hai căn biệt thự, đèn đuốc sáng sủa, ánh trăng thanh thuần.
Tạ Tuy từ cửa chính bước ra.
Bên cạnh là một đám người hầu cùng bảo tiêu đẩy xe lăn của Tạ lão gia ra. Tạ lão gia toàn thân tức đến sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy không kìm nổi, tâm tình kích động tới không nói ra lời: “Các người… các người…”
Tống Dụ thở phào, một số người dáng người to con đã tiến lên trước, từ trong tay cậu khống chế Tần Thu Vân. Tiếng khóc đau khổ của Tần Thu Vân vang lên.
Tạ Tuy sắc mặt âm trầm, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tạ Linh Xu cả người toàn máu ở trên mặt đất lấy một cái. Tạ Linh Xu sống hay chết đều không có quan hệ gì với hắn, vốn hắn cho rằng chỉ có tiết mục hai ả đàn bà này chó cắn chó, không ngờ rằng sẽ dính dáng tới Tống Dụ.
“Có sao không?”
Tạ Tuy nhẹ giọng hỏi.
Tống Dụ nói: “Tất nhiên không có chuyện gì, tớ còn chưa đến mức ngay cả một người điên cũng không ngăn lại được.”
Tần Thu Vân nhìn thấy Tạ Tuy thì trong nháy mắt cả người cứng ngắc. Như thể nhìn thấy được Hứa Kiều dù chết rồi cũng không buông tha cho bà ta.
Tạ lão gia đè nén một bồn lửa giận, tự mình đẩy xe lăn về phía trước, từng bước từng bước tới trước mặt Tần Thu Vân. Sau đó cơn tức nổi lên, một bàn tay thẳng tắp giáng lên trên mặt Tần Thu Vân.
‘Chát!’
Cái tát đau đớn rát bỏng cũng kéo về một chút lý trí của bà ta.
Âm thanh của Tạ lão gia già nua mà uy nghiêm, tức giận đến run rẩy: “Tần Thu Vân, Tạ gia chúng tôi rốt cuộc thiếu nợ cô cái gì?” Ông ta kịch liệt ho khan hai tiếng, người hầu đằng sau vội lên vỗ lưng cho ông.
Tạ lão gia không nhìn đứa con gái nhỏ đang khóc tới chết đi sống lại của mình: “Lúc trước, cuộc hôn nhân này là cô đòi treo cổ tự sát để trói buộc, Tạ Tự Niên đã nói thông suốt tất cả cho tôi. Thỏa thuận trước hôn nhân đã bàn rõ rõ ràng ràng, cô đã sớm biết Tạ Tự Niên không yêu cô, đã sớm biết nó có khả năng bên ngoài có người khác, nhưng cô vẫn muốn gả vào. Tôi cho rằng Tần gia dạy cô nhiều năm như vậy, cô là một người phụ nữ có hiểu biết, nhưng tôi không nghĩ tới —cô —cô chính là một mụ điên!”
“Cùng thằng con trai của cô! Quậy cho toàn bộ Tạ gia gà chó không yên!”
Một cái tát kia giáng ở trên mặt, nhưng lời của Tạ lão gia lại trực tiếp giết chết tâm của bà ta. Đúng vậy, trước hôn nhân đã thỏa thuận hết thảy, tất cả vốn là Tạ Tự Niên gặp dịp thì chơi, chỉ có mỗi bà ôm cái ảo tưởng buồn cười kia.
Bà ta không tiếng động mà rơi lệ, găng tay màu đen ướt nhẹp một mảng, không biết là máu ban đầu hay là nước mắt hiện tại.
Tạ lão gia nói: “Thông gia từ thân thiết biến thành kẻ thù, hiện tại Tạ gia chúng tôi không có người con dâu cô đây, cũng không có đứa cháu Tạ Minh Sâm này. Thông báo Tần gia tới đón người đi.”
Không có người con dâu cô đây.
Tần Thu Vân đột nhiên bạo phát, lập tức ngẩng đầu lên, con mắt đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, vừa cười vừa mắng như phát điên: “Cái gì gọi là tôi làm cho Tạ gia gà chó không yên! Ông cho rằng con gái của ông trong sạch, một đám con cháu của ông một người hai người đều tốt đẹp à? Ha ha ha ha, ông có biết con vợ trước đây của ông làm sao mà bị điên không —Tạ Linh Xu sắp xếp cho nó sinh non, để cho nó bị nhốt ở trong phòng, tỉnh sờ sờ ra mà bị mấy người cường bạo. Ha ha ha ha, con ả Tạ Linh Xu này, vừa kinh tởm vừa thấp hèn như con mẹ của nó. Nó trước đây câu dẫn người, gửi ảnh khỏa thân cho con trai tôi, sau đó hiện tại lại như chẳng có chuyện gì, còn cùng người đính hôn!”
Như là sấm sét giữa trời quang đánh vào trên người Tạ lão gia, làn da lỏng lẻo của ông ta cũng đều run rẩy, miệng đã nói không ra lời.
Tạ Linh Xu đã không lo đến đau đớn trên người mình, tiến tới toan tính bắt lấy cánh tay Tạ lão gia: “Cha, con không có. Cha, con không có.”
Tần Thu Vân nhe răng cười, hận không thể cá chết lưới rách: “Tạ Linh Xu chính là con rắn độc quấn khắp tòa nhà chính Tạ gia. Ồ, sai rồi, cháu của ông, con trai con gái của ông, đứa nào cũng là hàng tốt.”
Bà ta đột nhiên mãnh liệt nghiêng đầu, nhìn Tạ Tuy, thấy được người thiếu niên còn ở độ tuổi vị thành niên mà đã khí chất ưu nhã này.
Hắn cụp mắt, bình tĩnh nhìn tình cảnh, như thể thân ở trong bùn mà không nhiễm chút nào.
Thân ở trong bùn mà không nhiễm? Chính là hắn sáng tạo nên một mảnh bùn lầy này. Trong nội tâm bà ta, sự phẫn nộ cùng đau khổ cuồn cuộn xoay chuyển. Bà ta nghĩ tới những manh mối mà mình cùng con trai đã điều tra sau khi vấn đề xảy ra. Rất nhiều người trong công ty đều liên hệ về cùng một đầu mối duy nhất. Mặc dù đã qua xử lý, nhưng vẫn có thể đoán được rằng là cùng một phương hướng. Thành phố C. Thành phố C.
Là Tạ Tuy muốn để cho mẹ con bọn họ biết được.
“Ha ha ha không hổ là con trai của Tạ Tự Niên.”
Rốt cuộc là ai phá hủy bà ta. Là Hứa Kiều, là Tạ Linh Xu? Không, bà đến ngày hôm nay rốt cuộc đã suy nghĩ rõ ràng, chính là Tạ Tự Niên! Hết thảy thảm họa của bà đều đến từ Tạ Tự Niên, người đàn ông mà bà nhất kiến chung tình trong buổi tiệc rượu kia.
“Lão gia! Lão gia!”
“Cha! Cha!”
Bên hồ vang lên tiếng mấy người kinh ngạc thốt lên.
Tạ lão gia hôm nay kinh hãi quá độ, ngồi trên xe lăn đột ngột hôn mê bất tỉnh. Hiện trường hỗn loạn quay cuồng, mấy người bảo tiêu cũng có chút tay chân luống cuống, Tần Thu Vân thừa dịp thời khắc này, hàm răng hung hăng cắn vào cánh tay người đàn ông lực lưỡng đang khống chế bà, thừa dịp hỗn loạn mà thoát ra.
Bà cũng không bắt lấy con dao, đôi mắt thẳng tắp nhìn Tạ Tuy, lập tức nhào tới.
Tống Dụ còn đang nhìn Tạ lão gia, đột nhiên cảm nhận được một cỗ máu tanh, nghiêng đầu, chính là cặp mắt đồng tử phóng to cùng đôi tay đầy máu của Tần Thu Vân.
Bà ta vốn muốn kéo Tạ Tuy xuống nước, nhưng bây giờ bị phát hiện, lập tức đổi mục tiêu. Vươn tay bóp lấy cổ Tống Dụ.
Tống Dụ chửi thề một tiếng, trong khoảnh khắc không phản ứng lại kịp. Sau lưng bọn họ là một cái hồ nhân tạo, Tần Thu Vân mượn lực va đập mà cùng với cậu đồng thời rơi vào trong nước.
“Tống Dụ!”
Nước mùa đông lạnh tới thấu xương, cổ họng Tống Dụ bị bóp chặt, suýt chút nữa là nghẹt thở. Nhưng mà sức mạnh của cậu lớn hơn so với Tần Thu Vân nhiều, vẫn gỡ tay ra được.
Tần Thu Vân căn bản không biết bơi, cũng không có ý định sống, khuôn mặt của bà ta ở trong làn nước màu vàng xanh trông tái nhợt tới kỳ cục, màu mắt rất sẫm, nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống, toàn thân ngả người ra sau.
Ngón tay bà ta chậm rãi cứng lại. Bà đến chết cũng không nhận được một cái liếc mắt của Tạ Tự Niên, người đàn ông chân chính tạo nên sự điên cuồng cùng những thảm họa của bà. May mắn chính là bà nhìn thấy được một cảnh sắc mặt trắng bệch, thất kinh của người thiếu niên kia. Bà ta trước khi chết khóe miệng giữ một nụ cười cổ quái. Sự thống khổ khi mất đi tất cả, tao cũng muốn mày trải nghiệm.
Tống Dụ biết hẳn là Tạ Tuy cũng đồng thời nhảy xuống cùng cậu.
Nước rất lạnh, nhưng đối với cậu mà nói vẫn chịu đựng được. Tống Dụ vừa định ngoi đầu lên —trái tim lại bỗng dưng đập điên cuồng.
Toàn thân cậu cương cứng tại chỗ, cảm thấy đau đớn kịch liệt, đầu óc hoang mang cùng lòng dạ quặn lại. Cảm giác như linh hồn đang bị tách đôi.
Không đổ dù một giọt máu, nhưng cả người cậu đau tới co giật.
Cậu cách làn nước nhìn lên trên mặt hồ, không thấy rõ bất cứ thứ gì, nhưng hẳn có bông tuyết rơi xuống.
Mùi vị ẩm ướt của nước rất nồng.
Mặt nước như một chiếc gương.
Trước khi cậu triệt để rơi vào hôn mê, cuối cùng nhớ ra một chuyện.
Nhớ lại trận bão táp năm 6 tuổi ấy, ở cạnh bờ biển cậu rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì.
Bờ biển cách biệt thự rất gần. Buổi tối ngày hôm ấy, cậu nhớ ra rằng mình làm mất một thứ rất quan trọng tại trên bờ cát. Thời điểm chạy ra ngoài, thời tiết chỉ là rất âm trầm, cát từng trận từng trận bị thốc lên. Gió thổi hồi lâu, bầu trời mới đột nhiên giáng tia sét, ầm ầm bắt đầu đổ mưa.
Mưa thật lớn. Cậu cảm giác mình hẳn là không tìm được, gãi đầu một cái dự định về nhà, lại không cẩn thận ở trên bờ cát trượt chân té ngã.
Điều này khiến cậu ăn vào không ít hạt cát, phì phì phun ra xong, cậu dụi mắt, lại nhìn thấy được một cảnh tượng khó tin.
Ảo ảnh sao?
Cậu nhìn thấy luồng khí màu tím di chuyển về hướng đông, trời quang mây tạnh, có một người nam nhân thân hình cao lớn bước lên trên đảo.
Lạnh lẽo như một tác phẩm điêu khắc, hai chân thon dài, cặp mắt đào hoa, nhưng không hề có nửa điểm ôn nhu trong đó.
Âm thanh sóng biển dao động dường như cũng ngừng lại.
Trong trời đất chỉ có thanh âm của người đàn ông kia, lãnh đạm mà dịu dàng, lầm bẩm: “Anh đến báo thù cho em.”
“Dụ Dụ —”
Âm thanh bên bờ hồ ồn ào vô cùng, cậu hình như còn nghe được âm thanh của chị mình, mang theo tiếng khóc nức nở. Cùng với tất cả mọi chuyện hỗn loạn trong trí nhớ xen chồng, hợp lại. Tống Dụ cảm giác mình được người khác ôm vào trong ngực, ngả đầu tựa vào bả vai. Kỳ thực cảm giác do chết chìm mang lại cũng ổn, đại khái là do linh hồn bị xé rách quá đau đớn, cho nên sự thống khổ trên thân thể phai nhạt rất nhiều.
Cậu muốn nói chuyện với Tạ Tuy, để cho hắn đừng hoảng sợ, nhưng mà đau quá.
008 mày gây chuyện à, chờ đến lúc tao thật sự nhìn thấy thân thể thực của mày, bố đây không đánh chết mày đâu.
Ồ, lông mi cậu run rẩy, nằm trong ngực Tạ Tuy, có chút khổ sở mà suy nghĩ.
Lúc trước món quà sinh nhật bị biến thành quà tạm biệt thành phố C mà tặng cho hắn, bởi vì sinh nhật là một ngày đau khổ mà Tạ Tuy không muốn đề cập tới.
Cho nên cậu cũng theo tiềm thức mà bỏ qua, không chú ý tới.
Nhưng mà hôm nay, cậu lại không quên được… là ngày sinh nhật của Tạ Tuy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.