Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 54: Có hỉ!




"Hi Nhi, về nhà."
"Phu quân!" Lưu Hi thấy phu quân đã trở lại, vui sướng mà kêu, ba bước nhảy đến trước mặt phu quân, cho hắn xem mấy bộ y phục mình mới vừa làm.
"Không nghĩ tới Hi nhi ngày thường yên tĩnh như vậy thật ra còn có một mặt hoạt bát." Tuấn ca nhi trêu ghẹo nói, đi qua tiếp nhận con mồi trên tay phu quân mình sau đó đi nấu nước lột da.
Lục Duyên đẩy tay phu lang ra, cười nói: "Trước tiên cứ giữ lại, một lát để ta xử lí, thân thể ngươi không khỏe, đừng gắng sức ".
"Được, vậy ta đi nấu cơm, Hi Nhi các ngươi cũng ở lại ăn cơm đi." Tuấn ca nhi lại cười nói, trên mặt có chút đỏ ửng.
"Không được, trong nhà còn có chuyện, các ngươi cũng đang vội, không cần khách khí như vậy, chúng ta đi về trước." Lục Duy nắm tay Tiểu phu lang, cười cáo biệt rồi vội rời đi.
"Duyên đại ca, Tuấn ca nhi một lát nữa ta sẽ đưa nấm tới cho các ngươi." Lưu Hi cũng nhẹ nhàng cười nói.
Thời gian qua đi, mùa hè cũng tới, mạ trong ruột cũng bắt đầu nhuộm một màu hoàng kim, một cách đồng lúc vàng trổ bông, khoảng thời gian này là thời điểm nông dân bận rộn nhất, vội vàng bón phân,vội vàng trừ sâu, vội vàng tưới nước. Trong ruộng chỉ toàn là hán tử đang tất bật làm việc, mà phu lang của bọn họ đa số cũng đang nhanh chóng nấu cơm đưa cơm.
Thật giống như hiện tại, Lục Duy còn đang bận việc ở trong ruộng, Tiểu phu lang đã gấp gáp trở về nấu cơm cho hắn, phu quân thích ăn cá, cho nên Tiểu phu lang đem hai con cá trích đã nuôi được một thời gian đem đi thịt, làm thịt kho tàu, lại lấy ra nấm khô nấu canh xương hầm, thêm một ít rai luộc là hoàn thành.
Lục Duy đang trong ruộng rải phân bón, xong việc liền chuẩn bị về nhà, Lục Duyên cũng cùng hắn trở về, bụng của Tuấn ca nhi càng lúc càng lớn, cho nên trong khoảng thời gian này Lục Duyên cũng không cho y ra cửa làm việc, chỉ có thể ở nhà chăm gà vịt.
Sau khi Lục Duy cùng Lục Duyên từ biệt, còn chưa có về đến nhà, từ xa đã ngửi thấy mùi hương của thức ăn, không cần nghĩ cũng biết là do phu lang của hắn đang chờ, cuộc sống như thế này làm hắn thật sự vừa lòng.
Hắn đẩy cửa đi vào, đem đồ vật trên tay để xuống, lại không nhìn thấy phu lang ra đón mình như thường ngày, có chút kỳ quái, đi vào phòng bếp, vừa lúc thấy Tiểu phu lang ở trước bồn gỗ múc nước rửa mặt, sắc mặt tái nhợt, không giống vẻ hồng nhuận của ngày thường.
"Hi Nhi, làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Lục Duy đi qua đỡ Tiểu phu lang, thần sắc nôn nóng hỏi, lại đưa tay xem xét nhiệt độ cơ thể y, nhưng điều kì lạ là, hết thảy đều bình thường.
Lưu Hi nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Phu quân, Hi Nhi không có việc gì, hẳn là mới vừa rồi giết cá, mùi tanh quá nặng, cảm thấy có chút buồn nôn, hiện tại đã không sao rồi."
"Trước tiên lại đây ngồi một chút, trừ bỏ buồn nôn thì còn chỗ nào thấy không thoải mái không?" Lục Duy đem người ôm vào buồng trong, để y ngồi bên cạnh bàn, bất qua Tiểu phu lang lại ngửi thấy mùi cá, liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài, ngồi xổm đình viện mà nôn. Lục Duy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đều khó chịu.
"Hi Nhi, lại đây, uống trước miếng nước." Lục Duy nhìn nhân nhi phản ứng như vậy, cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ là sinh bệnh? Nhưng trong lòng còn có suy đoán khác, gần đây Tiểu phu lang thật sự thích ngủ, ngày thường ngủ trưa còn chưa đủ, có đôi khi mỗi buổi tối, trong lúc nói chuyện với hắn thì y lại ngủ. Hiện tại lại không thể ngửi được mùi cá, chẳng lẽ là........?
Lưu Hi tiếp nhận nước uống, lúc này mới thoải mái một chút, ngẩng đầu phát hiện phu quân đang ngẩn người, có chút nghi hoặc mà kêu lên: "Phu quân?"
Lục Duy lau nhẹ khóe miệng còn dính nước của y, khẽ cười nói: "Hi Nhi, có phải ngươi có bảo bảo rồi hay không?".
Lưu Hi hơi hơi hé miệng,biểu tình giật mình muốn giấu cũng giấu không được, bắt lấy ống tay áo phu quân, thanh âm có chút vui sướng: "Phu quân, Hi Nhi thật sự có tiểu bảo bảo sao?"
"Còn chưa biết được, một hồi chúng ta lên trấn tìm Lý đại phu xem một chút." Khóe miệng Lục Duy mỉm cười, kéo y trở về, đem cá trong phòng đem xuống phòng bếp, bản thân một lần nữa làm món trứng chiên vàng om để tiểu phu lang dưỡng bụng.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Duy mang theo Tiểu phu lang lại đi lên trấn, Lý đại phu vừa vặn ở trong tiệm ngồi khám, thấy bọn họ tới, cười hỏi: "Lục Duy ngươi lại mang theo dược liệu tới sao? Không phải hôm trước vừa mới đem tới rồi ư?"
Lục Duy mỉm cười, cẩn thận để tiểu phu lang ngồi xuống, chính mình đứng ở bên cạnh, nói: "Phu lang của ta thân thể không thoải mái, phiền toái Lý đại phu xem một chút."
"Hi ca nhi không thoải mái à, để ta nhìn xem." Lý đại phu ôn thanh nói, bởi vì Lục Duy mỗi lần ra ngoài đều sẽ dẫn theo phu lang, ông tự nhiên cũng quen thuộc, giúp Tiểu phu lang bắt mạch cẩn thận.
Lục Duy có chút khẩn trương mà nhìn Lý đại phu, gắt gao nắm tay Tiểu phu lang, chuyện kế tiếp thật sự có bảo bảo hay không đối với hắn không quá quan trọng, chỉ cần thân thể không xảy ra vấn đề gi thì tốt rồi.
Thấy Lý đại phu thu tay, hắn vội vàng nói: "Lý đại phu, phu lang của ta làm sao vậy? Thân thể có việc gi hay không?".
Lý đại phu khó thấy được cái người trẻ tuổi này lộ ra thần sắc nôn nóng như vậy, liền bình tĩnh mà cười cười: "Lục Duy a, nhà ngươi phu lang là có hỉ, đã hơn một tháng rồi, vừa mới có nên mạch tượng không quá ổn, ngày thường chú ý bồi bổ nhiều chút, ta kê cho ngươi chút thuốc dưỡng thai, trở về uống xong sẽ không sao nữa."
Lưu Hi nghe thấy được, cúi đầu, trên mặt đỏ ửng, tay nhỏ đặt ở bụng nhẹ nhàng xoa xoa, nơi này có tiểu bảo bảo nha, là cục cưng nhỏ của phu quân và y đó.
Lục Duy mỉm cười, đem Tiểu phu lang ôm vào trong ngực, hướng Lý đại phu nói lời cảm tạ: "Vậy cảm ơn Lý đại phu, ngày thường phải chú ý cái gì đành phải nhờ Lý đại phu nói sơ qua một chút".
Lý đại phu cười cùng hắn nói những việc cần phải chú ý khi mang thai, Lục Duy nhớ kỹ, trong lòng ở tính toán làm thế nào để có thể bổi bồ tiểu phu lang. Đã mang thai hơn một tháng,tiền hắn lục đục bán dược liệu cũng có hơn một trăm lượng bạc, nếu là trước kia hắn chỉ biết đến kiếm tiền trả thù, chính là hiện tại có hài tử, vậy càng phải kiếm càng nhiều tiền, để Tiểu phu lang cùng hài tử đều "cơm áo vô lo". Mà hắn cũng không quá lo lắng,dược trong nhà cũng đã nảy mầm, sau núi cũng có không ít dược liệu trân quý, hơn nữa vừa vặn có thể đem mới dược liệu còn tồn trong nhà bán đi.
Sau khi rời tiệm thúc, Lục Duy xách theo một ít dược liệu an thai, nắm tay Tiểu phu lang, chuẩn bị lại đi mua điểm tâm.
"Phu quân, Hi Nhi có tiểu bảo bảo rồi~." Lưu Hi dịu dàng mà cười nói, thần sắc vui sướng đêu lộ rõ ra ngoài.
"Đúng vậy, Hi Nhi về sau nên ăn nhiều, ngủ nhiều một chút, không cần làm bản thân mệt, việc trong nhà cứ để ta làm. Ngươi không nghe Lý đại phu nói sao, mấy tháng đầu phải nên bổ sung dinh dưỡng, nếu không mấy tháng sau lại càng thêm vất vả".Lục Duy dặn dò nói, không nghĩ tới hắn mới xuyên qua không được bao lâu đã làm cha rồi, có một phu lang dịu hiền thậm chí còn sắp có một tiểu hài tử béo tròn.
"Hi Nhi biết rồi, một hồi chúng ta đi nói cho Tuấn ca nhi biết, lần trước Tuấn ca nhi còn hỏi ta nha, không nghĩ tới không bao lâu liền có, y khẳng định sẽ giật mình cho xem" Lưu Hi cười vui vẻ.
Vì thế Lục Duy mang theo Tiểu phu lang lên trấn dạo liền xảy ra biến, mấy đồ vật cần mua đều mua không ít, về sau Tiểu phu lang chắc chắn sẽ không thể thường xuyên lên trấn được, không nói đâu xa, mỗi lần đi đều phải ngồi xe bò, bây giờ y đang mang thai, xe bò lại xốc nảy, không tốt cho bảo bảo cùng thai phụ, tốt hơn nên mua một ít đồ dự phòng.
Lục Duy mang Tiểu phu lang về đến nhà, trước khi cơm nước xong cũng không có cách nào đến nhà Tuấn ca nhi, Lưu Hi thật nôn nóng muốn báo cho y biết tin vui này nha.
Thời điểm phu phu Lục Duy tới, Tuấn ca nhi đang ngồi ở đình viện phơi chăn, Lục Duyên có thể đã xuống ruộng rồi đi.
"Có thật không? Hi Nhi mang thai? Thật tốt quá, Thông ca nhi khoảng thời gian trước cũng mang thai, về sau các bảo bảo cũng có bạn chơi cùng." Tuấn ca nhi nghe thấy lí do mà bọn họ đến đây cũng thấp thỏm giật mình, sau đó lại vui mừng khôn xiết, trêu ghẹo vài câu.
"Ân, Lý đại phu nói bảo bảo đã hơn một tháng." Lưu Hi nhẹ nhàng cười nói, "Về sau các bảo bảo có thể chơi cùng nhau."
"Ừm!" Tuấn ca nhi gật đầu, kéo y đến trong viện ngồi xuống nói chuyện, chuyện về bảo bảo các ca nhi tựa hồ nói cả ngày cũng không hết chuyện.
Lục Duy mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu phu lang, nói với y một tiếng liền xuống ruộng, có Tuấn ca nhi bên cạnh chắc chắn sẽ không có chuyện gi, hôm nay đem việc trong ruộng làm xong, ngày mai bên cạnh bồi tiểu phu lang.
Tháng 7 đúng là ngày mùa bội thu, từ sau khi Tiểu phu lang mang thai, Lục Duy một giây biến thành "ông chồng hai mươi bốn cái hiếu ",việc nhà đều không để y làm, ngày thường nhiều nhất chỉ có thể cho y làm cơm cùng xếp quần áo, hơn nữa bởi vì bồi dưỡng tốt, Tiểu phu lang không chỉ không có phản ứng nôn nghén mãnh liệt, mà ngủ cũng sâu, khuôn mặt nhỏ ngược lại hồng nhuận không ít, cả người tròn ra thấy rõ.
Lúa trong ruộng trổ bông, cơ bản thôn dân đều ở lại mấy ngày để thu hoạch cho xong, mà trong thôn ca nhi mang thai cũng không ít, cho nên sức lao động trong ruộng chủ yếu là hán tử, bất quá nhà Lục Duy cũng không quá lo lắng, hắn cùng Lục Duyên ngày thường đều làm cùng nhau, hai người thu hoạch xong nhà mình, lại cùng nhau thu hoạch tiếp đối phương.
Tiểu phu lang đang ở trong nhà nấu cơm, cẩn thận để đồ ăn đã làm xong vào hộp, tuy mới mang thai bốn tháng nhưng bụng thoạt nhìn có chút lớn hơn bình thường, thế mà động tác của y lại rất thuần thục nhanh nhẹn,không giống như các ca nhi khác khi mang thai thì mọi hoạt động đều bị đình trệ, Lục Duy ngày thường thấy bụng y lớn cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là do y được hắn nuôi tốt, hài tử mới lớn mau như vậy, tuy rằng so với ca nhi bình thường mang thai bốn tháng thì không giống cho lắm.
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, Tiểu phu lang mới mang theo Tiểu Hoàng cẩu ra cửa đi đưa cơm cho phu quân.
Bất quá, Lưu Hi vẫn là đến nhà Tuấn ca nhi trước, bởi vì Tuấn ca nhi cũng đã sắp sinh, Lục Duyên không cho y ra cửa, cho nên mấy ngày nay đều là Tiểu phu lang lại đây giúp yn mang cơm qua, vốn dĩ Lục Duy nói hai người bọn họ có thể tự trở về ăn, nhưng vẫn không lay chuyển được hai phu lang kiên trì, bởi vậy cũng khiến cho hai người bọn họ phải xuống bếp làm cơm.
"Tuấn ca nhi, ta tới rồi đây." Lưu Hi đẩy ra cánh cửa hơi khép hờ nhà Lục Duyên, nhìn mớ bắp đang phơi trong đình viện, chính là thường ngày Tuấn ca nhi đều ở trong đình viện phơi bắp, mà nay lại chẳng thấy bóng người.
"Hi Nhi, ta ở trong bếp." Thanh âm Tuấn ca nhi có chút suy yếu, y đỡ bụng men theo vách tường chuẩn bị đi ra.
Lưu Hi thấy vội vàng đem trên tay đồ vật buông xuống, đi qua đi dìu y, nói: "Tuấn ca nhi ngươi sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
Tuấn ca nhi cười cười, nói: "Đỡ ta đến giường nằm một chút,không hiểu sao bụng có chút đau, có lẽ bảo bảo lại không ngoan, đồ ăn ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi giúp ta mang qua đi."
"Ngươi từ từ, ta đi tìm phu quân cùng Duyên đại ca." Lưu Hi đem người đỡ đến trên giường, đồ ăn cũng không cầm, vội vội vàng vàng mà chạy tới ruộng.
Lục Duy mới vừa đem một bó lúa cán xong thẩy lên bờ ruộng, liền thấy Tiểu phu lang vội vàng chạy tới, sợ tới mức hắn giật mình một cái, vội vàng bước nhanh đi lên, nói: "Hi Nhi,ngươi sao thế? Đi nhanh như vậy, lỡ té thì sao?"
"Phu quân, Duyên đại ca đâu? Tuấn ca nhi đau bụng." Tiểu phu lang thở phì phò hỏi.
"Tuấn nhi đau bụng?" Lục Duyên vừa mới bước lên bờ, nghe thấy lời này vội vàng chạy về nhà, còn không quên kêu Lục Duy giúp hắn đi kêu cha đỡ đẻ, nhẩm tính thời gian, hình như phu lang của hắn cũng gần đến ngày sinh rồi, cũng do hắn quá bận mà chút nữa đã quên.
Lục Duy nhìn Tiểu phu lang đang thở dốc cùng Lục Duyên đã sớm mất dạng, bất đắc dĩ mà đỡ trán, thật là " ngáo", cha đỡ đẻ không phải kế bên nhà hắn luôn hay sao? Cần chi tìm cho xa, về đến nhà chỉ cần " rống" một tiếng là hồn xác cha đỡ đẻ đều có mặt. Nhưng mà, chờ đến phiên Lục Duy, hắn lại càng " ngáo " hơn, ngay cả đỡ trán cũng đỡ không nổi. Chỉ có người trong lòng, mới có thể làm một người ngày thường bình tĩnh hiện tại muốn bình tĩnh cũng không làm được.
"Hi Nhi, chúng ta trở về nhìn xem, đừng gấp như vậy." Lục Duy đỡ Tiểu phu lang từng bước trở về, quả nhiên thời điểm trở lại, a cha đỡ đẻ đã ở trong phòng, Lục Duyên đang ở trong bếp nhóm lửa nấu nước.
Trong phòng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu đau của ca nhi, Lục Duyên gấp đến độ cả lửa cũng chưa đốt, Lục Duy chỉ đành đem Lục Duyên đẩy ra, nói: "Được rồi, ngươi mau đi bồi Tuấn ca nhi đi, nơi này có ta cùng Hi Nhi làm là được, nấu nước cùng nấu trứng gà đỏ đúng không?Ta làm được"
"Được, vậy đành giao cho ngươi." Lục Duyên không cùng hắn khách khí, có người hỗ trợ, hắn lập tức liền đi vào trong phòng bồi bên cạnh Tuấn ca nhi. Nơi này hán tử không có gì kiêng dè, là có thể bồi ở bên người phu lang lúc sinh nở.
"Hi Nhi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, một mình ta nấu nước là được." Lục Duy đem Tiểu phu lang đỡ ngồi trên băng ghế nhỏ, chính mình thuần thục mà nhóm lửa, lại mang tới trứng gà, nấu một bát trứng gà đỏ, cái này sau đó sẽ được phân cho trưởng bối, xem như là cùng vui.
"Phu quân,Tuấn ca nhi có thể xảy ra chuyện gi hay không?" Lưu Hi nghe thấy trong phòng truyền đến thanh âm Tuấn ca nhi, có chút lo lắng hỏi, đôi mày cũng nhíu lại.
Lục Duy ngẩng đầu an ủi nói: "Sẽ không có việc gì, Hi Nhi không cần lo lắng, Duyên đại ca không phải đang ở bên cạnh y rồi sao?"
" Ưm."
Từng chậu nước ấm lần lượt được mang vào, lại một chậu một chậu máu loãng lần lượt được mang ra, Lưu Hi lo lắng mà đứng ở trước cửa phòng, nôn nóng muốn biết tình huống huống bên trong thế nào, nhưng rốt cuộc cũng không thể, hán tử có thể đi vào phòng sinh, ca nhi mang thai lại không thể.
Tiểu phu lang nhìn a cha lớn tuổi đang bận rộn lo chuyện sinh nở cho Tuấn ca nhi, muốn hỏi một chút lại không dám hỏi, sợ quấy rầy đến bọn họ, thời gian qua lâu lắm rồi, không biết Tuấn ca nhi giờ thế nào?
"Oa ~" Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non, Tiểu phu lang cũng nghe thấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng hạ sinh được bảo bảo rồi.
"Phu quân, Tuấn ca nhi đã hạ sinh được bảo bảo." Lưu Hi đi đến phòng bếp cười nói.
"Ta nghe thấy rồi, Hi Nhi không phải đang lo lắng đó chứ?" Lục Duy lại cười nói.
Trong phòng, Tuấn ca nhi thấm mệt đã ngủ say, đầu tóc ướt sũng tán loạn trên trán, hai a cha đỡ đẻ liền cười chúc mừng nói: "Lục Duyên, chúc mừng ngươi, phu lang ngươi sinh cho ngươi một hài tử tròn trịa trắng trẻo".
Lục Duyên mặt mày hớn hở, chờ đến khi hai a cha đưa tiểu bảo bảo đi lau người, hắn mới ra tới, cười nhìn Lục Duy nói: "Lục Duy,Tuấn ca nhi sinh được tiểu hài tử."
Lục Duy cười ứng: "Chúc mừng ngươi, Tuấn ca nhi vẫn ổn chứ?."
"Không có việc gì, y mệt nên đã ngủ rồi, các ngươi trước cứ từ từ, ta đi đưa một chút quà cho hai a cha." Lục Duyên cười nói, đem quà đáp lễ đã chuẩn bị sẵn mang ra, sau đó liền ra tiễn hai vị a cha.
Lúc sau Lục Khởi cùng Thông ca nhi biết chuyện liền cố tình qua đây chút mừng, còn có một ít bà con thân thích cũng tới, có rất nhiều chuyện phải làm, Lục Duyên dứt khoát đem Lục Duy cùng Hi ca nhi giữ lại giúp hỗ trợ, bản thân hắn cũng không quán xuyến nổi quá nhiều việc như vậy.
___________________________
Ầy, cuối cùng sau công cuộc cày cấy cực khổ "v") hai anh cũng đã có tiểu bảo bảo rồi nha!
Cả hai cặp phụ nữ, chúc mừng chúc mừng..!!!!
Chương sau là chương cuối, cũng kết thúc bộ chuyện ngọt ngào này, mong các bác đón đọc nà
"v")/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.