Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 51: Âm Mưu Xâm Lược.




Chương 51: Âm Mưu Xâm Lược.
Xuyên Về Thời Tự Đức.
Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.
Đầu năm 1858, khi tiết trời đang ấm dần lên và những cánh hoa đào thắm tươi bắt đầu nở rộ, cả Đại Nam dường như đón chào một năm mới đầy hy vọng. Mùa xuân về, không khí tươi mát và thanh bình, lòng người cũng như được sưởi ấm bởi những tia nắng đầu tiên của năm mới. Cảnh vật ngoài kia tưởng chừng như hòa hợp với sự bình yên của đất nước, nhưng phía sau vẻ đẹp dịu dàng ấy, một cơn sóng ngầm đang âm thầm dâng lên.
Những chiếc t·àu c·hiến Pháp, vốn chưa có mặt tại Đông Nam Á một cách chính thức, bắt đầu xuất hiện trên những vùng biển của Đại Nam. Lúc đầu chỉ là những chiếc tàu lạ, xuất hiện gần các cửa biển Đại Nam với lý do mơ hồ, như bảo vệ tàu buôn hay thăm dò. Nhưng mọi người đã bắt đầu nhận ra rằng những con tàu này không đơn giản như vẻ bề ngoài của chúng. Pháp dù chưa có thuộc địa nào tại Đông Nam Á, nhưng đã bắt đầu mở rộng ảnh hưởng trong khu vực, và Đại Nam là mục tiêu tiếp theo trong chiến lược vươn ra biển lớn của Pháp. Dưới sự dẫn dắt của các nhà chiến lược, Pháp không chỉ muốn có mặt tại khu vực này để giao thương mà còn tìm cách chiếm lấy những vị trí chiến lược quan trọng.
Ở ngoài khơi, các t·àu c·hiến Pháp liên tục xuất hiện gần Đà Nẵng, Gia Định, và những đảo nhỏ ven bờ. Ban đầu, các ngư dân chỉ thấy một vài t·àu c·hiến lớn lướt qua, với vẻ ngoài ấn tượng và sức mạnh áp đảo. Tuy nhiên, một vài cuộc tiếp xúc với thủy thủ đoàn Pháp đã khiến người dân bắt đầu lo lắng. Họ báo cáo rằng, không chỉ có t·àu c·hiến, mà thỉnh thoảng những nhóm lính Pháp còn đổ bộ lên các đảo hoang vắng, khảo sát địa hình và thu thập thông tin. Những dấu hiệu ban đầu này không thể lừa dối được mắt người quan sát tinh tường. Đó không phải là những chuyến thăm ngẫu hứng, mà là những bước đi có chủ ý trong một chiến dịch xâm lược có kế hoạch tỉ mỉ.
Khi những báo cáo này đến tay Nguyễn Hải, cậu nhận thức rõ rằng đây không phải là một sự tình cờ, mà là một chiến lược có mục tiêu cụ thể. Pháp đang muốn mở rộng ảnh hưởng của chúng trong khu vực, và Đại Nam chính là một mục tiêu quan trọng trong chiến lược ấy. Dù chưa có sự hiện diện rõ ràng của quân Pháp trên đất liền, nhưng dấu hiệu của sự chuẩn bị đã rõ ràng. Pháp sẽ không chỉ dừng lại ở việc bảo vệ tàu buôn hay những cuộc thăm dò vô hại mà sẽ có những kế hoạch lớn hơn, không chỉ vì tài nguyên mà còn vì vị thế chiến lược của Đại Nam.
Nguyễn Hải ngay lập tức nhận thấy mối nguy hiểm từ những động thái này. Cậu hiểu rằng nếu không có sự chuẩn bị kịp thời, Đại Nam sẽ không thể chống lại sự t·ấn c·ông của một cường quốc đang trỗi dậy mạnh mẽ như Pháp. Từ trước đến nay những thông tin tình báo, dù chỉ là những mảnh ghép rời rạc, đã giúp cậu nhận ra một bức tranh rõ ràng hơn về âm mưu xâm lược. Đây không chỉ là những cuộc thăm dò đơn giản mà là một chiến lược xâm chiếm có hệ thống, một kế hoạch dài hơi để chiếm lấy Đại Nam và biến nơi đây thành một phần trong đế quốc của họ.
Ngày qua ngày, những chiếc t·àu c·hiến Pháp tiếp tục xuất hiện trên biển. Các ngư dân đã bắt đầu nói với nhau về những cuộc đổ bộ bí mật lên các đảo vắng. Trong khi đó, các thương gia ở Gia Định và những thành phố lớn khác cũng đã bắt đầu nhận thấy sự hiện diện của người Pháp ngày càng nhiều. Những cuộc gặp gỡ thương mại, những buổi đàm phán không chính thức với các quan chức địa phương không còn chỉ là về giao thương đơn thuần nữa. Pháp đang tìm cách gây ảnh hưởng đến các vùng đất, những khu vực trọng yếu, nhằm xây dựng một mạng lưới hỗ trợ ngầm trước khi thực sự tiến hành xâm lược.
Nguyễn Hải sau khi nắm bắt thông tin từ khắp nơi đã quyết định triệu tập một cuộc họp khẩn cấp tại kinh đô Huế để bàn về tình hình. Cuộc họp này không giống những cuộc họp bình thường, mà là cuộc họp quan trọng nhất trong năm, khi tình hình đất nước đang đối diện với mối đe dọa từ bên ngoài.
Vào một buổi sáng đầu năm 1858, khi ánh sáng nhạt dần xuyên qua các tấm rèm của đại điện Thái Hoà Nguyễn Hải bước vào. Cậu bước nhanh, không dừng lại lâu trước những vị quan chức cao cấp, các tướng lĩnh, đại thần đang chờ đợi trong phòng. Ánh mắt của cậu lạnh lùng nhưng không thiếu quyết đoán, như thể cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho một quyết định lớn lao. Dù trong lòng cậu có chút lo âu, nhưng cậu không để lộ điều đó ra ngoài. Trong bầu không khí căng thẳng của cuộc họp, Nguyễn Hải không hề bối rối. Cậu nhìn quanh một lượt, rồi lên tiếng với giọng nói cương quyết nhưng ẩn chứa sự lo ngại sâu sắc:
- Chúng ta đã nhận được thông tin rõ ràng và báo cáo từ các nơi. Pháp không đến đây để giao thương hay thăm dò đơn thuần nữa. Mục tiêu của chúng là Đại Nam. Nếu chúng ta không hành động ngay lập tức, Pháp sẽ biến đất nước chúng ta thành thuộc địa của chúng.

Giọng của cậu vang lên đầy kiên quyết. Mọi người trong phòng lặng đi. Họ nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng cũng có những ánh mắt lo lắng, e ngại. Một tướng lĩnh, người từng tham gia nhiều chiến dịch quân sự, đứng lên, ánh mắt đầy hoài nghi:
- Thưa bệ hạ, quân Pháp mạnh mẽ hơn chúng ta rất nhiều. Chúng có q·uân đ·ội hiện đại, t·àu c·hiến mạnh mẽ, và những v·ũ k·hí mà chúng ta chưa thể đối đầu. Liệu chúng ta có đủ sức để chống lại họ không? Chúng ta chỉ có q·uân đ·ội chủ yếu là bộ binh, v·ũ k·hí thì lạc hậu.
Nguyễn Hải không hề lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào vị tướng, đôi mắt sắc bén như gươm đao, trả lời dứt khoát:
- Bọn chúng có súng, nhưng chúng ta có lòng dân. Đại Nam sẽ không khuất phục. Nếu chúng ta không đứng lên bảo vệ đất nước, thì ai sẽ làm điều đó? Từ giờ trở đi, tất cả các lực lượng phải sẵn sàng chiến đấu. Mọi chuẩn bị phải được hoàn tất ngay lập tức, không thể chậm trễ thêm nữa.
Lời nói của Nguyễn Hải không chỉ mạnh mẽ mà còn đầy quyết đoán. Cậu biết rằng giờ đây không phải là lúc cho sự lo lắng hay do dự. Đại Nam đang đứng trước một nguy cơ lớn lao, và sự sinh tồn của quốc gia phụ thuộc vào từng quyết định của họ trong giây phút này. Các tướng lĩnh và quan lại nhìn nhau, dù còn chút do dự, nhưng họ cũng không thể không thừa nhận rằng những gì Nguyễn Hải nói là đúng. Một vài người cảm thấy băn khoăn, nhưng không ai có thể phản bác trước sự kiên quyết của cậu.
Trong cuộc họp, Nguyễn Hải đưa ra những chỉ thị cụ thể. Không thể chờ đợi lâu hơn, mọi hành động phải được triển khai ngay lập tức:
- Đầu tiên, chúng ta sẽ tăng cường lực lượng tuần duyên. Tất cả các cảng biển, đặc biệt là Hải Phòng và Gia Định, phải đóng thêm t·àu c·hiến hơi nước, được trang bị pháo cỡ lớn và hệ thống tín hiệu cảnh báo. Tiếp theo, các vị trí chiến lược như Đà Nẵng, Quảng Nam, Côn Đảo phải được bảo vệ chặt chẽ. Các đồn quân sự tại đây sẽ được tăng cường quân số, trang bị v·ũ k·hí hiện đại. Mọi tuyến đường tiếp tế lương thực, v·ũ k·hí phải được cải thiện, đảm bảo rằng không có một khu vực nào bị thiếu hụt. Cuối cùng, các trình sát của ta phải hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tìm hiểu mọi kế hoạch của địch trước khi chúng kịp hành động.
Dù không ai lên tiếng phản bác, nhưng không khí vẫn trĩu nặng. Đây là quyết định quan trọng nhất của đất nước trong nhiều năm qua. Các tướng lĩnh đứng lên, đồng loạt nhận lệnh. Mọi người đều biết rằng, đây là lúc Đại Nam phải đứng lên bảo vệ chính mình.
Nguyễn Hải rời khỏi đại điện, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu phản chiếu lên khuôn mặt cậu. Cậu biết rằng c·hiến t·ranh sắp đến, và cuộc đấu tranh này sẽ khó khăn, nhưng cậu không thể lùi bước. Đại Nam sẽ không dễ dàng khuất phục trước bất kỳ thế lực xâm lược nào. Cậu sẽ dẫn dắt đất nước đi qua sóng gió này, không để đất nước này trở thành thuộc địa của Pháp.
Nguyễn Hải đã có một tầm nhìn chiến lược sâu rộng và một quyết tâm sắt đá trong việc bảo vệ Đại Nam. Cậu không chỉ là một chỉ huy quân sự tài ba mà còn là người thấu hiểu rằng, trong bối cảnh đất nước đang đứng trước nguy cơ mất chủ quyền, sự đoàn kết của toàn dân, từ những quan lại trong triều đến những người dân bình thường ở thôn xóm, chính là sức mạnh vĩ đại nhất để đối phó với kẻ thù.
Cậu biết rằng quân Pháp không chỉ mạnh về quân sự mà còn rất mưu mẹo trong chính trị và ngoại giao. Chỉ có một mặt trận vững mạnh từ bên trong đất nước, từ những lớp người trí thức cho đến những người dân lao động, mới có thể tạo ra một lực lượng đủ mạnh để đương đầu với họ. Cũng chính vì lý do đó mà, ngoài việc củng cố lực lượng q·uân đ·ội, Nguyễn Hải còn tập trung vào việc nâng cao tinh thần đoàn kết trong nhân dân, bởi cậu hiểu rằng sức mạnh của một dân tộc không chỉ nằm ở q·uân đ·ội mà còn ở lòng dân.

Với suy nghĩ ấy, Nguyễn Hải quyết định tổ chức những buổi diễn thuyết tại Huế, nơi cậu có thể gặp gỡ các quan lại, học giả và dân chúng để kêu gọi sự đoàn kết, khơi dậy niềm tự hào dân tộc, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến. Mỗi lần cậu đứng trên bục cao, trước đám đông, ánh mắt của cậu sáng rực, mỗi lời nói của cậu đều như đốt cháy niềm tin trong lòng người nghe.
Một buổi chiều, khi ánh nắng cuối cùng của ngày buông xuống, những người dân và quan lại tập trung đông đủ tại một quảng trường lớn ở Huế. Đứng trên bục cao, Nguyễn Hải bắt đầu phát biểu. Cậu đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn vào đám đông và giọng nói vang dội trong không khí:
- Đại Nam là của người dân Đại Nam! Không ai có quyền lấy đi tự do của chúng ta. Tất cả phải đồng lòng, cùng nhau đứng lên bảo vệ quê hương!
Lời cậu như một ngọn l·ửa b·ùng l·ên trong lòng những người nghe. Các quan lại, dù trong lòng còn chút e ngại về sự phản ứng từ phía Pháp, nhưng họ không thể không thừa nhận sự thuyết phục và quyết tâm trong từng câu chữ của Nguyễn Hải. Những người dân bình thường, quen với cuộc sống vất vả ở thôn quê, đôi tay chai sạn vì mưu sinh, nhưng khi nghe những lời kêu gọi ấy, họ cảm thấy máu trong người sục sôi. Họ không ngần ngại tham gia vào các đội dân binh, sẵn sàng cầm v·ũ k·hí, đứng lên bảo vệ quê hương.
Nguyễn Hải nhìn thấy những đôi mắt rực lửa, những ánh mắt đầy quyết tâm. Cậu không cần phải nói thêm gì nữa, vì biết rằng từ giây phút ấy, tất cả đã sẵn sàng cho cuộc chiến không khoan nhượng sắp tới. Cậu đã gieo vào lòng mỗi người một niềm tin mãnh liệt về sự tự do, về quyền lợi không thể bị x·âm p·hạm.
Các đội dân binh được thành lập khắp mọi nơi, từ những làng nhỏ ở Bắc Bộ đến những vùng đồng bằng ở miền Nam. Dân chúng, từ những người nông dân chân chất đến những học giả, đều không đứng ngoài cuộc. Những bài thơ, những bản hịch cổ vũ tinh thần yêu nước được viết ra và nhanh chóng lan truyền khắp nơi, như những ngọn lửa không thể tắt. Trong các làng mạc, thậm chí ở những góc phố nhỏ của Huế, những bức tranh hô hào chống giặc, những khẩu hiệu khẳng định chủ quyền của Đại Nam, xuất hiện dày đặc.
Mặc dù tình hình trong nước đang chuẩn bị khẩn trương cho c·hiến t·ranh, nhưng bên ngoài, Pháp không ngừng gia tăng áp lực. Một ngày đầu tháng 1, một phái đoàn từ Gia Định được cử ra Huế mang theo bức thư yêu cầu Đại Nam mở cửa giao thương và cho phép Pháp thiết lập căn cứ quân sự tại Đà Nẵng. Nội dung bức thư không hề mơ hồ, mà là một sự đe dọa rõ ràng, với lý do để bảo vệ tự do hàng hả”.
Nguyễn Hải nhận bức thư trong tay, đọc qua một lần. Sau khi dừng lại một lúc lâu, cậu chỉ khẽ cười, nụ cười lạnh lùng đầy quyết đoán:
- Chúng muốn giao thương, nhưng thực chất là muốn chiếm đất. Không đời nào!
Cậu thả bức thư xuống bàn, ánh mắt không chút dao động, quyết tâm đã được hình thành trong lòng. Cậu ngay lập tức viết thư từ chối. Nguyễn Hải khẳng định rằng Đại Nam không bao giờ chấp nhận việc Pháp thiết lập căn cứ quân sự trên lãnh thổ của mình, và không có nhu cầu giao thương dưới những điều kiện như vậy.
Ngay sau khi bức thư từ chối được gửi đi, Nguyễn Hải không chỉ dừng lại ở đó mà lập tức ra lệnh tăng cường công tác phòng thủ tại Đà Nẵng, nơi mà cậu biết chắc sẽ là điểm nóng trong cuộc đối đầu sắp tới. Các cuộc họp bàn chiến lược được tổ chức liên tục. Từng cuộc giao tranh giả định được tiến hành để đảm bảo q·uân đ·ội luôn sẵn sàng đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra.

Thời gian trôi qua, và đến cuối tháng giêng, khí thế của Đại Nam đã đạt đến đỉnh điểm. Các xưởng chế tạo v·ũ k·hí ở Hải Phòng, Gia Định đã hoạt động hết công suất, ngày đêm không ngừng sản xuất súng, đạn, và pháo binh. Quân đội được huấn luyện tại những vùng chiến lược, các chiến thuật phòng thủ được chia sẻ và thảo luận. Cùng lúc đó, dân chúng cũng được huấn luyện về cách xây dựng công sự, tổ chức hậu cần và chuẩn bị cho những trận chiến khốc liệt sẽ đến.
Nguyễn Hải dù bận rộn với công việc quân sự, nhưng không quên thăm các đơn vị q·uân đ·ội. Cậu hiểu rằng động viên binh sĩ cũng là một phần quan trọng trong công tác chuẩn bị c·hiến t·ranh. Cậu đích thân đến thăm từng đơn vị, để không chỉ kiểm tra, mà còn truyền cảm hứng cho họ. Lần nào, khi cậu đến, không khí trở nên căng thẳng, nhưng cũng đầy quyết tâm.
Một buổi sáng, cậu đến thăm một đơn vị đóng quân gần sông Hương. Dưới ánh nắng sớm, những người lính đang miệt mài tập luyện. Cậu nhìn thấy những gương mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt của họ sáng lên vì niềm tin vào sự nghiệp bảo vệ đất nước. Nguyễn Hải tiến đến gần một người lính, động viên hắn ta, rồi quay sang cả đội ngũ binh sĩ:
- Kẻ thù mạnh, nhưng chúng ta sẽ mạnh hơn nếu đoàn kết. Các ngươi không chỉ chiến đấu cho triều đình, mà còn cho cha mẹ, vợ con, và tương lai của đất nước!
Lời nói ấy như một ngọn lửa tiếp thêm sức mạnh cho các binh sĩ. Họ cảm nhận được sự tin tưởng, sự kỳ vọng từ Nguyễn Hải và từ toàn thể dân tộc. Đúng như cậu nói, cuộc chiến này không chỉ là chiến đấu cho quyền lợi của nhà vua mà còn là cuộc chiến sinh tử cho tất cả những người thân yêu và cho chính sự tồn vong của dân tộc.
Dù Đại Nam đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống, nhưng không ai có thể dự đoán chính xác khi nào cuộc chiến sẽ bắt đầu. Các cửa biển được canh gác nghiêm ngặt. Những binh lính đứng gác ngày đêm, mắt luôn hướng ra đại dương, nơi có thể xuất hiện t·àu c·hiến của Pháp bất cứ lúc nào.
Trong khi đó ở kinh đô Huế, Nguyễn Hải vẫn luôn dõi theo từng diễn biến từ các vùng khác, liên tục họp bàn với các tướng lĩnh về chiến lược. Mỗi cuộc họp đều diễn ra trong không khí căng thẳng, nhưng tinh thần của mọi người đều rất kiên cường. Các tướng lĩnh và đại thần trong triều đều hiểu rằng cuộc chiến này là không thể tránh khỏi.
Một ngày nọ, khi các tướng lĩnh và quan lại đang họp trong một phòng kín, Nguyễn Hải đứng lên, ánh mắt sáng ngời như bừng cháy niềm tin. Cậu nói, giọng dứt khoát:
- Chúng ta có thể phải trả giá, nhưng Đại Nam sẽ không bao giờ gục ngã. Trẫm tin vào sức mạnh của đất nước này!
Câu nói ấy như một lời thề, một lời động viên tinh thần, khiến không chỉ các tướng lĩnh mà cả những quan lại có mặt trong phòng đều cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết, của niềm tin vào chiến thắng.
Cả phòng lặng yên trong giây lát, nhưng không khí trở nên căng tràn sức mạnh và lòng quyết tâm.
Khi cuộc họp kết thúc, Nguyễn Hải đứng lên, bước ra ngoài. Cậu đi về phía bờ biển, nơi một đài cao nhìn ra đại dương mênh mông. Cậu đứng đó, mắt nhìn ra xa, đôi mắt sáng rực đầy niềm tin và quyết tâm. Những con sóng vỗ bờ mạnh mẽ như thể báo hiệu một trận chiến không thể tránh khỏi. Nhưng Nguyễn Hải biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, Đại Nam sẽ không bao giờ gục ngã.
Bầu trời phía trên vẫn còn những đám mây đen đang kéo đến, nhưng trong lòng mỗi người dân Đại Nam, một ngọn lửa yêu nước vẫn âm ỉ cháy, không bao giờ tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.