Chương 50: Tương Lai Đất Nước.
Xuyên Về Thời Tự Đức.
Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.
Nguyễn Hải đã gánh trên vai trách nhiệm khổng lồ đối với Đại Nam, một đất nước đang đứng trước vô vàn thách thức. Cậu biết rằng để có thể duy trì được sự ổn định và phát triển lâu dài cho quốc gia, không thể chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình mà phải bắt đầu từ việc chuẩn bị cho thế hệ kế thừa. Cậu luôn nhìn nhận rõ rằng tương lai của Đại Nam sẽ không chỉ phụ thuộc vào một cá nhân, mà là sự tiếp nối của những người lãnh đạo, những thế hệ nối tiếp nhau. Chính vì thế, cậu không ngừng dốc lòng dạy dỗ, chỉ bảo cho hai người con của mình, Bảo Thiên và Vệ Nhiên, những người mà cậu hy vọng sẽ tiếp tục đưa đất nước này phát triển vững mạnh.
Bảo Thiên, con trai đầu lòng của Nguyễn Hải, ngay từ khi còn nhỏ đã thể hiện năng lực vượt trội. Cậu bé tuy mới chỉ 10 tuổi, nhưng đã có những khả năng thiên bẩm về tư duy chiến lược và lãnh đạo khiến những người xung quanh phải nể phục. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng Nguyễn Hải đã tin tưởng giao cho Bảo Thiên một nhóm sĩ quan trẻ tuổi để cậu bé có thể học hỏi cách quản lý q·uân đ·ội, tổ chức công việc và lãnh đạo.
Ngày hôm đó, khi Bảo Thiên cùng nhóm sĩ quan tham gia một buổi huấn luyện quân sự, không khí trong trại trở nên hết sức nghiêm túc. Cậu bé đứng trên bục chỉ huy, mắt sáng như ngọn lửa, quan sát mọi động tác của đội quân. Dù chưa đủ tuổi để tham gia vào những trận chiến thật sự, nhưng trong từng bước đi, từng quyết định của Bảo Thiên, người ta có thể thấy rõ ràng một tướng lĩnh đầy hứa hẹn. Cậu không chỉ giá·m s·át mà còn tham gia vào việc phân công nhiệm vụ, theo dõi tiến độ công việc và đề xuất những phương án cải tiến chiến lược.
Một trong những sĩ quan, Đại úy Thành, nhìn cậu bé với vẻ ngạc nhiên và kính trọng. Hắn nói:
- Hoàng tử thật biết quan sát kỹ càng, phân tích tình huống như một vị tướng dày dặn kinh nghiệm.
Những lời khen ngợi đó không phải là điều ngẫu nhiên. Cậu bé Bảo Thiên, dù còn nhỏ tuổi, nhưng đã biết cách tạo ra sự khác biệt. Cậu bé chăm chỉ học hỏi, không chỉ từ những thành công mà còn từ những thất bại, luôn tìm cách để rút ra bài học và tránh lặp lại sai lầm trong tương lai. Cậu không chỉ là người lãnh đạo mà còn là người quản lý giỏi, khi biết cách điều phối các công việc, khích lệ tinh thần đội ngũ, và đảm bảo mọi công việc đều tiến triển một cách trơn tru.
Bảo Thiên luôn là người đầu tiên có mặt ở nơi huấn luyện và là người cuối cùng rời đi. Cậu bé không ngừng dành thời gian để kiểm tra lại các kế hoạch, xác nhận rằng mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ. Cậu bé luôn tin rằng chỉ có sự kiên trì và nỗ lực không ngừng mới có thể tạo ra những thay đổi thực sự. Trong các cuộc trò chuyện với các sĩ quan, Bảo Thiên luôn đặt ra những câu hỏi đầy thấu đáo về chiến thuật, về lịch sử quân sự, và thậm chí là các vấn đề về xã hội. Cậu không ngừng phát triển những ý tưởng sáng tạo để cải thiện chiến lược, đôi khi những ý tưởng ấy khiến ngay cả các tướng lĩnh kỳ cựu cũng phải ngạc nhiên.
Nguyễn Hải luôn theo dõi sát sao quá trình trưởng thành của con trai mình. Cậu không chỉ là người thầy mà còn là người bạn lớn của Bảo Thiên, sẵn sàng chia sẻ những bài học quý giá từ kinh nghiệm của bản thân. Trong những đêm khuya tĩnh lặng, khi tất cả đã yên giấc, Nguyễn Hải và Bảo Thiên ngồi lại với nhau, trò chuyện về tương lai của Đại Nam, về những điều mà cậu muốn làm khi lớn lên.
Một đêm nọ, khi những ngọn đèn dầu leo lét trong phòng, Nguyễn Hải nhìn vào mắt con trai, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Con nghĩ sao nếu Đại Nam phải đối mặt với một cuộc xâm lược từ bên ngoài?
Bảo Thiên không do dự, trả lời một cách kiên quyết:
- Con sẽ bảo vệ Đại Nam bằng tất cả những gì con có thưa phụ hoàng. Nhưng con nghĩ nếu chúng ta mạnh mẽ và đoàn kết ngay từ bây giờ, thì sẽ không có kẻ thù nào có thể dễ dàng x·âm p·hạm đất nước của mình.
Nguyễn Hải mỉm cười, cảm thấy tự hào khi nghe những lời ấy từ con trai. Cậu biết rằng Bảo Thiên không chỉ có tài năng mà còn có trái tim nồng nhiệt, đầy đam mê với đất nước. Cảm giác ấy khiến cậu cảm thấy vững lòng hơn, vì biết rằng mình đã không sai khi đặt niềm tin vào người thừa kế này.
Không chỉ Bảo Thiên, Vệ Nhiên cũng không kém phần đặc biệt. Mặc dù không tham gia vào các hoạt động quân sự như anh trai, nhưng cậu nhận ra rằng Vệ Nhiên có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực ngoại giao và quản lý. Cô bé có khả năng giao tiếp khéo léo và trí tuệ sắc sảo, điều này khiến Nguyễn Hải tin tưởng rằng Vệ Nhiên sẽ là người có thể giúp duy trì mối quan hệ hòa hảo với các quốc gia láng giềng, đồng thời giúp đất nước phát triển bền vững trong tương lai.
Vệ Nhiên thường xuyên tham gia vào các cuộc họp ngoại giao, các chuyến thăm các địa phương trong nước. Cô bé học hỏi từ cách cha mình xử lý các vấn đề phức tạp trong chính trị, từ những quyết định của ông trong những tình huống khó khăn. Vệ Nhiên không chỉ quan sát mà còn ghi nhận, thấu hiểu và dần dần trở nên tự tin hơn khi đứng trước những lãnh đạo, khi trao đổi với các quan chức cao cấp.
Dù còn nhỏ, nhưng Vệ Nhiên luôn tỏ ra thông minh và sắc sảo. Cô bé hiểu rõ tầm quan trọng của các mối quan hệ ngoại giao, biết cách duy trì sự ổn định trong triều đình và đảm bảo những mối quan hệ ấy không bị xói mòn theo thời gian. Nguyễn Hải tin rằng con gái của mình sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tài ba, không chỉ biết duy trì hòa khí trong triều đình mà còn thúc đẩy sự phát triển toàn diện của đất nước trong tương lai.
Vào cuối năm 1857, Nguyễn Hải quyết định triệu tập một cuộc họp quan trọng với toàn bộ triều đình, các tướng lĩnh và quan lại cấp cao để đánh giá lại các thành tựu của năm và chia sẻ tầm nhìn về tương lai của Đại Nam. Cậu muốn khẳng định rằng sự phát triển của đất nước không chỉ là trách nhiệm của một cá nhân mà là của toàn dân, và đặc biệt là của các thế hệ nối tiếp.
Nguyễn Hải đứng trước hội nghị, ánh mắt đầy kiên định, giọng nói mạnh mẽ vang lên trong không gian rộng lớn của cung điện:
- Đại Nam không chỉ là của trẫm, mà còn là của thế hệ sau. Trẫm đã đặt nền móng, nhưng tương lai đất nước sẽ phụ thuộc vào trí tuệ và quyết tâm của các người, và cả con cháu của chúng ta.
Lời nói của Nguyễn Hải không chỉ là lời nhắc nhở, mà còn là lời kêu gọi mạnh mẽ về sự đoàn kết, sự nỗ lực không ngừng nghỉ để xây dựng một Đại Nam hùng mạnh. Những lời ấy vang vọng trong lòng mỗi người tham dự, như một lời thề cam kết bảo vệ và phát triển đất nước đến muôn đời sau.
Nguyễn Hải không quên nhấn mạnh tầm quan trọng của việc chăm sóc thế hệ trẻ, những người sẽ tiếp tục các cải cách, duy trì nền độc lập và phát triển đất nước. Cậu dành thời gian để giới thiệu Bảo Thiên và Vệ Nhiên trước triều đình, để mọi người thấy rõ ràng những người kế thừa tương lai của Đại Nam. Điều này không chỉ thể hiện sự tin tưởng của cậu vào thế hệ tiếp nối, mà còn gửi một thông điệp mạnh mẽ về sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho tương lai đất nước.
Những ngày cuối năm 1857, khi ánh sáng mặt trời dần khuất sau những dãy núi xa, bầu trời Huế chìm dần vào một không gian se lạnh. Gió từ biển thổi về, mang theo hơi ẩm nồng nàn của đất trời, khẽ vờn qua những đỉnh núi cao và những cánh rừng thẳm. Trên đỉnh đồi cao, Nguyễn Hải đứng ngắm nhìn nơi có thể nhìn ra toàn cảnh kinh thành Huế. Ánh mắt của cậu hướng về phía xa, nơi những mái nhà nhấp nhô dưới chân núi, nơi mà những khói bếp mờ ảo đang hòa vào không gian của một buổi chiều cuối năm. Dù không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được trong lòng cậu đang dâng trào những suy nghĩ sâu sắc về quá khứ và tương lai.
Bên cạnh cậu là hai người con yêu quý, Bảo Thiên và Vệ Nhiên. Cả ba đều đứng im, nhìn về phía chân trời xa thẳm, nơi mà màu sắc của đất trời như hòa vào nhau, tạo nên một bức tranh mênh mông. Cậu không chỉ là cha của họ, mà còn là người thầy, người dẫn đường, với một ước mơ lớn lao: xây dựng và bảo vệ một Đại Nam hùng mạnh, độc lập và trường tồn. Đây không chỉ là khát vọng của riêng cậu, mà còn là sứ mệnh mà cậu muốn truyền lại cho thế hệ sau. Những gì cậu đã làm, những gì cậu đã đánh đổi và hy sinh trong suốt những năm tháng qua, tất cả đều hướng về một mục tiêu duy nhất: để Đại Nam không chỉ mạnh mẽ mà còn vững bền qua mọi thử thách của thời gian.
Bảo Thiên và Vệ Nhiên đứng cạnh cậu, đều là những đứa con trai gái của đất nước, những người sẽ tiếp tục bước đi trên con đường mà cậu đã đặt ra. Trong ánh mắt của họ, không chỉ có sự tôn kính dành cho người cha, mà còn là niềm tin mạnh mẽ vào tương lai. Họ nhìn về phía xa, nơi những dãy núi mờ ảo, nơi mà đất nước họ đang phơi phới vươn lên từ những khó khăn của quá khứ.
Nguyễn Hải cảm nhận được sự yên bình của khoảnh khắc này, nhưng cậu biết, đó chỉ là một thoáng yên ả, bởi bên ngoài kia, bóng tối của những hiểm họa vẫn luôn rình rập. Cậu không hề quên những mối đe dọa từ ngoại bang, những thách thức về mặt chính trị và quân sự mà Đại Nam đang phải đối mặt. Nhưng bất chấp tất cả, trong lòng cậu, niềm tin vào tương lai vẫn vững vàng. Những gì cậu đã và đang làm không chỉ là để bảo vệ đất nước này trước mắt, mà còn là để xây dựng một nền móng vững chắc cho những thế hệ tiếp theo.
Bảo Thiên đứng bên cạnh, khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt sáng rực đầy quyết đoán. Cậu đã không còn là đứa trẻ ngày nào, mà đã trưởng thành qua từng trận chiến, qua từng quyết định quan trọng. Những năm tháng rèn luyện dưới sự chỉ dạy của cha đã giúp cậu có được sự quyết tâm vững vàng, một tinh thần trách nhiệm to lớn. Nhìn vào Bảo Thiên, Nguyễn Hải cảm nhận được niềm tự hào dâng trào. Đứa con này, chính là người sẽ tiếp bước cậu, mang trên vai trách nhiệm của cả một dân tộc.
Cậu nhẹ nhàng quay sang nhìn con trai, rồi lại nhìn về phía chân trời, nơi những ngọn núi cao, mờ ảo như tượng trưng cho những khó khăn, thách thức mà Đại Nam sẽ phải đối mặt trong tương lai. Bảo Thiên mở lời, giọng cậu trầm và chắc nịch, như thể đã được rèn giũa qua bao nhiêu thử thách:
- Phụ hoàng, con nghĩ Đại Nam sẽ vững mạnh mãi mãi, không chỉ vì sức mạnh của q·uân đ·ội, mà còn vì tình yêu mà dân chúng dành cho đất nước này. Chúng ta sẽ không bao giờ để nó rơi vào tay kẻ thù, sẽ bảo vệ nó bằng tất cả những gì chúng ta có.
Nguyễn Hải quay lại nhìn vào mắt con trai. Đôi mắt cậu không chỉ chứa đựng quyết tâm, mà còn là niềm tin mãnh liệt vào tương lai, vào sức mạnh của nhân dân và sự đoàn kết của đất nước. Cậu cảm thấy một niềm tự hào khó tả, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được trọng trách nặng nề mà mình đang gánh vác. Cậu gật đầu, giọng trầm ấm vang lên:
- Con nói đúng. Đại Nam không chỉ mạnh nhờ vào sức mạnh quân sự, mà còn bởi lòng yêu nước của những người dân, bởi sự đoàn kết của chúng ta. Tình yêu và sự hy sinh cho đất nước sẽ là nguồn sức mạnh vô tận. Nhưng con phải nhớ, sức mạnh ấy không phải thứ có thể tự nhiên có được. Nó cần phải được nuôi dưỡng và bồi đắp qua thời gian.
Bảo Thiên lắng nghe từng lời cha nói, mỗi câu chữ đều thấm sâu vào trái tim cậu. Những bài học mà Nguyễn Hải truyền đạt cho con trai không chỉ là về c·hiến t·ranh, về quyền lực, mà còn là về cách giữ gìn sự hòa bình, làm sao để những người dân luôn cảm thấy an lòng và tự hào về đất nước của mình. Cậu hiểu rằng, không phải lúc nào chiến thắng cũng chỉ đến từ sức mạnh quân sự, mà là từ sự đồng lòng, sự hy sinh và sự kiên định trong lòng dân.
Vệ Nhiên đứng bên cạnh, đôi mắt sáng ngời như những vì sao, khác với Bảo Thiên, cô không tham gia trực tiếp vào những cuộc chiến, nhưng tài năng và trí tuệ của cô lại là thứ mà Nguyễn Hải đánh giá cao. Vệ Nhiên có khả năng nhìn nhận vấn đề một cách thấu đáo, cô biết khi nào cần nhún nhường, khi nào cần kiên quyết, khi nào cần ngoại giao. Trong những lần tham gia các cuộc họp, những buổi đàm phán với các đối tác từ các quốc gia lân cận, Vệ Nhiên đã chứng minh được sự sắc bén của mình. Những quyết định khôn ngoan của cô đã giúp Đại Nam duy trì được mối quan hệ hòa bình với nhiều quốc gia và bảo vệ được sự độc lập.
Nguyễn Hải nhìn con gái mình, trong lòng tràn đầy niềm tin. Cậu mỉm cười dịu dàng, rồi nói:
- Vệ Nhiên, con đã học được rất nhiều điều. Phụ hoàng biết rằng con sẽ là người có thể gìn giữ mối quan hệ tốt đẹp với các nước láng giềng, duy trì sự hòa bình và phát triển bền vững cho Đại Nam. Nhưng con phải nhớ, việc giữ gìn hòa bình không phải lúc nào cũng dễ dàng. Đôi khi, chúng ta phải đưa ra những quyết định khó khăn, phải hy sinh lợi ích cá nhân vì lợi ích chung.
Vệ Nhiên gật đầu, ánh mắt cô bé sáng lên với một niềm kiên định. Cô bé hiểu rằng, dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, cô sẽ không bao giờ từ bỏ sứ mệnh mà cha mẹ đã giao cho mình. Đại Nam không chỉ là của một cá nhân mà là của tất cả những ai yêu mến và cống hiến cho nó.
Nguyễn Hải lặng im, tay vươn lên chỉ về phía cột cờ Đại Nam, nơi lá cờ đỏ rực vẫn phấp phới bay trong gió. Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều đã khiến lá cờ trông như một ngọn lửa rực cháy, một biểu tượng của niềm kiên cường, của sức mạnh và niềm hy vọng. Nguyễn Hải cảm thấy trong lòng mình một niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Cậu biết rằng, mặc dù tương lai còn đầy thử thách, nhưng với sự đồng lòng và kiên định của những thế hệ tiếp theo, Đại Nam sẽ không bao giờ khuất phục.
- Lá cờ này sẽ mãi mãi bay cao, không chỉ là biểu tượng của sức mạnh mà còn là biểu tượng của niềm hy vọng, của lòng tự hào và tình yêu đối với Đại Nam. Chúng ta sẽ tiếp tục xây dựng đất nước này, không chỉ cho hôm nay mà cho cả những thế hệ sau này, Nguyễn Hải nói, giọng cậu đầy cảm xúc.
Bảo Thiên và Vệ Nhiên cùng nhìn theo tay cha, trong lòng tràn đầy niềm tin về tương lai Đại Nam. Lá cờ Đại Nam vẫn bay cao trong gió, như một lời hứa hẹn về một tương lai kiên cường, tự do và thịnh vượng. Những thế hệ tiếp theo sẽ tiếp tục giữ gìn và phát triển những gì cậu đã xây dựng, tạo nên một Đại Nam hùng mạnh, tự chủ và độc lập.