Chương 45: Phát Triển Tây Nguyên Và Tây Nam Bộ.
Xuyên Về Thời Tự Đức.
Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.
Nguyễn Hải đứng trên đỉnh đồi, nơi gió lạnh thổi qua những đám mây trắng xốp, mắt nhìn xa xăm về phía Tây Nguyên rộng lớn, nơi mà từ lâu đã bị lãng quên bởi hầu hết những người dân Đại Nam. Mặc dù phía dưới chân đồi là một vùng đất với những dòng suối trong vắt, những đồng cỏ xanh mướt, và không khí trong lành, nhưng tất cả vẫn chưa được khai thác đúng mức. Những ngọn núi hùng vĩ tạo nên một khung cảnh đẹp nhưng hoang sơ, nơi rất ít người dám đặt chân đến, đặc biệt là những người từ các vùng đồng bằng đã quen với sự an bình.
Cậu biết rằng, nếu không hành động ngay lúc này, Tây Nguyên sẽ mãi chỉ là một vùng đất trống trải, hoang vu, không có người dân sinh sống. Cậu không thể để một phần quan trọng của đất nước như vậy mãi bị bỏ qua. Và cậu cũng biết rằng chính Tây Nguyên, với tiềm năng vô cùng lớn về nông nghiệp, tài nguyên khoáng sản, và vị trí chiến lược, chính là chìa khóa để Đại Nam phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Nhưng để biến nơi đây thành một mảnh đất trù phú, cậu cần những con người dám đến và thay đổi số phận vùng đất này.
Cậu quay lại nhìn người phụ tá đứng cạnh, nói một cách kiên quyết:
- Tây Nguyên cần những con người kiên trì, dũng cảm, và có khát vọng lớn. Chúng ta sẽ đưa dân cư từ các vùng đông đúc vào đây, không chỉ để khai hoang đất đai mà còn để xây dựng một cộng đồng bền vững, một cộng đồng không chỉ làm giàu cho bản thân mà còn góp phần vào sự phồn thịnh của Đại Nam.
Người phụ tá cúi đầu, đáp lại:
- Vâng, thưa bẹ hạ. Nhưng liệu người dân có chấp nhận rời bỏ cuộc sống ổn định nơi đồng bằng để đến một vùng đất hoang vu như vậy không?
Cậu cười nhẹ, ánh mắt vẫn hướng về phía chân trời. Cậu đã tính đến điều này, vì thế mà một kế hoạch toàn diện đã được chuẩn bị. Cậu đáp:
- Chính sách hỗ trợ di dân sẽ là yếu tố then chốt. Mỗi gia đình sẽ được cấp đất, được cung cấp giống cây trồng, vật nuôi và những công cụ sản xuất cần thiết. Chúng ta sẽ xây dựng trường học, tổ chức các lớp đào tạo nghề, để họ không chỉ trồng trọt mà còn phát triển những ngành nghề mới. Họ không chỉ đến đây để sinh sống, mà để trở thành một phần không thể thiếu của vùng đất này.
Một vài tháng sau, những đoàn người đầu tiên từ các vùng đồng bằng Bắc Bộ, Thanh Hóa, Nghệ An đã bắt đầu hành trình lên Tây Nguyên. Cả gia đình họ, tay xách nách mang, mang theo những dụng cụ đơn giản nhất để bắt đầu cuộc sống mới. Những người dân nơi đây, từ xưa đến nay chỉ quen với cuộc sống nông thôn thanh bình, không tránh khỏi những lo lắng, bỡ ngỡ khi phải sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Trên con đường mòn dẫn lên Tây Nguyên, Nguyễn Hải đi thăm từng đoàn di dân. Cậu đi cùng một nhóm cán bộ của triều đình, có mặt ở khắp nơi để đảm bảo rằng người dân sẽ không gặp phải khó khăn gì trong cuộc sống mới. Dọc theo con đường, những ngôi nhà mới mọc lên giữa những cánh đồng lúa, những vườn cây ăn trái bắt đầu xanh mơn mởn.
Một hôm, tại một trong những khu đất được khai hoang, cậu dừng lại nhìn một nhóm gia đình đang chăm sóc những vườn cây cà phê. Một người đàn ông từ miền Bắc, tay vẫn còn dính đầy bùn đất, nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, rồi cúi đầu chào:
- Ngài là vua Tự Đức?
Nguyễn Hải mỉm cười và gật đầu:
- Đúng vậy, trẫm là Tự Đức. Trẫm đến đây để xem các bà con đang làm gì. Cảnh quan mới này, liệu có khó khăn gì không?
Người đàn ông ngập ngừng một chút, rồi thẳng thắn nói:
- Dạ, cuộc sống ở đây quả thật không dễ dàng. Nước thiếu, đất đai hoang hóa, nhưng chúng thảo dân cũng không nản lòng. Cái chính là chúng ta có thể phát triển nơi này hay không.
Nguyễn Hải nhìn xung quanh, đôi mắt đầy kiên định:
- Không chỉ có các bà con, mà cả trẫm nữa, đều có trách nhiệm biến Tây Nguyên thành một nơi phồn thịnh. Đất đai này sẽ không hoang hóa lâu đâu, chỉ cần chúng ta kiên trì và có chiến lược đúng đắn.
Một năm trôi qua, những đổi thay bắt đầu hiện rõ. Những cánh đồng cà phê, cao su và hồ tiêu bắt đầu phát triển. Những công trình thủy lợi được xây dựng, giúp người dân không phải lo lắng về mùa mưa hay mùa khô. Dần dần, Tây Nguyên trở thành một mảnh đất đáng sống, một nơi mà người dân có thể tin tưởng vào tương lai. Những dòng sông đã được cải tạo, những hồ chứa nước lớn được xây dựng, tạo nguồn nước dồi dào cho nông nghiệp và sinh hoạt.
Không chỉ dừng lại ở đó, Nguyễn Hải còn quyết định đưa các đoàn khảo sát địa chất đến khu vực này để nghiên cứu tiềm năng khoáng sản. Những mỏ vàng, sắt, bô-xít và than đá đã bắt đầu được khai thác, mang lại nguồn thu lớn cho quốc gia. Những vùng đất giàu tài nguyên khoáng sản như Đắk Nông, Kon Tum giờ đây đã trở thành những khu vực trọng điểm, không chỉ của Tây Nguyên mà còn của cả Đại Nam.
Trong lúc đó, tại Tây Nam Bộ, một khu vực không kém phần quan trọng đối với Đại Nam, Nguyễn Hải cũng không quên chú trọng phát triển. Tây Nam Bộ, với hệ thống sông ngòi chằng chịt, những đồng lúa rộng lớn, luôn là khu vực cung cấp nguồn lương thực chính cho cả nước. Nhưng không chỉ có vậy, nơi đây còn phải đối mặt với nhiều thử thách lớn. Những đợt t·hiên t·ai, l·ũ l·ụt thường xuyên xảy ra, và thậm chí là những mối đe dọa từ các quốc gia láng giềng.
Cậu hiểu rằng để phát triển bền vững vùng đất này, cậu cần xây dựng những cơ sở hạ tầng mạnh mẽ, từ thủy lợi đến giao thông, và quan trọng hơn là bảo vệ chủ quyền quốc gia. Cậu quyết định mở rộng diện tích trồng lúa tại các khu vực như An Giang, Cần Thơ và Kiên Giang, đồng thời phát triển các cây ăn quả như xoài, cam, dừa để người dân có thể sống ổn định hơn. Các kênh rạch được nạo vét để đảm bảo nước tưới tiêu cho mùa màng.
Những chuyến thăm của cậu tới các vùng đất này không chỉ là để giá·m s·át công trình mà còn là để khích lệ người dân, khiến họ cảm thấy rằng họ là một phần không thể thiếu trong sự phát triển của Đại Nam. Cậu nhớ lại lời người dân nơi đây từng nói:
- Thưa bệ hạ, đất này đã nuôi sống bao thế hệ, chỉ cần bệ hạ quan tâm đến nó, nơi đây sẽ không còn nghèo đói nữa.
Cậu mỉm cười, đôi mắt sáng lên với niềm tin vào tương lai:
- Trẫm sẽ không để nơi này thiếu thốn. Tây Nam Bộ là trái tim của Đại Nam, là nơi giữ vững sự sống cho cả đất nước. Cùng nhau, chúng ta sẽ đưa vùng đất này lên tầm cao mới.
Cậu tiếp tục thực hiện các chính sách đầu tư vào cơ sở hạ tầng, nâng cao giao thông, phát triển các cảng biển và mạng lưới đường bộ, giúp kết nối Tây Nam Bộ với các vùng đất khác trong Đại Nam. Các tuyến đường được mở rộng, các cảng biển như Rạch Giá, Hà Tiên trở thành những trung tâm giao thương quan trọng. Những thành quả này không chỉ giúp kinh tế phát triển mà còn tạo ra một thế trận vững chắc, bảo vệ an ninh và chủ quyền quốc gia.
Trong một lần thị sát tại Rạch Giá, đứng trước một đám đông đang tụ tập, Nguyễn Hải đứng trên bục, đôi mắt nhìn ra biển cả mênh mông, nơi những con thuyền lớn đang ra khơi. Cậu cất tiếng:
- Đất nước là một khối thống nhất, từ núi rừng Tây Nguyên đến đồng bằng Tây Nam Bộ, tất cả đều quan trọng như nhau. Khi mỗi vùng đất đều được khai thác và phát triển đúng mức, Đại Nam sẽ trở thành một đất nước thịnh vượng, không ai dám xem thường.
Lời phát biểu của cậu không chỉ là minh chứng cho tầm nhìn chiến lược của một người lãnh đạo, mà còn là niềm tin vững chắc vào tương lai của đất nước. Cả Tây Nguyên và Tây Nam Bộ giờ đây đã trở thành những trung tâm phát triển mạnh mẽ, góp phần vào sự hưng thịnh của Đại Nam, nơi mỗi người dân đều có thể tự hào về những thành tựu đã đạt được.
Nguyễn Hải đứng trên đỉnh đồi, nơi cơn gió lạnh mơn man thổi qua những tán cây cao v·út, xua tan những làn sương mờ buông xuống mặt đất. Mọi thứ quanh cậu, từ những ngọn núi trùng điệp đến những dòng suối trong vắt uốn lượn như dệt nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, nhưng trong lòng cậu lại là những kế hoạch lớn lao, những dự định muốn xây dựng cho Tây Nguyên một diện mạo mới. Đứng ở đó, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng, những vùng đất này không chỉ là những cảnh quan hoang sơ tuyệt vời mà còn là một miền đất hứa, đang chờ đợi những con người dũng cảm và đầy khát vọng như cậu khai phá.
Nguyễn Hải không chỉ nhìn thấy vẻ đẹp tự nhiên mà còn thấy được sự tiềm ẩn sâu bên trong những khu rừng, những cánh đồng bỏ hoang. Cậu biết rằng, Tây Nguyên không chỉ là nơi có tài nguyên phong phú, mà còn là nơi có thể trở thành một trong những trụ cột phát triển của Đại Nam. Nhưng làm sao để biến một vùng đất mới mẻ như vậy thành một trung tâm kinh tế, thương mại và nông nghiệp vững mạnh? Đó là câu hỏi mà cậu luôn tự đặt ra cho mình, và cũng là động lực để cậu không ngừng nỗ lực, không ngừng tìm kiếm con đường đi đúng đắn.
Nhìn về phía xa, nơi những con đường đất đỏ uốn lượn quanh co, nối liền các bản làng nhỏ bé, Nguyễn Hải hình dung ra một tương lai không quá xa, nơi Tây Nguyên sẽ không còn là những khu vực hoang vu, mà sẽ là những trung tâm thương mại, những thị trấn sầm uất với hệ thống cơ sở hạ tầng hiện đại. Cậu bắt đầu nghĩ đến kế hoạch cho những khu định cư mới, các thị trấn sẽ mọc lên từ những vùng đất cằn cỗi. Buôn Ma Thuột, Pleiku, những thành phố mà cậu nhìn thấy trong tương lai, sẽ trở thành những trung tâm hành chính, thương mại không chỉ của Tây Nguyên mà còn của cả Đại Nam.
Lúc ấy, trong những cuộc trò chuyện với các quan chức cấp dưới, cậu luôn nhấn mạnh rằng, phát triển không chỉ đơn thuần là xây dựng các cơ sở vật chất, mà còn là sự hòa hợp giữa thiên nhiên và con người, giữa truyền thống và hiện đại. Nguyễn Hải chia sẻ:
- Chúng ta không thể chỉ nghĩ đến việc khai thác tài nguyên mà bỏ quên những gì thiên nhiên đã ban tặng. Tây Nguyên sẽ không chỉ phát triển nông nghiệp mà còn phải phát triển về mọi mặt, từ cơ sở hạ tầng, giáo dục, y tế cho đến văn hóa, xã hội. Phải làm sao để người dân Tây Nguyên có thể sống ổn định, làm giàu từ chính mảnh đất của mình. Và chúng ta sẽ cùng nhau kiến tạo một Tây Nguyên hùng mạnh, phồn thịnh, ngang tầm với các vùng đất khác trong Đại Nam.
Cậu nhận thức rõ ràng rằng, nông nghiệp sẽ là yếu tố đầu tiên và quan trọng nhất để thay đổi Tây Nguyên. Các cây trồng chủ lực như cà phê, hồ tiêu được cậu đặt niềm tin vào để tạo ra những sản phẩm có giá trị xuất khẩu. Nhưng để có thể làm được điều đó, cậu biết rằng cần phải thay đổi cách thức canh tác, áp dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất. Nếu cứ mãi duy trì những phương pháp cũ, Tây Nguyên sẽ mãi chỉ là một nơi sản xuất nhỏ lẻ, không thể cạnh tranh với thế giới.
Từng bước, từng bước, những công trình thủy lợi được triển khai. Những hồ chứa nước kiên cố mọc lên, những con đập bắt đầu được xây dựng. Dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Hải, hệ thống kênh rạch được nạo vét, đường sá được mở rộng để thuận tiện cho việc giao thương. Một trong những dự án đầu tiên mà cậu ấp ủ là hệ thống kênh rạch nối liền các khu vực trồng trọt, giúp việc vận chuyển hàng hóa dễ dàng hơn rất nhiều. Những công trình này dần trở thành biểu tượng của sự phát triển, không chỉ là hạ tầng mà còn là dấu ấn của Nguyễn Hải trong lòng người dân Tây Nguyên.
Mỗi lần đứng trước những công trình mới, cậu lại nhớ đến những câu nói cậu đã trao đổi với người phụ tá trong một lần họ đứng trên đỉnh đồi cùng nhau:
- Không chỉ là sự thay đổi về kinh tế, mà chúng ta phải xây dựng một xã hội vững mạnh, hạ tầng hoàn chỉnh. Mỗi ngôi làng, mỗi thị trấn phải có đầy đủ những cơ sở cần thiết để người dân có thể an cư, lạc nghiệp. Tây Nguyên sẽ không chỉ là nơi sản xuất mà phải là nơi để con người sống tốt, làm ăn phát đạt. Một đất nước chỉ có thể phát triển khi mỗi người dân đều cảm nhận được sự ổn định, hòa bình và đầy đủ.
Những công trình không chỉ là những đập thủy lợi hay những con đường, mà còn là biểu tượng cho một sự thay đổi lớn lao. Nguyễn Hải, trong những đêm khuya, nhìn lên bầu trời Tây Nguyên đầy sao, tự hỏi liệu những kế hoạch của mình có thể thành công hay không. Nhưng rồi, cậu lại cảm thấy mình phải làm, vì đây là con đường duy nhất để giúp Tây Nguyên vươn lên, không chỉ về kinh tế mà còn về văn hóa, xã hội.
Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rằng mọi việc sẽ không dễ dàng. Những người dân từ đồng bằng, những khu vực đã quen với cuộc sống bình yên sẽ khó khăn khi phải chuyển lên sinh sống tại vùng đất này. Câu chuyện về những người dân từ các vùng đồng bằng như Bắc Bộ, Thanh Hóa, Nghệ An lên Tây Nguyên là một thử thách mà cậu phải đối mặt. Họ, những người đã quen sống trên đồng bằng, làm lúa, trồng hoa màu, giờ phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng Nguyễn Hải tin rằng, chỉ cần có sự thay đổi mạnh mẽ, chỉ cần có sự quyết tâm của cả dân tộc, Tây Nguyên sẽ trở thành nơi đáng sống, đáng tin cậy.
Một buổi sáng sớm, khi cậu đứng trên con đường đất đỏ, nhìn đoàn người từ các tỉnh miền xuôi lũ lượt lên Tây Nguyên, lòng cậu tràn ngập một cảm giác tự hào. Những đoàn người này không chỉ là những người di cư, họ là những người tiên phong, là những người mang theo hy vọng, những khát vọng lớn lao để xây dựng Tây Nguyên thành một vùng đất phồn thịnh.
Trong lúc nhìn về phía xa, Nguyễn Hải lại nghĩ về Tây Nam Bộ, nơi mà cậu đã đặt nhiều kỳ vọng. Được thiên nhiên ưu đãi với hệ thống sông ngòi dày đặc và đất đai màu mỡ, Tây Nam Bộ là vùng đất lý tưởng để phát triển nông nghiệp. Nhưng không chỉ có vậy, khu vực này cũng đóng vai trò quan trọng trong việc kết nối Đại Nam với các quốc gia khác trong khu vực. Cảng biển Rạch Giá, Hà Tiên được đầu tư mạnh mẽ, thu hút các tàu buôn lớn từ Đông Nam Á, Trung Hoa và xa hơn nữa. Thương mại bắt đầu bùng nổ, những sản phẩm từ Tây Nam Bộ như lúa gạo, trái cây, cá khô được xuất khẩu ra khắp nơi.
Trong những năm tháng đó, Nguyễn Hải không chỉ tạo ra những chính sách phát triển kinh tế mà còn chú trọng đến quốc phòng. Tây Nguyên và Tây Nam Bộ, với vị trí chiến lược quan trọng, trở thành những lá chắn bảo vệ Đại Nam. Các đồn biên phòng ở Tây Nguyên được củng cố, lực lượng q·uân đ·ội được tăng cường. Ở Tây Nam Bộ, q·uân đ·ội luôn sẵn sàng bảo vệ biên giới và các tuyến giao thương quốc tế, đặc biệt là tuyến đường thủy.
Dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Hải, Tây Nguyên và Tây Nam Bộ không chỉ có nền kinh tế mạnh mẽ mà còn có một lực lượng quân sự hùng hậu bảo vệ đất nước. Cậu không chỉ muốn phát triển kinh tế mà còn tạo ra một xã hội ổn định, nơi mỗi người dân có thể an tâm làm việc, cống hiến cho sự thịnh vượng chung. Những khu vực này không còn là vùng đất xa xôi, khó khăn nữa, mà đã trở thành những trung tâm phát triển mạnh mẽ, góp phần đưa Đại Nam ngày càng thịnh vượng.
Nguyễn Hải đã chứng minh rằng, với một chiến lược đúng đắn và quyết tâm, không có vùng đất nào là không thể phát triển. Cậu không chỉ biến Tây Nguyên và Tây Nam Bộ thành những trung tâm phát triển kinh tế mà còn tạo ra một nền tảng vững chắc cho sự thịnh vượng của Đại Nam.