Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 40: Hy Vọng Về Tương Lai.




Chương 40: Hy Vọng Về Tương Lai.
Xuyên Về Thời Tự Đức.
Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.
Vào cuối năm 1856, Đại Nam đang đứng trước những thử thách nghiêm trọng từ các thế lực phương Tây, nhưng quốc gia vẫn có thể tự tin hướng về một tương lai tươi sáng. Mặc dù trải qua những năm tháng đầu của thế kỷ 19 đầy gian nan, Đại Nam đã vươn lên mạnh mẽ trong nhiều lĩnh vực quan trọng, đặc biệt là quân sự, công nghiệp và ngoại giao. Từ một quốc gia lâm vào nguy cơ bị xâm lược, dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Hải, Đại Nam đã từng bước củng cố vị thế của mình, xây dựng lại nền kinh tế, q·uân đ·ội và đẩy mạnh những cải cách cần thiết. Tuy nhiên, dù đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể, mối đe dọa từ các cường quốc phương Tây, đặc biệt là Pháp vẫn luôn còn đó và sẵn sàng đe dọa nền độc lập và sự ổn định của đất nước. Chính vì vậy, dù đã có những bước tiến vững vàng, Nguyễn Hải luôn ý thức được rằng sự ổn định bền vững của Đại Nam chỉ có thể được duy trì qua những chiến lược lâu dài và quyết liệt.
Nguyễn Hải, dù mới chỉ 28 tuổi, nhưng đã trở thành hình mẫu của lòng yêu nước, trí tuệ và quyết tâm trong mắt người dân. Dưới sự lãnh đạo của cậu, đất nước đã vượt qua vô số khó khăn, vượt qua những thử thách nặng nề và đạt được nhiều thành tựu to lớn. Từ một quốc gia chia rẽ, chịu ảnh hưởng sâu sắc của các thế lực phương Tây, Đại Nam giờ đây đang dần đứng vững trên đôi chân của mình. Cả nền kinh tế, q·uân đ·ội lẫn các lĩnh vực khác đều có những cải cách mạnh mẽ, đưa đất nước từng bước vươn lên. Tuy nhiên, Nguyễn Hải cũng rất rõ ràng rằng sự ổn định của đất nước chưa thể xem là vĩnh viễn. Các thế lực phương Tây vẫn đang rình rập, đe dọa từng bước đi của Đại Nam. Để giữ vững nền độc lập, sự cẩn trọng và sáng suốt trong từng quyết sách, cùng với những chiến lược dài hạn là điều không thể thiếu.
Nguyễn Hải không ngừng củng cố và phát triển nền tảng mà mình đã xây dựng. Các chính sách phát triển kinh tế tự chủ được triển khai mạnh mẽ. Các nhà máy v·ũ k·hí, đóng tàu, công nghiệp dệt may được xây dựng nhằm phục vụ nhu cầu quốc gia mà không cần lệ thuộc vào các cường quốc phương Tây. Điều này không chỉ giúp nền kinh tế Đại Nam phát triển mà còn gia tăng khả năng tự bảo vệ, giảm bớt sự phụ thuộc vào ngoại quốc. Ngoài ra, cậu cũng đặc biệt chú trọng đến việc duy trì và phát triển các mối quan hệ ngoại giao với các quốc gia lân cận. Mối quan hệ ổn định với các nước trong khu vực là rất quan trọng, không chỉ để bảo vệ hòa bình khu vực mà còn để tìm kiếm sự hỗ trợ từ các quốc gia có chung lợi ích trong việc chống lại sự xâm lăng của các thế lực phương Tây.
Tuy nhiên, Nguyễn Hải nhận thức rõ rằng dù bản thân cậu có thể làm được rất nhiều việc, tương lai của Đại Nam không thể chỉ trông chờ vào một người. Cậu hiểu rằng, dù đã có những thành tựu quan trọng, đất nước sẽ không thể phát triển lâu dài nếu thiếu một thế hệ kế thừa đủ tài năng, trí tuệ và lòng yêu nước. Chính vì vậy, việc giáo dục và đào tạo thế hệ trẻ trở thành một phần không thể thiếu trong chiến lược phát triển lâu dài của Đại Nam. Chỉ khi thế hệ tiếp theo thấm nhuần được giá trị của nền độc lập, và có đủ năng lực để đối phó với những thử thách mới, Đại Nam mới có thể phát triển bền vững và vươn lên mạnh mẽ.
Bảo Thiên và Vệ Nhiên, dù còn rất trẻ, nhưng dưới sự hướng dẫn và chăm sóc tận tình của cha, đã dần bộc lộ những phẩm chất vượt trội. Bảo Thiên, với niềm đam mê chính trị và tài năng quản lý, đã bắt đầu tham gia vào các cuộc họp quan trọng với các quan lại trong triều. Dù còn rất trẻ, cậu không ngần ngại đưa ra những ý tưởng, thể hiện sự sắc sảo trong tư duy và khả năng chiến lược. Vệ Nhiên, em gái cậu, với niềm yêu thích khoa học và sáng tạo, đã không ngừng học hỏi từ các giáo sư phương Tây mà Nguyễn Hải mời về giảng dạy. Dù chưa đủ tuổi để gánh vác trọng trách nặng nề, cả hai đứa trẻ đã sớm nhận thức được rằng trách nhiệm của họ không chỉ là bảo vệ đất nước, mà còn là phát triển Đại Nam trong tương lai.
Một buổi chiều muộn, khi mặt trời đã lặn, những cơn gió lạnh từ biển thổi vào trong cung điện, Bảo Thiên và Vệ Nhiên ngồi bên nhau dưới gốc cây cổ thụ trong khuôn viên hoàng cung. Bảo Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh mắt sáng ngời đầy khát vọng. Cậu bé lên tiếng, giọng đầy suy tư:
- Hoàng huynh nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ phải dẫn dắt đất nước này.
Vệ Nhiên, lúc này đang chăm chú quan sát những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo nhưng đầy sự chín chắn:

- Đúng vậy. Phụ hoàng đã tạo dựng cho chúng ta một nền tảng vững chắc. Nhưng tất cả những gì phụ hoàng làm chỉ mới bắt đầu. Chúng ta sẽ là những người tiếp nối công việc của phụ hoàng.
Bảo Thiên im lặng một lúc, rồi nhìn em gái với ánh mắt quyết đoán:
- Chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ đất nước này, mà phải đưa nó đi xa hơn nữa. Phụ hoàng đã làm quá nhiều cho Đại Nam, nhưng chúng ta phải làm nhiều hơn thế. Chỉ khi đất nước này mạnh mẽ, không phụ thuộc vào bất kỳ thế lực nào, chúng ta mới thực sự có thể sống trong hòa bình.
Vệ Nhiên khẽ cười, gật đầu:
- Chúng ta sẽ làm được. Phụ hoàng đã để lại nền tảng cho chúng ta. Và những gì phụ hoàng đã xây dựng sẽ được chúng ta sẽ tiếp tục duy trì.
Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng hai anh em, những lời thề thầm lặng được trao cho nhau giữa bóng tối. Một lời thề giữ vững và phát triển đất nước mà cha họ đã dành cả đời để bảo vệ. Họ biết rằng phía trước là những thử thách lớn lao, nhưng với tinh thần vững vàng của Nguyễn Hải, họ sẽ không bao giờ lùi bước.
Nguyễn Hải, khi nhìn thấy hai đứa con của mình đứng cạnh nhau, ánh mắt đầy hy vọng và kiên định, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp. Dù cuộc sống luôn đầy rẫy những thử thách và hiểm nguy, cậu tin tưởng vào thế hệ trẻ, vào Bảo Thiên và Vệ Nhiên. Đại Nam sẽ không chỉ tồn tại mà sẽ phát triển mạnh mẽ, vươn lên những tầm cao mới, không chỉ trong quân sự hay kinh tế, mà còn trong tinh thần đoàn kết, độc lập và tự chủ.
Ngày hôm đó, khi những cơn gió lạnh mùa đông thổi qua, một quyết tâm mới đã được khắc ghi trong lòng mỗi người. Một đất nước sẽ không bao giờ khuất phục, không bao giờ chịu sự cai trị của ngoại bang. Tương lai của Đại Nam sẽ tiếp tục được viết nên bởi những người con của đất nước này.
Một buổi tối muộn, trong không gian thư phòng ấm cúng nhưng cũng đầy sự tĩnh mịch, những ngọn đèn dầu lách tách cháy, làm ánh sáng vàng vọt trải rộng trên những trang sách chiến lược và bản đồ mà Nguyễn Hải đang chăm chú nghiên cứu. Không khí trong phòng có phần nặng nề, như thể đang chờ đợi điều gì đó lớn lao, và trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy gánh nặng của trách nhiệm đang đè lên vai mình. Đây không phải là một buổi làm việc bình thường, mà là một buổi tối đặc biệt, nơi mà cậu sẽ truyền đạt những bài học quý giá về đất nước cho những đứa con của mình.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn hai đứa con đang ngồi đối diện, ánh mắt kiên định và tràn đầy sự kỳ vọng. Tình cha con luôn sâu nặng, nhưng đêm nay, nhiệm vụ của cậu không chỉ là chăm sóc và bảo vệ chúng, mà còn là gieo mầm cho tương lai của Đại Nam. Từng lời dạy của cậu sẽ giúp định hình những nhà lãnh đạo tương lai, những người sẽ gánh vác vận mệnh của đất nước này. Nguyễn Hải biết rằng trong những năm tháng qua, cậu đã có thể xây dựng được nền tảng vững chắc cho Đại Nam, nhưng để tiếp tục duy trì và phát triển, những quyết định quan trọng này sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến sự sống còn của đất nước.

Nguyễn Hải đặt cuốn sách xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cậu nhìn hai đứa con Bảo Thiên và Vệ Nhiên, rồi bắt đầu mở lời:
- Các hoàng nhi, tương lai của Đại Nam không chỉ dựa vào sức mạnh q·uân đ·ội hay tài nguyên thiên nhiên, mà còn dựa vào trí tuệ, sự sáng tạo và lòng yêu nước của những thế hệ kế thừa. Các con phải hiểu rằng, một đất nước muốn mạnh mẽ phải có những người đứng đầu biết nhìn xa trông rộng và làm việc không ngừng để bảo vệ và phát triển nó. Phụ hoàng hy vọng các con sẽ là những người lãnh đạo tài ba, tiếp bước và làm rạng danh đất nước này.
Lời nói của Nguyễn Hải vang vọng trong không gian yên tĩnh của thư phòng, như thể lắng đọng lại trong không khí, thấm sâu vào tâm trí của Bảo Thiên và Vệ Nhiên. Cả hai đều cảm nhận được tầm quan trọng của những lời cha mình vừa nói, dù tuổi còn nhỏ, nhưng chúng biết rằng đây là một trọng trách lớn lao. Bảo Thiên, với sự nhạy bén và suy nghĩ sâu sắc, ngay lập tức ngẩng lên, đôi mắt cậu bừng sáng như thể đã nhận thức rõ được mục tiêu của mình. Cậu bé không chỉ mong muốn làm vui lòng cha, mà còn hiểu được rằng điều cậu nói hôm nay sẽ ảnh hưởng tới hành trình trong tương lai.
Bảo Thiên trả lời, giọng nói của cậu vững vàng nhưng đầy sự quyết tâm:
- Phụ hoàng, chúng con sẽ không làm phụ hoàng thất vọng. Chúng con sẽ cố gắng hết sức để trở thành những người lãnh đạo tài ba, không chỉ bảo vệ đất nước mà còn đưa Đại Nam phát triển mạnh mẽ hơn nữa.
Vệ Nhiên, cô em gái với ánh mắt sáng ngời và sự tò mò vô tận về thế giới xung quanh, cũng gật đầu đồng ý. Tuy vẫn còn non trẻ và chưa hiểu hết những phức tạp của chính trị, nhưng trong sâu thẳm, cô bé đã nhận ra rằng đất nước không thể đứng vững nếu thiếu đi những người có trí thức và lòng kiên trì. Cô bé đã dấn thân vào con đường khoa học và sáng tạo từ rất lâu, luôn ấp ủ một ước mơ mạnh mẽ, không chỉ là làm một nhà khoa học xuất sắc mà còn là một người con đóng góp vào sự thịnh vượng của đất nước.
Vệ Nhiên đáp, giọng nói ngọt ngào nhưng cũng thể hiện sự quyết tâm không kém:
- Phụ hoàng, con sẽ cố gắng học hỏi thật nhiều để có thể đóng góp vào sự phát triển của Đại Nam. Con sẽ không ngừng nghiên cứu và tìm hiểu, để có thể giúp đất nước trở nên mạnh mẽ, tự chủ hơn.
Nguyễn Hải nhìn hai đứa con, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cậu biết rằng mặc dù chúng còn rất trẻ, nhưng mỗi đứa đều đã có sự thấu hiểu sâu sắc về trách nhiệm đối với quốc gia. Điều này khiến cậu cảm thấy tin tưởng vào tương lai của Đại Nam, dù con đường trước mắt còn rất nhiều thử thách. Cậu mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai Bảo Thiên.
- Các con còn trẻ, nhưng đừng bao giờ quên rằng con đường phía trước sẽ rất dài và gian nan. Để trở thành những người lãnh đạo thực sự, các con không chỉ cần có tài năng, mà còn cần có trí tuệ và lòng kiên trì. Chỉ khi hiểu rõ giá trị của tự do và độc lập, các con mới có thể thực sự bảo vệ và phát triển đất nước này. Cả phụ hoàng lẫn các con đều sẽ phải trải qua những thử thách lớn lao, nhưng chính những thử thách đó sẽ giúp các con trưởng thành.

Bảo Thiên lắng nghe từng lời cha nói, nhưng cậu không chỉ dừng lại ở việc tiếp thu mà còn bắt đầu suy nghĩ sâu sắc về những gì cha đã dạy. Cậu không chỉ muốn trở thành một nhà lãnh đạo có tài, mà còn mong muốn xây dựng một Đại Nam không phụ thuộc vào sự bảo vệ của bất kỳ cường quốc nào. Cậu biết rằng sức mạnh của đất nước phải đến từ chính nội lực, từ sự phát triển bền vững và sự sáng suốt trong mỗi quyết sách.
Bảo Thiên nói, đôi mắt cậu ánh lên sự tự tin và quyết tâm:
- Phụ hoàng, con sẽ nghiên cứu thật kỹ các mô hình chính trị và quản lý của các quốc gia, để sau này có thể áp dụng vào việc xây dựng và phát triển Đại Nam. Con biết rằng chỉ có một hệ thống quản lý vững mạnh và khoa học mới có thể giúp đất nước này trường tồn.
Nguyễn Hải gật đầu, trong lòng tự hào về con trai. Dù Bảo Thiên còn nhỏ tuổi, nhưng cậu đã có những suy nghĩ trưởng thành về việc xây dựng và duy trì sự vững mạnh cho đất nước. Tuy nhiên, Nguyễn Hải cũng hiểu rằng con đường ấy không hề dễ dàng, và sẽ cần nhiều hơn sự cố gắng.
Vệ Nhiên thì khác, cô bé lại hướng sự quan tâm của mình vào khoa học và công nghệ. Từ khi còn nhỏ, cô đã say mê học hỏi những điều mới mẻ, đặc biệt là những phát minh và thành tựu khoa học mà các giáo sư phương Tây đem đến. Cô tin rằng, với những tiến bộ vượt bậc của khoa học, Đại Nam sẽ có thể đứng vững và tự chủ hơn trong một thế giới đầy biến động.
Vệ Nhiên nói, giọng nói của cô bé đầy quyết tâm:
- Con sẽ nghiên cứu sâu hơn về khoa học và công nghệ, và tìm cách phát triển ngành công nghiệp của Đại Nam, để đất nước có thể tự chủ, không phải phụ thuộc vào bất kỳ ai.
Nguyễn Hải cười hiền hậu, ánh mắt ánh lên sự tự hào. Cậu hiểu rằng mỗi đứa con của mình đều đã tìm ra cho mình con đường riêng để cống hiến cho đất nước. Với sự nhạy bén và trí tuệ của chúng, Đại Nam sẽ không chỉ bảo vệ được mình mà còn phát triển mạnh mẽ hơn nữa trong tương lai.
Sau khi buổi trò chuyện kết thúc, Nguyễn Hải đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai hai đứa con. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt, nhưng trong tâm hồn cậu, lại là một niềm tin lớn lao về một tương lai rực rỡ. Cậu tin rằng, với sự lãnh đạo của mình và trí tuệ của thế hệ kế thừa, Đại Nam sẽ không chỉ đứng vững qua thử thách mà còn phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bảo Thiên và Vệ Nhiên rời thư phòng, nhưng những lời dạy của cha vẫn vang vọng trong tâm trí chúng. Dù còn trẻ, nhưng chúng đã hiểu rằng trách nhiệm mà cậu giao cho chúng không chỉ là để bảo vệ đất nước mà còn để đưa Đại Nam vươn lên, trở thành một quốc gia tự chủ và vững mạnh. Cả hai đứa đều biết rằng con đường phía trước đầy gian nan, nhưng chính những thử thách ấy sẽ tôi luyện chúng, để một ngày nào đó, Đại Nam sẽ bước vào một kỷ nguyên thịnh vượng mới.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng ban mai bắt đầu xuyên qua cửa sổ cung điện, Nguyễn Hải đứng bên cửa sổ, ngước nhìn ra bầu trời rộng lớn. Lòng cậu tràn đầy hy vọng và niềm tin vào tương lai. Cậu biết rằng, những quyết định hôm nay sẽ tạo ra những thay đổi lâu dài cho Đại Nam. Và di sản mà cậu để lại sẽ không chỉ là những chiến thắng trong quân sự hay chính trị, mà là những lời dạy, những hạt giống hy vọng được gieo vào tâm trí của thế hệ tiếp theo, giúp Đại Nam trở thành một quốc gia độc lập và tự chủ.
Vào buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Nguyễn Hải đứng bên cửa sổ, lòng tràn ngập niềm tin vào tương lai của Đại Nam. Cậu hiểu rằng mỗi quyết định, mỗi bước đi trong ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của đất nước trong suốt nhiều năm sau. Những thử thách phía trước vẫn còn rất nhiều, nhưng với lòng kiên cường và trí tuệ sáng suốt của thế hệ trẻ, cậu tin rằng Đại Nam sẽ vươn lên mạnh mẽ, không chỉ bảo vệ mà còn phát triển vượt bậc. Cậu mỉm cười, tự nhủ rằng những gì đã bắt đầu sẽ không bao giờ kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.