Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 30: Tương Lai Đại Nam.




Chương 30: Tương Lai Đại Nam.
Xuyên Về Thời Tự Đức.
Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.
Vào một buổi sáng sớm, ánh nắng ấm áp của mùa xuân bắt đầu lan tỏa khắp không gian, xuyên qua các kẽ cửa sổ của tòa thành cổ vững chãi. Nguyễn Hải đứng bên khung cửa sổ rộng lớn, đôi mắt sâu lắng dõi về phía chân trời xa xăm. Nơi đó, những tia sáng đầu tiên của ngày mới tỏa ra, vẽ lên bức tranh sống động của một đất nước đang từng ngày thay da đổi thịt. Các con đường mới mở, những cảng biển nhộn nhịp với tàu thuyền đang rời bến, mang theo hy vọng và ước mơ của một quốc gia đang trên đà phát triển. Từ nơi cao ấy, cậu có thể cảm nhận rõ rệt sự chuyển mình của xã hội, những thay đổi sâu sắc mà mình đã đóng góp vào, một sự chuyển động không chỉ về mặt vật chất mà còn về tinh thần.
Nguyễn Hải nhìn về những con tàu xa xa đang nối đuôi nhau rời cảng, lòng tràn đầy cảm xúc. Đó là những bước đi đầu tiên của một quốc gia đầy tiềm năng, và trong lòng cậu, những bước đi ấy còn mang theo khát khao và trách nhiệm khổng lồ. Đất nước đang vươn mình ra thế giới, khẳng định sự hiện diện của mình trên bản đồ toàn cầu. Cậu biết, trong quá trình này, mỗi quyết định, mỗi bước đi đều mang trọng trách lớn lao, không chỉ cho hôm nay mà còn cho những thế hệ tương lai.
Bên cạnh cậu, hai đứa con trai yêu quý của cậu, Bảo Thiên và Vệ Nhiên, đang đứng gần bên. Dù còn nhỏ nhưng chúng đã sớm bộc lộ những tài năng và sự thông minh vượt bậc. Ánh mắt của chúng hướng ra xa, chăm chú quan sát thế giới bên ngoài, dường như cũng cảm nhận được sự chuyển mình của đất nước, của thời đại mà chúng sẽ là người tiếp nối.
Bảo Thiên, với đôi mắt sáng rực niềm kiên định, đứng thẳng, nhìn cha bằng ánh mắt đầy quyết tâm. Cậu không thể giữ cho mình sự im lặng thêm lâu nữa, những suy nghĩ trong lòng cứ mãi xoay vần. Một lúc lâu, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nói với cha:
Phụ hoàng, con muốn xây dựng một đế chế thương mại mạnh mẽ cho đất nước. Con sẽ học thật giỏi về kinh tế và lãnh đạo, để khi con trưởng thành, có thể dẫn dắt dân tộc vươn tới sự thịnh vượng và sự ảnh hưởng toàn cầu. Đất nước chúng ta cần có một nền kinh tế vững mạnh, một đế chế thương mại không chỉ có tiếng nói trong khu vực mà còn vang xa trên thế giới.
Nguyễn Hải mỉm cười nhìn con trai, ánh mắt ánh lên niềm tin vững vàng. Cậu không nói gì ngay lập tức, chỉ để cho Bảo Thiên cảm nhận được sự trân trọng trong cái nhìn của mình. Sau một khoảng thời gian dài suy ngẫm, Nguyễn Hải nhẹ nhàng vỗ vai con trai, giọng nói trầm ấm nhưng đầy trách nhiệm:
Con sẽ làm được, Bảo Thiên. Nhưng hãy nhớ rằng, để xây dựng một đế chế thương mại mạnh mẽ, không chỉ là việc kinh doanh và lợi nhuận. Đằng sau mọi thành công đều phải là phẩm hạnh, là lòng tự trọng và sự bền bỉ không ngừng. Kinh tế không thể vững mạnh nếu không có nền tảng vững chắc từ những giá trị cốt lõi của dân tộc. Mạnh mẽ không chỉ đến từ của cải vật chất, mà còn từ lòng dũng cảm và phẩm cách của những người lãnh đạo.
Bảo Thiên lặng im, ánh mắt như đang suy ngẫm về lời cha vừa nói, rồi cậu gật đầu, quyết tâm vững vàng hơn. Cậu đáp, giọng nói đầy tự tin:
Con hiểu rồi, phụ hoàng. Con sẽ cố gắng hết sức để học hỏi, không chỉ là về kinh tế mà còn là về những giá trị đạo đức, để khi con trưởng thành, có thể đưa đất nước này l·ên đ·ỉnh cao mới mà không đánh mất những gì quý giá nhất.
Ngay lúc đó, Vệ Nhiên, dù còn nhỏ tuổi, nhưng lại là một đứa trẻ có đầu óc sắc sảo, không kém phần tò mò. Cậu nhìn vào cha với ánh mắt sáng ngời, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời cho một câu hỏi lớn mà mình chưa hiểu rõ. Sau một thoáng im lặng, Vệ Nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy chất chứa suy nghĩ:

Vậy phụ hoàng, con phải làm thế nào để mang lại sự thịnh vượng và bình yên cho dân chúng, để tất cả mọi người đều có thể sống hạnh phúc dưới ánh sáng của đế chế mà con đang nói đến?
Nguyễn Hải nhìn vào đôi mắt trong sáng của Vệ Nhiên, rồi ánh mắt cậu dừng lại một chút, như đang suy nghĩ sâu sắc. Giọng nói của cậu trầm tĩnh, mỗi từ cất ra như gợi lên một bài học lớn lao:
Để có sự thịnh vượng lâu dài, con phải hiểu rõ các nguyên lý của sự công bằng, sự bền vững và sự tự cường. Chúng ta không chỉ muốn giàu có mà phải xây dựng một đất nước độc lập, có nền tảng vững chắc và công bằng cho mọi người. Chính sách của phụ hoàng, việc cải cách thuế và khuyến khích sản xuất, là những bước đi đầu tiên, tạo nền móng cho sự phát triển. Nhưng điều quan trọng nhất là con phải luôn nhớ rằng mỗi chính sách không chỉ là con số hay những quyết định trên giấy tờ mà là tác động trực tiếp đến đời sống của từng người dân. Mỗi bước đi chúng ta đi đều phải được tính toán cẩn thận, để không ai bị bỏ lại phía sau.
Vệ Nhiên gật đầu, như thể đã hiểu thêm một phần về những gì cha mình đang chia sẻ. Tuy nhiên, trong đôi mắt của cậu vẫn còn một chút băn khoăn, như thể vẫn còn nhiều điều chưa rõ. Cậu quay sang Bảo Thiên, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa đầy tò mò:
Vậy làm sao để đất nước có thể tự cường, không phải phụ thuộc vào bất kỳ ai, nhưng vẫn có thể giao thương và phát triển với thế giới bên ngoài?
Nguyễn Hải lặng im một lúc, đôi mắt cậu nhìn ra xa như đang tìm kiếm câu trả lời. Cậu biết rằng việc giữ vững độc lập trong một thế giới ngày càng kết nối không hề dễ dàng. Một đất nước dù mạnh mẽ cũng không thể đứng một mình, nhưng điều quan trọng là phải giữ được bản sắc và tự chủ. Sau một hồi suy tư, Nguyễn Hải quay lại nhìn con trai, giọng nói kiên quyết:
Đúng, các mối quan hệ quốc tế rất quan trọng. Chúng ta không thể tồn tại trong thế giới ngày nay mà không tham gia vào các giao thương quốc tế. Tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải học hỏi từ các quốc gia khác, nhưng không được để họ ảnh hưởng đến bản sắc và quyền tự quyết của dân tộc. Các cảng biển như Đà Nẵng, Hải Phòng, Vũng Tàu sẽ là những chiến lược then chốt giúp chúng ta kết nối với thế giới bên ngoài, nhưng không bao giờ đánh đổi độc lập hay phẩm giá của mình. Chúng ta sẽ giao thương, nhưng sẽ luôn giữ vững giá trị cốt lõi của mình, không để ai có thể điều khiển vận mệnh đất nước.
Bảo Thiên và Vệ Nhiên lặng người đi, như thể đang hình dung về một tương lai mà đất nước của họ có thể vừa tự cường, vừa giao thương mạnh mẽ với thế giới mà vẫn không đánh mất bản sắc riêng. Những lời cha nói vang vọng trong lòng các cậu, khiến mỗi người đều cảm nhận rõ trách nhiệm và niềm hy vọng mà Nguyễn Hải gửi gắm. Dù con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng với sự dạy dỗ, tình yêu thương và tầm nhìn xa rộng của người cha, Bảo Thiên và Vệ Nhiên cảm nhận được một niềm tin vững chắc. Tương lai của đất nước không chỉ nằm trong tay của cha họ, mà còn trong tay những thế hệ trẻ, những người sẽ tiếp tục xây dựng và gìn giữ những giá trị mà cha ông đã trao lại.
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, một quan viên bước vào với gương mặt nghiêm nghị nhưng cũng đầy lo lắng. Người này không ai khác chính là Phan Thanh Giản, một trong những người thân tín và lâu năm của Nguyễn Hải. Ông đã theo dõi, giúp đỡ cậu từ những ngày đầu của triều đại và chưa bao giờ có những lo ngại sâu sắc như lúc này.
Phan Thanh Giản bước đến gần ngai vàng, cúi người cung kính, nhưng ánh mắt không thể giấu đi sự lo âu. Ông nhìn vào khuôn mặt trẻ tuổi của Nguyễn Hải, rồi từ từ lên tiếng:
- Bẩm bệ hạ, thần có một số lo ngại về tình hình hiện tại. Các cảng biển đang phát triển mạnh mẽ, hàng hóa từ phương Tây, Trung Quốc và các nước Đông Nam Á đều đổ về. Tuy nhiên, thần e rằng những thỏa thuận thương mại này có thể khiến Đại Nam rơi vào tình trạng lệ thuộc vào các cường quốc phương Tây. Điều này không chỉ nguy hiểm cho nền độc lập của đất nước mà còn có thể đe dọa đến sự tự chủ về chính trị của chúng ta.

Nguyễn Hải từ từ quay lại, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Phan Thanh Giản. Cậu đã quen với những lo lắng của ông, nhưng lần này, trong lời nói của Phan Thanh Giản có một chút gì đó khiến cậu phải suy nghĩ kỹ hơn. Có lẽ không phải vô cớ mà ông lại tỏ ra như vậy. Sau một lúc im lặng, Nguyễn Hải đáp, giọng đầy kiên định:
- Trẫm đã chỉ đạo các quy định rõ ràng, và sẽ giá·m s·át chặt chẽ. Chúng ta sẽ không lệ thuộc vào họ, nhưng cũng không thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ. Các thương nhân phương Tây có thể mang lại cơ hội, nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng mọi điều kiện thỏa thuận đều có lợi cho Đại Nam. Nếu không, chúng ta sẽ đứng vững và từ chối.
Phan Thanh Giản gật đầu, nhưng nét mặt ông vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Ông nhìn Nguyễn Hải một cách sâu sắc, rồi khẽ lên tiếng, như thể muốn thăm dò xem liệu nhà vua có thật sự hiểu hết mối nguy hiểm đang tiềm ẩn:
- Vâng, thưa bệ hạ, thần hiểu ý của bệ hạ. Tuy nhiên, liệu chúng ta có đủ sức mạnh để duy trì chính sách này khi mà các thế lực phương Tây đang ngày càng gia tăng sự xâm nhập vào khu vực? Liệu chúng ta có thể đối phó khi họ sử dụng những chiêu trò chính trị và quân sự để thâm nhập sâu hơn vào Đại Nam?
Nguyễn Hải im lặng trong giây lát, đôi mắt cậu nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài lúc này mờ mịt, như phản ánh một phần nỗi lo âu trong lòng cậu. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này và hiểu rằng không thể chỉ dựa vào những quyết sách đơn giản. Những lời của Phan Thanh Giản không phải là không có cơ sở, và cậu cũng biết rằng việc đối mặt với các thế lực lớn không chỉ là vấn đề của q·uân đ·ội, mà còn là một cuộc chiến lâu dài về trí tuệ và bản lĩnh. Sau một khoảng thời gian im lặng, cậu mới lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng không thiếu sự kiên quyết:
- Chúng ta sẽ củng cố q·uân đ·ội, xây dựng một lực lượng đủ mạnh để bảo vệ các lợi ích của Đại Nam. Đồng thời, phải tạo dựng một nền giáo dục khoa học vững mạnh để thế hệ sau có thể tự cường và đối phó với mọi tình huống. Không chỉ quân sự, mà còn phải đầu tư vào các lĩnh vực khác như hạ tầng, công nghiệp, nông nghiệp… Tất cả đều cần được phát triển một cách đồng bộ. Trước mắt, chúng ta phải chắc chắn rằng mọi chính sách đều hướng đến sự độc lập lâu dài của đất nước.
Bảo Thiên, người đang ngồi bên cạnh, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt trong trẻo và đầy quyết tâm. Dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng đã bắt đầu hiểu rõ những gì cha mình đang gánh vác. Ánh mắt Bảo Thiên sáng lên, cậu nói với giọng đầy tự tin, dù giọng nói của cậu vẫn còn chút ngây thơ:
- Con sẽ học thật giỏi về kinh tế và quân sự. Con sẽ giúp phụ hoàng bảo vệ đất nước này. Con hứa sẽ trở thành một người có ích cho Đại Nam!
Nguyễn Hải nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhưng cũng không khỏi cảm thấy một sự lo lắng nhỏ trong lòng. Dù Bảo Thiên chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng sự quyết tâm trong lời nói của cậu khiến cậu cảm thấy ấm áp. Cậu bé, như một tia sáng trong đêm tối, là niềm hy vọng lớn lao của tương lai đất nước. Nguyễn Hải đặt tay lên vai con, ánh mắt đầy âu yếm, rồi nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy Bảo Thiên. Phụ hoàng tin tưởng con. Nhưng đừng quên, học hỏi từ thế giới là quan trọng, nhưng giữ gìn bản sắc và độc lập mới là điều cần thiết. Chúng ta có thể học hỏi, nhưng phải biết chọn lọc và áp dụng một cách khôn ngoan. Con phải học những điều tốt đẹp, nhưng cũng phải biết tự lập, giữ gìn nền văn hóa và truyền thống của chúng ta.
Vệ Nhiên, cô con gái lớn của Nguyễn Hải, cũng không ngồi im lặng. Cô đứng dậy, ánh mắt sắc sảo không kém gì cha mình. Vệ Nhiên luôn là người tỏ ra quan tâm đến khoa học và công nghệ, những lĩnh vực mà cô cho là chìa khóa để Đại Nam tiến xa hơn. Cô quay sang cha, nở một nụ cười nhẹ:
- Và con sẽ tiếp tục nghiên cứu khoa học, để mang lại những tiến bộ kỹ thuật cho đất nước, đúng không phụ hoàng?
Nguyễn Hải nhìn con gái với sự tự hào, đáp, giọng đầy niềm tin:

- Chính xác đấy Vệ Nhiên. Đất nước cần cả khoa học và công nghệ, và chúng ta sẽ cần các chuyên gia như con trong tương lai để ứng dụng những tiến bộ này vào công nghiệp trong nước. Mỗi người, dù ở lĩnh vực nào, đều góp phần làm nên sự thịnh vượng của Đại Nam. Con phải học thật tốt, không chỉ về lý thuyết mà còn phải thực hành, áp dụng vào thực tế. Đó mới là cách để phát triển đất nước.
Phan Thanh Giản, dù rất tôn trọng nhà vua, nhưng vẫn không khỏi băn khoăn. Ông nhìn Nguyễn Hải, đôi mắt tràn đầy lo lắng. Những gì ông vừa nghe có vẻ đầy hứa hẹn, nhưng thực tế lại không đơn giản như thế. Trong lòng ông, nỗi lo ngại về những thế lực ngoại bang chưa bao giờ nguôi ngoai. Ông khẽ cất tiếng, vẫn giữ thái độ kính trọng nhưng dường như muốn thúc đẩy Nguyễn Hải suy nghĩ thêm:
- Thưa bệ hạ, dù chúng ta có chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng với tốc độ phát triển mạnh mẽ của các cường quốc phương Tây, liệu chúng ta có thể duy trì sự ổn định khi họ ngày càng gia tăng sức ép? Những cuộc xâm lược, dù không phải ngay lập tức, nhưng cũng đang dần hiện rõ trước mắt. Thần e rằng chúng ta sẽ gặp phải nhiều khó khăn khi đối diện với họ.
Nguyễn Hải thở dài, nhưng trong giọng nói vẫn không hề mất đi sự kiên định. Cậu nhìn thẳng vào Phan Thanh Giản, một lần nữa khẳng định những gì mình đã quyết định:
- Trẫm hiểu nỗi lo của khanh. Nhưng chúng ta sẽ chuẩn bị. Đầu tư vào q·uân đ·ội, giáo dục, và hạ tầng là bước đầu tiên. Quan trọng nhất là sự đoàn kết trong nội bộ. Nếu chúng ta mạnh về nội lực, chúng ta sẽ không chỉ chống lại được sự xâm lược, mà còn có thể vượt qua mọi thử thách. Chúng ta sẽ bảo vệ Đại Nam bằng tất cả những gì có thể. Dù đối mặt với bất kỳ thử thách nào, trẫm tin rằng với sự hợp tác và sức mạnh nội tại, Đại Nam sẽ vượt qua.
Phan Thanh Giản không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tỏ vẻ kính trọng. Ông biết rằng Nguyễn Hải đã có những kế hoạch rất rõ ràng và không hề dễ dàng. Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Một lúc sau, khi Phan Thanh Giản rời đi, Nguyễn Hải quay sang nhìn Bảo Thiên và Vệ Nhiên, giọng nói dịu dàng nhưng đầy niềm tin:
- Chúng ta đang xây dựng nền móng vững chắc cho tương lai. Các con phải chuẩn bị, không chỉ học mà còn phải hành động. Một ngày nào đó, các con sẽ là những người lãnh đạo Đại Nam. Và khi đó, các con phải sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Bảo Thiên, dù tuổi còn nhỏ, nhưng sự quyết tâm trong ánh mắt cậu đã khiến Nguyễn Hải cảm thấy yên tâm phần nào. Cậu bé đứng thẳng, tay đặt lên ngực, giọng kiên quyết:
- Thưa phụ hoàng, chúng con sẽ làm tất cả để Đại Nam trở nên mạnh mẽ và thịnh vượng. Con sẽ không làm phụ hoàng thất vọng!
Nguyễn Hải mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự hào nhìn con trai:
- Với những gì các con đang học, phụ hoàng tin rằng Đại Nam sẽ có một tương lai sáng lạn. Đất nước này không chỉ là của chúng ta, mà còn là của những thế hệ sau. Đến lúc đó, các con sẽ biết cách bảo vệ và phát triển nó. Phụ hoàng tin tưởng các con sẽ làm được.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài đang lên cao, chiếu rọi trên những con đường mới được mở, những cảng biển nhộn nhịp và đất nước đang trên đà phát triển. Nguyễn Hải đứng dậy, nhìn xa xăm, trong lòng tràn ngập niềm hy vọng. Một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đón Đại Nam, và cậu biết rằng, dù con đường phía trước có bao nhiêu thử thách, chỉ cần có sự đoàn kết và quyết tâm, Đại Nam sẽ vững vàng vượt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.