Xuyên Vào Tiểu Thuyết, Lập Kế Hoạch Giúp Đỡ Nữ Chính

Chương 10: Hủy hôn ước




Nghe tiếng nói từ đằng sau phát ra, Nguyệt Hoa và Dật Hiên Phàm không hẹn mà đều đồng thời quay lại nhìn Nguyệt Linh với ánh mắt đầy kinh ngạc, làm sao cô ta có thể vào đây được nhỉ? Câu hỏi này không tự chủ được mà cùng lúc xuất hiện ở trong đầu của hai người.
Thiên Dương nhìn cặp nam nữ trước mắt này mà không khỏi có một chút ngượng ngùng, bởi lẽ trong không khí dù nói thế nào thì đâu đó trong không trung vẫn thoang thoảng một mùi hương dâm mỹ của tình dục sau khi mà hoan ái, chắc có lẽ là họ vừa làm xong chuyện đó mới đây thôi, chưa kịp bàn bạc gì hết thì cô đã bắt đầu bước vào, đúng thiệt là tới sớm tới muộn, không bằng tới đúng lúc mà.
Ánh mắt cô lơ đễnh nhìn qua người Nguyệt Hoa, thì thấy khắp mọi nơi trên người cô ta tràn đầy những dấu hôn ngân, dấu vết xanh tím đến ghê người, chỉ nhiêu đó thôi thì cũng đủ để hiểu tình hình chiến đấu hồi nãy đã kịch liệt thế nào rồi.
Nữ chủ a, nữ chủ, bị tên Hiên Phàm xoay quần quần như thế mà cô vẫn còn tinh lực ngồi đây tính kế tôi, thiệt là nể phục cô luôn.
Hiên Phàm nhanh chóng thu hồi lại vẻ kinh ngạc của mình, thay vào đó là vẻ mặt bình thản, ung dung, bày ra tư thế cao cao tại thượng như một vị vương tử, hắn nhìn cô hỏi
_”Cô tới đây làm cái gì? Nơi này không chào đón cô, mời cô nhanh chóng đi nơi khác.”
Thanh âm hắn không nhanh không chậm, mà mở miệng trực tiếp đuổi người, ngoài ra còn tặng kèm thêm cho cô ánh mắt khinh bỉ, như là đang nhìn vào một vật gì đó rất là ghê tởm khiến hắn buồn nôn.
_”Hiên Phàm, sao anh lại đối xử với em như vậy, tốt xấu như thế nào thì em cũng là vị hôn thê của anh mà, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”
Hai mắt Thiên Dương điềm đạm, lóng lánh những giọt nước, như sẵn sàng bất kì thời khắc nào cũng sẽ rơi xuống như muốn thể hiện rằng lời nói của Hiên Phàm đã làm tổn thương rất sâu đến cô, khiến cô cực kỳ ủy khuất.
Cô vừa nói vừa tiến lại gần ngồi xuống kế bên cạnh Hiên Phàm, hai tay quàng qua ôm chầm lấy thân người của hắn, đầu khẽ cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc như một chú mèo con nhỏ xinh, đáng yêu muốn được chủ nhân mình vuốt ve, muốn bao nhiêu nhu nhược, yếu đuối là có bấy nhiêu.
Nguyệt Hoa nhìn thấy cảnh tượng này mà không khỏi cảm thấy ghê tởm cho sự dâm đãng của Nguyệt Linh, đúng là thứ đồ sống thiếu nam nhân là sống không được mà, nhưng ngoài mặt cô ta lại không biểu hiện gì hết, hai tay kéo kéo chiếc váy của mình, nhỏ giọng, ôn nhu nói:
_”Hiên Phàm, uhm, nếu anh bận tiếp khách thì em sẽ không làm phiền đâu, em xin phép về trước.”
Nói rồi cô ta đứng lên, toan lấy túi xách để đi về thì Hiên Phàm nhanh chóng đứng dậy, thô bạo xô ngã Thiên Dương ngã lăn xuống ghế,nhào đến ôm lấy Nguyệt Hoa, bảo hộ cô ta dưới vòng tay của mình.
_”Em không cần phải đi đâu hết, em cứ ở lại đây đi, người cần đi là cô ta chứ không  phải là em.”
_”Nhưng…..”
_” Không có nhưng nhị gì hết em cứ nghe anh.”
Hắn kéo cô ta xuống để cô ta dựa vào mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Dương quát
_”Sao cô còn chưa cút đi chẵng lẽ muốn tôi kêu bảo vệ lên.”
Chật vật đứng dậy, phủi phủi cát đất dính trên người mình, Thiên Dương nhìn vào Nguyệt Hoa với cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
_”Tại sao, tại sao anh lại đẩy ngã em còn đuổi em đi, người phải đi là cô ta chứ không phải em. A, em hiểu rồi là con hồ ly tinh này quyến rũ anh đúng không? Chết tiệt, Nguyệt Hoa cô có lương tâm không vậy, ngay cả vị hôn phu của em gái mình mà cô cũng dám quyến rũ, cô đúng là đồ mặt dày.Đã vậy thì hôm nay tôi sẽ không nhịn cô nữa, tôi sẽ dạy dỗ cho cô biết thế nào lễ độ.”
Thiên Dương nhào đến chỗ cặp nam nữ đang ôm nhau nào đó, hung bạo kéo tay, lôi Nguyệt Hoa ra khỏi cái ôm ấp của Hiên Phàm.
Chát!!!
Một cái tát âm thanh thanh thúy vang lên không hề báo trước được vả vào mặt của Nguyệt Hoa, in hằn rõ năm dấu ngón tay còn đỏ hỏn, đủ biết khí lực mà Thiên Dương đánh lên cô ta có bao nhiêu lớn.
_”Cái này là vì cô dám quyến rũ Hiên Phàm.”
Chát!!!
_”Cái này là vì cô biết đó là chồng của em mình mà còn dám quyến rũ.”
Vừa nói cô vừa đánh lên hai bên má của Nguyệt Hoa, khuôn mặt trét đầy son 
phấn cũng theo đó mà vặn vẹo hết cả lên, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy xấu xí, trông cô giờ đây chẳng khác gì một đố phụ, nhỏ nhen, ích kỉ, đầy chanh chua, nhưng chỉ có bản thân cô biết giờ khắc này trong lòng cô có bao nhiêu là vui mừng.
Đánh cho cô chừa, đánh cho cô mặt mày nở hoa luôn, ha ha, nữ chủ a~ nữ chủ không ngờ da mặt cô lại đàn hồi tốt đến như vậy, đánh cực sướng tay đó nha. Mà không biết cô diễn có đạt không nhỉ, không biết nháo nhiêu đây đủ để cho tên nam chủ này hủy hôn ước chưa ta? 
Nè nè, tên ngố kia đừng có đứng đó mà trơ trơ cái mặt ếch, không biết gì ra nữa, mau mau đến đây cản cái coi, rồi hủy hôn ước giùm tôi lẹ cái, hai tay tôi mỏi nhừ cả đây này. Bộ anh không biết là đánh người cũng mỏi tay lắm hả, nhất là đánh mấy ả bạch liên hoa như thế này.  Hu hu tôi van cầu anh cản giùm tôi một cái.
Dường như nghe được nỗi lòng của Thiên Dương nên khi vừa vung tay lên toan đánh lên mặt Nguyệt Hoa cái thứ ba thì một bàn tay to lớn chộp lấy tay cô, liền ngay sau đó một cái tát cũng theo đó mà đánh lên mặt Thiên Dương không lưu tình.
TMD!! Tên Dật Hiên Phàm trời đánh kia, tôi đánh cô ta chỉ có ba bốn phần sức lực thôi hà, mà tại sao anh lại trả lại cho tôi nhiều như thế vậy hả, không biết hai từ kiềm chế viết ra sao hả?
Hiên Phàm đứng kế bên vừa nhẹ xoa hai má cho Nguyệt Hoa, vừa bắn cho cô ánh mắt lạnh lẽo, chết người. Nhìn tiểu bảo bối tâm can của mình một bộ dáng hoa lê đái vũ dựa vàongười hắn mà khóc mà  Hiên Phàm như cảm thấy thế giới này dường như sắp sụp đổ, khuôn mặt hắm âm trầm đến cực điểm, sát khí chết người cũng nhẹ nhàng lan tỏa ra khắp nơi.
Hắn nhẹ nhàng để Nguyệt Hoa ngồi tựa vào ghế sofa, rồi bản thân mình bước từng bước đến kế bên Thiên Dương đang nằm dưới đất. Hắn cầm lấy tay cô, không nói không rằng bóp chặt các ngón tay lại bằng một khí lực vô cùng lớn.
_”Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Thiên Dương không kiềm chế được mà phải la lên một tiếng, cô có thể cảm nhận bàn tay của mình cứ như muốn nát vụn dưới cái nắm của hắn, là một sát thủ nhiều năm cô cũng biết với khí lực này thì bàn tay cô hẳn là gãy xương luôn rồi.
Hắn nhìn cô la hét mà không khỏi nhíu mày, mặc kệ tiếng la hét như bị chọc tiết của cô, hắn vẫn thản nhiên lôi kéo cô dậy, tiến tới một bàn làm việc gần đó, lấy ra một tờ giấy cùng với một hộp mực đỏ, chấm tay cô lên đó rồi điểm vào tờ giấy, xong rồi hắn hất cô ra, vân đạm phong khinh đứng dậy, đi về phía Nguyệt Hoa để tiếp tục an ủi.
không biết đó là giấy gì nhưng lúc mà nhìn thoáng qua thì cô thấy hình như trên tờ giấy đó ghi:GIẤY HỦY HÔN ƯỚC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.