Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 88: Tử La Tông Chân Truyền






Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn rời khỏi địa giới Tử La Tông, vẫn luôn một mực lên đường, cũng không biết Sở Hinh Nhi đem việc gặp được bọn họ mà báo về gia tộc.
Sở Diệp ngồi trong xe ngựa, đem phấn hoa cùng một ít Hồn Tinh bỏ vào ngọc trụy không gian, lại đem Ngân Sí Ong có phẩm cấp đưa vào đó.
Nhẫn không gian không thể để vật sống vào đó, nhưng ngọc trụy không gian lại có thể.
Ong đàn tiến vào ngọc trụy không gian, liền bắt đầu hút phấn hoa, khát thì uống thì uống Linh Tuyền.
Sở Diệp ở Lung Hương các mua phấn hoa, tuy rằng hơi mất, nhưng được cái phấn hoa lại có phẩm chất rất cao, dưới sự đốc thúc của tài nguyên, thực lực của ong đàn tăng cao.
Sở Diệp chống cằm, nói: “Ta trước lại không nghĩ tới, có thể trực tiếp đi mua phấn hoa.” Nếu trước kia mà đi mua phấn hoa thì hắn cũng không phải cực nhọc đi phóng ong khắp nơi.
“Mà nghĩ tới trước kia, chúng ta cũng đâu có nhiều tiền như vậy a!"
Sở Diệp: “.....” Có đạo lý a! Mua phấn hoa tuy rằng thuận tiện, nhưng cũng quá lãng phí tiền.
Nói ra cũng là hắn ăn may mà thôi kịp thời ở Tử La Tông mà kiếm được một khoảng.
Nhờ đó giờ đây hắn có tiền muốn mua gì thì mua cái đó.
Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân, cười cười, nói: “Thực lực củaTiểu Ngân lại tăng lên không ít a!”
Theo tình hình chung của tất cả Hồn Sủng từ Sĩ cấp tiến vào Tuớng cấp, thì tốc độ tu luyện sẽ chậm đi rất nhiều, Tiểu Ngân lại không giống như vậy, từ sao khi tiến vào Chiến Tướng cấp thì tốc độ tu luyện ngược lại là biến nhanh hơn rất nhiều.
“Nhưng tài nguyên hắn cung cấp cho Tiểu Ngân cũng không ít, vì vậy tốc độ tu luyện không nhanh cũng không được a!” Sở Diệp có chút kiêu ngạo nghĩ: Hồn Sư nào mà giám tiêu tiền cho Hồn Sủng như hắn, Tiểu Ngân phải may mắn lắm mới có thể nhận hắn làm chủ.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng."
Rất nhiều Hồn Sư ở vừa mới trở thành Hồn Sư sơ cấp, thì đã trở thành kẻ nghèo, hai bàn tay trắng, có người thậm chí còn thiếu một đống nợ, còn Sở Diệp sau khi tiến giai Hồn Sư, còn có được đại lượng tài phú, còn thể mua không ít thứ tốt cho Hồn Sủng.

......!
Lâm Sơ Văn khống chế xe ngựa chạy băng băng trên sơn đạo, Sở Diệp có chút nhàm chán liền lấy la bàn ra đùa nghịch.
Sở Diệp nhìn la bàn, bỗng nhiên nhẹ di một tiếng.
Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ có người theo đuôi chúng ta?
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Cũng không có gì, chỉ là la bàn hiện lên bốn điểm sáng khá mạnh, hẳn là có bốn Hồn Sư đang đánh nhau ở gần đây."
“Hồn Sư đại chiến a!” Lâm Sơ Văn nói.
Lâm Sơ Văn nhìn la bàn, nói: “Thoạt nhìn, như là ba người đang vây công một người."
Sở Diệp hứng thú bừng bừng nói: “Ngươi nói, chúng ta muốn hay không nên đi xem?
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được, qua nhìn thử, bất quá quan sát xa xa thì tốt rồi.”
Sở Diệp chỉ là một tân Hồn Sư thôi, thực lực so với những Hồn Sư kia, thì còn yếu lắm.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Yên tâm."
Sở Diệp đem xe ngựa để ở bìa rừng, an bài mấy con Ngân Sí Ong trông coi, chính mình cùng Lâm Sơ Văn lặng lẽ mà tiến tới địa điểm giao tranh.
“Mau, ngăn tên dư nghiệt củaTử La Tông lại không thể để hắn chạy.” Một Hồn Sư có chút nóng nảy nói.
Tiểu hồ ly xa xa nhìn thấy người ta đánh nhau, coi đến cả người cũng bị cuốn theo trận chiến.
“Là có ngườ đuổi giết đệ tử của Tử La Tông sao?” Lâm Sơ Văn nói.
“Phong thuỷ thay nhau chuyển a! Nghe nói trước đây đệ tử Tử La Tông thích phục kích tính tế hại người, chỉ cần bọn họ muốn hoặc thích thứ gì của người ta thì liền bất chấp tất cả mà đoạt được ngây cả là giết người, này sẽ lại đến phiên bọn họ bị người đuổi giết.
Tử La Tông sau khi bị huỷ diệt, thì nguyên nhân bọn họ bị diệt tông cũng bị truyền ra khắp nơi.
Đệ tử nội môn củaTử La Tông, lại sử dụng thủ đoạn phi pháp, mưu đoạt Hồn Thú của người khác, nhưng không ngờ đối phương có hậu trường lớn nên dẫn đến họa diệt tông.

Trước đó không lâu, còn có như vậy nhiều Hồn Sĩ vì trở thành đệ tử của Tử La Tông, mà hao hết tâm cơ, nhưng hiện giờ, đệ tử của Tử La Tông lại trở thành dư nghiệt bị người người đuổi giết.
Tu sĩ khắp nơi đều lấy danh nghĩa gì mà thay trời hành đạo, phải diệt tận gốc Tử La Tông, nhưng đó chỉ là cái danh nguyên nhân chính là bởi vì đệ tủe Tử La Tông ai cũng có tiền.
Trước đó tam đại Hồn Vương đại chiến, kỳ thật, vẫn có không ít Hồn Sư của Tử La Tông kịp thời trốn khỏi.
Mà trên người những Hồn Sư lại mang theo không ít thứ tốt.
Sau khi đại chiến kết thúc, không ít người chạy tới Tử La Tông để thăm dò.
Bởi vì những Hồn Sư đó đối Tử La Tông hiểu biết không nhiều, nên khi đi thăm dò đã gặp rất nhiều khó khăn, chỉ có số ít ngoại lệ là đệ tử của Tử La Tông.
Có một bộ phận đệ tử của Tử La Tông ẩn tàng rồi thân phận, trộm lén quay về tông môn, lấy đi rồi không ít bảo vật trấn tông.
Đối với rất nhiều người tới nói, hiện tại đệ tử Tử La Tông chính là dê béo a! Giết chết một người là có thể phát tài to.
Bị đuổi giết chính là Dương Chân đệ tử nội môn của Tử La Tông lại từng có quyền cao chức trọng trong tay, nên hiện tại hắn đã thành dê béo bên trong dê béo bị mọi người săn giết.
Khi Tử La Tông huỷ diệt, Dương Chân đang ở bên ngoài rèn luyện, khi trở về mới phát hiện cảnh còn người đã mất.
Phát hiện nay Tử La Tông đã bị Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông chiếm cứ, Dương Chân phẫn nộ vô cùng, đi tìm một gia tộc họ Trương từng phu thuộc Tử La Tông để giúp đở ai ngờ đối phương lại nổi lên sát tâm mà đuổi giết hắn.
Dương Chân tràn đầy tức giận nhìn đám người đuổi giết mình, “Các ngươi là đồ vô sỉ, lại đi hạ độc ta.
Dương Chân đã sống quen trong nhung lụa, không dự đoán được những kẻ trước kia vẫn luôn khom lưng uốn gối với hắn, lại dám đối với hắn động thủ, trong lòng tràn đầy lửa giận.
“Dương Chân, ngươi còn tưởng rằng ngươi là đệ tử thiên tài của Tử La Tông sao, Tử La Tông thanh danh đều đã nát, ai ai cũng gièm pha các ngươi, Lý Minh Sinh tên kia cũng chết quá sớm thật sự là quá tiện nghi cho hắn.....”
Lý Minh Sinh đúng là đã cướp đoạt ấu tể của Thanh Loan điểu, cuối cùng đưa tới họa diệt tông.

Dương Chân sắc mặt có chút khó coi, Dương Chân lại lớn lên ở Tử La Tông, nên đối với tông môn có tình cảm rất sâu đậm.
Dương gia ở Tử La Tông căn cơ thâm hậu, đáng tiếc Tử La Tông huỷ diệt, Dương gia tu sĩ phần lớn cũng đều chôn vùi ở bên trong trận chiến kia.
Lý Minh Sinh hành sự quái đản, đã làm không ít chuyện ác, ở tông môn cũng không thiếu ỷ thế hiếp người.
Đừng nói người ngoài Tử La Tông mà chính là ở tông môn cũng có không ít người đối với hắn hận thấu xương, chỉ là mọi người sợ hãi gia gia của hắn nêm không dám nói gì.
Dương Chân cũng đối với Lý Minh Sinh cũng dị thường căm ghét, cảm thấy nếu tên kia không đi lung tung trêu chọc tới cường địch, thì Tử La Tông căn bản sẽ không rơi vào thảm cảnh hôm nay.
Dương Chân mắt lạnh nhìn mấy tu sĩ của Trương gia.
“Muốn đánh liền đánh đi, các ngươi là đám lang sói, một ngày làm nô tài, cả đời đều là nô tài, mặc dù Tử La Tông đã bị huỷ diệt, thì bản thân các ngươi cũng không hay ho gì đâu."
Dương Chân vừa nói, đã đem mấy Hồn Sư của Trương gia chọc giận, trước kia Tử La Tông thế đại, đã không ít lần bốc lột các gia tộc phụ hệ nhưng lúc đó họ không giám nói, nhưng giờ đây nay đã khác xưa họ cũng không cần kiêng nể gì nữa.
Mấy Hồn Sư cùng Dương Chân kịch liệt giao chiến.
Sở Diệp nghe bọn họ nói chuyện, híp mắt mắt, nói: “Dương Chân hình như là bị ám toán a!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Người vây công Dương Chân tựa hồ là người Trương gia, Trương gia là gia tộc phụ thuộc Tử La Tông."
Tông môn tuy rằng thế đại, nhưng có rất nhiều chuyện đều không thể tự tay làm lấy, rất nhiều tông môn đều sẽ bồi dưỡng một ít gia tộc để hổ trợ cho họ, Trương gia hẳn là cũng giống như vậy, nếu có những chuyện tông môn không thể ra mặt thì sẽ là do các gia tộc đó ra tay thay họ.
Cũng giống nạn châu chấu lần trước Tử La Tông một phần thuế cũng không giảm, nhưng họ không ra mặt là bắt các gia tộc thay họ đi thu thuế, nhưng sau nạn châu chấu cuộc sống bá tánh đã khốn cùng lại còn thêm thuế khiến họ oán than đầy trời, nhưng họ không thể làm gì, dù các gia tộc chỉ là thu thếu thay tông môn những họ cũng không phải là hoàn toàn vô tội.
Bởi chính họ cũng sẽ nhận được lợi lộc từ đó.
Các gia tộc có thể xem như nanh vuốt của tông môn, hiện giờ Tử La Tông thế nhược, nanh vuốt bắt đầu phản phệ chủ nhân, đều là một đám không tốt lành gì.
Dương Chân có một món pháp khí hình ngọc điệp, nó đánh trúng một Hồn Sư Trương gia Hồn Sư đó liền bị trọng thương.
Sở Diệp thả ra Ngân Sí Ong, để đi thám thính tình huống.
“Người đệ tử kia của Tử La Tông hình như rất lợi hại a!” Cái ngọc điệp kia không biết là thứ gì, có thể khiến Hồn Sư trọng thương.

Mắt thấy huynh đệ bị trọng thương, sắc mặt của những Hồn Sư khác liền trở nên ngưng trọng.
“Không cần khẩn trương, cái ngọc điệp kia là loại vũ khí chỉ có thể dùng một lần, dùng qua liền vô dụng."
Sở Diệp nhìn bốn người giao chiến, nhịn không được nói: “Cái tên Dương Chân thật hại hại!
Dương Chân khống chế Hồn Thú, cùng ba người kia giao chiến, cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Lâm Sơ Văn híp mắt mắt, nói: “Dương Chân là tam anh của Tử La Tông."
“Tử La Tông tam anh?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, giải thích nói: “Tử La Tông có xuất hiện ba anh tài thiếu niên, thực lực mạnh mẽ, ba người họ ở Tử La Tông được xem như là những người có khả năng kế nghiệp Tử La Tông."
Sở Diệp chống cằm, nói: “Người được đề cử trở thành trưởng môn, thì tài nguyên trong tay họ càng nhiều, đúng là dê béo trong dê béo mà."
Khó trách người này lại cao ngạo như thế, có thể được để cử làm tông chủ tương lai của Tử La Tông, trừ bỏ thực lực, tư chất còn phải xuất chúng, hậu trường cũng phải lớn.
Sở Diệp thấy những người kia chiến đấu kịch liệt, liền đem Tiểu Ngân thả đi ra.
Dương Chân đen mặt, khống chế Hồn Thú, cùng mấy người kia đối thủ đối chiến.
Dương Chân khế ước Hồn Thú cũng là Tử Hỏa Ma Sư.Tử Hỏa Ma Sư hướng tới một con Hồn Thú hình báo mà nhào qua, tuy cả hai đều là Chiến Tướng cấp nhưng hình thể có sự chênh lệch quá lớn nên con Hồn Thú hình báo đã bị Tử Hỏa Ma Sư cắn cho thương tích đầy mình.
Lại có thêm một con Hoang Diễm Thiên Ngưu xuất hiện nhưng nó không giúp con báo kia mà nhấm tới Dương Chân mà công kích.
Dương Chân cười lạnh một tiếng, vứt ra một viên hạt châu đen nhánh, hạt châu đụng phải Hoang Diễm Thiên Ngưu, liền nổ tung.
Hoang Diễm Thiên Ngưu có lực phòng ngự rất mạnh, khi bị viên châu kia ném chúng liền bị quay thành trâu nướng.
Hoang Diễm Thiên Ngưu bị Hỏa Lôi Châu đánh trúng, phát ra một trận gào thét.
Sở Diệp âm thầm suy đoán, Dương Chân có lẽ là ở Tử La Tông là đệ tử Hồn Vương, nhờ thế trên người, mới có nhiều pháp bảo bảo mệnh như vậy.
Sở Diệp nuốt nuốt nước miếng, Lâm Sơ Văn nhìn thoáng qua, Sở Diệp “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Con trâu kia bị nướng, thoạt nhìn, thịt nó ăn rất ngon nha."
Lâm Sơ Văn sắc mặt cổ quái nhìn Sở Diệp, ở đằng kia mấy Hồn Sư đang đánh tới ta sống ngươi chết, còn Sở Diệp thì nghĩ đến ăn?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.