Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 67: Yên Lặng Rời Đi






Editor: Tĩnh
Tuyết Bảo sau khi dùng liên tục dùng hai cây Cửu Vĩ Hồ Thảo, bình cảnh cũng đã khai, tiến vào cấp 8.
“Cửu Vĩ Hồ Thảo đối Tuyết Bảo có hiệu quả rất lớn.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Ngươi có phải hay không đã sớm biết là mình có thể bồi dưỡng ra càng nhiều Cửu Vĩ Hồ Thảo, cho nên mới nói với ta nhất định phải mua nó cho bằng được."
Sở Diệp gật đầu, nói; “Xem là như đi, nhưng thật ra ta chỉ cũng là thử vận may mà thôi, vậy nếu Tuyểt Bảo ăn càng nhiều Cữu Vĩ Hồ Thảo thì nó cũng sẽ nhanh chống tiến vào cấp 9 không."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là có thể."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy thì quá tốt.” Sở Diệp thầm nghĩ: Nữ chủ vì mất Cửu Vĩ Hồ Thảo, có lẽ sẽ đã chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Tuyết Bảo nhìn Sở Diệp, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
Sở Diệp có cảm giác chính mình giống như biến thành Cửu Vĩ Hồ Thảo trong mắt Tuyết Bảo vậy.
“Hiện tại bên ngoài là buổi tối, thủ vệ cũng khá lơ là, lại quá hai canh giờ, chúng ta liền rời đi trong đêm.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.”
Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp âm thầm rời đi phòng tu luyện, bên ngoài có Ngân Sí Ong canh chừng, hai người tránh đi thủ vệ rất dễ dàng.
Trước kia khi Sở Diệp thuê phòng tu luyện thời còn giao một ngàn đồng vàng làm tiền thế chấp, vì tránh cho Lâm gia người, sói tiền thế chấp kia hai người cũng không đi lấy lại.
Bởi vì không lấy lại tiền đặc cọc nên quản lý phòng tu luyện cũng không biết hai người đã rời đi, còn tưởng rằng hai người còn ở phòng tu luyện mà tu luyện.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lặng lẽ, rời khỏi Tam Dương Thành.
“Chúng ta hiện tại làm sao mà đi xa đây? Đã trễ thế này, cũng không thể thuê xe ngựa” Sở Diệp hỏi.
Tiểu hồ ly kêu kêu, thân hình đột nhiên trở nên to lớn, thân hình y như một con cự thú dài hơn 3 mét.
"Gì đây.” Sở Diệp nhìn thân hình của tiểu hồ ly, bên trong đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc và cảm thán, “Tuyết Bảo thật lợi hại."
Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi, đối với những lời Sở Diệp khen tặng có chút đắc ý.
Tiểu hồ ly rũ đuôi xuống, ý bảo Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ngồi lên người nó.

Sở Diệp có chút chần chờ nhìn Lâm Sơ Văn nói: “Tiểu hồ ly có làm được không? Chở một lấn tới hai người bọn họ, nổi không?"
Lâm Sơ Văn tin tưởng tràn đầy nói: “Yên tâm đi, Tuyết Bảo đã là yêu thú cấp 8.” Chỉ là Tuyết Bảo không thể duy trì hình thể khổng lồ quá lâu, bởi vì lượng năng lượng tiêu hao qua lớn.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Lông của Tuyết Bảo lại rất mềm mại, ngồi ở trên Tuyết Bảo thật giống như ngồi ở trên mây vậy đó.
“Không nghĩ tới, Tuyết Bảo lại có loại kỹ năng này.” Tuyết Bảo có thể chở người, bọn họ về sau khi đi ra ngoài, liền không cần luôn là đi tìm tọa kỷ.
Lâm Sơ Văn cười cười.
Có chút cao hứng nói: “Hình như là khi tiến vào cấp 8, còn nắm giữ được kỹ năng mới, đều là nhờ vào Cửu Vĩ Hồ Thảo của ngươi."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Tại sao có liên quan đến Cửu Vĩ Hồ Thảo?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi, mỗi một kỷ năng của Hồn Sủng đều liên quan mật thiết tới huyết mạch.”
Sở Diệp gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tiểu hồ ly ở trong bóng đêm nà chạy nhanh như sắm chớp, thực mau liền đem Tam Dương Thành bỏ xa.
.....!
Ba tháng kỳ hạn vừa đến, tiểu nhị phòng tu luyện liền đi đến gõ cửa, mở cửa ra mới phát hiện người đã đi rồi.
Bọn người Lâm gia đã phải vất vả chờ đợi, suốt hơn 3 tháng để chờ Lâm Sơ Văn xuất quan.
Vì để bắt được Lâm Sơ Văn người Lâm gia còn bỏ tiền ra hối lộ tiểu nhị để hắn thông báo tin tức cho bọn họ.
Thời gian đã đến đám người Lâm gia đã có chút chờ không nổi.
“Người đâu?” Nhìn thấy tiểu nhị của phòng tu luyện ra tới, vài người vội vàng vây quanh hắn.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, nói: “Bọn họ đã đi rồi."
“Đi rồi, khi nào đi? Không phải bảo ngươi nhìn chằm chằm bọn họ sao?” Lâm Tư Tuyết có chút nôn nóng nói.
Mấy trưởng lão của Lâm gia, vốn không quá đồng ý cho Lâm Tư Tuyết lưu tại Tam Dương Thành, nhưng Lâm Tư Tuyết đã cầu rất lâu mới có thể lưu lại.

Ba tháng qua Lâm Tư Tuyết luôn mong đến ngày Lâm Sơ Văn đi ra từ phòng tu luyện.
Kết quả chờ suốt ba tháng vậy mà đối phương bỏ đi khi nào cũng không biết làm cô ta không thể bình tỉnh được.
Tiểu nhị có chút không cao hứng nói: “Ta làm sao mà biết, hình như mười ngày trước bọn họ đã đi rồi.” Người phụ trách kiểm tra phòng tu luyện phát hiện từ khoảng mười ngày trước năng lượng trong phòng tu luyện đã ngừng tiêu hao.
Lâm Tư Tuyết đen mặt, nói: “Không có khả năng, hắn không phải còn giao một bút tiền thế chấp sao?”
Tiểu nhị có chút hâm mộ nói: “Đại khái là tài đại khí thô, không để bụng đến số tiền thế chấp kia.”
“Ngươi làm ăn như thế nào vậy, người đã bỏ đi hơn mười ngày, ngươi hiện tại mới nói ra."
Tiểu nhị có chút không cao hứng nói: “Các ngươi tìm ta ta mới phát hiện bọn họ đã đi, mà các ngươi lại không phải thân thích họ hàng gì, lại thấy có nhân gia người ta có tiền nên ai biết lở đâu các người muốn cướp của giết người thì sao."
Lâm Tư Tuyết có chút không vui nói: “Ngươi đang nói bậy gì đấy?”
Tiểu nhị có chút khó chịu nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Nhân gia người ta thuê phòng tu luyện, một lần thuê chính là ba tháng, tu luyện kết thúc tới tiền thế chấp cũng lười đến lấy, còn các ngươi lấy cái gì bắt ta còn mười ngày lại phải mở cửa cho các ngươi."
“Ngươi.” Lâm Tư Tuyết sắc mặt rất khó coi, Tam Dương Thành giá hàng xa xỉ, người Lâm gia vẫn luôn ở chỗ này, ăn uống tiêu dùng đã tốn không ít đồng vàng.
Mấy người Lâm gia vốn tưởng rằng chỉ cần bắt được Lâm Sơ Văn thì bọn họ có thể lấy lại số tiền đã tốn kia.
Vậy mà giờ đây tiền không lấy lại được mag còn bị người ta quở trách.
Một trưởng lão Lâm gia cắn răng, nói: “Việc này đã làm phiền tiểu ca, đây là cho ngươi xem như tạ lễ.”
Tiểu nhị ước lượng đồng vàng trong tay, xoay người đi ra.
Lâm Tư Tuyết có chút bất mãn, nói: “Nhị gia, ngươi lại còn cho hắn tiền, tên tiểu tử kia đã làm hỏng đại sự của chúng ta rồi."
Lâm nhị gia lắc đầu, nói: “Người đi đều đi rồi, hiện giờ truy cứu cũng không làm được gì, nếu người ta có thể ở phòng tu luyện làm việc, tất nhiên là có hậu đài, không nên vì chuyện này mà đắc tội với người."
Lâm Tư Tuyết có chút bực tức nói; “Lâm Sơ Văn đây là muốn làm gì! Hắn có phải hay không biết người trong nhà đến tìm hắn nên cố ý trốn tránh chúng ta!
Mấy trưởng lão Lâm gia sắc mặt cũng thập phần khó coi, khi biết được Lâm Sơ Văn bây giờ tiêu tiền như nước mấy lão nhân Lâm gia trong lòng đều không dễ chịu.
Trong nhà hiện tại căng thẳng, mà Lâm Sơ Văn lại ở ngoài tiêu tiền như nước, đúng là không xem trọng tiền của.
Mấy người bọn họ còn tính toán chờ Lâm Sơ Văn xuất quan, sẽ quở trách đối phương một phen, kết quả, Lâm Sơ Văn lại đi hơn mười ngày trước, Lâm Sơ Văn bây giờ đã đi, trời đất bao la, bọn họ lại không biết đi nơi nào tìm người.
Lâm Mộng Dung hiện nay đang ở Mộ gia, nên Lâm gia truyền thư qua đó sau khi nhận được thư thì sắc mặt của Lâm Mộng Dung rất là khó coi.

“Mộng Dung, làm sao vậy?” Mộ Lăng Thiên đi qua hỏi.
Lâm Mộng Dung lắc đầu, nói: “Không có gì, Sơ Văn lại bỏ đi không tung tích."
Sau khi nàng ở Tam Dương Thành gặp được Lâm Sơ Văn, liền thông tri gia tộc, hy vọng Lâm Sơ Văn có thể quay về Lâm gia.
Nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng.
Không nghĩ tới, Lâm Sơ Văn lại bỏ đi trước thời gian trả phòng.
Mộ Lăng Thiên có chút nghi hoặc nói: “Không thấy?"
Lâm Mộng Dung gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hắn một mình ở bên ngoài bôn ba, cũng không quá an toàn, nếu hắn có thể quay về Lâm gia, đối gia tộc và đối hắn mà nói đều là chuyện tốt, nhưng ta cảm thấy, Sơ Văn hắn tựa hồ đối gia tộc có khúc mắc, nên mới luôn trốn tránh người của gia tộc."
Mộ Lăng Thiên cười cười, nói, “Không cần lo lắng, hắn hiện tại tuổi trẻ khí thịnh, chờ một khoảng thời gian nói không chừng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý, mà quay về Lâm gia."
Lâm Mộng Dung, nói: “Chỉ mong là hắn có thể nghĩ thông suốt?"
Lâm Mộng Dung cúi đầu, trong lòng đối Lâm Sơ Văn lại âm thầm oán trách.
Trước đó là Xích Huyết Tủy, tiếp theo là Cửu Vĩ Hồ Thảo lại bị đoạt, hiện tại thì Lâm Sơ Văn lại không biết tung tích, Lâm Mộng Dung bây giờ có cảm giác mọi chuyện của nàng không có chuyện nào xuông sẽ cả.
.....!
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đang ngồi trên xe ngựa để đi đến Thanh Châu.
Xe ngựa là hai người mua khi đi ngang một cái trấn và mua thêm một con Yên Chi Mã cấp 2 đã qua thuần dưỡng, dù bọn họ không ký khế ước nhưng con Yên Chi Mã kia vẫn rất ngoan ngoãn.
Tuyết Bảo chỉ cần biến lớn cũng có thể kéo xe, bất quá Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều thương nó sợ nó quá vất vả, hơn nữa bảo một con đại hồ ly kéo xe sẽ dễ bị người ta chú ý.
Trước đó ở Long Nhai Thôn Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp phát hiện một bộ hài cốt, mà trong đó còn có một tấm bản đồ có vị trí của Linh Hỏa.
Trước kia, thực lực hai người quá thấp, nên cũng không dám đánh chủ ý lên ngọn Linh Hỏa kia, nhưng hiện giờ hai người bọn họ thực lực đã tăng lên không ít, nên quyết định một bên là đi rèn luyện, còn một bên là dựa theo bản đồ để đi tìm kiếm Linh Hỏa.
Bên trong xe ngựa, tiểu hồ ly ném đuôi to, mở to mắt nhìn Sở Diệp đầy trông mong nhìn.
Sở Diệp bị tiểu hồ ly nhìn có chút ngượng ngùng, nên đã lấy ra một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo đưa cho tiểu hồ ly, tiểu hồ ly tràn đầy hưng phấn hướng tới hồ thảo mà nhào qua.
Tuyết Bảo trong khoảng thời gian này, đã lục tục cắn nuốt chín cây Cửu Vĩ Hồ Thảo.
Dưới sự trợ giúp của Cửu Vĩ Hồ Thảo, Tuyết Bảo chẳng những huyết mạch được cải thiện mà thực lực cũng có tiến bộ không nhỏ.
Trước kia Tuyết Bảo tiến giai lúc nào cũng chậm hơn Tiểu Ngân, nhưng hiện giờ nhờ có Cửu Vĩ Hồ Thảo trợ giúp nên cũng đã đuổi kịp bước tiến của Tiểu Ngân.
“Tuyết Bảo, càng ngày càng lợi hại.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Ít nhiều cũng đều nhờ vào Cửu Vĩ Hồ Thảo của ngươi."
Lâm Sơ Văn cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: Lúc trước mua được Cửu Vĩ Hồ Thảo thật đúng là một quyết định đúng đắn, nếu Sở Diệp có thể liên tục không ngừng cung cấp Cửu Vĩ Hồ Thảo cho Tuyết Bảo vậy chờ đến khi Tuyết Bảo thật sự trưởng thành sẽ không biết sẽ tạo kinh hỉ như thế nào đây.
Sở Diệp lắc tay, nói: “Chuyện này thì tính là cái gì."
Sở Diệp thầm nghĩ; nếu dựa theo lộ tuyến này mà đi tới, thì bây giờ phân cơ duyên vồn thuộc về con Hỏa Hồ của nữ chủ, hiện tại lại trở thành cơ duyên thuộc về Tuyết Bảo, bên này giảm bên kia tăng, tương lai nếu Tuyết Bảo cùng con Hồng Hồ Ly kia đánh, thì Tuyết Bảo có thể đem con Hồng Hồ kia ăn luôn, thì xác suất cũng có hơn phân rồi.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, cười cười, nói:‘ “Hiện tại Tuyết Bảo thích ngươi còn hơn là thích ta nữa.”
“Đây là vinh hạnh của ta."
Lâm Sơ Văn nhìn bản đồ, “Thanh Châu cách nơi này có chút xa, chỉ sợ còn mười mấy ngày lộ trình."
Sở Diệp cũng không thèm để ý nói: “Không có việc gì, từ từ thôi, không cần nóng nảy."
Hồn Sủng Sư tu luyện, mười mấy ngày bất cũng như cái búng tay trong nháy mắt mà thôi.
“Ta thấy bên này có không ít hoa cũng không tệ lắm, lúc nghỉ ngơi chúng ta đem bọn Tiểu Ngân thả ra đi.” Lâm Sơ Văn nói
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng có ý này."
Trước đó hắn vẫn luôn tránh ở phòng tu luyện để tu luyện, ong đàn cũng đã nghẹn một khoảng thời gian.
Tiểu Ngân cùng ong đàn đều là một, nhất tổn câu tổn, Tiểu Ngân thực lực không ngừng bay lên, mà ong đàn cũng nhận được không ít lợi, đám Ngân Sí Ong gần đây trạng thái cũng không tồi, gần nhất lại có 50 con ong bình thường, lột xác thành Ngân Sí Ong cấp 1.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Một hồi khi tới thị trấn tiếp theo, chúng ta lại đi mua một ít Đoán Hồn Dịch đi."
Sở Diệp nghiêng đầu, nhíu lại mày, nói: " Ta thấy nó hình như quá tốn kém?"
Lâm Sơ Văn không thèm để ý nói: “Không có việc gì, xài hết thì lại đi kiếm."
Lúc trước, Lâm Sơ Văn ở phòng tu luyện bế quan hơn hai tháng, luyện chế ra không ít dược tề, nhưng lại không kịp bán ra, vừa hay Lâm Sơ Văn có thể nhờ lần này mà bán ra.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng được."
Ong đàn thực lực không ngừng tăng lên, hắn cũng phải đảm bảo cho linh hồn lực của chính mình cũng phải không ngừng tăng lên mới được.
Lâm Sơ Văn đi mấy cửa hàng dược tề, đem số dược có trong tay bán ra ngoài rồi đổi thành các loại dược tề linh hồn.
Có một cửa hàng dược tề, vừa vặn có một Linh cấp Dược Tề Sư vừa mới luyện chế ra 1 lọ Tẩy Phách Linh Dịch, giá trị một vạn đồng vàng, Lâm Sơ Văn dùng hai lọ Sơ cấp thức tỉnh dược tề để thay đổi cho linh dịch Cao cấp.
Sở Diệp nhìn hộp Tẩy Phách Linh Dịch lắc lắc đầu, nói: “Quá xa xỉ, ta còn chưa cần phải dùng loại mất như vậy."
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Lo trước khỏi hoạ a! Lần sau mà có đau đầu thì cũng có mà dùng."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Thế cũng được."
“Loại dược tề này công hiệu rất tốt, như vậy lần sau ngươi không cần lo lắng sẽ bị trọc đầu." Lâm Sơ Văn, nói.
Sở Diệp: “.....”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.