Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 27: Thức Tỉnh Và Săn Thú






Editor: Tỉnh
Sở Diệp đi tìm thôn trưởng.
“Diệp thiếu muốn xây dựng thêm phòng ở?” Thôn trưởng vừa hút thuốc vừa hỏi.
Sở Diệp gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, muốn xây thêm mấy cái buồng ong, tốt nhất là xây xa nhà chính một ít, nhưng cũng không thể quá xa.”
Thôn trưởng có chút ngoài ý muốn nói: “Ong đàn số lượng mở rộng sao?”
“Có thể nói như vậy.”
Nhìn dáng vẻ, Hồn Sủng của Diệp thiếu trưởng thành thực mau a! Chúc mừng chúc mừng.”
Ong đàn mở rộng, sản lượng mật ong cũng sẽ theo đó mà tăng lên, Sở Diệp vốn đã kiếm không ít tiền từ bán mật, hiện giờ ong đàn mở rộng, mật ong sản lượng cũng sẽ đi lên, vậy có thể kiếm bao nhiêu tiền a! Nếu phấn hoa cung ứng sung túc, thì một tháng sẽ có vài trăm đồng vàng, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, trong lòng nhịn không được mà có vài phần hâm mộ.
Thôn trưởng cười cười, nói: “Xây thêm phòng cũng không phải đại sự, ta tìm mấy thôn dân giúp ngươi, không tốn mấy ngày là có thể xây xong.”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Như thế liền làm phiền thôn trưởng.”
Từ nhà thôn trưởng đi ra, Sở Diệp lại đi nhà Vương thợ mộc đặt trước 200 cái thùng nuôi ong, Tiểu Ngân thực lực không ngừng dâng lên, ong đàn số lượng sớm muộn cũng sẽ dâng lên, Sở Diệp dứt khoát đặc thêm mấy cái thùng nuôi ong.
“200 cái thùng nuôi ong a!” Vương thợ mộc có chút kinh ngạc.
Sau khi Sở Diệp dưỡng ong, liền trở thành khách hàng lớn của Vương thợ mộc, thùng nuôi ong làm khá đơn giản, Sở Diệp cho tiền công lại cao, làm Vương thợ mộc rất vui khi có khách hàng như Sở Diệp.
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Vương thợ mộc nhịn không được líu lưỡi, nói: “Chẳng lẽ ong đàn số lượng mở rộng gấp hai sao?”
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Chưa tới mức đó, chỉ là lo trước khỏi hoạ, 200 cái thùng này có vấn đề gì sao?”
Vương thợ mộc lắc lắc đầu, nói: “Không có không có, chỉ là 200 cái thùng nuôi ong có chút nhiều, chỉ sợ Diệp cần chờ một đoạn thời gian.”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Không sau.”
Vương thợ mộc chà xát tay, nói: “Ta nơi này có 20 cái thùng nuôi ong, nếu Sở thiếu cần dùng gấp nói, có thể trước lấy đi.”
Sở Diệp cười cười, nói: “Vừa đúng lúc.”
Trước kia Vương thợ mộc đã sớm cảm thấy lấy bản lĩnh Sở Diệp, ong đàn mở rộng là chuyện sớm muộn mà thôi, cho nên, lão đã chuẩn bị trước 20 cái thùng nuôi ong làm dự bị, nhưng quả thực lại cần dùng tới, làm Vương thợ mộc không dự đoán được chính là, Sở Diệp bút tích lại lớn như vậy, không phải muốn 20 cái thùng nuôi ong, mà là 200 cái, Vương thợ mộc âm thầm hối hận, nếu biết vậy đã chuẩn bị nhiều thùng nuôi ong hơn rồi.
Sở Diệp đi rồi, một thôn dân tìm Vương thợ mộc định đặc ông làm gua cụ, thấy vậy liền hỏi, “Vương thợ mộc, Diệp thiếu tìm ông làm cái gì a! Lại định chế thùng nuôi ong?”
Vương thợ mộc gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Lần này đặc nhiều ít a!”
“200 cái.”

“Dữ vậy, Diệp định nuôi thêm ít ong à! Dưỡng ở đây luôn hả?”
Vương thợ mộc vui tươi hớn hở nói: “Không biết a! Diệp thiếu chỉ là làm một ít thùng nuôi ong dự bị thôi.”
“Đơn hàng của Diệp thiếu, ngươi có thể kiếm không ít đi.”
Vương thợ mộc hàm hồ nói: “Nào có, nào có?”
Vương thợ mộc vuốt ve cằm, khó nén vui mừng, một cái thùng nuôi ong giá 3 đồng bạc, 200 cái chính là 60 đồng vàng, đây chính là một bút đại sinh ý a!
Trong thôn người ngày thường đặc mấy cái gia cụ có mấy đồng bạc, cũng muốn cò kè mặc hơn cả nửa ngày, làm Diệp thiếu thì tốt hơn nhiều đặc làm nhiều, trả tiền cũng sảng khoái.
Hắn mang theo mấy học đồ, tăng ca làm thêm giờ nói, một ngày làm ra bảy tám cái thùng nuôi ong, hẳn là không thành vấn đề, chính là 200 cái thùng nuôi ong, vật liệu sợ là không đủ, còn phải tốn một chút tiền thu vật liệu, cũng may gỗ trên núi là có thể lấy làm vật liệu, cũng không tốn được mấy đồng tiền.
Thôn dân nhìn dáng vẽ Vương thợ mộc, liền biết Vương thợ mộc liền biết lần này kiếm không ít đâu.
Thôn dân âm thầm cảm thán, Sở Diệp thật sự rất kiếm tiền, Vương thợ mộc nhờ làm thùng nuôi ong cũng nhờ đó mà phát tài theo.
……
Sáng sớm, Sở Diệp liền từ trên giường bị Tiểu Ngân thúc giục.
“Ngươi tỉnh, tới ăn cơm đi.” Lâm Sơ Văn hô.
Sở Diệp có chút ngượng ngùng nói:"Nấu cơm lần nào cũng là ngươi nấu cả!”
Sở Diệp kiếp trước dưỡng thành thói quen, ngủ đến khi nào tỉnh thoi, ở thế giới này thì ngủ nướng chính là không có chí tiến thủ, chỉ là thói quen này không phải chốc lát là có thể thay đổi.
Tay nghề nấu cơm của Lâm Sơ Văn rất tốt, từ khi cứu Lâm Sơ Văn, đồ ăn cơ bản đều là Lâm Sơ Văn làm, Sở Diệp có chút ngượng ngùng.
Nhìn ra Sở Diệp ngượng ngùng, Lâm Sơ Văn tùy ý nói: " Mấy món này là những món ta thường nấu thoi không có gì đặc biệt thoi".
Lúc mới gặp Sở Diệp, Lâm Sơ Văn còn nghĩ đây là người hiền lành, ngây thẳng, nhưng khi tiếp xúc lâu dài mới phát hiện tính cách Sở Diệp có chút lười nhát và đặc biệt trên người người này tựa hồ có không ít bí mật, cũng bất đồng với những gì hắn nghĩ trước đó.
Cũng may Sở Diệp đối với việc nhỏ thì có vẽ lơ là, nhưng nói tới đại sự thì lại rất đáng tin cậy.
Lâm Sơ Văn lại thích như vậy, còn thấy rất tự tại là đằng khác.
Sở Diệp nói.
“Tiểu Ngân gần nhất giống như rất hoạt bát.”
Từ lúc tấn cấp tới giờ, Tiểu Ngân tựa hồ hiếu chiến hơn rất nhiều, nếu không phải là hắn ngăn cấm, Sở Diệp thực hoài nghi, Tiểu Ngân có thể hay không vọt tới hang ổ của đàn Ngân Sí ong trong núi cùng tiểu ong chua huyết chiến không.
“Đây là chuyện tốt a! Tuyết Bảo gần đây cũng là thích chạy ra ngoài.”
Lâm Sơ Văn ôm Tuyết Bảo, Tuyết Bảo làm nũng đối với Lâm Sơ Văn kêu một tiếng.
Lâm Sơ Văn sờ sờ đầu Tuyết Bảo, từ khi hắn bắc đầu thu dưỡng Tuyết Bảo liền có rất nhiều người sau lưng hắn nghị luận Tuyết Bảo là xú hồ ly, Tuyết Bảo tuy rằng mặt ngoài không để trong lòng, nhưng hẳn vẫn là có chút tự ti, nhưng gần đây Tuyết Bảo đã có thể ưởng ngực ngẩn cao đầu mà đi lai, hắn còn phát hiện tâm tình Tuyết Bảo tốt lên không ít nữa chứ.
Lâm Sơ Văn nói.
“Cơm nước xong, chúng ta vào núi đi.”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Hảo.”
Tuy đã thức tỉnh huyết mạch thành công, gần đây cũng không có tiêu pha gì lớn, nhưng nuôi đàn ong tốn kém cũng không thấp.
Không nói cái khác, chỉ là đóng thùng nuôi ong thôi mà đã tốn không ít tiền rồi! Nếu không kiếm tiền liền trăm triệu lần không được.
Ăn cơm xong, hai người mang theo Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo vào núi, Sở Diệp lấy ra la bàn trinh trắc một chút.
Nguyên bản đối với Sở Diệp mà nói, trong núi có rất nhiều địa phương đều là vùng cấm, mỗi lần vào núi, đều yêu cầu cẩn thận châm chước suy tính, hiện giờ, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo đều tiến vào cấp 4, chiến lực tăng lên, rất nhiều địa phương đều có thể xông vào.
“Theo phương hướng này, có một con hung thú lạc đàn, dựa theo la bàn biểu hiện hẳn là cấp 4” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, có chút nóng lòng muốn thử nói: “Chắc là săn được.”
Sở Diệp hướng Tiểu Ngân thông báo một tiếng, bảo Tiểu Ngân thả ra ong đàn ra đi thám thính tình huống.
Tiểu Ngân quạt cánh tỏ vẻ bất quá chỉ là một đầu hung thú cấp 4 mà thôi, nơi nào cần thám thính tình huống, trực tiếp giết qua thì tốt rồi, đừng nói là cấp 4, lấy bản lĩnh của nó dù là cấp 6 cũng có thể hạ được.
Sở Diệp có chút vô ngữ nhìn Tiểu Ngân, thầm nghĩ: Vốn có huyết mạch dị biến rồi vào cấp 4, Tiểu Ngân tựa hồ bành trướng, bất quá, này cũng khó trách, rốt cuộc Tiểu Ngân phẩm cấp không giống bình thường, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải là nói chơi cho vui chỉ là chung quy tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền.
( tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền: xuất phát từ câu nói " cẩn thận năng bổ thiên thu, tiểu tâm sử đắc vạn năm thuyền" ý là cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm- của Trang Tử.
Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỷ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)
Tuy có chút chướng mắt hành vi cẩn thận qua mức của Sở Diệp, nhưng Tiểu Ngán vẫn tuân theo những gì Sở Diệp dặn dò mà thả đàn ong đi thám thính tình hình.

Đàn ong thực mau đem tin tức truyền tới.
Sở Diệp hướng tới Lâm Sơ Văn nhìn qua nói: “Là một con Khai Sơn Mãng Ngưu.”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Có thể săn.”
Thịt Mãng ngưu ẩn chứa huyết khí rất phong phú lại còn rất bổ dưỡng, tinh hạch cũng là thứ tốt.
Sở Diệp gật gật đầu, “ Vậy liền động thủ.”
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hướng tới vị trí mà la bàn chỉ thị đuổi qua đó.
Tiểu Ngân đầu tàu gương mẫu, bay đến trước mặt Khai Sơn Mãng Ngưu, tiểu hồ ly theo sát phía sau.
Khai Sơn Mãng Ngưu da dày thịt béo, cũng không sợ ong đàn công kích, nhìn ong đàn chen chúc mà đến, khởi điểm có chút bị mê hoặc rồi sau đó là phẫn nộ.
Mãng ngưu quét chân, hướng tới ong đàn công kích.
Ong đàn phản ứng phi thường mau, lúc mãng ngưu đâm tới, trong nháy mắt phân tán ra.
“Y y.” Sở Diệp nghe được một trận tiếng hô, tức khắc cảm giác linh hồn run rẩy.
Nguyên bản Mãng ngưu vốn hướng tới Tiểu Ngân mà vọt qua, lại bị cổ sóng âm vang lên giống như bị hoảng hốt một chút, hành động cũng bị trì hoãn đi ít nhiều.
“Đây là……”
“Sóng Âm Công Kích.” Lâm Sơ Văn nói.
“Tiểu Ngân truyền thừa ký ức, hẳn là thức tỉnh.”
Một ít côn trùng sẽ dùng loại Sóng Âm Công Kích, có lẽ thanh âm sẽ không rất lớn, nhưng lại vô khổng bất nhập, mà đánh thẳng tới linh hồn.
(vô khổng bất nhập: ý nói không có thứ gì mà không xâm nhập được.)
Một ít thượng phẩm yêu thú sẽ có độc quyền truyền thừa ký ức của chính mình, có thể thức tỉnh truyền thừa ký ức Hồn Thú đều là không tầm thường.
Lâm Sơ Văn còn không xác định phẩm cấp của Tiểu Ngân, hiện tại lại có tám phần nắm chắc, có thể thức tỉnh truyền thừa ký ức, tám phần đều là Thượng phẩm yêu thú.
Yêu thú chiến đấu, chỉ cần phân tân một chút, liền định sinh tử.
Tiểu Ngân có kỹ năng Sóng Âm Công Kích này, khi chiến đấu có thể, chiếm lĩnh ưu thế.
“Bá.” Tiểu tuyết hồ thừa dịp Khai Sơn Mãng Ngưu thất thần, huy động móng vuốt, cắt cổ Khai Sơn Mãng Ngưu.
“Móng vuốt hảo sắc bén!” Sở Diệp thầm nghĩ: Tuyết Bảo thoạt nhìn, lông xù xù, lại rất đáng yêu, kết quả móng vuốt lại rất sắc bén, liền dễ như trở bàn tay mà cắt cổ mãng ngưu, thực sự làm người ngoài ý muốn.

“Da Mãng ngưu tuy rằng dày, nhưng không phải da toàn thân đều là da dày, nên không khó công phá.” Lâm Sơ Văn nói.
Nhìn thấy Mãng ngưu bị thương, Tiểu Ngân phát động ong đàn phóng ra độc châm vào miệng vết thương.
Mãng ngưu chịu ong đàn vây công, có chút nôn nóng đấu đá lung tung, Tuyết Hồ lại cào vài đường trên người Khai Sơn Mãng Ngưu lại có thêm vài đạo vết thương.
Bị Tuyết Hồ cùng ong đàn vây ẩu.
Mãng ngưu rốt cuộc cũng chống đỡ không được, ngã xuống mặt đất.
.
Truyện mới cập nhật
Sở Diệp đi qua, lấy ra tinh hach của Khai Sơn Mãng Ngưu.
Khai Sơn Mãng Ngưu Hồn Tinh thuộc hệ Mộc, vừa lúc thích hợp cho Tiểu Ngân, Sở Diệp không khách khí thu.
“Thịt Mãng ngưu có tẩm nọc ong, còn có thể ăn sao?” Sở Diệp có chút do dự nói.
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Yên tâm đi, có thể ăn, đơn giản xử lý một chút là được.”
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Ngươi biết làm?”
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hợp lực đem thi thể Mang ngưu vận chuyêntr xuống núi.
Hai người khiêng một con trâu trở về, liền khiến cho trong thôn thôn dân vây xem, tiểu hồ ly ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp nhận ánh mắt của thôn dân.
“Không thể tin được, một con trâu lớn như vậy, ăn được trong bao lâu.”
“ Thịt bò này bán đi, sợ là có thể bán được mấy chục cái đồng vàng.”
“Sở thiếu thật lợi hại a! Có thể giết được một con trâu to như vậy.”
“Còn con tiểu hồ ly này thật là kỳ quái a! Trước kia xấu như, hiện tại lại xinh đẹp!”
“ Hồ ly biến hóa cũng quá lớn, chẳng lẽ là thay một con hồ ly khác.”
“Hồ ly là Hồn Sủng, làm sau có thể tùy tiện đổi a! Hẳn là cùng một con, chỉ là biến đẹp lên thôi.”
“Người ta nói nữ đại mười tám biến, không nghĩ tới hồ ly cũng sẽ mười tám biến, nhưng biến hóa cũng quá lớn.”
(nữ đại mười tám biến:ý nói con gái khi 18 tuổi sẽ thay đổi dung mạo)
“……”
Người trong thôn đối Hồn Sủng hiểu biết không nhiều lắm, cũng không đem việc Tuyết Bảo trở thành xinh đẹp, mà hướng nghi vấn tới thức tỉnh huyết mạch có liên hệ, nếu để người trong thôn biết, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vì thức tỉnh huyết mạch mà tốn bao nhiêu kim tệ, chỉ sợ sẽ kinh ngạc cắn rớt đầu lưỡi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.