Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 150: Nam chủ hoài nghi




Editor: Tĩnh
Động phủ.
Sở Diệp nhìn kho hàng chật nứt, mới vừa lòng mà gật đầu, bỏ ra một số tiền lớn nay thu lại đại lượng thú cốt.
Bởi vì thú cốt quá nhiều, Sở Diệp không thể không tìm Phi Hùng đội nhờ dựng lên thêm mấy cái kho hàng.
Phi hùng đội làm việc nhanh lẹ, chỉ tốn hai ngày thì đã dựng xong năm cái kho hàng lớn.
Phi hùng đội xây xong kho hàng, cũng không đòi tiền công, mà Sở Diệp trực tiếp cầm mật ong gán nợ.
Sở Diệp đứng trước kho hàng trước, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mình sắp giàu rồi.
“Không tồi, không tồi, đều đã đầy.”
Lâm Sơ Văn nhìn kho hàng, tâm tình không tồi nói: “Nhiều xương cốt như vật, hẳn là đủ dùng trong một thời gian rất lâu."
Sở Diệp điểm điểm: “Đúng vậy!” Những người Sở gia kia không có kiến thức, một đám đều cảm thấy hắn là điên rồi. Nhưng bọn họ đâu biết hắn là đang góp nhặt bảo bối đấy, chẳng mấy chóc tất cả số xương cốt này sẽ thành sát khí.
Những kẻ ngu ngốc kia còn âm thầm cười nhạo hắn là chó thích gặm xương.
Sở Diệp khi thu thập xương cốt đã lấy cớ là vì nghiên cứu cốt trận, mà Sở Diệp từ Tử La Tông cũng đạt được trận pháp truyền thừa, thật là có lấy trận pháp dùng thú cốt để chế tác trận pháp.
Chợ chung còn chưa kết thúc, nên thường xuyên có người tới gặp Sở Diệp để bái phỏng, nên Sở Diệp liền dứt khoát nghiên cứu cách sử dụng xương cốt để luyện chế trận pháp.
Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành mấy năm, trận pháp thuật tiến bộ rất nhanh, nên khi nghiên cứu cốt trận liền càng thuận tay.
Vốn động phủ của Sở Diệp đã có một cái phòng hộ trận, nhưng nay Sở Diệp lại bày ra thêm một cái cốt trận bao phủ bên trong động phủ, một khi phòng hộ trận xây dựng hoàn thành, thì động phủ của Sở Diệp liền nhiều thêm một đạo phòng hộ, tính an toàn liền được đề cao.
Người xưa có câu vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, Sở Diệp vì muốn che dấu mọi ngươi nên cố tình bày ra việc bản thân đang nghiên cứu cốt trận, nhưng không ngờ trong lúc nghiên cứu cốt trận thì trận pháp thuật lại có không nhỏ tiến bộ.
......
Khu giao dịch trung tâm, Mộ Lăng Thiên đang đứng trước khu giao dịch trung tâm nhìn bảng nhiệm vụ treo giải thưởng, nhíu nhíu mày.
Lâm Mộng Dung nhìn sắc mặt ngưng trọng Mộ Lăng Thiên, nghi hoặc hỏi: “Lăng Thiên, ngươi làm sao vậy?”
“Sở Diệp còn đang thu thập thú cốt sao?” Mộ Lăng Thiên hỏi.
Lâm Mộng Dung gật đầu, nói. “Hình như là vậy, nghe nói hắn đã đem hơn phân nữa Thảo Dược Gà cùng Long Ngư đem bán để đổi lấy thú cốt."
Sở Diệp bỏ tiền ra mua số lượng lớn thú cốt, thật ra đã giúp cho không ít người ở Lưỡng Giới Thành.
Lưỡng Giới Thành có không ít thế lực. Đều có số lượng thú cốt tồn kho, rất nhiều thú cốt đều không sử dụng, nên bị tích lại vừa lúc Sở Diệp cần, nên đã giúp rất nhiều gia tộc rửa sạch tồn kho.
Trong khoảng thời gian này, trên thị trường thú cốt đều đã bị Sở Diệp thu mua gần hết.
Hiện tại trên thị trường, giá thú cốt đã dâng lên không ít, thậm chí canh xương hầm ở tửu lầu giá cả cũng tăng lên.
Mộ Lăng Thiên cau mày, nói: “Sở Diệp thu thập thú cốt, có lẽ không phải đơn giản như vẻ ngoài.”
Mộ Lăng Thiên khi nhìn thấy Sở Diệp treo thưởng, thì có loại cảm giác trống rỗng, giống như đã bỏ mất thứ gì đó.
“Ngươi phát hiện cái gì sao?” Lâm Mộng Dung có chút nghi ngờ nói.
Mộ Lăng Thiên lắc đầu, nói. “Không có, chỉ là một loại trực giác mà thôi, mà ta nhớ hình như ngươi quen Sở Tư Thần, ta nhớ rõ hắn cùng Sở Diệp là thân thích, hắn có nói gì với ngươi không."
“Sở Diệp hình như là vì nghiên cứu cốt trận thì phải.”
Lâm Mộng Dung đối với việc Sở Diệp thu thập thú cốt cũng rất nghi ngờ, Sở Tư Thần trước đó có nói qua Sở Diệp điên rồi, thu thập một đống xương chỉ để bài một cái cốt trận.
Có nhiều tiền như vậy, thì đủ thỉnh trận pháp sư bố trí mấy chục cái trận pháp.
“Cốt trận? Không rất giống a!” Mộ Lăng Thiên nói.
Lâm Mộng Dung nghĩ nghĩ, nói: “Sở Diệp cùng Sở gia có quan hệ thân thích, hẳn là sẽ không gạt Sở Tư Thần đâu."
Lâm Mộng Dung nghĩ tới việc năm đó phát sinh ở Long Nhai Thôn, năm đó ở Long Nhai Thôn Sở Diệp hẳn đã che giấu không ít sự tình.
“Sở Tư Thần hơn phân nửa là bị Sở Diệp lừa rồi, Sở Diệp gia hỏa này nhìn bề ngoài thành thật, nhưng lại là một bụng đầy ý xấu.” Mộ Lăng Thiên nói.
Mộ Lăng Thiên không biết vì cái gì mỗi lần nhìn thấy Sở Diệp thì tâm tình liền không tốt, nhìn thấy Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp ở cùng nhau tâm tình càng lại càng không xong.
Lâm Mộng Dung cúi đầu, tâm tình có chút không dễ chịu, tới Lưỡng Giới Thành đã nhiều ngày như vậy, Lâm Mộng Dung đã nghe được không ít lời đồn về Lâm Sơ Văn.
Tư tâm, Lâm Mộng Dung vẫn luôn đem Lâm Sơ Văn trở thành đối thủ cạnh tranh, nay thấy người ta ở đây hô mưa gọi gió còn bảng thân thì nơi nơi không thuận, Lâm Mộng Dung nhịn không được có chút ảm đạm.
“Nghe nói, Sở Diệp có một con Bạch Li Miêu?” Mộ Lăng Thiên nói.
Lâm Mộng Dung gật gật đầu, “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Mộ Lăng Thiên lắc đầu, nói: “Không có gì, ta đã thấy qua hình ảnh của con Bạch Li Miêu kia, nhưng ta luôn cảm thấy con mèo kia không đơn giản.”
Lâm Mộng Dung có chút nghi hoặc nói: “Có sao?”
“Ngươi cảm thấy Sở Diệp là loại sẽ khế ước với Bạch Li Miêu sao?” Mộ Lăng Thiên hỏi.
Lâm Mộng Dung: “....” Sở Diệp nếu thật là ngu ngốc, cũng không có khả năng chỉ mới chừng ấy tuổi mà đã trở thành Hồn Sư, vậy việc Sở Diệp khế ước với con Bạch Li Miêu kia đại khái là có huyền cơ gì đó.
Nếu không phải là Bạch Mi Miêu thì chẳng lẻ là loại Hồn Thú khó lường nào sao.
Sở Diệp từ lần đầu tiên gặp mặt, thì đã đối với nàng có không nhỏ địch ý.
.....
Lâm Sơ Văn ngồi trong tửu lầu, thản nhiên nhìn phong cảnh dưới lầu.
Chợ chung đã dần dần tới hồi kết thúc, rất nhiều thiên tài địa bảo đều đã hoàn thành giao dịch, bất quá, Lưỡng Giới Thành vẫn rất náo nhiệt, rất nhiều người cũng chưa rời đi.
“Sơ Văn, ngươi ở chỗ này a! Thật trùng hợp a!”
Lâm Sơ Văn nhìn thấy Lâm Mộng Dung, nhíu nhíu mày, trước đó ở Trích Tinh Lâu, Mộ Lăng Thiên đã nói bóng gió với bọn họ, đã làm cho Lâm Sơ Văn đối với Lâm Mộng Dung càng thêm chán ghét.
Lâm Sơ Văn vuốt ve chén trà trong tay, không để ý tới Lâm Mộng Dung.
Lâm Mộng Dung thấy thái độ của Lâm Sơ Văn thì có chút xấu hổ, nhưng vẫn là da mặt dày ngồi xuống.
“Mấy năm nay, ngươi sống tốt không?” Lâm Mộng Dung hỏi.
“Rất tốt.” Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Chỉ cần nơi hắn sống không có Lâm Mộng Dung, hắn liền có thể sống vui vẻ.
“Ta nghe nói, Sở Diệp khế ước một con Bạch Li Miêu.”
“Xác thật là khế ước một con Bạch Li Miêu.”
Lâm Mộng Dung cười cười, nói: “Ta nghe nói, bởi vì ngươi thích Bạch Li Miêu, nên Sở Diệp mới khế ước, hắn đối với ngươi cũng thật chung tình a!"
Lâm Sơ Văn nghiêm túc gật gật đầu, “Ân, A Diệp đối ta xác thật rất chung tình và để ý.”
Lâm Mộng Dung nhìn Lâm Sơ Vă trong lòng toát ra vài phần toan khí, “Hắn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi như thế nào lại không ngăn cản hắn làm việc ngu ngốc?”
“A Diệp đã tốn quá nhiều tinh lực cho việc bồi dưỡng ong đàn, nên phó Sủng cũng không cần quá lợi hại, dễ dàng tạo thành tinh lực bị phân tán, Bạch Li Miêu cũng khá tốt.” Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói.
Lâm Mộng Dung híp mắt mắt, nói: “Nhưng ta như nghe nói, con Bạch Li Miêu kia không đơn giản a!”
Lâm Sơ Văn quét mât nhìn Lâm Mộng Dung, nói: “Đường tỷ cảm thấy không đơn giản liền không đơn giản đi.”
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Tiểu Bạch xác thật không đơn giản, nếu Lâm Mộng Dung hoài nghi, hắn dù giải thích cũng chẳng được gì.
Thấy thái độ của Lâm Sơ Văn, Lâm Mộng Dung cũng khônh biết nên nói cái gì, đành đổi đề tài nói: “Sở Diệp thu thập nhiều thú cốt như vậy để làm gì? Ta nghe nói còn tốn không ít.”
Lâm Sơ Văn nhìn Lâm Mộng Dung giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: “Đây là chuyện của A Diệp lại không tốn tiền của đường tỷ, đường tỷ cần gì lại quan tâm làm như thế?”
“Ta là lo lắng cho ngươi, hắn tiêu xài hoang phí như vậy, ngươi đi theo hắn sợ là sẽ phải chịu khổ.” Lâm Mộng Dung nói.
Lâm Sơ Văn cũng không thèm để ý nói: “Cho dù hắn thật sự làm xằng làm bậy, đem chính mình làm thành người nghèo thì cũng không sao, ta chính là vui lòng đi theo hắn chịu khổ, chỉ cần hắn cao hứng liền tốt rồi.”
Lâm Mộng Dung nhíu nhíu mày, nói: “Chỉ cần hắn cao hứng liền tốt sao? Nhìn dáng vẻ, ngươi thật sự rất để ý hắn.”
“Hắn để ý ta, ta tự nhiên cũng sẽ để ý hắn.” Lâm Sơ Văn đương nhiên nói.
“Sơ Văn.” Lâm Sơ Văn cùng Lâm Mộng Dung nói tới một nửa, Sở Diệp đi đến.
Lâm Sơ Văn đứng lên, băng sương trên mặt rút đi vài phần, cười cười, nói: “Đồ vật mua xong rồi sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Sở Diệp đi rồi mấy cửa hàng mua chút ít đồ vật linh tinh.
Mua thú cốt, lại mau thêm chút đồ ăn cho đám nhóc ở nhà, số tiền Sở Diệp bán linh thú trước đó, đã không còn thừa lại bao nhiêu.
Sở Diệp nhìn Lâm Mộng Dung, trong lòng liền có chút khó chịu, nữ chủ thật là phiền toái a!
“Lâm tiểu thư sao không đi bồi Mộ thiếu, mà lại chạy tới nơi này?”
“Ta không yên tâm Sơ Văn, nên định hỏi thăm hắn mấy câu.” Lâm Mộng Dung nói.
Sở Diệp trào phúng cười cười: “Không yên tâm Sơ Văn, hẳn là không cần đâu? Lần trước khi Mộ thiếu nói chuyện đã làm cho rất nhiều người đánh chủ ý đến chúng ta, Lâm tiểu thư ít quan tâm một ít, thì Sơ Văn thật ra sẽ càng an toàn hơn không ít.”
Lâm Mộng Dung sắc mặt đổi đổi, nói: “Diệp thiếu hiểu lầm ta sao?"
Lâm Sơ Văn đứng lên, cũng không muốn cùng Lâm Mộng Dung nói thêm cái gì, dù sao hắn nói cái gì Lâm Mộng Dung vĩnh viễn sẽ làm ra bộ dạng vô tội, “A Diệp, chúng ta đi thôi.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Lâm Sơ Văn đi theo Sở Diệp rời đi trà lâu.
Sở Diệp trầm mặt, nói: “Lâm Mộng Dung lại tìm ngươi nói gì vậy?”
“Dò hỏi chuyện của Tiểu Bạch.” Lâm Sơ Văn nói.
“Thăm dò?” Sở Diệp nói thầm nói. Hắn đã làm thay đổi nguyên tác câu truyện, chẳng lẽ Mộ Lăng Thiên đã nhìn ra gì sao.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hơn phân nửa là như thế.” Mộ Lăng Thiên tâm tư thâm trầm, có khả năng đã đoán được cái gì đó.
“Mặc kệ.” Sở Diệp nói.
Tiểu Bạch giờ đã thành Hồn Sủng của hắn, dù Mộ Lăng Thiên cảm giác được cái gì, thì chẳng lẽ muốn cùng hắn tranh đoạt sao.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi dạo một vòng rồi quay về động phủ, hiện tại đồng vàng bọn họ còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, Sở Diệp tính toán sẽ an tĩnh mấy ngày.
Chính cái gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Sở Diệp chính mình muốn an tĩnh, nhưng khách tới thăm lại không ít.
Sở Diệp nằm ở trên giường, một bộ lười biếng.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, hỏi: “Rất mệt sao?”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Rất mệt a!”
Từ lần trước, sau khi Sở gia người đã tới, Sở Diệp nguyên bản cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Không nghĩ tới nhóm người Sở gia cứ hai ba ngày lại chạy tới đây, Sở Diệp cũng không thể đóng cửa miễn tiếp khách, nên chỉ đành lá mặt lá trái mà cho qua, mà Sở Diệp cũng không giỏi mấy vụ giao thiệp giả dối như vậy.
Nếu là đổi thành nguyên chủ thì nếu người Sở gia tới cầu cạnh thù có lẽ sẽ cảm thấy thật cao hứng, nhưng còn Sở Diệp lại chỉ cảm thấy phiền toái.
“Ứng phó mấy người Sở gia, thật là phiền toái.” Sở Diệp rầu rĩ oán giận nói.
Lâm Sơ Văn có chút bỡn cợt nói: “Thái độ lần này của Sở Hinh Nhi, hình như đã thay đổi rất nhiều.” Sở Hinh Nhi trước đó còn có chút e ngại, nhưng có vài lần Sở Tư Thần không có tới, cô ta hận không thể dính lên trên người Sở Diệp.
Sở Diệp bất đắc dĩ nói: “Chính là như vậy mới càng phiền toái a!"
Hắn đã cự tuyệt kia nha đầu kia vài lần, mà nha đầu kia lại giống như càng cản càng hăng.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, tức giận nói: “Nha đầu kia chính là tình địch của ngươi! Ngươi còn có tâm tư vui sướng ngồi đó cười ta."
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Ngươi lại chướng mắt nàng.” Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp ở chung mấy năm, điểm này thì vẫn phải nắm chắc.
Sở Diệp: “.....” Hắn đích xác chướng mắt, bất quá, nguyên chủ chính là coi trọng.
Sở Diệp quay tròn tròng mắt như đang suy tư cái gì.
“Đang nghĩ cái chủ ý gì đó?” Lâm Sơ Văn hỏi.
“Ta suy nghĩ, có nên hay không làm bộ ong đàn mất khống chế, phóng ong đi cắn mấy người kia.” Năm đó, hắn chính là dùng chiêu thức ấy, mà giúp Sơ Văn đuổi đi người Lâm gia.”
Lâm Sơ Văn: “......”
Lâm Sơ Văn suy nghĩ, nói: “Ta cảm thấy ngươi vẫn là nên nhẫn nại chút đi.” Nếu bảo Ngân Sí Ong đi cắn người thì cũng không hay lắm, dù gì bọn họ cũng là họ hàng.
Sở Diệp thở dài, cũng cảm thấy có chút không ổn, nói: “Không biết chợ chung khi nào mới kết thúc.”
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là nhanh thôi."
“Như vậy xem ra, người Sở gia hẳn là sẽ không ở đây bao lâu nữa.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Không sai."
“Ngươi cảm thấy chúng ta khi nào nên luyện chế sát khí.” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn híp mắt mắt, trầm ngâm một hồi, nói: “Hiện tại tiếng gió quá lớn, tốt nhất qua một đoạn thời gian đi."
Bên ngoài đã có không ít người suy đoán việc Sở Diệp mua thú cốt, một ít người đầu óc đơn giản thì đều tin Sở Diệp là vì kiến tạo cốt trận, nhưng cũng có không ít người đang nghi thần nghi quỷ.
Lâm Mộng Dung giống như rất tò mò đối với việc bọn họ thu thập xương cốt, mà người sau lưng như Mộ Lăng Thiên, hẳn là cũng tò mò.
Mộ gia thế lực không nhỏ, Mộ Lăng Thiên thân là thiếu chủ Mộ gia cũng không thể khinh thường, mà trong mơ đối phương với Tiểu Bạch còn có liên hệ, tốt nhất là chờ Mộ Lăng Thiên cùng Lâm Mộng Dung rời đi đã.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Việc Lâm Sơ Văn băn khoăn Sở Diệp cũng rất rõ ràng.
Bách Thú Sát không thể luyện chế, Sở Diệp liền đem tâm tư đặt lên trên cốt trận phòng hộ trận, trong lúc nhất thời, cốt trận phòng hộ trận lại gây ra tiếng vang, có một Trận Pháp Sư ở Lưỡng Giới Thành sau khi nghe nói Sở Diệp luyện chế cốt trận, liền cố ý chạy đến đây tiến hành giao lưu.
Những Trận Pháp Sư kia khi nhìn đến Sở Diệp bố trí cốt trận, ngạc nhiên không thôi, liên tục khen ngợi Sở Diệp có thiên phú.
Vốn có rất nhiều người không tin Sở Diệp mua thú cốt là vì bố trí trận pháp, nhưng kể từ đó lời đồn cũng dần giảm bớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.