Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 133: Có Mắt Không Tròng






Editor: Tĩnh
Sở Diệp mang theo nhóm người Sở Vũ du ngoạn một ngày, cũng xem như chủ khách tẫn hoan.
Khi ba người rời đi Sở Diệp tặng ba người mỗi người một con Thảo Dược Gà, Triệu Kính chính là Long Hổ Gà, Uông Ngưng chính là Dưỡng Nhan Gà, Sở Nhan Vũ chính là Huyết Mạch gà, trừ cái này ra, Sở Diệp còn tặng ba người mỗi người một con Long Ngư cùng một sọt trứng gà.
Lễ vật Sở Diệp đưa cũng xem như hợp tâm ý mọi người mọi người cầm lễ vật đều cảm thấy mỹ mãn trong lòng.
Tiễn đi nhóm người Triệu Kính, Sở Diệp ngồi ở trước bàn như đang suy tư gì đó.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Nghĩ cái gì đấy cho đi mấy con gà ngươi đau lòng hả?"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Ta không hơi đâu mà đi đau lòng mấy thứ đó, ta chỉ là suy nghĩ Thất Thải dược tề mà tên Triệu Kính kia nói, Thất Thải dược tề có thể giúp cho Dược Tề Sư ngộ đạo ta đang suy nghĩ có nên ngẫm biện pháp đem phối phương lấy về tay."
Triệu Kính khi nhắc tới Thất Thải dược tề tỏ vẻ rất đắc ý cho thấy loại dược tề này hoàn toàn không đơn giản.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không cần vừa nghe đã biết Thất Thải dược tề chính là bí phương bất truyền của Thanh Vân Tông, chỉ sợ là khi chúng ta nghe ngóng liền sẽ bị người của Thanh Vân Tông theo dõi, hơn nữa ta cũng không dùng được thứ này."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Không dùng được sao?
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Tiểu Thải có thể thêu dệt ảo cảnh, ta có thể ở trong ảo cảnh rồi tiến hành luyện tập phối trí dược tề giả lập, cái này có thể nói là tốt hơn cả sử dụng Thất Thải dược tề."
Sở Diệp chống cằm, nói: “Như vậy sao!”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Lâm Sơ Văn rũ xuống mi mắt, Thất Thải dược tề đối với hắn vẫn là có chút tác dụng, bất quá, Thanh Vân Tông thế đại vẫn không nên đắc tội.
Bọn họ phất lên quá nhanh đã có người hoài nghi bọn họ khi Tử La Tông bị huỷ diệt nên đã thu không ít chỗ tốt rồi.
Lúc này không nên lại trêu chọc Thanh Vân Tông, Thất Thải dược tề đối hắn mà nói cũng không phải là nhất định phải có thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Sở Diệp híp mắt, nói: “Tiểu Thải lợi hại như vậy, cho nó ăn bảy viên Thất Thải quả đúng là không uổng."
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Kỳ thật, Tiểu Thải ăn bảy viên Thất Thải quả cũng không tính là lãng phí."
Sở Diệp có chút hồ nghi nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Nói như thế là sao?"
“Thất Thải quả nếu mỗi lần dùng là dùng một viên sau mỗi lần dùng hiệu quả lại giảm xuống cho đến đệ viên thứ tư thì hiệu quả đã rất yếu, nhưng nếu lại ăn một lần hết bảy viên thì hiệu quả lại đột nhiên biến cường.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Cư nhiên có loại sự tình này."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Khả năng là bảy viên chính là một cái chỉnh thể, nếu ăn hết trong một lần thì công hiệu sẽ có chút đặc biệt."
“Sau trước nay ta không có nghe nói a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đại khái là Thất Thải quả quá quý giá nên trước nay không có ai nếm qua."
Sở Diệp: “......” Giống như là Thanh Vân Tông có ba cây Thất Thải Thụ nhưng cũng vô pháp chỉ cho một mình Tiểu Thải ăn.
Bắt người tay đoản, Sở Diệp đưa ra đi mấy con gà cùng Long Ngư cũng không có tặng không.
Biết Sở Diệp yêu cầu Dũng Tuyền Thạch, Triệu Kính liền đáp ứng đem số Dũng Tuyền Thạch mà lần này đem tới đây giao dịch sẽ để lại cho Sở Diệp mà còn là ổn định đưa tới mỗi tháng.
Đám người Triệu Kính lần này là phụng mệnh tông môn áp giải một đám hàng hóa tới đây để tiến hành giao dịch.
Trong quá trình giao dịch mấy người này đều có quyền tự chủ tất cả nói một cách khác chính là mọi việc đều do bọn họ tự xử lý từ đó bọn họ cũng sẽ kiếm lời không ít.
Vài ngày sau Sở Nhan Vũ đem Dũng Tuyền Thạch đưa tới, Sở Diệp đưa 25 vạn cho Sở Nhan Vũ Sở Nhan Vũ có chút ngượng ngùng.
Sở Nhan Vũ có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Diệp, thật ngại quá theo lý mà nói ta không nên lấy tiền của con."
Tông môn cũng có quy củ của tông môn, bọn họ mang hàng hóa tới đây và cũng chỉ có thể lấy giá ổn định để giao dịch nhưng không thể tặng không.
Sở Diệp không thèm để ý nói: “Không có việc gì.” Mấy chục vạn đồng vàng Sở Diệp cũng không phải là quá để ý, Sở Diệp để ý chính là có thể mua được đồ mà mình muốn hay không thôi.
“Tiểu Diệp, ngươi mấy năm nay sống cũng tốt đi.” Sở Nhan Vũ hỏi.
Lần trước Sở Nhan Vũ tới đây với hai vị đồng môn nên có những chuyện không tiện nói, nhưng giờ chỉ có mình nàng nên cũng dễ trò chuyện hơn.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Ngươi xử lý động phủ không tệ chút nào.” Chỉ cần Sở Diệp chú tâm vào hoạn thú thì sự nghiệp có thể lâu dài phát triển Sở Diệp cũng sẽ không thiếu tài nguyên để tu luyện.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Còn tạm được"
Tiểu Thải khoan thai bay vào dừng ở bên người Sở Diệp.

Sở Diệp từ nhẫn không gian bên trong lấy ra một đĩa mật ong đưa cho Tiểu Thải.
Sở Diệp nghiêng đầu, thầm nghĩ: Tiểu Thải cùng Tuyết Bảo tuy rằng đều là Hồn Thú của Sơ Văn nhưng đều lại thích ăn đồ ăn của hắn cũng không biết là chuyện này là như thế nào.
Sở Nhan Vũ nhìn Tiểu Thải lung linh rực rở, hai tròng mắt liền hiện lên vài phần dị quang.
“Nó thật xinh đẹp a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy."
“Đây chính là con Hồn Sủng ăn bảy viên Thất Thải quả đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Là nó."
“Hảo phúc khí a!” Sở Nhan Vũ nhịn không được nói.
Mấy luyện dược sư trong tông bọn họ mỗi lần đều vì Thất Thải quả mà tranh đấu ôm xồm, nếu giờ mà biết bị một con Sĩ cấp Hồn Sủng ăn hết một lần bảy viên Thất Thải quả chỉ sợ là sẽ giận đến kéo râu xuống.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng còn tạm."
“Con Thất Thải Huyễn Điệp này bồi dưỡng thực không tồi đã cấp 9 đi.” Sở Nhan Vũ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Chuẩn bị tiến giai Chiến Tướng."
Sở Nhan Vũ sắc mặt đổi đổi, nói: “Nhanh như vậy!”
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Đúng vậy."
Sở Nhan Vũ tiến giai Hồn Sư đã đã hơn một năm, gần đây mới bắt đầu trù bị khế ước với Hồn Thú thứ hai.
Nhìn Thất Thải Huyễn Điệp Sở Nhan Vũ cười khổ một tiếng, nàng bên này chỉ mới bắt đầu chuẩn bị khế ước với Hồn Sủng thứ hai, còn Lâm Sơ Văn thì đã đem Hồn Sủng thứ hai bồi dưỡng đến cấp 9 quả là không thể so! Không thể so.
Khoảng thời gian trước, Sở Nhan Vũ lật xem không ít điển tịch về Hồn Sủng trong tàng thư các, trong đó cũng có giới thiệu về Thất Thải Huyễn Điệp.
Thất Thải Huyễn Điệp tuy rằng sức chiến đấu không cao mà chi phí bồi dưỡng cũng không tính là quá cao.
Thất Thải Huyễn Điệp có thể tạo ra ảo cảnh, cũng có thể gia tăng lên mỹ mạo cho chủ nhân, còn có một ít diệu dụng khác nếu dùng làm phụ trợ Hồn Sủng thì đó là lựa chọn phi thường tuyệt vời.

“Người cùng Hồn Sủng của Lâm Sơ Văn quan hệ không tồi nha!” Sở Nhan Vũ nói.
Sở Diệp có chút đắc ý nói: “Đó là tự nhiên."
“Tiểu Diệp, ngươi đã định được Hồn Thú thứ hai rồi sao?” Sở Nhan Vũ hỏi.
Sở Diệp gật đầu, chỉ chỉ con “Bạch Li Miêu” đang lười biếng nằm ngủ.
“Đã sớm định rồi chính là nó."
Sở Nhan Vũ trừng lớn mắt, tràn đầy không dám tin nói: “Tiểu Diệp, ngươi như thế nào lại khế ước với một con sủng thú?"
Sở Diệp thuận miệng nói dối, "Thấy nó lớn lên đáng yêu liền khế ước."
Sở Nhan Vũ có chút vô ngữ nhìn Sở Diệp, ở trong mắt Sở Nhan Vũ Sở Diệp chính là một người có chí tiến thủ, nhưng lại thích giả ngu là một anh tài thâm tàng bất lộ, nhưng Sở Nhan Vũ không nghĩ tới, Sở Diệp cư nhiên làm ra một việc không lý trí là đi khế ước với một con Bạch Li Miêu.
“Con Bạch Li Miêu này nhất định sẽ liên lụy ngươi."
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Cũng không có nghiêm trọng như vây."
Sở Nhan Vũ nhìn thái độ đạm mạc Sở Diệp cau mày, đối với Hồn Sủng Sư mà nói thì Hồn Sủng đầu tiên là quan trọng nhất, nhưng cũng không đại biểu là khi lựa chọn con Hồn Sủng thứ hai liền có thể xằng bậy a!
“Tiểu Diệp việc này không thể nói giỡn."
Tình huống của Tiểu Bạch, chỉ có người của hai nhà Tiền Hồ là xem như hiểu biết đôi chút bởi bọn họ là hàng xóm kế vách của Sở Diệp mà tin tức Sở Nhan Vũ nghe được về Sở Diệp đa số đều là tin tức bề nổi tự nhiên cũng liền không rõ ràng sự lợi hại của Tiểu Bạch.
Sở Diệp cười cười, buông tay, nói: “Tiểu cô cô, ngươi không nên nói thêm gì nữa, nói nữa Tiểu Bạch liền sinh khí a! Nó mà sinh khí, sẽ thực phiền toái."
Sở Nhan Vũ có chút nghi hoặc nói: “Nó sinh khí thì như thế nào, cào người sao?"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có, nó mà sinh khí sẽ ăn uống quá độ, lại sẽ cùng Tuyết Bảo đoạt Thảo Dược Gà."
Sở Nhan Vũ khó có thể tin nói: “Tiểu Diệp, ngươi trừ bỏ lấy Thảo Dược Gà uy hồ ly còn lấy Thảo Dược Gà uy Bạch Li Miêu?” tiểu hồ ly của Lâm Sơ Văn tuy rằng nói nó ăn uống có chút xa xỉ, nhưng tốt xấu gì cũng là Chiến Tướng còn lấy Thảo Dược Gà uy Bạch Li Miêu thì lại là chuyện khác a!
Sở Diệp ngượng ngùng cười cười, nói: “Cũng không phải mỗi ngày đều uy”
Sở Nhan Vũ: “Ngẫu nhiên cho ăn cũng đã rất khoa trương."
“Cũng còn có thể Thảo Dược Gà mà thôi."
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch kỳ thật không thích ăn Thảo Dược Gà, Tiểu Bạch thích ăn chính là thịt của hung thú Chiến Tướng cấp, mà thịt của hung thú Chiến Tướng cấp cũng không rẻ hơn so với Thảo Dược Gà!
“Thảo Dược Gà mà thôi sao?” Sở Nhan Vũ nhìn Sở Diệp.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên vài phần thê lương, nàng đúng là quá nghèo trên thực tế cũng không có tư cách chỉ điểm Sở Diệp, Sở Diệp có tiền thì có quyền tùy hứng!
Sở Diệp nhìn bộ dạng đã chịu đả kích quá độ của Sở Nhan Vũ, không đành lòng, nói: “Tiểu cô cô, chúng ta nói cái khác đi."
Sở Nhan Vũ gật đầu, như là nghĩ tới cái gì đó, nói: “Người Sở gia qua một đoạn thời gian cũng sẽ tới đây."
Sở Diệp ngẩng đầu, nói: “Người Sở gia tới?"
Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Là Sở Tư Thần dẫn đội, đến Lưỡng Giới Thành làm chút giao dịch."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Như vậy sao!” Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành đã được mấy năm, tự nhiên rõ ràng, ở Lưỡng Giới Thành có rất nhiều vật tư giá cả thấp hơn Võ Lăng Thành rất nhiều, nếu là làm chút buôn bán chênh lệch giá thì lợi nhuận vẫn là không nhỏ.
“Võ Lăng Thành cách nơi này rất xa, không nghĩ tới bọn họ lại sẽ đến đây."

“Lưỡng Giới Thành lần này tổ chức chợ chung, là do từ Không Minh lão tổ dẫn đầu, nên quy mô rất lớn, tam đại gia tộc ở Võ Lăng Thành đều sẽ tới.” Sở Nhan Vũ nói.
“Xem ra lần chợ chung này thật sự sẽ rất náo nhiệt.” Sở Diệp nói.
Sở Nhan Vũ chậm rãi nói: “Tử La Tông sau khi bị huỷ diệt, Vân Châu từ thế vạc ba chân biến thành hai cường giằng co, Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông cạnh tranh biến kịch liệt rất nhiều.
Mà hai tông đều muốn nhân chợ chung lần này mà mượn sức Không Minh lão tổ, cho nên lần này Không Minh lão tổ tổ chức chợ chung hai tông đều rất ủng hộ."
Sở Diệp nhíu mày, nói: “Tiểu cô cô cảm thấy, hai tông tông môn nào lợi hại hơn a!”
Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Ta nói thì không tốt, hiện tại thoạt nhìn thế lực ngang nhau."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Sở Tư Thần đã định được con Hồn Thú thứ hai rồi sao?”
Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Định rồi, là một con Liệt Diễm Cuồng Sư Trung thượng phẩm, là đích thân Sở Tư Thần bắt được ở một khu rừng phẩm chất không tồi."
Sở Diệp cười, nói: “Đúng thật ra không tồi."
Đối với tu sĩ Vân Châu mà nói Hồn Thú Trung thượng phẩm đã là không tồi, bất quá, so với Tiểu Bạch là Cực phẩm Hồn Thú mà nói thù còn kém xa lắc, vẫn là hắn lợi hại.
Sở Nhan Vũ bất đắc dĩ nói: “Không phải tiểu cô cô nói ngươi, lấy năng lực của ngươi tìm một con Hồn Thú phẩm chất thượng phẩm hẳn là không khó a! Nhưng như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng mà đi khế ước một con Hồn Thú chỉ có vẻ ngoài như vậy."
Tiểu Bạch ban đầu còn lười để ý đến Sở Nhan Vũ nhưng thấy Sở Nhan Vũ cứ lập đi lặp lại nói nó vô dụng, Tiểu Bạch tức khắc liền phẫn nộ nhe răng nhếch miệng cùng Sở Nhan Vũ thị uy.
Sở Nhan Vũ bị Tiểu Bạch một rống, sửng sốt một chút, nói: “Con Hồn Sủng này cũng hung hăng quá!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
“Ngươi rốt cuộc nhìn trúng nó ở chổ nào a!” Sở Nhan Vũ có chút vô ngữ nói.
“Lớn lên đẹp a!” Sở Diệp có lệ nói.
Sở Nhan Vũ có chút vô ngữ nói: “Lớn lên đẹp lại không thể lấy đó làm cơm ăn.”
“Tiểu cô cô, Tiểu Bạch rất lợi hại.” Sở Diệp nghiêm túc nói.
Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Nhìn không ra nó có chổ nào lợi hại."
Nhìn không là đúng rồi, Sở Diệp cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: ánh mắt của hắn cũng không phải người bình thường có thể so.
Sở Nhan Vũ nói thêm vài câu rồi rời đi.
Tiểu Bạch nhìn Sở Nhan Vũ, lắc lắc đầu, nói: “Nữ nhân này thật quá thiển cận, hiểu biết quá ít sớm muộn cũng sẽ bị tra nam lừa gạt."
Sở Diệp chống cằm, nói: “Ngươi hiểu rất nhiều sao còn biết cả tra nam."
Tiểu Bạch có chút đắc ý tỏ vẻ, hiểu biết của nó cũng không tệ chứ bộ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.