Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 109: Có Khách Ghé Thăm






Editor: Tĩnh
Ở cách đó chiến trường không xa, đang có hai Hồn Sư đang đứng quan sát trận chiến.
Tư Nam Nguyệt nhìn thi thể đầy đất, rất có hứng thú nói; “Hai người mới tới này cũng không phải là kẻ ăn chay a! Sư huynh, ngươi hình như đã lo lắng nhiều, hai người kia căn bản không cần chúng ta phải hỗ trợ."
Lưỡng Giới Thành có một hệ thống đặc thù được dùng để giám sát hung thú, có thể trinh trắc ra hướng đi của hung thú.
Hai canh giờ trước, Tư Đông Phong phát hiện có thú triều, liền mang theo Tư Nam Nguyệt cùng nhau đi tới đây xem xét tình huống, hy vọng là có thể giúp được gì đó.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hiện giờ cũng coi như là người của Lưỡng Giới Thành, mà hai người này còn là ngày đầu tiên tới đây định cư, mà đã chết, thì đối với danh dự của Lưỡng Giới Thành sẽ có ảnh hưởng, cũng dễ dàng ảnh hưởng tới tư tưởng của những người đang định cư ở Lưỡng Giới Thành.
Tư Đông Phong cười khổ một chút, nói: “Xem như chúng ta đã xem thường bọn họ."
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hai người bọn họ tuổi còn quá trẻ, nên Tư Đông Phong theo bản năng cảm thấy, hai người chỉ sợ là đại thiếu gia được đại gia tộc bồi dưỡng ra, tuy rằng cảnh giới cao, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng không quá phong phú, thực lực cũng không ra sau, bất quá, sau khi nhìn thực lực của ong đàn cùng Tuyết Hồ phô ra, Tư Đông Phong đã cảm thấy trước đó hắn đã trong mặt mà bắt hình dong.
Tư Nam Nguyệt ôm hai tay, nói: “Ong đàn của Sở Diệp hình như nuôi không tồi a!"
Tư Đông Phong gật đầu, nói: " Đúng vậy, không chỉ dưỡng ra số lượng ong đàn khổng lồ, mà còn có thể bồi dưỡng ra hai chỉ Hồn Thú Chiến Tướng cấp, Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đúng là không thể kinh thường."
Bên ngoài Lưỡng Giới Thành có rất nhiều Hồn Thú cấp thấp, thường xuyên quấy rối cuộc sống của các Hồn Sủng Sư định cư ở ngoài thành.
Tư Đông Phong vốn còn cảm thấy Sở Diệp vùng Lâm Sơ Văn cấp bậc tuy rằng cao, nhưng bọn họ chỉ có hai người, không có tu sĩ gia tộc phụ trợ, sợ khi chống lại thú triều sẽ gặp khó khăn, không nghĩ tới, chủ sủng của Sở Diệp lại là Ngân Sí Ong vương, Sở Diệp khống chế ong đàn, triệt hạ không ít hung thú.
“Theo tình huống hiện tại có thể thấy, hai người kia hẳn là có thể sống ở đây lâu dài.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Hẳn là vậy."
“Ngân Sí Ong cùng con hồ ly kia, hẳn là chủ sủng của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, mà hai con Hồn Thú kia đều không đơn giản a!” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong híp mắt mắt, nói: “Có khả năng là Thượng phẩm Hồn Thú."
Con Ngân Sí Ong kia chất chấn phẩm chất không thấp, nên mới có thể khống chế được số lượng ong đàn lớn như vậy, nếu con Ngân Sí Ong phẩm chất quá thấp thì tuyệt đối không thể khống chế được số lượng ong đàn lớn như vậy.
Còn con Tuyết Hồ kia chiến lực của nó đã vượt xa thực lực vốn có của Hồ thú.
“Thượng phẩm Hồn Thú a!” Từ bên trong ánh mắt của Tư Nam Nguyệt, hiện lên vài phần hâm mộ.
Tư Nam Nguyệt dừng một chút, nói: “Mà phó sủng của Sở Diệp, hình như là một con Bạch Li Miêu."
Tư Đông Phong gật đầu, “Ta có thấy."
Trước đó Tư Đông Phong đã gặp qua con Bạch Li Miêu của Sở Diệp, còn tưởng rằng là chỉ sủng vật, mà giờ đây Tư Đông Phong mới phát hiện hình như mình đã nhìn lầm.
Con Bạch Li Miêu kia trong lúc chiến đấu thân hình cũng rất linh hoạt, chiến lực cũng không yếu.

“Con Bạch Li Miêu kia, biểu hiện không tồi a! Nhưng thực lực của nó hình như không giống một con Bạch Li Miêu bình thường?” Tư Nam Nguyệt sắc mặt cổ quái nói.
Tư Đông Phong suy tư một chút, nói: “Có thể là biến dị đi, cũng có thể là Sở Diệp không keo kiệt tài nguyên với phó sủng."
Có không ít Hồn Sủng phẩm chất thấp hèn, nhưng chỉ cần không thiếu các loại tài nguyên, thì vẫn là có thể tiến cấp như thường, trước kia có một đại thiểu tư của một đại gia tộc, chỉ vì thích dưỡng Chồn Tuyết, mà không tiết đại giới, bỏ ra không ít tài nguyên mà bồi dưỡng con Chồn Tuyết kia tới Chiến Tướng cấp.
Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Cũng không hiểu Sở Diệp nghĩ như thế nào mà đi khế ước với một con Bạch Li Miêu, cho dù là nó biến dị, thì cũng chỉ là Bạch Li Miêu a!"
“Có lẽ là đối phương đã đem toàn bộ tinh lực để bồi dưỡng Hồn Thú bản mạng, nên không để bụng tới phó sủng."
Tư Đông Phong tuy đối với Tiểu Bạch có chút tò mò.
Nhưng cũng không quá để tâm, rốt cuộc thế giới này Hồn Thú đặc biệt cũng không ít, Tư Đông Phong theo lẽ tự nhiên cũng sẽ không đem Tiểu Bạch mà nghĩ thành Cực phẩm Hồn Thú Bạch Hổ trong tứ thánh thú trong truyền thuyết.
Sở Diệp thu thập chiến trường, bổng ánh mắt hướng tới nơi mà Tư Đông Phong cùng Tư Nam Nguyệt đang đứng.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Làm sao vậy?"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có gì, hình như có người tới.” Người tới hình như là Hồn Sư, không phải là tới đây để nhặt tiện nghi chứ.
Tư Đông Phong nhìn phản ứng của Sở Diệp, cười cười, nói: “Bọn họ hình như đã phát hiện chúng ta.”
“Nhanh như vậy đã phát hiện chúng ta có thể thấy hồn lực của Sở Diệp không phải tầm thường a!” Tư Nam Nguyệt nói thầm nói.
“Hắn nếu đã có thể thao túng nhiều Hồn Thú như vậy, vừa nghĩ cũng biết linh hồn lực đã không yếu.” Tư Đông Phong nói.
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng đúng.
“Chúng ta đi qua đi.” Tư Đông Phong nói.
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Hảo.”
Sở Diệp thấy có người xuất hiện, liền có chút ngoài ý muốn nói: “Tư tiên sinh, Tư tiểu thư, hai vị như thế lại nào tới?
Tư Đông Phong cười cười, nói; “Lúc nảy ta phát hiện có hung thú sau động, mà còn hướng tới vị trí của hai vị, nên ta lo lắng định qua đây xem có thể giúp ít được gì không, không ngờ chưa kịp ra tay thì hai vị đã giải quyết xong đám hung thú, lần này ta đúng là đã lo xa."
Sở Diệp chắp tay, cảm kích nói: “Làm phiền hai vị lo lắng.”
Tư Đông Phong nhìn ong đàn bay múa đầy trời, tràn đầy tán thưởng nói: “Sở thiếu ong đàn của người số lượng thật đúng là khổng lồ, có nhiều ong như vậy, cho dù có mấy Hồn Sủng Sư liên thủ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Sở thiếu.”
Sở Diệp cười cười, nói: “Tư tiên sinh quá khen, ta nơi nào mà lợi hại như vậy!”
Thấy phía Sở Diệp cũng không có xảy ra việc gì, Tư Đông Phong cùng Tư Minh Nguyệt chỉ cùng Sở Diệp hàn huyên một hồi, liền rời đi.
Hai người rời đi làm Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy nói, Tư Đông Phong và Tư Minh Nguyệt là tới đây hỗ trợ, nhưng Sở Diệp thật ra là có chút lo lắng hai người sẽ nhìn ra có gì đó khác thường.
Tư Đông Phong và Tư Minh Nguyệt sau khi rời khỏi, thì có mấy con chuột từ trong đất xông ra, mấy lão chuột sau khi nghe ngóng xong, liền nhanh chân chạy về động phủ của Tiền gia.
Sau một lát cũng có mấy con rết xuất hiện, rồi cũng nhanh chân chạy về động phủ của Hồ gia
......!
Tiền gia.
Người Tiền gia thông qua kỹ năng Thông Cảm mà nhìn thấy hình ảnh khi chiến đấu của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn.
“Hai người tới lần này thực lực không yếu chút nào a!” Tiền lão gia tử nhịn không được cảm thán nói.
Biết thú triều đột kích, Tiền lão thái gia liền như lâm đại địch, lo lắng Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ngăn cản không được, mà còn khiến thú triều sẽ chạy về phía bọn họ.
Nhưng giờ đây thấy được hàng xóm của bọn họ có thể giải quyết thú triều nhanh như vậy, liền cảm thấy trước đó bọn họ đã lo xa.
“Gia gia, đây là chuyện tốt a! Chúng ta có được hàng xóm lợi hại như vậy hàng xóm, sau này nếu còn phải đối mặt thú với triều, cũng sẽ có người gánh tiếp chúng ta vài phần".
Lần trước khi thú triều diễn ra, Tiền gia vừa nghe động đã chạy, nhưng thành chủ và người trong Lưỡng Giới Thành xem xét thấy trước đó Tuền gia bọn họ đã có công giúp Lưỡng Giới Thành tìm kiếm linh mạch nên buông tha không trách phạt bọn họ.
Nhưng mà Tiền gia bọn họ đã bị Tư Bắc Mạch nghiêm túc cảnh cáo.
Bắc Mạch đã lãnh mặt nói với bọn họ lần sau nếu cong tái hiện loại sự tình này nữa sẽ xử trí bọn họ theo quân pháp xử trí.
Vốn nhà bọn họ rất được thành chủ coi trọng, nhưng do chuyện xảy ra khi phát sinh thú triều lần trước, đã khiên cho thành chủ không còn cọi trọng bọn họ nữa.
Động phủ của Tiền gia vốn là ở nội thành Lưỡng Giới Thành, nhưng bởi vì biểu hiện của bọn họ quá kém nên bị Tư Bắc Mạch đuổi ra ngoại thành.
Tiền lão thái gia gật đầu, thở dài, nói: “Cũng đúng, có được một hàng xóm lợi hại cũng xem như có được thêm một phần giúp đỡ."
Tiền gia kỳ thật đã ở tận lực thay đổi chiến lực trong gia tộc, trong gia tộc bọn họ hiện giờ cũng đã có không ít tộc nhân ký khế ước với Hồn Thú hệ chiến đấu, nhưng những Hồn Thú kia vẫn còn quá nhỏ lực chiến đấu cũng chẳng tới đâu bọn họ cũng chẳng thể làm gì, nhưng việc này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Tiền lão thái gia âm thầm phát sầu, thầm nghĩ: Hàng xóm mới tuy lợi hại, nhưng nếu không phải loại dễ chung sống, thì đó cũng là cái phiền toái lớn a!
......!
Hồ gia.
Hồ Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn nói: “Lần này nhìn lầm rồi còn tưởng rằng hai người tới lần này là hai tên tiểu bạch kiểm, lại không nghĩ tới bọn họ là người có thực lực chân chính."
Hồ Khiêm cười cười, nói: “Hai vị hàng xóm mới tới này cũng khá thú vị a! Trong đó một người đang khế ước với Ngân Sí Ong."
Hồ Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn nói: “Tên tiểu tử này rất lợi hại, đừng nên khinh thường hắn.”
Chủ sủng của Hồ Minh Nguyệt là một con Thanh Ma Chu Chiến Tướng cấp.
Con nhện vương kia, là do Hồ Minh Nguyệt tỉ mỉ bồi dưỡng, mà thuộc hạ của Thanh Ma Chu vương cũng chỉ có được khoảng 200 con là có phẩm giai.
Hồ Minh Nguyệt cũng là người rõ ràng nhất việc bồi dưỡng đàn ma nhện có bao nhiêu gian khổ, nàng đã phải tỉ mỉ bồi dưỡng suốt mấy thập niên mới giúp cho đàn ma nhện lớn mạnh được như hôm nay.

Trong lần thú triều lần trước Thanh Ma Chu của Hồ Minh Nguyệt có thể dệt ra nhiều mạng nhện như vậy đều có một phần công lao của những con ma nhện Sĩ cấp kia, nếu không có chúng thì Thanh Ma Chu của nàng cũng không lập được đại công như vậy.
Nhưng vừa nãy thông qua kỹ năng Thông Cảm của Hồn Sủng, mà thấy được vô số Ngân Sí Ong bay đầy trời.
Hồ Minh Nguyệt chỉ tính toán sơ, thì nàng cũng nhìn thấy có trên một con mấy trăm ngàn Ngân Sí Ong đã có phẩm cấp, do tình huống quá hỗn loạn, nàng căn bản cũng không phân biệt được bên trong ong đàn rốt cuộc có bao nhiêu Ngân Sí Ong Sĩ cấp, nhưng tuyệt đối không phải là ít.
Để bồi dưỡng Hồn Thú phụ thuộc trở thành Sĩ Cấp đó tuyệt đối không phải là một việc đơn giản, ngày thường đều là dùng Hồn Tinh cùng các loại đồ ăn khác nhau để nuôi nấng, mà số tiền bỏ ra không phải là nhỏ.
Mà đồng thời muốn khống chế một số lượng lớn Hồn Thú phụ trợ, cũng không phải là một việc đơn giản.
Sở Diệp dưỡng nhiều Ngân Sí Ong như vậy, lại còn có thể khống chế thuần thục như vậy, thì chất chấn linh hồn lực của đối phương tuyệt đối sẽ không thấp.
“Muốn nuôi dưỡng nhiều Hồn Sủng như vậy, thì tài nguyên cũng không phải ít, chỉ sợ là gia hỏa này là thiếu gia trong một gia tộc không đơn giản.” Hồ Khiêm nói.
Hồ Minh Nguyệt híp mắt mắt, nói: “Vậy thì càng kỳ quái, nếu đã là sinh ra trong một thế lực lớn, vậy thì tại sao cái thế lực kia lại đẩy người tói tận cái nguy hiểm này?"
“Người cũng biết sống trong các thế lực lớn thì cạnh tranh cũng rất kịch liệt a! Nói không chừng, là gia tộc bọn họ cố ý thả bọn họ ra để đi ra ngoài rèn luyện, bất quá, cũng có khả năng giống như người Tiền gia suy đoán, hai người là lừa gạt gia tộc mà bỏ nhà ra đi rồi chạy tới đây cũng không chừng." Hồ Khiêm nói.
Hồ Minh Nguyệt híp mắt, nói: “Chất là vậy, mặc kệ là như thế nào, tạo quan hệ tốt với bọn họ thì chúng ta cũng không lỗ."
Hồ Minh Nguyệt cũng không hy vọng là hàng xóm mới tới sẽ giống như người Tiền gia thích làm rùa đen rút đầu, nhưng hàng xóm quá bưu hãn, cũng làm cho Hồ Minh Nguyệt lại có chút kiêng kị.
......!
Giải quyết xong thú triều, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ở một bên thì xử lý chiến lợi phẩm, còn một bên thì đang tính toán kế hoạch phát triển tiếp theo, cửa cấm chế bị người chạm vào.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệpmột cái, nói: “Có người tới."
Sở Diệp hướng tới cửa động nhìn thoáng qua, “Hẳn là hàng xóm của chúng ta đến để bái phỏng, mà họ tới cũng nhanh thật "
Thú triều đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Sở Diệp ước chừng hẳn là hai nhà đều phái đã có phái Hồn Thú ra tra xét, chất là giờ đây bọn họ cũng biết được ít nhiều về chiến lực của hắn cùng Lâm Sơ Văn.
“Chúng ta nếu đã muốn ở chỗ này sinh sống một khoảng thời gian, thì vẫn phải tạo một mối quan hệ tốt với hàng xóm hai bên.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta hiểu, đi thôi, chúng ta đi gặp hai bên hàng xóm."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp mở ra cấm chế, để cho người Tiền gia cùng Hồ gia tiến vào, mà hai nhà cũng coi như là cấp đủ mặt mũi cho Sở Diệp bởi người tới đều thủ lĩnh đương nhiệm của hai nhà, còn có một ít được tiếu bối đi theo để xem náo nhiệt, Sở Diệp đưa hai bên hàng xóm mời vào đại sảnh.
Tiểu Ngân vừa mới đánh một trận đại thắng, nên có chút đắc ý, ghé vào Sở Diệp đỉnh đầu không chịu muốn xuống.
Sở Diệp bất đắc dĩ, đành phải để Tiểu Ngân ở lại.
Mấy tiểu bối của hai nhà Tiền gia và Hồ gia, khi nhìn con Ngân Sí Ong trên đầu Sở Diệp thì rất tò mò, mà thủ lĩnh hai nhà vẻ mặt cũng không có biến hóa gì.
“Sở thiếu, Lâm thiếu đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a! Hai vị tuy chỉ là niên thiếu, nhưng đã là Hồn Sư, thật sự quá lợi hại."

“Nơi nào nơi nào, đại danh của Tiền lão, ta sớm có nghe thấy, nghe nói ở Lưỡng Giới Thành có không ít linh mạch, đều là ngài thăm dò.
Ở Lưỡng Giới Thành có rất nhiều linh mạch vô chủ, cũng khiến không ít tu sĩ thèm muốn, nhưng việc thăm dò linh mạch lại là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Tiền gia ở Lưỡng Giới Thành định cư đã lâu, cũng giúp Lưỡng Giới Thành tìm ra không ít linh mạch, cũng là nhờ vào năng lực của Tiền lão gia tử, nhờ đó mag Lưỡng Giới Thành mới có thể xây dựng động phủ phía trên linh mạch rồi bán lại cho các Hồn Sủng Sư.
Tuy động phủ Lưỡng Giới Thành bán ra có giá rẻ hơn so với các địa vực khác, nhưng mà lợi nhuận mà nó đem lại vẫn là rất khả quan, chỉ dựa vào việc bán ra động phủ, Không Minh lão tổ cũng đã kiếm lời không ít.
Đương nhiên, Tiền gia cũng nhận không ít chỗ tốt từ đó, mỗi lần thăm dò ra một cái linh mạch, Tiền gia là có nhận được một số tiền hoa hồng không nhỏ.
Nghe nói, vốn Tiền gia trước kia rất nghèo, do quá nghèo nên người Tiền gia mới buộc phải ký khế ước với Hồn Thú Chuột, nhưng sau này khi đã khá giả, thì tiền gia cũng đã bắt đầu cho đêij tử trong gia tộc ký kết với Hồn Thú hệ chiến đấu.
“Sở thiếu dưỡng Ngân Sí Ong phụ cấp, thật không tệ nha!” Hồ Minh Nguyệt nói.
“Nào có nào có, ta chỉ là tùy tiện dưỡng dưỡng thôi."
Hồ Minh Nguyệt cười khổ một chút, nói: “Tùy tiện dưỡng dưỡng là có thể dưỡng tốt như vậy, Sở thiếu không hổ là thiên tài."
Sở Diệp cười cười, nói: “Hồ trưỡng lão nói quá.”
Sở Diệp cũng chỉ mới trở thành Hồn Sư không lâu, bên đối với Hồn Sủng hiểu biết cũng không ít.
Theo lẽ thì Ngân Sí Ong bình thường muốn lột sát tiến vào Sĩ cấp chiến sủng, thứ yêu cầu cao nhất chính là vận khí.
Trong số ong đàn mà Sở Diệp đang có trong tay thì số lượng Ngân Sí Ong có phẩm cấp đã vượt qua rất nhiều Ngân Sí Ong bình thường, ngoài việc chúng được nuôi bởi một số lượng tài nguyên không nhỏ mà Sở Diệp đã mua về, cũng không thể quen một phần công sức của Linh Tuyền Thủy.
“À mà Sở thiếu cùng Lâm thiếu, lại lựa chọn đến Lưỡng Giới Thành định cư vậy?” Tiền lão thái gia thử hỏi.
Sở Diệp cười.
Nói: “Thật ra là do trưỡng lão trong gia tộc khuyên bảo nói, tuổi trẻ thì phải đi ra ngoài lân lộn nhiều, để có nhiều kiến thức một chút, bởi thế giới này rộng lớn hơn bọn họ tưởng, nếu mà vẫn luôn chỉ ở nhà, thì chỉ khiến cho tầm mắt ngày càng hẹp mà thôi, mà ta thì nghe nói, Lưỡng Giới Thành là nơi rất thích hợp cho các Hồn Sư vươn mình phát triển, nên quyết định đi đến đây."
Tiền lão thái gia gật đầu, nói: “Thì ra là thế, giờ đây lấy tài năng của Sở thiếu, thì chẳng mấy chốc, sẽ tỏa sáng khắp Lưỡng Giới Thành này."
Nếu lời này của Sở Diệp mà nói trước khi thú triều xảy ra thù Tiền lão thái gia nhất định sẽ cảm thấy là Sở Diệp đang khoác lát, nhưng khi họ chứng kiến được thực lực thật sự của Sở Diệp thì lại cảm thấy những ời Sở Diệp nói rất có khả năng trở thành sự thật.
Sở Diệp cùng người Tiền gia, Hồ gia không ngừng trao đổi không ít thứ ở Lưỡng Giới Thành.
“Sở thiếu, chất là giờ đây linh điền của cậu còn chưa có trồng gì thì phải, nên ta có đem theo một ít hạt giống, số hạt giống này cũng không quá khó trồng, mong Sở thiếu nhận cho, coi như chút quà gặp mặt."
Đôi mắt Sở Diệp liền sáng ngời, nói: “Làm phiền tiền lão lo lắng.” Sở Diệp cũng đang phát sầu linh điền không biết nên trồng gì bây giờ, nhưng may là Tiền lão thái gia đem cho không ít hạt giống xem như vừa giải quyết được một nổi lo cho Sở Diệp.
“Ta thì chỉ có hai kiện hộ y làm bằng tơ nhện, đưa cho hai vị coi như phòng thân.” Hồ Minh Nguyệt nói.
Sở Diệp nhận lấy lễ gặp mặt mà hai bên đưa cho, cũng không keo kiệt từ nhẫn không gian lấy ra mấy hủ mật ong đưa cho Tiền gia cùng Hồ gia.
Số mật ong lấy ra cho đều là mật ong có phẩm chất tốt nhất.
Trước đó Sở Diệp đã mua không ít phấn hoa cho ong đàn, nên nhờ đó mật ong ủ ra được không ít, nhưng do chưa kịp đem bán nên tồn kho cũng không ít..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.