Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 64: Ngủ Cùng Em






Cái ôm này dài như cả thế kỷ vậy.
Nhịp tim hai người dồn dập chạm vào nhau qua lồng ngực, cuối cùng biến thành cùng một tần số.
Sơ Nghiên chưa bao giờ cảm nhận được sự sợ hãi của Lâu Niệm rõ ràng như vậy.
Cả người hắn đều đang run rẩy, cánh tay ôm cô dùng sức đến mức vai cô cũng cảm thấy đau đớn, giống như sợ hãi giây tiếp theo cô sẽ biến mất một lần nữa.
Sơ Nghiên tựa cằm lên bờ vai gầy của hắn, ngước đôi mắt đầy sương mù lên, thấy ánh chiều tà vây quanh những cành cây trơ trọi.
Thế giới này đã là cuối mùa thu.
Số liệu mà hệ thống cung cấp quả nhiên không chuẩn, đâu chỉ một tháng, hóa ra đã trôi qua cả một mùa.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng nhịp tim cũng bình ổn lại, thấp giọng nói: “Em về rồi, em sẽ không bao giờ đi nữa.”
Bản thảo gốc của truyện đã chìm trong biển cả mênh mông, sẽ không bao giờ thay đổi được nữa.
Mà bọn họ đã được tác giả chúc phúc, sẽ hạnh phúc cả đời.
Sơ Nghiên xúc động muôn vàn, nhẹ nhàng xoa lưng Lâu Niệm.
Thật lâu sau, Lâu Niệm vẫn không có phản ứng, cô nhẹ giọng: “Lâu Niệm?”
Cho đến lúc này Sơ Nghiên mới ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, cô cả kinh, đẩy mạnh người đang như muốn dính lên người cô ra, “Anh chảy máu sao?”
Không nhìn thì không biết, dáng vẻ của hắn quả thực có thể hình dung bằng từ thê thảm, đầu gối quần bị rách, lộ ra một mảnh da trầy xước, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy bụi bẩn, đáng sợ nhất là trên mặt hắn có máu!
Sơ Nghiên sợ tới mức muốn mạng: “Anh làm sao vậy?!”
Hai mắt Lâu Niệm nhìn cô chằm chằm, như thể đang xác nhận lại.
Sau đó hắn mới khẽ động đậy, nhưng là nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Chảy máu rồi.”
Vết thương trên tay Sơ Nghiên đã không còn chảy máu nữa, chỉ còn một vết rạch hơi sâu.
Cô sốt ruột nói: “Cái này của em không quan trọng, anh bị ngã sao? Đập vào đâu rồi?”
Lâu Niệm cụp hàng mi đen dày, lắc đầu, vẫn nhìn ngón tay cô như cũ, đáy mắt chậm rãi nhuộm một màu đỏ.
Giọng hắn mang theo nghẹn ngào không rõ ràng, khổ sở nói: “Em chảy máu rồi.”
Sơ Nghiên thiếu chút nữa lại bật khóc.
Cô chớp mắt cố gắng ép nước mắt vào, dịu dàng nói: “Em không sao, thật sự không sao, sau này cũng sẽ không sao……”
Lâu Niệm ngơ ngác một lúc.
Sau đó dường như hắn cuối cùng cũng xác định được là cô đã quay lại, cẩn thận tránh vết thương trên tay cô, sau đó cầm chặt tay cô.
Lúc này, Tiếu Văn Lễ mới xuống đến nơi, nhìn qua dáng vẻ chật vật của hai người, không biết nên khóc hay nên cười.

Hắn chạy vài bước đến: “Cuối cùng cũng trở lại!”
Sơ Nghiên thấp giọng: “Xin lỗi…… Để mọi người lo lắng rồi.”
Tiếu Văn Lễ xua tay: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi.”
Sơ Nghiên bỗng nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, Tiếu lão sư! Sơ Hòa Bình đang ở sau bụi cây bên kia, bị tôi…… đánh một chút.
Ông ta cầm theo dao, chắc là muốn làm gì đó, anh mau gọi cảnh sát đưa ông ta đi đi.”
Tiếu Văn Lễ cũng không hỏi cô tại sao lại biết Sơ Hòa Bình ở đó, vội vàng chạy qua.
Vạch bụi cây ra, quả nhiên Sơ Hòa Bình đang nằm ở đó, máu chảy đầy đầu, con dao trong tay rơi vào bụi cây.
Tiếu Văn Lễ không khỏi líu lưỡi, nhưng cũng bội phục sự quyết đoán của Sơ Nghiên —— tên cặn bã này sao có thể tính là cha cô, may mà Sơ Nghiên xử lý ông ta nhanh gọn, nếu không không biết ông ta sẽ làm ra chuyện tán tận lương tâm gì nữa.
Tiếu Văn Lễ cúi người thăm dò hơi thở của ông ta, vẫn còn thở.
Hắn vừa gọi điện cho cảnh sát vừa nghĩ: Ở đây chỉ có vài người bọn họ có thể làm chứng, có con dao của Sơ Hòa Bình ở đây, chắc chắn có thể bảo vệ Sơ Nghiên chu toàn.
Xe cảnh sát đến rất mau, mấy người cảnh sát gian nan mở cánh cổng tiểu khu chen chúc phóng viên và người đi đường ra, đi vào hiện trường.
Trong tiểu khu cũng có một số cư dân vây quanh.
Sơ Nghiên nhìn mọi người xung quanh và camera trong tay bọn họ, cô không buông tay Lâu Niệm ra, mà ngược lại càng nắm chặt hơn.
Đến bây giờ, cô đã hiểu Lâu Niệm có ý nghĩa như thế nào đối với mình, So với ánh mắt của người khác và những tiếng vỗ tay hay hoa tươi hư vô kia thì nắm chặt lấy tay người cô yêu mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi bọn họ giải thích, cảnh sát đã biết ý định dùng dao hành hung của Sơ Hòa Bình, Sơ Nghiên chỉ là phòng vệ chính đáng.
Vì thế Sơ Hòa Bình bị đưa đến bệnh viện dưới sự giám sát của cảnh sát, còn Sơ Nghiên và Lâu Niệm được yêu cầu đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Tiếu Văn Lễ có chút chần chờ: “Hai người bọn họ dù sao cũng là nghệ sĩ nổi tiếng……”
Sơ Nghiên ngăn hắn lại, lắc đầu: ‘Không sao.”
Lâu Niệm quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý xác nhận, đan chặt tay vào tay cô.
Sơ Nghiên gật đầu, nở nụ cười.
Bóng tối đen như mực trong mắt hắn tan ra từng chút một, hắn kéo tay cô, thong thả mà kiên định đi về phía cổng tiểu khu.
Bóng dáng hai người vừa mới xuất hiện, đèn flash lập tức biến thành một biển sáng, vô số âm thanh truyền vào tai.
“Xin hỏi Sơ Nghiên biến mất thời gian này rốt cuộc đã đi đâu?”
“Hai người vì sao lại xuất hiện cùng nhau, xin hỏi hai người có quan hệ gì?”
“Vì sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?”
Lâu Niệm thản nhiên đối diện với ánh đèn flash và cameras, che chở Sơ Nghiên đi qua đám đông về phía xe cảnh sát.
Sơ Nghiên bình tĩnh ở trong vòng tay hắn, không nói gì mà chỉ cong môi cười.
Một phóng viên của một trang web giải trí nhỏ nào đó không biết chừng mực, trực tiếp đưa microphone đến bên cạnh mặt Lâu Niệm, lớn tiếng hỏi: “Hai vị có cử chỉ quá mức thân mật, xin hỏi Sơ Nghiên và anh có quan hệ gì?!”
Lâu Niệm lạnh lùng đẩy microphone của hắn ra, ánh mắt không nhìn vào bất cứ camera của nhà đài nào.
Nhưng giọng của hắn lại vô cùng rõ ràng, thu vào vô số microphone.
“Vợ tôi.”

Sau khi lấy lời khai xong, kết thúc tất cả thủ tục thì trời cũng đã tối.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa Sơ Hòa Bình còn có rất nhiều tiền án, vô số giao dịch trái pháp luật trong khi kinh doanh, thậm chí còn dính líu đến những tội danh nghiêm trọng như rửa tiền phi pháp, trốn thuế quy mô lớn.
Với sức ảnh hưởng của Lâu gia, tuyệt đối có thể điều tra rõ ràng vết đen từ đầu đến chân của ông ta.
Nói cách khác, cả đời này Sơ Hòa Bình đừng hòng ra khỏi nhà tù.
Mà phần lớn cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại của ông ta đã cho thấy những hành động của Sơ Hòa Bình là do mẹ của Lâu Niệm xui khiến.
Án kiện không ngừng nghiêm trọng, sau đó cảnh sát bắt được Lâu phu nhân ở sân bay đang muốn trốn sang Mỹ, đó là chuyện của mấy ngày sau.
Ra khỏi cục cảnh sát, có rất nhiều người tập trung ở ngoài.
Tiếu Tiếu nhìn thấy cô, vành mắt liền đỏ lên.
Hai ông tướng Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh cũng che mặt, trong miệng lải nhải cảm ơn trời đất.
Sơ Nghiên bị Lâu Niệm nắm tay, đi đến trước mặt mọi người, cô cúi đầu thật sâu: “Xin lỗi rất nhiều.”
Cô hôn mê không tỉnh, đến bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người, mặc dù dáng vẻ chật vật nhưng vẫn khỏe mạnh, đây đã là một kỳ tích, ngay cả y học hiện đại cũng không thể giải thích được.
Không có ai nỡ trách cô, mà họ chỉ thầm cảm tạ thượng đế cuối cùng cũng không quá tàn nhẫn.
Tiếu Tiếu đi tới ôm cô: “Chờ em hồi phục hoàn toàn, chúng ta lại nói chuyện.”
Sơ Nghiên cười cười: “Được ạ.”
……
Mặc dù trong dòng thời gian của Sơ Nghiên thì cô rời đi cũng không bao lâu, nhưng sau khi nhân sinh thay đổi một cách nhanh chóng, trở về ngôi nhà quen thuộc, quả thực giống như đã qua một đời vậy.
Cửa nhà được mở ra, không khí đình trệ mới chậm rãi lưu thông.
Nhà ở cũng có sinh mệnh, nhìn ngôi nhà đầy bụi xám xịt này, Sơ Nghiên có thể tưởng tượng được tâm trạng của chủ nhân của nó.
Cô hít hít cái mũi, kéo tay Lâu Niệm đi vào nhà.
Thực ra Sơ Nghiên đã không ăn gì cả ngày nay, nhưng đến lúc này mới cảm thấy đói.
Cô quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Ăn gì đó nhé?”
Tầm mắt Lâu Niệm vẫn luôn dán vào cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm mắt, phản ứng một giây mới thấp giọng nói: “Được.”
Bệ bếp hiển nhiên đã lâu không sử dụng, tủ lạnh cũng không có đồ ăn, có thể hình dung Lâu Niệm đã sống tùy tiện như thế nào trong những ngày cô không có ở đây.
Nhưng những dụng cụ đáng sợ kia trong phòng cô lại vận hành rất cẩn thận, cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết cho cô mỗi ngày.
Sơ Nghiên cảm thấy đau lòng, dụi dụi mắt, lấy điện thoại ra, gọi cơm hộp từ quán gần nhất.
Lúc cô làm, Lâu Niệm liền đi theo cô, ăn gì cũng không có ý kiến, giống như chỉ cần nhìn cô là được.
Trong lúc chờ cơm hộp, hai người ngồi ở trong phòng bếp, lẳng lặng không nói gì.
Sơ Nghiên nhìn hắn một lát, nhìn thế nào cũng thấy Lâu Niệm gầy đi.
Tóc hắn dường như cũng bị bỏ bê, tóc trên trán dài che đến nửa mắt, tóc xoăn cũng duỗi ra, cả người có vẻ rất không có sức sống.
Sơ Nghiên dang tay ra: “Ôm một cái.”
Cô vừa nói xong, Lâu Niệm lập tức đi tới ôm chặt lấy cô.
Sơ Nghiên dựa lưng vào bàn bếp, tay ôm cổ hắn, thân thể dính sát vào lồng ngực bằng phẳng của hắn, nhỏ giọng nói: “Sợ lắm đúng không?”
Lâu Niệm cúi đầu, nhắm mắt lại: “…… Ừ.”
Thật ra, sự sợ hãi tan biến rất nhanh.
Người trong lòng ấm áp mềm mại, sống động chân thật, Lâu Niệm ôm chặt cô, nhớ lại những ngày tháng đen tối đó, cảm giác sâu nhất thật ra là tuyệt vọng.
Không biết khi nào cô có thể tỉnh lại.
Không biết sau khi cô biến mất còn có thể gặp lại nữa hay không.
Tràn ngập nỗi tuyệt vọng không biết.
Nhưng những điều này, Lâu Niệm không muốn nói với cô một chút nào.
Sơ Nghiên ôm hắn, yên tâm thoải mái, cô cẩn thận cọ tới cọ lui trong lòng hắn, nhớ tới chuyện còn chưa thể làm xong trước khi cô rời đi.
Ở thế giới kia, cô hối hận muốn chết, sợ mình sẽ không thể quay lại được mà tiếc nuối cả đời.
Mềm mại trước ngực Sơ Nghiên cọ xát thân thể rắn chắc của hắn, có chút muốn hôn hắn.
Cô chậm rãi buông Lâu Niệm ra, lui lại phía sau một chút.
Đôi mắt ngập nước sáng ngời chớp chớp, đôi môi khẽ khép mở, sau đó nhẹ nhàng sáp lại gần.
Dịu dàng dán lên môi hắn.
Cơ bắp cánh tay Lâu Niệm nháy mắt căng cứng, thậm chí hằn cả gân xanh.
Hắn gần như theo bản năng muốn ấn mạnh cô vào người mình, dùng môi răng phát tiết nỗi nhớ và sự tuyệt vọng vô hạn của bản thân.
Nhưng cơ bắp hắn gồng lên, sau lưng căng cứng, cuối cùng vẫn kiềm chế không nhúc nhích.
Hắn vẫn sợ, đây là sự trừng phạt của ông trời.
Nếu chỉ cần hắn nổi lòng tham, Sơ Nghiên sẽ hôn mê bất tỉnh, thế thì hắn tình nguyện bảo vệ cô cả đời.
Sơ Nghiên cẩn thận hôn Lâu Niệm, theo tính cách của Lâu Niệm, lẽ ra hắn đã nhào tới cắn cô từ lâu.
Nhưng cả người hắn lại căng cứng, răng cũng cắn chặt, không hề đáp lại cô.
Vì thế Sơ Nghiên lùi lại một chút, nhìn đôi mắt đen kịt của Lâu Niệm.
Sao lại thế này?
Lâu Niệm không muốn sao?
Khoảnh khắc đoàn tụ không phải nên có một màn hôn mãnh liệt sao?
Sơ Nghiên có một chút buồn bực, có điều nghĩ lại bây giờ đúng là không phải thời điểm thích hợp.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, để tránh xấu hổ, Sơ Nghiên vội vàng đi mở cửa lấy cơm hộp.
Cô vừa đi, Lâu Niệm mới từ từ thở ra một hơi.
Sau đó hắn áp trán vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng làm dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy.
Bữa tối gọi hai suất cơm gà đơn giản, hai người ngồi đối diện nhau, ăn hết sạch sẽ.
Thu dọn rác xong, Sơ Nghiên dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng, nhưng chỉ cần quay lại rồi thì cũng không cần vội.
Lâu Niệm nhìn cô thật sâu, sau một lúc mới gật đầu: “……Ừ.”
Sơ Nghiên thấy hắn thật sự không có ý đồ gì, cô cũng ngại mở miệng, đành phải ra vẻ trấn định đi về phòng.
Cô không biết rằng, ngay lúc cửa phòng vừa đóng lại, thần kinh Lâu Niệm liền trở nên căng thẳng, hắn lập tức đi đến trước cửa phòng cô, tay đặt lên nắm cửa.
Lâu Niệm dừng vài giây, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng mình nghe qua có vẻ bình thường: “Sơ Nghiên……?”
Không có động tĩnh.
Mặt Lâu Niệm lập tức rút hết huyết sắc.
Nỗi sợ hãi quen thuộc giống như sóng thần cuộn qua tâm trí, hắn gần như mở cửa ra ngay lập tức: “Sơ Nghiên!”
“A!!”
Sơ Nghiên hét lên một tiếng, tay chân luống cuống nhặt một chiếc áo lên che người lại: “Anh làm gì vậy?!”
Cô vừa mới cởi quần áo ra chuẩn bị đi tắm, ai ngờ Lâu Niệm lại bất ngờ đi vào.
Thân thể trắng như tuyết xuất hiện chớp nhoáng, dáng người phập phồng quyến rũ tinh tế kia hoàn toàn cướp đi tầm mắt của Lâu Niệm.
Hắn ngẩn ra vài giây rồi mới chậm rãi nói: “…… Anh, xem em có ở đây không.”
Sơ Nghiên ném một cái gối ôm về phía hắn: “Đi ra ngoài!”
Lâu Niệm tiếp được gối ôm, có chút cứng nhắc đóng cửa lại.
Lúc này Sơ Nghiên mới cúi đầu nhìn thân thể của mình —— xong rồi, trên eo có chút thịt thừa, quá khó coi!

Không trách Lâu Niệm không có phản ứng gì, Sơ Nghiên hơi ủ rũ: Đến bản thân cô còn cảm thấy không gợi cảm!
Ngoài cửa, Lâu Niệm đứng yên một phút.
Sau đó mới ôm cái gối kia, dựa vào cửa phòng cô, chậm rãi ngồi xuống đất.
……
Đêm đã khuya.
Lâu Niệm vẫn lặng lẽ ngồi trước cửa phòng cô.
Nếu đủ chăm chú là có thể nghe thấy tiếng xoay người của Sơ Nghiên ở trong phòng.
Lâu Niệm căn bản không dám đi ngủ, chỉ có nghe những tiếng động rất nhỏ mà cô phát ra hắn mới có thể an tâm.
Mà ở trong phòng, Sơ Nghiên đã xoay người lần thứ tám mươi, cuối cùng trở mình ngồi dậy.
—— Một phòng đầy dụng cụ chữa bệnh này quá đáng sợ!
Còn có tiếng vù vù của máy móc đang vận hành, giống như cô bị bệnh nguy kịch đến mức có thể chết bất cứ lúc nào vậy.
Sơ Nghiên gãi gãi tóc, nhìn chằm chằm đôi chân thẳng tắp trắng nõn dưới váy ngủ.
Thật ra cô rất muốn ở bên cạnh Lâu Niệm.
Lúc này chắc hắn đã ngủ rồi? Cô chỉ yên lặng qua đó, chiếm một vị trí nhỏ thôi.
Có thể chứ?
Sơ Nghiên cắn môi, sau đó vén chăn lên, đi chân trần trên sàn nhà.
Ngoài cửa, Lâu Niệm nghe thấy tiếng động, lập tức xoay người ngồi dậy, chạy về phòng mình.
Sơ Nghiên lặng lẽ mở cửa phòng ra, rón rén đi qua phòng khách, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng Lâu Niệm.
—— Hắn nằm thẳng ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có vẻ đã ngủ say.
Sơ Nghiên cầm váy, nhón chân đi qua, vén một góc chăn của hắn lên, ngồi xuống.
Nệm lõm xuống, Lâu Niệm khẽ trở mình, quay về phía Sơ Nghiên.
Sơ Nghiên hoảng sợ, yên lặng một lát, xác định hắn không có tỉnh lại, mới tiếp tục nhẹ nhàng nằm xuống.
Trong chăn có hương bạc hà mát lạnh như trên người Lâu Niệm, Sơ Nghiên an tâm hít vào một hơi, nhìn gương mặt Lâu Niệm chăm chú.
Thật là đẹp trai……
Cô rất thích.
Sơ Nghiên an phận một lát, không buồn ngủ, vì thế liền bắt đầu không thỏa mãn.
Ôm một cái chắc hắn cũng không tỉnh đâu nhỉ?
Cô chớp chớp mắt, sau đó bắt đầu nhích từng chút một về phía hắn.
Lâu Niệm quả nhiên không có phản ứng.
Sơ Nghiên từ từ tiến vào lòng hắn, lén lút nở nụ cười.
Mặt cô chạm vào ngực hắn, sau đó ngẩng đầu.
—— lại đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lâu Niệm.
?!
Sơ Nghiên hoàn toàn sững sờ: “Anh……”
Tay Lâu Niệm khắc chế đặt ở một bên, giọng nói hơi khàn: “Em làm gì vậy?”
Sơ Nghiên không ngờ bị bắt tại trận, nhưng lại ngượng ngùng nói mình muốn nhìn hắn.
Tròng mắt chuyển động, đành phải làm nũng.
—— “Anh trai ngủ cùng em đi.”
Trong nháy mắt, mắt Lâu Niệm quả thực tối lại đến đáng sợ.
Hắn hít sâu hai hơi, thần kinh căng ra như sắp đứt.
“Thật sự muốn ngủ cùng anh?”
Sơ Nghiên đỏ mặt gật đầu: “Ừ.”
Giây tiếp theo, Lâu Niệm bỗng nhiên xoay người, đè lên thân thể mềm mại dưới lớp váy ngủ bằng bông của cô.
Sơ Nghiên cả kinh: “Đợi đã em nói không phải kiểu ngủ này ——”
Mà nụ hôn giống như cuồng phong đã hạ xuống.
Giống như dòng nước lũ khao khát, nhấn chìm cô trong đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.