May mà trên lớp, Hóa Kiếm Tiên Tôn vẫn đến muộn như thường lệ, Tiết Ninh ngồi hàng đầu, có thể nhìn rõ ngũ quan của hắn, Tần Bạch Tiêu ngồi bên cạnh nàng, trước khi Tần Giang Nguyệt xuất hiện hắn ta còn hỏi nàng: “Sư huynh đâu?”
Tiết Ninh đáp lại bằng ánh mắt bối rối: “Sao ngươi nghĩ rằng nhất định ta biết sư huynh của ngươi ở đâu?”
Tần Bạch Tiêu bị ánh mắt này làm cho mơ hồ, đợi khi Tần Giang Nguyệt đến, hắn ta vừa nhìn sư huynh vừa nhìn Tiết Ninh, luôn cảm thấy giữa họ có điều gì đó không ổn.
Tiết Ninh nhìn thẳng vào Tần Giang Nguyệt, thấy dường như giữa mày mắt hắn có chút mệt mỏi, đây là tình huống chưa từng xảy ra kể từ khi hắn trở lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hóa Kiếm Tiên Tôn tiên thể thần khu, tuyệt đối sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Trừ khi hắn đang làm việc gì đó cực kỳ tốn linh lực.
Bàn tay dưới bàn của Tiết Ninh bỗng nắm chặt, có lẽ nàng biết hắn đêm qua đi làm gì rồi.
Không lạ khi không đến tìm nàng, chắc chắn là đi nuôi dưỡng tàn tích của Thần Đế, chỉ có việc này mới có thể tiêu hao sức mạnh của một kiếm tiên.
Dưới vách núi phát hiện dấu vết tàn hồn của Ách Thần, trong Yêu giới lại có tàn tích của Thần Đế khác, đây đều là điều tốt.
Nhưng mỗi khi phát hiện những thứ này, Tần Giang Nguyệt luôn tỏ ra quá mức quan tâm, thậm chí sẽ bỏ qua Tiết Ninh, điều này không tốt.
Tiết Ninh không phải là không thể bỏ qua nhưng nàng lo lắng rằng Trường Thánh sẽ lợi dụng điều này để hại Tần Giang Nguyệt.
Ánh mắt thẳng thắn của Tiết Ninh khiến Tần Giang Nguyệt không thể làm ngơ, hai người nhìn nhau trong chốc lát, nàng biết mình đã đoán đúng.
Quả nhiên là đi nuôi dưỡng thần hồn.
Thôi kệ.
Tuỳ tiện đi, trước hết cứ học đã.
Tiết Ninh thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn ngọc giản trên tay, dù bỏ lỡ vài ngày nhưng mấy ngày này những người khác cũng tự học, nàng về xem lại một đêm, chắc sẽ không bị tụt lại.
Hôm nay Tần Giang Nguyệt vẫn hỏi nàng như thường lệ, trước đây khi Mộ Văn còn có tư cách lên lớp, luôn tỏ ra không hài lòng về việc này, bây giờ ngay cả cửa Mộ Văn cũng không ra, thậm chí Tiên phủ không tổ chức tang lễ cho mẹ nàng ta, trong lớp cũng không ai lên tiếng.
Ngay cả Giang Thái Âm từng lên tiếng cho nàng ta giờ cũng nghiêm nghị, im lặng không nói gì.
Im lặng không có nghĩa là hắn ta không có cảm xúc riêng, Tiết Ninh có thể cảm nhận được sự xa cách và khinh thường của hắn ta nhưng ai thèm quan tâm chứ?
Câu hỏi của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh đều trả lời nghiêm túc nhưng đôi khi nàng cũng cảm thấy mệt.
Khi bị hỏi đến vấn đề mình phải suy nghĩ kỹ lưỡng, mất nhiều thời gian mới có thể trả lời, Tiết Ninh trực tiếp nói: “Ta không biết, Tiên tôn hỏi người khác đi.”
Lập tức, mọi ánh mắt đều dồn vào nàng.
Tiết Ninh không cúi đầu, thản nhiên đối mặt với sự “không biết” của mình.
Nàng cảm nhận được Tần Giang Nguyệt luôn nhìn nàng nhưng nàng không đáp lại.
Một lúc sau, Tần Giang Nguyệt chuyển ánh mắt nhưng cũng không hỏi người khác mà tự mình giải đáp, nói rất rõ ràng, từng chữ đều chạm đúng chỗ.
Hắn là như vậy, học thức, tu vi và dung mạo đều không có khuyết điểm, vô song trên đời.
Dù là kiếm tiên, những thứ này không phải chính đạo của hắn nhưng hắn vẫn có kiến thức vượt trội hơn nhiều đại năng tinh tu chính đạo này.
Hắn hiếm khi tự mình giải thích như vậy, mọi người bận rộn ghi chép, không còn để ý đến những ánh mắt khác.
Đến chiều, kết thúc một ngày học, Tiết Ninh thu dọn đồ đạc rời đi, không để ý đến Tần Giang Nguyệt trên đài.
Trước đây nàng luôn ở lại cuối cùng và cùng hắn đi, hôm nay lại tự mình rời đi trước, Tần Giang Nguyệt đứng lại, ánh mắt dõi theo nàng, những người khác không dám nhìn hắn, đều cúi đầu, sợ phạm phải Tiên tôn.
Nhìn Tiết Ninh thì họ dám nhìn, nhìn Tần Giang Nguyệt lại không dám, đây chính là giới tu tiên lấy sức mạnh làm tôn.
Tần Giang Nguyệt rời đi, Tần Bạch Tiêu ở hàng đầu chậm rãi thở ra một hơi.
“Bạch Tiêu chân quân.” Ngân Tâm không nhịn được mà tiến lại gần: “Tiên tôn và A Ninh có chuyện gì vậy, cãi nhau rồi sao?”
Ngồi cạnh nàng ấy là Trương Chỉ cũng tò mò nhìn qua, nhẹ giọng nói: “Trước đây ta thường thấy sư muội và người khác chiến tranh lạnh nhưng lần đầu thấy có người dám như vậy với Tiên tôn.”
Tần Bạch Tiêu ngẩn ngơ một lúc, đối diện với ánh mắt kỳ vọng của đồng môn, lạnh mặt nói: “Họ thế nào thì liên quan gì đến chúng ta.”
“Làm tốt việc của mình, quản tốt bản thân là đủ rồi.”
Tần Bạch Tiêu thu dọn đồ đạc rời đi, bóng lưng lạnh lùng vô tình, đối với người mình xem trọng thì dịu dàng như gió, đối với người khác thì lạnh như sương tuyết.
“Từ đó nói thế nào nhỉ.” Ngân Tâm nhớ lại lời của Tiết Ninh, vỗ trán nói: “Đúng rồi, Bạch Tiêu chân quân thật sự rất ngầu.”
“Ngầu là gì?” Trương Chỉ hỏi, họ là bạn cùng bàn.
“Ta rất khó giải thích với ngươi, đại loại là vậy đó, rất ngầu phải không?” Ngân Tâm lạnh mặt, giả vờ nắm kiếm, kiêu ngạo quay lưng rời đi.
Trương Chỉ gật đầu: “Rất ngầu, kiếm tu chính là phải ngầu như vậy.”
Giang Thái Âm nghe vậy không nhịn được mà đảo mắt, hắn ta còn đang đợi Ôn Nhan, Ôn Nhan thu dọn xong đồ đạc, hắn ta bèn nói: “Ta đưa sư tỷ về, việc trên đỉnh còn chưa xong phải không? Ta đi giúp một tay.”
Ôn Nhan nhạt nhẽo nói: “Không cần, sư đệ Bạch Tiêu nói đúng, chúng ta làm tốt việc của mình, quản tốt bản thân là đủ rồi, Giang sư đệ quay lại tu luyện đi, ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi.”
Nàng ta nói xong là rời đi, Giang Thái Âm bực bội cắn môi, trong lòng bất bình.
Tại sao Tần Bạch Tiêu là Bạch Tiêu sư đệ, hắn ta lại là Giang sư đệ?
Phân biệt đối xử!
Tần Bạch Tiêu… không lẽ Ôn sư tỷ có cái nhìn khác với hắn?
Nói mới nhớ, gần đây quả thực Tần Bạch Tiêu toàn tâm tu luyện, không quấy rầy sư tỷ, chẳng mấy ngày đã lại tiến giai.
Tiên tôn dạy pháp môn thật sự tốt, trước đây họ còn không tự tin có thể đánh bại Ma thần, bây giờ thì có rồi.
Giang Thái Âm ôm đồ đạc rời đi, vốn hắn ta có tu vi thấp hơn Tần Bạch Tiêu, bây giờ càng sợ thua Tần Bạch Tiêu, thật sự quay về tu luyện chăm chỉ.
Trong Thượng Thủy Tiên Các, Tiết Ninh về đến, Tiểu Quy hỏi nàng hôm nay học được gì, nàng từ từ kể lại, nhìn không giống như có vấn đề.
Tần Giang Nguyệt bước vào, nàng quay lại nhìn, mày mắt thanh tú, đôi mắt trong sáng phản chiếu dáng vẻ mệt mỏi của hắn.
Tần Giang Nguyệt đứng yên không nói không động, Tiết Ninh đợi một lát rồi chậm rãi nói: “Xem ra vẫn không đợi được chàng chủ động nói rồi.”
Nàng nghĩ nếu hắn không muốn nói, vậy thì không hỏi nữa.
Làm như ai cần thiết biết lắm vậy.
Nàng ôm Tiểu Quy rời đi, Tiểu Quy trong lòng nàng động đậy, rất muốn nói rằng lúc này ta một mình cũng rất tốt, sẽ không cảm thấy cô đơn.
“Không phải nàng đã biết rồi sao.” Tần Giang Nguyệt đuổi theo nàng, giọng có chút khàn.
Tiết Ninh không quay đầu lại, nói: “Ta tự mình nghĩ ra và chàng chủ động nói với ta, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Nàng vào biệt điện của mình, quay người đóng cửa: “Đừng vào, nhìn chàng là bực bội.”
Hắn muốn làm gì thì tự làm, nàng có cấm hắn đâu, có gì mà không nói được.
Hắn cứ giấu diếm làm ngơ khiến Tiết Ninh cảm thấy thiếu tôn trọng.
“Ta không có không nói.”
Cửa điện chưa đóng, Tần Giang Nguyệt nhìn vào trong.
Tiết Ninh nhìn qua, trên bàn để…
Một phong thư?
Tiết Ninh ngẩn người một hồi, lúc thì nhìn phong thư, lúc thì nhìn Tần Giang Nguyệt, Tiểu Quy nằm trong lòng nàng không chịu nổi, áp lực lớn quá bèn nhảy xuống chạy mất.
Nó vừa đi, Tần Giang Nguyệt trông có vẻ thoải mái hơn nhiều, chỉ còn lại hai người họ, có lời khó nói cũng không khó nói ra như vậy nữa.