Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 56: Phiên Ngoại 3 Cố Vân Thanh Khóc





An Dương cảm thấy bản thân từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, nhưng có một ngày hắn đột nhiên phát hiện bản thân rất sợ một chuyện.
Hắn sợ Cố Vân Thanh khóc.
Lúc xuyên thành người khác, hắn đã từng thấy Cố Vân Thanh khóc qua ba lần, mỗi lần đều là bộ dáng tan nát cõi lòng.
Bộ dáng này của cậu đã từng khiến An Dương hoảng sợ, trái tim thắt lại như kim châm.
Để rồi sau đó, cứ mỗi lần trông thấy khóe mắt cậu rưng rưng nước mắt là hắn liền theo bản năng mà trở nên khẩn trương.
Nhưng có một ngoại lệ.
Đó chính là chuyện giường chiếu, có đôi khi An Dương làm hơi kịch liệt, khóe mắt cậu sẽ dần ửng đỏ, nước mắt sinh l.ý cũng trào ra.
Mỗi lần đến lúc này, trong lòng An Dương luôn có một giọng nói thì thầm.

Làm em ấy khóc, mau làm em ấy khóc, dáng vẻ em ấy khóc thút thít trông thật đẹp, làm em ấy khóc dữ dội hơn.
Mặc dù nghĩ thầm như thế, nhưng An Dương vẫn luôn không nỡ, mỗi lần nhìn thấy Cố Vân Thanh sắp khóc, hắn liền làm chậm lại dịu dàng an ủi cậu.
Nhưng cảm giác muốn làm Cố Vân Thanh khóc ở trên giường lại càng ngày càng mãnh liệt, khiến An Dương có chút bối rối và buồn rầu, mà loại chuyện này hắn lại không biết nên nói với ai.
Cũng may là trong thời đại Internet, bất cứ điều gì cũng có thể đăng ẩn danh ở trên mạng xin giúp đỡ.
An Dương tạo một tài khoản nhỏ, đăng một bài viết, tiêu đề rõ ràng.
Ở phía dưới một đám người xoát cái gì mà chủ topic thật lợi hại, mẹ nó, chủ topic dịu dàng quá đi, cần gì phải hỏi cứ làm cậu ta đến phát khóc thôi, trong hàng trăm câu trả lời lộn xộn toàn là mạnh mẽ làm cậu ta khóc thì cuối cùng An Dương cũng tìm được một câu trả lời có chút đáng tin cậy.
Bài đăng viết: Loại chuyện này không sao đâu, chủ topic và bé thụ đều là đôi bên tình nguyện, làm cậu ấy khóc cũng không phải là thật sự bắt nạt người ta mà là một loại tình thú nha, chủ topic nếu có thắc mắc gì thì có thể add tôi để hỏi thêm.
Ký tên Tiểu Bạch Bạch.
An Dương do dự một lát, vẫn quyết định add người ta, lại hỏi một ít vấn đề làm khóc thật sự không phải là làm đau đúng không hoặc là có thể làm cho Cố Vân Thanh cảm thấy không thoải mái hay không.
Tiểu Bạch Bạch rất kiên nhẫn trả lời hắn từng câu một.
Mà bên kia, Bạch Tuệ yên lặng tra ra IP của bài đăng, nhìn về phía An Dương nham hiểm bật cười hắc hắc.
Rất nhanh lễ tình nhân cũng sắp đến, An Dương bận rộn chuẩn bị cho cửa hàng hoa, không có thời gian để tâm đến chuyện này.
Nhưng Bạch Tuệ lại gọi điện thoại cho Cố Vân Thanh.
Cụ thể nói chuyện gì, cũng chỉ có hai người biết.
Tóm lại, ngày hôm đó sau khi từ cửa hàng hoa trở về nhà, hai người vội vàng tắm rửa rồi lăn lên giường, An Dương độ.ng tình hôn lên yết hầu của Cố Vân Thanh, cậu dựa vào trong ngực hắn, tay hơi run, do dự nhiều lần giống như là hạ quyết tâm gì đó, túm lấy quần áo trước ngực hắn, đột nhiên nói: “An…An Dương, làm, làm…em khóc đi.”
Lời này vừa nghe liền biết là đã được cô gái nhỏ Bạch Tuệ kia dạy.
Nhưng An Dương không có ngẫm nghĩ, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn cậu rồi sau đó ở trên vai cậu khẽ cười một tiếng.
Cố Vân Thanh bị hắn cười làm cho toàn bộ khuôn mặt của cậu đều nóng lên như ấm nước đun sôi, suýt chút nữa ngay cả hơi nước bốc ra cũng không còn.
“Vân Thanh.” An Dương khàn giọng hôn lên vành tai cậu, ngón tay hắn luồn vào trong quần áo cậu v.uốt ve từng chút một, cuối cùng dừng lại ở trên ngực đỏ thẫm: “Hôm nay anh có thể làm em đến phát khóc sao? Làm em đến mức thần trí mơ hồ cũng được sao?”
“Được…được ạ.” Cố Vân Thanh bị An Dương vu.ốt ve, thân thể cậu hơi run lên, giọng điệu cũng trở nên bất ổn.

Sau đó, trước ngực liền truyền đến cảm giác xoa n.ắn khác thường, mang theo chút kho.ái cảm tập kích vào thân thể cậu.
An Dương một tay khuếch trương cho Cố Vân Thanh, một tay cởi q.uần áo của hai người, thân thể thân mật dính vào nhau không thể tách rời.
An Dương khuếch trương chưa bao giờ vội vàng, nhưng hôm nay lại mang theo ý tứ trêu chọc rất rõ ràng, hắn cúi đầu ngậm lấy môi cậu, ngang ngược quấn lấy đầu lưỡi đi vào, ngón tay thăm dò từng chút một đâm vào vách trong bên trong cơ thể cậu.
Cho đến khi chạm tới một điểm, Cố Vân Thanh đột nhiên phát ra một tiếng nức nở, cậu dường như muốn kêu lên thành tiếng lại bị An Dương hôn sâu nên chỉ có thể nghẹn lại ở trong cổ họng.
An Dương buông đôi môi bị hôn đến đỏ hồng hơi sưng lên của cậu ra, kéo theo sợi chỉ bạc từ khóe miệng Cố Vân Thanh, dáng vẻ này của cậu trông vô cùng gợi cảm, nhưng phía dưới tay hắn cũng không có dừng lại, hai ngón tay giao nhau lại nới ra, sau đó tiếp tục ấn nắn xoa xoa điểm mẫn cảm kia.
“A…An Dương, An…chờ đã…đừng” Cố Vân Thanh hiển nhiên đã cao trào.
Kho.ái cảm dâng trào khiến cậu sợ hãi, một chất lỏng trắng đục không chịu nổi phun ra từ đỉnh cư.ơng cứng của cậu.
An Dương cúi đầu gặ.m cắn xương quai xanh cùng cái eo nhỏ của cậu, liếm cậu đến mức toàn thân đỏ lên, mẫn cảm ngứa ngáy, nhưng những thứ này kém xa so với ngón tay phía dưới của hắn, đang không ngừng đưa đẩy vào điểm mẫn cảm kia của cậu.
Hốc mắt Cố Vân Thanh dần ửng đỏ, cả người cậu co rụt lại, giống như muốn thoát khỏi ngón tay có chút tàn nhẫn kia, lại bị An Dương giữ chặt eo, hắn một tay đưa đẩy vào phía sau cậu, một tay xoa lên vật đang cươ.ng cứng kia của cậu.
Một lát sau, Cố Vân Thanh vừa r.ên rỉ vừa run rẩy tiết ra, ánh mắt cũng có chút mê mang.
Cố Vân Thanh nằm liệt ở trên giường, hơi thở d.ốc để bình tĩnh lại, kh.oái cảm từng đợt đến rồi đi, cậu đột nhiên phát hiện An Dương còn chưa có đi vào.
“Vân Thanh, nhìn anh.” An Dương nhếch khóe miệng hôn lên mắt Cố Vân Thanh.
“An…An Dương, ưm…” An Dương nóng bỏng cọ vào cửa hu.yệt của Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh chỉ có thể ôm chặt bả vai hắn, cảm thụ bên dưới có chút căng đau.
Kh.oái cảm vừa rồi còn chưa có chậm lại, hiện tại lại có một dị vật tiến vào, trong lúc nhất thời cậu không nhịn được co rút lại.

Cố Vân Thanh bị phản ứng của cơ thể mình làm cho khiếp sợ, cậu lắc đầu, ánh mắt có chút bối rối.
An Dương làm chậm lại, rồi mới di chuyển eo, mỗi lần đều hung hăng đụng vào điểm mẫn cảm của Cố Vân Thanh.
“A…” Cố Vân Thanh ngẩng đầu lên lộ ra đường cong xinh đẹp mà uyển chuyển, hai chân cậu không tự chủ được quấn quanh eo mảnh khảnh của An Dương: “An…An Dương, chậm lại, em…không chịu nổi…a…”
Khóe mắt Cố Vân Thanh bắt đầu tràn ra những giọt nước mắt si.nh lý sau từng đợt kh.oái cảm, nhưng hiển nhiên những thứ này không có cách nào khiến An Dương chậm lại.
Cố Vân Thanh bắt đầu hét lung tung lại không biết mình đang hét cái gì, An Dương mang theo sự hung hăng trước nay chưa từng có, mỗi một lần đều mạnh mẽ nghiền nát độ nhạy cảm của cậu, không chỉ như thế, hắn còn ngậm hai điểm trước ngực cậu, dùng đầu lưỡi từng chút một lướt quanh nó.
“An, ưm, không…không được rồi, em không…ưm…không chịu nổi.” Cố Vân Thanh cuối cùng khóc nức nở, nước mắt bắt đầu tràn ra từ hốc mắt của cậu, thấm ướt đẫm gối: “An Dương, xin anh đó…đừng…a, quá nhanh, em…em, ưm…r.”
“Vân Thanh, dáng vẻ khóc như này của em trông thật đẹp.” An Dương buông tha hai điểm trước ngực cậu, ngẩng đầu hôn lên những giọt nước mắt của cậu.
Cố Vân Thanh từ bỏ cầu xin tha thứ, cậu lung tung nâng mặt An Dương lên, hôn một cái: “An…An Dương, An Dương…ưm, An Dương, em…ưm…a…em, em thích anh, An Dương…”
An Dương mỉm cười, ghé vào tai Cố Vân Thanh nói nhỏ: “Vân Thanh, em cứ kêu như thế, anh sẽ không nhịn được mà lại làm cho em khóc đó.”
Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.