Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 92:




“Sau này anh không được gặp anh ta nữa.” Quý Khinh Chu nói, “Một lần cũng không được.”
“Được.” Sở Thành không chút do dự nói.
“Cũng không được nói chuyện điện thoại với anh ta! Hiện tại kéo luôn vào blacklist!”
Sở Thành nghe vậy, mở nhật ký cuộc gọi ra, kéo số điện thoại của La Dư Tân vào blacklist, “Kéo xong rồi.”
Quý Khinh Chu vẫn bất mãn, cậu phồng má nhìn anh, vô cùng tức giận.
Sở Thành cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu, muốn chọt cậu một cái, nhưng Quý Khinh Chu lại không ở trước mặt anh, anh chỉ có thể chọt chọt qua màn hình, nháy mắt Quý Khinh Chu liền nghiêng đầu tránh né, “Không cho chọt, anh đã không còn tư cách này rồi.”
Sở Thành bất đắc dĩ, nhẹ nhàng dỗ cậu, “Còn giận ư? Đừng giận, lần này là tôi không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Quý Khinh Chu hừ một tiếng, không nhìn anh.
Sở Thành đành phải tiếp tục vỗ về, “Thế nhưng cũng không phải chúng ta không thu hoạch được gì, tôi tính kế lấy 3 vạn của cậu ta cho cậu làm phí xây dựng cơ bản, về sau fans của cậu có thể dùng tiền của cậu ta để xé nhau với fans nhà cậu ta, như vầy đã thấy dễ chịu hơn chưa?”
“Có ý gì?” Quý Khinh Chu khó hiểu, “Anh tính kế lấy 3 vạn của anh ta thế nào?”
“Cậu ta kiên trì nói tôi giúp cậu ta, thì phải báo đáp cho tôi, tôi là một người trong sáng và khiêm tốn, vì cậu ta cứ nhất quyết đòi báo đáp cho tôi nên tôi không thể từ chối, tiền thưởng cao nhất của thấy việc nghĩa hăng hái làm là 3 vạn, nên tôi liền nói với cậu ta tôi muốn 3 vạn, số tiền này cũng là dựa theo nội dung vở kịch lúc trước cậu ta diễn mà tính, thế nên chúng ta không lỗ.”
“Anh biết rõ anh ta đang diễn, mà anh vẫn muốn lấy ư?” Quý Khinh Chu bật cười, bất chấp vẫn còn đang giận dỗi với anh, cậu nói, “Anh đúng là một người khiêm tốn.”
Sở Thành thấy rốt cuộc cậu cũng đã cười rồi, lúc này mới yên tâm, “Tôi đã cho cậu ta cơ hội, nhưng chính miệng cậu ta nói cậu ta không báo đáp tôi, thì lương tâm sẽ bất an, một công dân thiện lương nhiệt tình như tôi, làm sao có thể khiến lương tâm người ta bất an được, đúng không?”
Quý Khinh Chu cảm thấy anh đúng là được tiện nghi mà còn khoe mẽ, “Nếu anh ta biết anh dùng tiền của anh ta làm mấy chuyện này, lương tâm bất an hay không tôi không biết, nhưng nhất định trái tim sẽ vô cùng bất an đó.”
“Vậy thì chịu thôi, ai bảo cậu ta cứ một vừa hai phải nóng lòng muốn tính kế tôi, tôi là kịch bản của cậu ta chắc? Tôi là gian thương.”
Quý Khinh Chu cúi đầu cười khẽ, cảm thấy lúc này Sở Thành lại có chút đáng yêu.
“Vậy còn giận nữa không?” Sở Thành thấy dường như cậu không còn tức giận nữa, liền nhẹ nhàng dỗ dành, “Tôi đưa súng máy của đối phương cho cậu dùng đó.”
Sau khi Quý Khinh Chu nghe Sở Thành nói chuyện này với cậu, đúng là cậu không còn tức giận gì nữa, cũng không phải cậu tức vì Sở Thành, cậu chỉ không thích Sở Thành có quan hệ với La Dư Tân mà thôi.
“Về sau không được để ý đến anh ta nữa.” Quý Khinh Chu nghiêm túc nói, “Cho dù anh ta có đứng ở trước mặt anh, anh cũng không được để ý đến anh ta.”
“Được.” Sở Thành gật đầu, “Nghe cậu hết.”
Quý Khinh Chu vừa lòng, tâm tình dần dần tốt hơn, lúc này nếu cậu ở bên cạnh Sở Thành, phỏng chừng sẽ không nhịn được muốn ôm Sở Thành một cái, thế nhưng hai người đang ở hai nơi, chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình điện thoại. Quý Khinh Chu cảm thấy, hình như cậu nhớ Sở Thành rồi.
Ngày 20 tháng 7, Quý Khinh Chu chính thức đóng máy, đồng thời còn có Ứng Niên. Vốn dĩ Quý Khinh Chu muốn trở về cùng anh, nhưng Ứng Niên phải tham dự họp báo của một nhãn hiệu, nên hai người đành phải tạm biệt nhau ở sân bay, hẹn sau khi trở về sẽ gặp mặt. Hai người cùng quay một bộ phim suốt ba tháng trời, so với trước kia quan hệ thân thiết hơn rất nhiều, huống hồ, Quý Khinh Chu còn biết rất nhiều chuyện riêng tư cá nhân của Ứng Niên. Quý Khinh Chu nghĩ đến anh cùng Đường Dục, không khỏi thở dài, cậu cảm thấy tình yêu ở xung quanh cậu, kết quả đều không được tốt, cha mẹ cậu, rồi Ứng Niên và Đường Dục, không có đôi nào là đi tới cuối cùng, lâu lâu dài dài cả.
Cậu vô thức sờ sờ khối ngọc trên cổ, cho nên, phải luôn quý trọng những gì trước mắt.
Sở Thành vẫn như cũ lái xe tới đón cậu, cùng cậu ăn cơm.
“Gần đây La Dư Tân có tìm anh không?” Quý Khinh Chu đột nhiên nhớ đến, “Anh ta cũng đã đóng máy rồi, không tới tìm anh ư?”
“Không, có lẽ cậu ta đã phát hiện ra chuyện tôi kéo cậu ta vào blacklist, cho nên đã bỏ cuộc rồi.”
Quý Khinh Chu cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy, thế nhưng cậu không thích La Dư Tân, cho nên không muốn tốn hơi nhiều lời vào vấn đề này nữa, thế nên khi có được đáp án cậu muốn rồi, cậu liền chuyển sang đề tài tiếp theo.
Trong lúc cậu quay 《Chá Cô Thiên》, Chu Thành Phong giúp cậu nhận phát ngôn đại diện cho vài tạp chí, nhưng tất cả đều chưa tiến hành quay chụp, lúc này quay phim xong, liền bận rộn quay chụp cho các phát ngôn quảng cáo tạp chí đó.
Sở Thành cảm thấy vừa khéo, “Mau chụp đi, chụp xong rồi bảo Tinh Tinh mua 3 vạn bản cho cậu.”
“Sao anh ấu trĩ quá vậy?” Quý Khinh Chu không ngờ anh còn nhớ đến chuyện này, nhịn không được bật cười.
“Cậu không ấu trĩ ư? Cậu không ấu trĩ cậu cười cái gì? Rõ ràng cậu cũng rất muốn.”
Quý Khinh Chu lập tức thu lại tươi cười, gắp một đũa đồ ăn cho anh, “Ăn cơm đi.”
Buổi tối, Sở Thành nhìn lịch trình của cậu, thấy không quá dày đặc, liền nói, “Chừa một ngày đi, tôi dẫn cậu ra ngoài chơi, vốn dĩ hôm sinh nhật tôi cậu nên được chơi thỏa thích một chút, cuối cùng cậu lại uống say, kế đó còn phải đi đóng phim, vừa hay gần đây công việc của cậu không nhiều, có thể thư giãn thả lỏng một chút.”
“Được, vậy anh có muốn gọi thêm mấy người An Nghi không? Ngày đó bởi vì tôi, nên anh phải về sớm, phỏng chừng bọn họ cũng chưa được chơi thỏa thích.”
“Không vội, để lần sau đi, cũng đâu phải sau này không có cơ hội đi chơi nữa, lần này chỉ hai chúng ta là được rồi.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, trong lòng có chút ngọt ngào, “Ừm.”
Sở Thành dẫn cậu đến nơi tổ chức sinh nhật lần trước, anh cùng Quý Khinh Chu mở một phòng bi da, chuẩn bị chơi đánh bi da. Quý Khinh Chu không biết chơi cho lắm, khi còn đi học cậu có từng chơi với bạn học mấy lần, nhưng lần nào cũng chơi không được tốt. Ngược lại Sở Thành chơi rất khá, vì thế anh vô cùng tự nhiên nói, “Để tôi dạy cậu.”
Anh bảo Quý Khinh Chu cầm chắc gậy, rồi dần dần cúi người xuống, nhắm bi trắng thật chuẩn. Động tác của Quý Khinh Chu có hơi cứng cáp, Sở Thành khuyên cậu thả lỏng, anh đến bên cạnh Quý Khinh Chu, nắm tay cậu, sau đó thục gậy, đẩy bi trắng đi.
“Phanh” một tiếng, bi màu đỏ trực tiếp lăn xuống lỗ.
Quý Khinh Chu kinh hỉ nhìn, sau đó lại cúi người bày tư thế, bắt đầu đánh bi khác, thế nhưng lúc này không có sự trợ giúp của Sở Thành, nên cậu không thể đánh bi vào lỗ nữa. Tuy vậy cậu cũng không nhụt chí, chờ Sở Thành đánh xong, thì đến lượt cậu đánh, thế nhưng vẫn trước sau như một không bi nào lọt lỗ.
Sở Thành thấy vậy, anh bước qua sửa tư thế cho cậu, lại nắm tay cậu lần nữa, cùng cậu đánh bi vào lỗ. Anh nhìn Quý Khinh Chu vui vẻ khi thấy bi lăn vào lỗ, bèn khẽ nói bên tai cậu, “Muốn thắng không? Muốn thắng thì nói, tôi sẽ đánh cùng với cậu.”
Bởi vì tư thế của hai người có chút gần, nên khi Sở Thành nói chuyện, hơi thở của anh phả vào lỗ tai của Quý Khinh Chu, khiến lỗ tai của cậu nháy mắt nóng rực lên, cậu cảm nhận được độ ấm trên lỗ tai mình, đồng thời cũng cảm nhận được độ ấm đến từ lòng bàn tay của Sở Thành, quay đầu lại nhìn anh. Sở Thành vẫn duy trì tư thế dạy cậu chơi bi da, nhưng bởi vì dựa vào rất gần, mơ hồ giống như hai người đang ôm vậy.
Tim Quý Khinh Chu bỗng dưng đập nhanh hơn một chút, cậu vô thức cúi đầu, Sở Thành thấy lỗ tai cậu hơi hồng hồng, cúi đầu hôn bên má cậu một cái, anh khẽ nói, “Đưa người ta đi bệnh viện thì có là gì, tôi còn chưa từng chơi bi da với ai như vầy bao giờ đâu.”
Quý Khinh Chu liền duỗi tay nhéo eo anh một cái, cậu cảnh cáo, “Anh không được đâu đó!”
Sở Thành nhìn cậu giống như sư tử nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của mình, bèn cười hôn môi cậu, “Ừ, sẽ không.”
Thanh âm của anh rất dịu dàng, tựa như một mảnh lông vũ, vuốt ve bờ môi của Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu ngẩng đầu hôn anh, Sở Thành cũng tinh tế hôn lại cậu, vừa nhẹ nhàng cũng vừa triền miên.
Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, Quý Khinh Chu dựa vào vai Sở Thành, cậu ôm anh, thanh âm khi vừa mới hôn xong tuy có chút khe khẽ nhưng cũng rất kiên định, “Sau này không cho anh đi hai người đến đây chơi bi da.”
Sở Thành cảm thấy tính chiếm hữu của cậu rất mạnh, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ nói anh.
“Trừ cậu ra, nào đến đây chơi với ai đâu chứ.”
“Dù sao cũng không được.”
Sở Thành bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cậu, hôn trán cậu một cái, “Được, trừ cậu ra, bất luận là ai cũng không chơi bi da hai người với người đó.”
“Nếu là thi đấu thì được.” Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng hiểu chuyện nói, “Nếu như có thi thố gì đó, thì anh cứ chơi.”
“Vậy cảm ơn cậu.”
“Không khách khí.” Quý Khinh Chu rất không khách khí nói.
Hai người dính nhau đánh xong một ván, thì điện thoại của Sở Thành vang lên, Quý Khinh Chu thấy anh nhận điện thoại, bèn nói một tiếng với anh, sau đó chuẩn bị đến phòng vệ sinh. Cậu đẩy cửa ra, bước thẳng về bên trái, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, thì chợt gặp phải La Dư Tân. La Dư Tân nhìn thấy cậu, có chút kinh ngạc, Quý Khinh Chu cũng kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng sau đó thì thấy phiền nhiều hơn, cậu lười để ý đến La Dư Tân, nên bèn vòng qua anh ta tiếp tục đi về phía trước.
La Dư Tân cũng không nói gì, chuẩn bị quay về phòng, kết quả mới vừa đi hai bước, anh ta liền ngừng lại, anh ta quay đầu nhìn căn phòng bên cạnh, nếu Quý Khinh Chu bước ra từ chỗ này, vậy thì……
La Dư Tân xoay người, điều chỉnh vẻ mặt một chút, sau đó vô cùng tự nhiên vừa đẩy cửa ra, vừa nói, “Ngại quá, tôi tới trễ rồi.”
Vừa dứt lời, anh ta liền thấy Sở Thành trong phòng vừa nói chuyện điện thoại xong, bèn ra vẻ kinh ngạc nói, “Là anh?” Sau đó, anh ta liền nhìn tên phòng trên cửa, “Ngại quá, hình như tôi nhầm phòng rồi.”
Sở Thành nhìn hàng loạt hành động liên tiếp của anh ta, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của anh ta ngoài đời còn tốt hơn nhiều so với khi tham gia các chương trình tạp kỹ.
“Vậy thì ra ngoài đi.” Anh nói.
Thế nhưng La Dư Tân lại thuận thế bước vào, “Nói ra thì, tôi vẫn chưa gặp mặt anh trực tiếp để nói lời cảm ơn nhỉ.”
“Vậy bây giờ cậu cảm ơn đi, cảm ơn xong rồi thì đi.”
La Dư Tân không muốn rời đi ngay lúc này, anh ta muốn chờ Quý Khinh Chu trở về, đến lúc đó, Quý Khinh Chu sẽ nhìn thấy anh ta đang ở bên cạnh Sở Thành, nhất định vẻ mặt của cậu sẽ rất thú vị. Hơn nữa, anh ta cần phải lợi dụng mỗi một cơ hội vô tình gặp được Sở Thành này, để kéo gần quan hệ với anh.
La Dư Tân cười đi qua, anh ta nói, “Cảm ơn anh, chuyện lần trước, đối với anh có thể là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng đối với tôi, đó là sự giúp đỡ rất lớn.”
“Tôi biết rồi, cho nên cậu có thể đi được rồi.”
“Nếu có thể, tôi vẫn muốn mời anh ăn một bữa cơm, hay là như vậy đi, nếu hôm nay chúng ta đã gặp nhau, vậy không bằng chơi cùng nhau được không, tôi sẽ thanh toán.”
Sở Thành cảm thấy dường như da mặt của La Dư Tân rất dày, anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, mà La Dư Tân nghe vẫn không hiểu sao? Hiện tại anh đã không còn tâm tư muốn xem La Dư Tân hát tuồng nữa, lần trước chỉ nhìn một lần, mà Quý Khinh Chu đã tức giận đến mức giống hệt như một con nhím đang xù gai, tuy cậu như vậy rất đáng yêu, nhưng anh vẫn thích vuốt thuận chiều lông gai của cậu hơn.
“La Dư Tân,” anh nhìn người trước mặt, “Giữa hai chúng ta, cậu không cần phải diễn làm gì cả, cậu biết tôi là ai đúng không? Cậu cũng nên biết căn bản tôi không hề thích cậu, cho nên hiện tại đi ra ngoài đi, đừng ở nơi này làm chướng mắt tôi.”
“Anh nói gì cơ?” Bỗng dưng tim La Dư Tân đập nhanh một chút, vậy là trước đó Sở Thành đều diễn với anh ta sao? Diễn không quen biết anh ta, làm bộ làm tịch cho anh ta số điện thoại, hệt như đang xem kịch, nhìn diễn xuất vụng về của anh ta, không nói một lời, tương kế tựu kế. La Dư Tân không muốn tin những điều vừa nghĩ, bèn mím môi, hỏi, “Anh biết tôi từ trước rồi sao?”
“Sao tôi có thể không biết cậu được chứ?” Sở Thành hỏi ngược lại, “Cậu và Quý Khinh Chu trong phim hay ngoài đời đều xé nhau lợi hại như vậy mà, cậu đặc biệt tìm đến tôi, diễn một vở kịch cho tôi xem, sao tôi có thể không quen biết cậu được chứ?”
“Tôi không có diễn trò, tôi……”
Sở Thành giơ tay ra dấu ngừng, “Không cần phải nói cho tôi biết, tôi không có hứng thú nghe và cũng không hề muốn nghe, đi ra ngoài.”
La Dư Tân vô thức nắm chặt tay, cảm thấy bản thân có hơi chật vật, anh ta nhìn Sở Thành, nhưng Sở Thành không hề nhìn anh ta, anh vẫn cúi đầu chơi điện thoại, không hề liếc nhìn anh ta lần nào.
La Dư Tân không thể tin được, “Cho nên lần trước anh……”
“Tôi chỉ muốn nhìn xem kế đó cậu sẽ diễn gì mà thôi, không ngờ hóa ra cậu lại tới vì tôi thật, sao nào, Phương Diệu Tuyên không tốt sao? Không phải cậu đã có anh ta rồi sao, sao còn nghĩ đến chuyện tiếp cận tôi?”
“Tôi chỉ muốn làm quen với anh, kết bạn với anh mà thôi.”
“Vậy cậu đúng là tự đề cao bản thân quá rồi, người như cậu, không có tư cách để đạt tiêu chuẩn làm bạn bè của tôi.”
La Dư Tân nhìn anh, không nói gì.
“Ra ngoài, còn đứng ở đó làm gì, mặt nạ đã xé xuống rồi, còn muốn diễn kịch nữa à.”
Lời này nói ra đúng là không còn đường để cứu vãn nữa, La Dư Tân muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không biết nên nói điều gì, cuối cùng phản sinh tức giận, xoay người đi về phía cửa.
Sở Thành nhìn anh ta xoay người, lúc này mới thả nút ghi âm ra, kết quả mới vừa lơi tay, La Dư Tân lại quay ngược trở về, anh liền yên lặng nhấn nút ghi âm lần nữa, giấu điện thoại xuống dưới đầu gối.
Từ khi La Dư Tân nổi tiếng tới giờ, ngoại trừ lần ghi hình chương trình giải trí bị Quý Khinh Chu mắng một trận đó ra, anh ta vẫn chưa bị ai đối xử như vậy bao giờ cả, anh ta cảm thấy bản thân giống như một tên hề, ra sức biểu diễn, nhưng cuối cùng đối phương lại thờ ơ chẳng quan tâm. La Dư Tân không cam lòng, quay lại tức giận nói, “Đúng, tôi không có tư cách đạt tiêu chuẩn làm bạn bè của anh, nhưng Quý Khinh Chu thì có sao?”
Quý Khinh Chu đi vệ sinh xong quay về phòng, tay vừa mới chạm vào nắm cửa, khiến cửa tự động đẩy ra lộ ra một khe hỡ, thì chợt nghe được những lời này. Cậu căng thẳng trong lòng, La Dư Tân ư? Sao La Dư Tân lại ở đây?
Sau đó, cậu liền nghe được Sở Thành nói: “Ai nói với cậu chúng tôi là bạn bè?”
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, không nói gì, cũng không đẩy cửa đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.