Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 164:




Sự thật chứng minh, mỗi khi lái xe con người đều luôn tập trung đắm chìm vào điều đó, ít nhất là đúng với Quý Khinh Chu, cậu đã không còn tâm tư để suy nghĩ về chuyện có lấy được thưởng hay không nữa, giờ đây cả người cậu trong lòng trong mắt đều là Sở Thành.
Hai người lăn lộn trên giường mãi cho đến khi trời chập tối. Lúc này, Quý Khinh Chu đang được Sở Thành ôm vào trong ngực, cậu kiểm điểm, “Có phải em không nên như vậy không? Tâm tư được mất quá nặng, quá thiên về hiệu quả và lợi ích.”
“Người có tâm tư được mất không nặng có còn là người nữa không? Con người mà, nhất định sẽ luôn có mong muốn về một điều nào đó, tâm tư của em thế này là đã nhẹ lắm rồi.”
Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, nếu chuyện lấy thưởng chỉ liên quan đến danh dự của cậu, tuy cũng có chờ mong nhưng cậu cũng sẽ không giống như bây giờ chờ mong chiếc cúp này đến như vậy. Hiện tại cậu không chỉ muốn lấy được thưởng, không chỉ muốn khẳng định kỹ thuật diễn xuất của chính cậu, mà hơn hết tất cả, cậu càng muốn được sống thoải mái cùng với Sở Thành hơn.
Cậu đã từng đưa ra thời hạn ba năm cho chính cậu, đã từng hy vọng trong khoảng thời gian ba năm này cậu sẽ lấy được cúp, sẽ có tư cách đi gặp cha mẹ Sở Thành, sẽ có thể thoải mái nói với các fans rằng cậu thích Sở Thành. Thế nhưng hiện tại, một năm đã trôi qua rồi, thời gian còn lại của cậu không còn nhiều lắm.
Quý Khinh Chu duỗi tay ôm lấy Sở Thành, nhẹ nhàng hôn từng cái một từ cằm cho đến môi anh, cậu khẽ nói, “Một lần nữa đi.”
Sở Thành ôm cậu nằm lên người anh, đoạn hỏi, “Em muốn thử chủ động không?”
Quý Khinh Chu không muốn lắm, đối với mấy chuyện l4m tình này, cậu có hơi yếu ớt, cậu chỉ thích Sở Thành chủ động thôi, không thích hoạt động quá nhiều, “Anh làm là được rồi.”
Sở Thành khẽ nhéo mặt cậu một cái, vừa thuận theo yêu cầu của cậu, vừa cưng chiều nói, “Nuông chiều từ bé.”
“Nhờ anh nuôi đấy.” Quý Khinh Chu đúng lý hợp tình nói.
Sở Thành nghe vậy liền cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm hôn cậu, “Ừ, tại anh.”
Anh nhìn Quý Khinh Chu, trong mắt tràn đầy tình yêu, quả hạnh non nhỏ bé của anh, vừa ngây ngô vừa đơn thuần, vốn dĩ phải luôn để anh nuông chiều suốt cả đời này.
===========================
Hàng loạt các lồng đèn nhỏ được treo lên các cành cây, năm mới lại đến, Sở Thành hỏi Quý Khinh Chu, “Năm nay em có muốn về nhà gặp cha mẹ anh không?”
Quý Khinh Chu sợ tới mức liên tục lắc đầu, “Vẫn chưa đến lúc mà.”
Sở Thành cũng không làm khó cậu, “Được rồi, vậy chờ em lấy được giải thưởng rồi, chúng ta sẽ về nhà gặp cha mẹ nhé.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, nháy mắt liền phát sầu, “Vẫn chưa biết có lấy được thưởng hay không nè.”
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ lấy được thưởng, anh nói được là sẽ được.” Sở Thành nói một cách chắc chắn.
Quý Khinh Chu cũng không biết anh lấy tự tin từ đâu ra nữa, bèn phụ họa, “Hy vọng là vậy.”
Sở Thành khẽ xoa đầu cậu, lúc này mới lái xe trở về nhà.
Tháng 3, thời điểm gần đến lễ trao giải Kim Quế, chứng lo âu về giải thưởng của Quý Khinh Chu càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, Sở Thành nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, anh thầm nghĩ, quyết định làm một chút gì đó để dời đi sự chú ý của cậu.
Trước lễ trao giải Kim Quế một tuần, Quý Khinh Chu bị Sở Thành kéo ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Quý Khinh Chu hỏi.
“Dẫn em đến một nơi rất tốt để chơi.” Sở Thành nói.
“Nơi nào cơ?” Quý Khinh Chu tò mò.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.” Sở Thành cố ý đưa ra một nút thắt.
Quý Khinh Chu hết cách, đành phải ngồi trên xe, nhìn anh đi về phía trước.
Nhưng đi không được bao lâu, bỗng dưng cả hai nhìn thấy một bé trai đang đứng ngây ngốc trên đường, cũng không biết bé đang nghĩ gì mà xe chạy tới vẫn đứng yên không né tránh, Sở Thành dẫm phanh, anh nói với Quý Khinh Chu, “Em xuống nhìn thử xem.”
Quý Khinh Chu gật đầu, tuy rằng hai người không đụng trúng bé trai này, nhưng để một bé trai ở trên đường thế này cũng quá nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện thì sẽ không hay.
Cả hai cùng xuống xe đi đến bên cạnh bé trai, mới vừa cất tiếng hỏi, “Bạn nhỏ à, sao em lại đứng ở đây vậy?” Liền thấy cách đó không xa có một nhóc trai khác thoạt nhìn cũng tầm tuổi bé trai này, chạy đến kéo bé trai lui về phía vỉa hè. Thế nhưng dường như bé trai không muốn cho lắm, vẫn giãy giụa không chịu rời đi. Quý Khinh Chu muốn bước tới hỗ trợ, chợt nghe nhóc trai kia nói, “Đừng giận anh nữa được không? Anh cũng đâu cố ý đến trễ đâu, anh nhìn lầm thời gian, anh xin lỗi em mà, được không?”
Bé trai hừ một tiếng.
Nhóc trai kia thấy thế bèn gãi đầu, tiếp tục cất lời xin lỗi, “Sau này anh sẽ không như vậy nữa, lần sau anh sẽ là người chờ em, anh sẽ tới sớm hơn, em tới trễ hơn anh, được không?”
Nhóc trai kia vừa nói xong, liền lấy một chiếc mô hình phi cơ từ trong túi ra đưa cho bé trai, “Tặng em nè, hôm qua anh đã đến cửa hàng mua nó cho em đó, không phải em rất muốn có mô hình phi cơ này sao?”
Lúc này bé trai mới chịu nhìn đến người bạn đến trễ kia của mình, bé tiếp nhận phi cơ, nhìn một lúc rồi lại nói, “Được rồi, tha thứ cho anh đó.”
“Vậy chúng ta cùng đi vẽ tranh nha.”
“Ưm.” Bé trai gật đầu, sau đó vui vui vẻ vẻ cùng bạn nhỏ rời đi.
Quý Khinh Chu nhìn hai đứa nhỏ rời đi, nhớ tới mục đích xuống xe của cậu cùng Sở Thành, bèn gọi với theo hai đứa nhỏ, “Lần sau đừng đứng giữa đường nữa nha, rất nguy hiểm”.
“Dạ.” Bé trai xoay người đáp, “Em cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành thấy hai đứa nhỏ đi rồi, lúc này mới ngồi vào xe.
“Mấy đứa nhỏ thời nay thật thú vị.” Quý Khinh Chu nói.
“Đúng vậy, rất đáng yêu.” Sở Thành cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được bao lâu, hai người lại gặp phải đèn đỏ, Sở Thành ngừng xe, Quý Khinh Chu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai nam sinh mặc đồng phục cao trung đang nói chuyện với nhau bên đường, nói chuyện một hồi, nam sinh có vóc dáng cao hơn liền ôm lấy vai của nam sinh còn lại, tựa hồ như muốn hôn, kết quả lại bị đối phương cười phá lên vươn tay đẩy đầu ra. Nam sinh có vóc dáng cao hơn không thực hiện được chuyện mình muốn làm, bèn ai oán nhìn người đang đứng trước mặt.
Quý Khinh Chu nhìn hai người họ, chợt có chút cảm thán, nếu được, cậu cũng muốn được quen biết Sở Thành sớm hơn một chút, giả dụ như hai người đã có thể ở bên nhau khi còn là thời đi học. Thế nhưng nếu lúc ấy quen nhau, có lẽ sẽ vì tuổi đời còn non trẻ, khuyết thiếu trách nhiệm và quyết tâm ở bên nhau, cuối cùng cũng sẽ chia tay, ai đi đường nấy. Xem ra, vẫn nên gặp và quen biết nhau khi đã trưởng thành thì hơn, vừa có năng lực vừa có thể tự do độc lập, như vậy mới có thể lâu dài hơn được.
Rất nhanh, đèn đã chuyển sang màu xanh, Sở Thành tiếp tục lái xe chạy về phía trước.
Quý Khinh Chu nhìn phong cảnh ven đường, cậu mở hé cửa sổ, cảm nhận từng đợt gió lạnh thổi ngang qua người. Hóng gió một hồi, cảm thấy người đã hơi lành lạnh, cậu liền đóng cửa sổ lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, dường như có một người thanh niên nào đó đang đứng đón xe.
Sở Thành dừng xe ở trước mặt người nọ, nháy mắt người nọ liền tiến tới gõ nhẹ lên ô cửa sổ bên phía Quý Khinh Chu đang ngồi, “Ngại quá, tôi đang có việc gấp, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không? Đi tầm hai trạm thôi là được rồi, nơi này không có giao thông công cộng, cũng không có dịch vụ cho thuê nào, tôi có gọi xe, nhưng không ai nhận cả, hai người có thể chở tôi đi một đoạn được không? Tôi sẽ dựa theo phí taxi để trả cho hai người. Cảm ơn cảm ơn.”
Quý Khinh Chu cảm thấy không sao, cậu quay đầu nhìn Sở Thành, Sở Thành khẽ gật đầu.
“Anh lên đi.” Quý Khinh Chu nói.
Người nọ nghe vậy, lập tức cảm kích nói, “Cảm ơn cảm ơn, anh đúng là người tốt.”
Người nọ mở cửa sau ngồi vào xe, thông qua kính chiếu hậu, Quý Khinh Chu thầm đánh giá người nọ, thoạt nhìn người nọ chỉ mới hơn hai mươi, gương mặt tỏa nắng. Lúc này lên xe, người nọ liền lấy điện thoại di động ra nói với Quý Khinh Chu, “Anh bạn à, tôi quét mã QR của anh, gửi tiền lại cho anh nhé.”
“Không cần đâu.” Quý Khinh Chu nói, “Chúng tôi cũng tiện đường giúp anh, không có gì đâu.”
“Cần chứ cần chứ, anh không biết đó thôi, tôi đang vội vã đi gặp bạn trai của tôi.” Người nọ có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Vừa rồi cậu ấy mới nói chuyện của chúng tôi với người trong nhà, hiện tại đang một mình ở bên ngoài, cho nên tôi mới sốt ruột hoảng loạn chạy tới đây, thế nhưng bác tài xế đang chở tôi đi, bỗng dưng trong nhà có việc gấp nên đã bất chấp tất cả mà thả tôi ở ngay giữa đường, mà gần đây lại chẳng có trạm giao thông công cộng nào, dịch vụ cho thuê cũng không, cũng hết cách rồi cho nên tôi mới đành xấu hổ chặn xe các anh lại như thế này. Thật sự rất cảm ơn hai anh, thôi cứ để tôi gửi một ít cho hai anh đi.”
“Không có gì đâu.” Quý Khinh Chu cảm thấy người này thật thẳng thắn, “Anh giữ lại lát nữa mời bạn trai anh đi xem phim đi.”
Người nọ nghe vậy, bèn xấu hổ cười cười.
Quý Khinh Chu thấy vậy, bèn hỏi, “Anh nói bạn trai anh đã nói chuyện hai anh với người trong nhà và hiện tại đang ở một mình bên ngoài, là vì người nhà không đồng ý sao?”
“Không phải, người nhà em ấy đồng ý, thế nhưng bởi vì được người trong nhà đồng ý, cho nên em ấy mới vui vẻ, muốn chạy ra ngoài ăn mừng với tôi.”
“Vậy à?! Vậy chúc mừng hai người.”
Người nọ thấy thế, bèn đơn thuần kể về chuyện tình cảm của hai người họ, “Nói ra có lẽ anh sẽ không tin, nhưng chúng tôi rất quan tâm đến nhau, đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa từng có một trận khắc khẩu, cứ thế mà êm đềm trải qua bên nhau, đến bây giờ khi đã được sự đồng ý đến từ người nhà, tôi cảm thấy rất vui vẻ, tôi cảm thấy, nhất định chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ vẫn luôn ở bên nhau như thế.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, nở nụ cười dịu dàng.
“Sẽ mà.” Cậu nói, “Tôi chúc phúc cho hai người.”
“Cảm ơn.” Người nọ thoải mái cười nói.
Xe chạy được tầm năm sáu phút, người nọ liền lên tiếng nhắc nhở, “Tới rồi, tới rồi, anh dừng xe ở bên kia là được, dừng ở kia là được rồi. Cảm ơn.”
“Không có gì.” Quý Khinh Chu nói.
Nhìn người nọ cất bước chạy về phía tòa nhà cao tầng ở cách đó không xa, cậu quay đầu nhìn Sở Thành, khẽ nói, “Thật giống với chúng ta.”
“Ừm,” Sở Thành nhìn cậu, “Giống ở chỗ chúng ta cũng sẽ kết hôn, sẽ vẫn luôn ở bên nhau.”
Quý Khinh Chu bật cười, “Em nào nói đến chuyện này? Em nói hai người họ giống chúng ta là vì hai người họ cũng thích đồng tính.”
“Dù sao thì ý anh muốn nói với em cũng là ý đấy thôi.”
Sở Thành nói xong, tiếp tục lái xe đi về phía trước. Thời điểm xe gần chạy đến nơi cần đến, Quý Khinh Chu chợt thấy giữa đường có một người đàn ông trung niên dường như đang tìm một thứ gì đó, không chịu nhìn đường mà cứ cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Sở Thành vội vàng dẫm phanh lại, anh mở cửa sổ nhắc nhở đối phương, “Chú ý nhìn đường, cẩn thận một chút.”
Người nọ nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng cười cười, nhưng dù vậy người nọ cũng không hề có ý rời đi, vẫn cúi đầu tìm đồ.
“Người này làm sao thế?” Sở Thành có chút cạn lời, anh quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, có chút bất đắc dĩ nói, “Hay là em xuống xem thử xem.”
Quý Khinh Chu cũng cảm thấy như vậy, con đường hai người họ đang đi tương đối hẹp, nếu người nọ không rời đi, hai người cũng không thể đi qua được, cậu tháo dây an toàn xuống xe, cất bước qua hỏi, “Ông anh à, ngài đang tìm thứ gì vậy? Ngài nhường đường cho chúng tôi qua một chút được không? Để xe chúng tôi qua trước rồi ngài lại tìm được không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy liền ngẩng đầu lên, “Ây xem tôi kìa, quên mất phải tránh đường cho hai người đi.”
Người nọ nhìn Quý Khinh Chu, cười cười tỏ vẻ xin lỗi, “Tôi đang tìm một chiếc nhẫn, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và người tôi yêu, tôi muốn mua một chiếc nhẫn mới cho em ấy, nhưng vừa rồi khi đi qua đường, tôi lấy nhẫn ra ngắm nghía, trùng hợp có một chiếc xe chạy ngang qua, buộc tôi phải lùi về sau một bước, chiếc nhẫn cũng vì thế mà rơi rớt đâu mất tiêu, tôi đang phải tìm lại nó đây.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cảm thấy người như này thật hiếm thấy, con người đến độ tuổi trung niên, thường sẽ đặt sự quan tâm chú ý đến con cháu trong nhà nhiều hơn, ấy thế mà người nọ vẫn còn nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn cùng với người mình yêu, nhớ mua cho người yêu một chiếc nhẫn mới.
“Dù vậy ngài cũng chú ý an toàn nhé, không có gì quan trọng hơn sự an toàn đâu, nhất định người yêu của ngài cũng sẽ hy vọng như vậy.”
=================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.