Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 12:




Tôi dám muốn à? Quý Khinh Chu khóc không ra nước mắt, trên mặt mỉm cười, nội tâm đẫm máu và nước mắt, "Không cần đâu, Dư tiểu thư là bạn Sở Thành, đều là bạn bè, khách khí như vậy làm gì."
Dư An Minh nghe vậy, hiểu được cậu là bận tâm cảm nhận của Sở Thành, cũng đành thôi, "Vậy cũng được, sau này cậu có chuyện gì, trực tiếp nói với tôi, tôi có thể giúp cậu."
"Tôi là người chết à?" Sở Thành không hiểu nói, "Cậu ấy gặp chuyện gì tại sao phải nói với cậu, tôi không thể giải quyết sao?"
"Cậu là gà mẹ à, che chở quá vậy?"
"Vậy cậu là diều hâu à? Mơ ước nhóc gà con của tôi?"
Dư An Minh cạn lời, "Tôi chỉ muốn biểu đạt tấm lòng của mình."
"Vậy vừa rồi xảy ra chuyện gì? Cao Hàm sao lại đột nhiên xuất hiện?"
"Bọn họ ở dưới lầu mở party, Cao Hàm uống say, muốn đi toilet, dưới lầu ai cũng ói, đang phải dọn dẹp, hắn liền lên đây. Trước kia hắn có chơi ở đây, biết có cửa phụ, cho nên từ cửa phụ vào đây."
"Chờ hắn ta tỉnh rượu, em nhất định bắt tên khốn kiếp này quỳ xuống xin lỗi em," Dư An Nghi nghiến răng nghiến lợi, "Cư nhiên còn muốn phi lễ em, buồn nôn!"
"Hắn còn chưa tỉnh rượu?" Sở Thành hỏi.
"Vẫn chưa, đánh cho một trận, đang ngủ như lợn chết, gọi cũng không dậy nổi, chờ hắn tỉnh rồi, tôi bắt hắn tới xin lỗi Tiểu Quý."
Sở Thành gật đầu.
"Vậy cậu bôi thuốc cho Tiểu Quý đi, tụi tôi ra ngoài trước."
Dư An Minh nói xong, kéo Dư An Nghi rời đi, Dư An Nghi liếc mắt nhìn Sở Thành một cái, lại liếc mắt nhìn Quý Khinh Chu một cái, phiền muộn thở dài, cuối cùng cũng chỉ có thể nói, "Em đi trước."
"Ừm."
Quý Khinh Chu nhìn Dư An Minh rời đi, chỉ cảm thấy trái tim đều đang chảy máu, Sở Thành nhìn cậu ánh mắt lưu luyến, quơ quơ tay trước mắt cậu, "Nhìn tiền đồ này của cậu đi, có một tấm thẻ thôi đến nỗi thế à?"
"Không đến nỗi sao?" Quý Khinh Chu hỏi ngược lại anh.
"Đương nhiên không rồi," Sở Thành nói, "Cậu trước đây không phải cương trực lắm à?"
"Tôi hiện tại sửa lại rồi, trở nên co dãn."
"Cậu duỗi một cái tôi xem."
Quý Khinh Chu:...
Sở Thành giáo dục cậu, "Làm người phải biết đủ, cậu cầm tiền của tôi, còn lấy thẻ của cậu ta, vậy coi là gì?"
"Là thấy việc nghĩa hăng hái làm nên được khen ngợi a," Quý Khinh Chu cảm thấy chính mình rất có đạo lý, "Thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, thế nhưng cũng cần được khen thưởng, chỉ có như vậy, mới có thể khiến người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm, tinh thần không ngừng tiếp nối."
"Vậy cậu không nhận tấm thẻ này thì lần sau Dư An Nghi gặp chuyện cậu cũng không giúp sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy thì đúng rồi."
"Không phải mà." Quý Khinh Chu nói, "Tôi mà không thiếu tiền à."
"Tôi đưa cậu tiền còn không đủ à? Cậu còn muốn thẻ của cậu ta. Cậu biết cái này gọi là gì không, đứng núi này trông núi nọ, thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, lòng tham không đáy."
"Không... Không nghiêm trọng như thế đi?" Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói, "Tôi cũng không có ý muốn anh ta làm kim chủ papa của tôi."
"Cậu còn muốn có hai papa?"
Quý Khinh Chu liền vội vàng lắc đầu, "Không không không, một là đủ rồi, anh rất tốt."
"Vậy còn được." Sở Thành nhìn cậu, "Papa sẽ hại cậu không?"
Quý Khinh Chu lắc đầu.
"Vậy cậu nên làm thế nào?"
"Nghe lời papa."
Sở Thành rất hài lòng, "Coi như cậu cũng có chút lương tâm."
Anh mở ví tiền ra, cầm tấm thẻ, đưa cho Quý Khinh Chu, "Không phải là muốn thẻ sao, thẻ này cho cậu, tùy ý quẹt, coi như papa cho cậu tiền tiêu vặt."
"Không không không, không cần đâu." Quý Khinh Chu đem thẻ đẩy trở lại, "Tiền anh đưa tôi lúc trước tôi còn chưa xài đây, chưa dùng tới những cái này."
Cậu muốn thẻ của Dư An Minh, thuần túy là vì mình mới vừa giúp Dư An Nghi, nhận cũng không phải là không có đạo lý, huống hồ, cũng có thể dùng tấm thẻ kia trả lại một ít tiền cho Sở Thành.
Cậu không muốn tiền tiêu vặt của papa, cậu chỉ muốn trả tiền lại cho papa, nhưng mà ý nghĩ này, kim chủ papa của cậu nhất định là không thể tiếp thu, cho nên Quý Khinh Chu chỉ nói: "Anh lấy về đi, tôi muốn sẽ hỏi anh sau."
"Vậy ngoại trừ tôi ra, cậu không được phép ở bên ngoài nhận đồ vật của người khác, bất kể là thẻ hay là quà."
Quý Khinh Chu gật đầu, không có dị nghị.
Sở Thành đem thẻ thu về, "Cậu mới vừa nói, Cao Hàm muốn làm gì Dư An Nghi cơ?"
"Hắn muốn hôn Dư An Nghi." Quý Khinh Chu nói.
"Muốn làm gì cơ?" Sở Thành ngẩng đầu.
"Muốn hôn..."
Quý Khinh Chu đang nói bị cắt đứt, Sở Thành nghiêng về phía trước, ở trên môi của cậu nhẹ hôn một cái.
Anh không hôn lâu, như chuồn chuồn lướt nước, chớp mắt là qua, Quý Khinh Chu có chút giật mình nhìn anh, đại não một mảnh trống không, cậu trừng mắt nhìn, hậu tri hậu giác phản ứng lại, không tự chủ mím môi, cảm giác hai má đều nóng lên.
Sở Thành cười nói, "Để phòng ngừa sau này cậu gặp phải chuyện như vậy, tôi nghĩ hay là đóng dấu cậu trước đi, nếu không nụ hôn đầu của cậu bị người khác cướp mất thì tôi thiệt thòi lớn rồi."
"Nhưng Cao Hàm chỉ là muốn hôn lên mặt Dư An Nghi mà." Quý Khinh Chu thấp giọng nói.
"Ồ ~" Sở Thành kéo dài ngữ điệu, sau đó nghiêng người nhích lên, ở má trái của cậu hôn xuống một cái, "Lần này được rồi chứ."
Quý Khinh Chu:...
Quý Khinh Chu cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy luôn rồi, sao lại đột nhiên hôn cậu? Còn hôn hai lần! Cậu cảm giác tim muốn bay lên luôn rồi, mặt nóng đến nỗi sắp chín, cậu nhìn Sở Thành, yên lặng cúi đầu, cũng không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Sở Thành nhìn cậu lỗ tai hơi ửng hồng, cảm thấy cậu cũng thật là đủ ngây thơ, chỉ là hôn hai lần, cũng không phải hôn sâu, đến nỗi vậy à?
Anh cúi đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, hỏi cậu, "Cảm giác thế nào?"
Quý Khinh Chu giương mắt nhìn anh, chỉ thấy Sở Thành thản nhiên, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, cậu tỉ mỉ suy nghĩ một chút hai lần hôn vừa rồi, cảm thấy chính mình cũng không có bài xích.
Sở Thành thấy cậu không nói lời nào, hỏi cậu, "Không muốn?"
"Không phải." Quý Khinh Chu lắc đầu, không có gì không muốn, tuy rằng hai lần hôn này nằm ngoài dự liệu của cậu, nhưng mà Sở Thành nói cũng có đạo lý, thay vì bị người khác chiếm đi, còn không bằng cho Sở Thành.
"Vậy cậu nhìn tôi." Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu nhìn anh, có chút ngượng ngùng, cậu mới vừa vừa nghĩ đến một chuyện, muốn nhắc nhở Sở Thành, nhưng là xấu hổ không mở miệng được.
Bất quá mọi người đều là đàn ông, Sở Thành cũng bình tĩnh như thế, mình quá thẹn thùng cũng khó tránh khỏi có chút trẻ con. Vì vậy Quý Khinh Chu rất có tinh thần thực tiễn chếch gò má, lôi kéo ống tay áo Sở Thành, đem má phải đối diện anh.
Sở Thành nhất thời không phản ứng lại được, "Có ý gì?"
Quý Khinh Chu cảm thấy anh vào lúc này sao không thông minh gì hết, "Anh lo lắng tình huống đó phát sinh, anh không phải là người đầu tiên hôn, rất chịu thiệt phải không?"
"Phải."
Quý Khinh Chu cạn lời, cậu nói rõ ràng như vậy, sao papa của cậu còn ngốc như thế, vậy mà vẫn chưa phản ứng kịp, quả nhiên không phải papa ruột, chỉ là kim chủ papa!
"Có câu nói, nói thế nào nhỉ, nếu người khác đánh mặt trái của anh, anh liền..."
"Tôi liền đánh bể đầu chó hắn." Sở Thành nói tiếp.
Quý Khinh Chu:...
Chuyện này không có cách nào nói tiếp, hai người bọn họ không tâm linh tương thông nổi, thực sự là trên tâm lý có vài bức tường!! Không có cách nào ám chỉ!!!
Quý Khinh Chu bỏ qua, "Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?"
"Ăn cơm đi, nên ăn cơm trưa rồi." Sở Thành nhìn cậu, "Sớm biết đã không mang cậu đến rồi, bơi cũng không bơi, còn bị thương."
"Không có chuyện gì," Quý Khinh Chu thấy vẫn ổn, "Hiếm khi gặp bạn của anh, con người bạn anh đều không tệ."
"Vì Dư An Minh cho cậu thẻ?"
Quý Khinh Chu cạn lời, "Vì bọn họ đều đối với tôi hoà hoà khí khí."
"Cậu là người của tôi, bọn họ tự nhiên khách khí với cậu một chút."
"Cho nên tôi thấy bọn họ không tệ lắm." Quý Khinh Chu đứng lên, "Đi thôi, đi ăn cơm đi."
"Cứ vậy đi ăn cơm à, không phải còn có chuyện chưa làm sao?"
"Chuyện gì?" Quý Khinh Chu không rõ.
Sở Thành đứng lên, kéo cậu lại sát vào người anh, ghé vào bên tai cậu thấp giọng nói, "Cậu vừa rồi ám chỉ lâu như vậy, kỳ thực là muốn để tôi làm việc này đi." Anh nói xong, trên má phải Quý Khinh Chu, hôn một cái.
Quý Khinh Chu kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Sở Thành nhéo nhéo mặt của cậu, "Gì mà đánh má trái của anh, anh liền... Tôi liền đánh gãy chân chó của hắn, chẳng lẽ còn đem má phải đưa hắn à?"
"Cho nên anh vừa rồi cố ý đùa tôi?"
Sở Thành sờ sờ đầu cậu, "Không, papa là đang dạy cậu đạo lý làm người, làm người không thể tính khí quá tốt, hiểu không?"
"Anh thấy tin được không?" Quý Khinh Chu cảm thấy anh thật đúng là quá biết nói láo, "Anh hỏi lương tâm của mình xem tin được không?"
Sở Thành cười khẽ, "Chủ yếu là tôi không nghĩ cậu sẽ chủ động đem má phải đưa tới, cậu không phải mới vừa rồi còn rất kinh ngạc thẹn thùng sao."
"Tôi mới lần đầu bị người ta hôn, nhất định sẽ kinh ngạc a, chẳng lẽ tôi còn có thể kinh ngạc thẹn thùng cả đời sao?" Quý Khinh Chu nhìn anh, "Anh có thể bình tĩnh như thế, tôi cũng có thể."
Sở Thành nghe vậy, cảm thấy có chút kinh hỉ, thời điểm mới bắt đầu, Quý Khinh Chu nói cậu lựa chọn trả bằng người, Sở Thành căn bản không tin, thậm chí ngay cả khi bọn họ ở trên giường, Sở Thành cũng chỉ là muốn nhìn một chút cậu còn muốn bày trò gì. Nhưng hiện tại, Quý Khinh Chu chủ động đem mặt cậu chếch về hướng anh, ám chỉ anh hôn cậu, Sở Thành nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là đưa tay làm tan mây mù nhìn thấy ánh trăng.
"Tôi bây giờ đã tin là cậu muốn dần dần tiến lên không phải muốn đứng yên tại chỗ." Anh nói.
"Vẫn nghi ngờ tôi?"
"Hết cách rồi, ai bảo con gái đều là khoản nợ, quá không bớt lo." Sở papa thở dài.
Quý Khinh Chu:...
"Đi thôi," Sở Thành nắm bờ vai cậu, "Mời cậu ăn món ngon, bằng không phí công đưa cậu tới đây, cậu muốn ăn gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.