Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi

Chương 47: Không xa không rời




Phải mất một lúc lâu Thẩm Huyền Vũ mới dứt khỏi người sư tôn y, vẻ mặt muôn phần lưu luyến không rời.
Tiêu Vũ bị ôm cho tới cả người mềm nhũn, dựa trên thành thuyền đứng, khuôn mặt ửng hồng.
Thẩm Huyền Vũ tới đứng bên cạnh hắn, bàn tay từ đâu lôi ra một viên ngọc.
Tiêu Vũ ngẩn người nhìn chằm chằm ngọc quang tỏa sáng trên tay Thẩm Huyền Vũ, nghi hoặc:
- Đây chính là …?
- Vân Quang ngọc.
- Ngươi vẫn còn giữ sao? – Ánh mắt cong cong, khóe môi mỉm cười nhẹ, Tiêu Vũ đưa một tay mân mê mặt ngọc trơn láng.
Thẩm Huyền Vũ gật đầu.
- Đây là món quà sư tôn tặng cho ta, tất nhiên là phải giữ rồi.
Chợt nhớ ra điều gì, Tiêu Vũ rũ mắt, hơi thất vọng đáp lại:
- Thật đáng tiếc, món quà ta tặng ngươi thực ra lại là đồ của Tiêu Vân.
Thẩm Huyền Vũ không ngạc nhiên cho lắm, sau này vốn dĩ y đã điều tra nhưng bảo vật từ bí cảnh nọ vốn đều khắc chữ “Tiêu”, không lí nào có sự trùng hợp đó.
Nam nhân hắc y phiêu lãng tuấn dật cúi đầu nhìn sư tôn ngay dưới mắt, khảng khái nói:
- Cho dù là vật của ai thì không phải sư tôn đã mua nó lại tặng cho ta sao?
- Nhưng tiền cũng là của Tiêu Vân a. – Tiêu Vũ tức cười nhăn nhó.
Xem ra hăn chưa thực sự làm được điều gì cho người này.
Thẩm Huyền Vũ cau mày, đưa tay nắm lấy cằm của Tiêu Vũ, nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt kiên nghị nghiêm túc nói:
- Sư tôn đừng nên nghĩ mình mắc nợ gì Tiêu Vân hết. Đáng lẽ chính y mới là người mang tội với người. Người có một cuộc sống riêng, ở một thế giới riêng, chính y là kẻ kéo người vào cái vòng này, còn bị sư tôn của y hiểu lầm. Ngoài ra, những gì mà Thẩm Huyền Vũ này nhận được từ trước đến nay đều là sư tôn ban tặng, chính sư tôn chứ không ai khác, ta … ta đã nhận được tấm lòng và sự thương yêu của sư tôn.
Từng câu nói ôn hòa dịu dàng vang vọng, hoàng hôn ráng từng ánh đỏ xuống khuôn mặt đẹp đẽ của Thẩm Huyền Vũ.
Tiêu Vũ ngây người nhìn, đáy lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Là Tiêu Vân có ân với hắn, nhờ có y mà hắn mới gặp được người này.
- Sư tôn.
- …
- Sư tôn kể cho ta nghe thêm về thế giới của người được không, kể cho ta nghe cuộc sống của người.
Tiêu Vũ mỉm cười, nhưng chợt nhớ ra cuộc sống có chút bê tha của hắn ở thế giới hiện đại thì lập tức đen mặt.
Phải nói sao cho vẫn giữ hình tượng đây ta?
- Ta khi tới thế giới này, thật ra mới chỉ mười chín tuổi. Là một thanh niên mới tốt nghiệp cấp ba.
Hai mắt Thẩm Huyền Vũ tròn xoe, bất ngờ về độ tuổi thật của sư tôn.
- Cấp ba? Cấp ba là gì?
Tiêu Vũ nén cười.
- Là một cấp bậc của trường học mà thôi.
Thẩm Huyền Vũ gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiếp tục thắc mắc:
- Vậy phụ thân và mẫu thân của sư tôn thì sao?
Tiêu Vũ hướng mắt ra ngắm nhìn mặt trời đang chìm dần xuống biển phía xa xa, dùng giọng nói ôn nhu nhất để trả lời:
- Ta thực ra không có quá nhiều thời gian để ở bên mẹ. Mười chín năm cuộc đời thực ra ở cạnh cũng không quá một hai tháng. Từ khi sinh ra, mẹ đã không có ý định nuôi ta, bởi vì cha của ta đã bỏ rơi mẹ. Mẹ cảm thấy sự xuất hiện của ta là một nỗi ô nhục. Thật may vì bà ngoại rất yêu thương ta, bà chăm sóc ta từ nhỏ, nuôi ta lớn từng ngày. Khi ta mười bảy tuổi, bà qua đời. Mẹ bắt buộc phải nhận nuôi lại ta, nhưng kể từ đó bà rất ít khi về nhà.
Thẩm Huyền Vũ lặng đi, trái tim y như bị bóp nghẹn, người mà y yêu thương từng có những nỗi đau như vậy, làm sao mà y chịu nổi.
- Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không có buồn, không có mẹ chăm sóc thì sao? Ta có bà ngoại cực kì thương yêu ta, cuộc sống của ta rất tốt. – Tiêu Vũ nhíu mày nhìn vẻ mặt buồn hề hề của Thẩm Huyền Vũ, dứt khoát chặt đứt.
- Còn ta thì không biết mẫu thân ta là người như thế nào, hình dáng ra làm sao, người có thương ta hay không?
Tiêu Vũ theo thói quen đưa tay áp lên má người đối diện.
- Mẫu thân ngươi xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, từng tiếng nói, cử chỉ dịu dàng như hoa đoan trang như nước.
Thẩm Huyền Vũ ngạc nhiên:
- Sư tôn làm sao biết?
- Thì không phải ta tinh thông thiên địa sao? Chuyện gì mà chẳng biết! Ngươi phải tin ta, ta miêu tả mẫu thân ngươi không sai đâu!
Thẩm Huyền Vũ lắc đầu cười:
- Làm sao ta có thể không tin sư tôn được.
Tiêu Vũ hài lòng, tiếp tục nói:
- Và mẫu thân ngươi cũng rất yêu ngươi. Chỉ tiếc chinh đạo không dung nàng, nàng đến chết vẫn muốn ngươi được sống, ngươi … ngươi đừng oán nàng.
Thẩm Huyền Vũ kiên nghị nhìn Tiêu Vũ:
- Ta không oán nàng, một chút cũng không, nhờ nàng ta mới có thể được sinh ra, được sống và được gặp người.
Hai người trên mạn thuyền nhìn nhau đắm đuối, trong mắt họ sẽ chẳng còn ai tồn tại.
Thẩm Huyền Vũ hạnh phúc, rất hạnh phúc. Mười hai năm trước cùng người đứng ngắm hoa đăng, ước nguyện cả đời mãi như vậy.
Mười hai năm sau vẫn cùng người ngắm hoàng hôn, cuộc đời này không xa không rời.
- Sư tôn!
- Sao?
- Người có muốn tắm không?
Tiêu Vũ ngơ ngác:
- Tắm ở đâu?
Vừa dứt lời liền thấy cả người mình bị ôm gọn, tiếp theo là nhẹ bẫng nhảy lên không trung.
Không đúng! Họ đang ở trên mạn thuyền mà, nhảy đi đâu được nữa -----
Tùm! Tiêu Vũ cùng Thẩm Huyền Vũ rơi xuống biển.
Ngã vào dòng nước mát mẻ buổi đêm, Tiêu Vũ mới sực nhớ hắn không biết bơi!
Đang định cuống cuồng đập nước thì đã bị Thẩm Huyền Vũ siết chặt lại.
Tiêu Vũ ngậm chặt miệng, hai mắt cũng nhắm nghiền chỉ sợ mở ra nước biển sẽ vào.
Hắn bây giờ chỉ là phàm nhân a!
- Sư tôn, mở mắt.
Tiêu Vũ không dám mở miệng trả lời, chỉ có thể lắc đầu phản đối.
- Sư tôn, tin ta. Mở mắt.
Lông mi Tiêu Vũ run run, cuối cùng cũng mở bừng. Điều lạ kì là nước biển không chảy vào mắt hắn mà được chặn lại bởi một lớp màn linh lực mỏng.
Hai mắt cuối cùng cũng mở bừng, nhìn thấy cảnh vật xung quanh, hắn và Thẩm Huyền Vũ đang trôi nổi ngay dưới đại dương, nước vừa trong vừa xanh, tận dụng ánh trăng xuyên xuống trông lấp lánh đẹp đẽ.
Cả ngươi bao quanh bởi nước khiến Tiêu Vũ có cảm giác đang trôi nổi, vô cùng thoải mái.
- Người cũng có thể mở miệng.
Tiêu Vũ nghe lời thử nói vài tiếng:
- Thẩm Huyền Vũ.
- Có ta.
Tiêu Vũ vui mừng cười, tiếu ý tràn khỏi mắt, tận hưởng ngắm cảnh xung quanh, có mấy đàn cá nhỏ đang lao vun vút trong làn nước, thỉnh thoảng trồi lên vài con sứa.
- Ở đây không có yêu thú sao? – Tiêu Vũ khẽ hỏi, ở dưới biển thường rất nhiều thủy quái, sao lại có cảnh tượng đẹp như vậy?
Thẩm Huyền Vũ buông người Tiêu Vũ để hắn tự mình trôi nổi, tay phải vẫn luôn nắm chặt tay hắn, mạnh mẽ vươn người bơi sâu xuống.
- Ta đưa sư tôn đi kiếm thủy quái.
Tiêu Vũ hốt hoảng khi cả mình bị kéo đi, vội vàng từ chối:
- Không cần, không cần. Chúng ta mau lên đi, thuyền đi xa mất rồi.
Thẩm Huyền Vũ vẫn một mực bơi sâu xuống, không ngoảnh đầu lại đáp:
- Yên tâm, ta ngự Nhất Tiêu đưa sư tôn kịp trở về.
Không thuyết phục nổi đồ đệ nhỏ cứng đầu, Tiêu Vũ đành thuận theo.
Cứ thế bơi càng sâu xuống lòng đại dương.
Tiêu Vũ càng bơi càng buồn cười, không có bộ đồ bảo hộ, không có bình dưỡng khí, không phải thợ lặn chuyên nghiệp, thế mà xem hắn đang đi sâu tới mức nào nè.
Điều làm hắn càng lạ là xuống càng sâu lại càng sáng.
Cả lòng biển sáng bừng như trên mặt đất vào ban ngày.
Sinh vật xung quanh càng trù phú.
- Ta đang đi đâu, Tiểu Vũ?
- Đi tìm thủy quái cho sư tôn xem.
Tiêu Vũ: …
Dừng bên một rặng san hô, Thẩm Huyền Vũ cùng Tiêu Vũ chốn sau chúng. Thẩm Huyền Vũ chỉ chỉ về phía xa.
- Sư tôn xem.
Tiêu Vũ ngước mắt nhìn, chỉ thấy phía xa có một ốc đảo ngay dưới biển.
Trên ốc đảo có mười mấy … nàng tiên cá đang cùng nhau gảy đàn.
Tiếng đàn hay như tiếng suối róc rách, êm tai như tiếng hát của tiên tử. Như những âm thanh tuyệt vời, vượt qua những hang đá hiểm trở, tới những cánh đồng bất tận.
Tiêu Vũ cố nheo mắt lại nhưng ở khoảng cách quá xa, thị lực hắn lại có hạn, cuối cùng cũng đành bó tay không thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng tiên cá trong truyền thuyết.
- Ngươi giúp ta nhìn rõ các nàng đi!
- Không được.
- Vì sao?
Thẩm Huyền Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Vũ, chịu thua lên tiếng:
- Nếu ta muốn cho người xem mặt các nàng, đã không dừng ở vị trí xa như vậy.
Tiêu Vũ nhất thời không biết nói gì, bĩu bĩu môi, tỏ vẻ dù sao hắn cũng sẽ không bị mê hoặc.
Tất nhiên Thẩm Huyền Vũ không tin, nhắm mắt nghe đàn mà không lạnh không nhạt đáp lại:
- Tiếng đàn của Nhân ngư tộc có khả năng xoa dịu linh hồn gấp mấy lần tiếng Lam Bội cầm của Dương Hân Nghiên.
Tiêu Vũ ngẩn người, nội tâm xoắn tít lại.
Tiếng đàn của Dương Hân Nghiên thì có liên quan gì???
Ơ …
Tiêu Vũ tròn mắt nhìn đồ đệ sát cạnh, nghi hoặc hỏi:
- Chuyện mười hai năm trước ngươi vẫn còn ghen sao?
Không nhận được đáp án, chỉ thấy mang tai Thẩm Huyền Vũ ửng đỏ.
Tiêu Vũ xác nhận, chỉ cảm thấy hoang đường.
Mười hai năm trước hắn chỉ vô tình để lộ một chút thích thú với Dương Hân Nghiên, vậy mà Thẩm Huyền Vũ liền nấu giấm suốt mười hai năm.
Hoang đường!!!
Vậy mà trước kia cứ tưởng y là ghen với hắn, thì ra là ghen với Dương Hân Nghiên.
Tiêu Vũ cố gắng nhịn cười nhưng đôi mắt và khóe miệng đã giữ không nổi.
- Thôi… thôi được rồi, ta nghe đủ rồi. Ngươi đưa ta về thuyền đi.
Thẩm Huyền Vũ không đáp nhưng đã ôm lấy người Tiêu Vũ bơi lên mặt biển, cả đoạn đường không nói lời nào, chỉ tủm tỉm cười.
Tiêu Vũ cũng không nói, chăm chú quan sát gương mặt đồ đệ cả đoạn đường, nội tâm không nhịn được thốt lên: Đồ đệ thật khả ái!
Chiến thuyền của thiếu chủ ma giới di chuyển bằng linh lực, tốc độ dĩ nhiên kinh người, quả nhiên khi lên tới mặt biển đã hoàn toàn mất dấu.
Thẩm Huyền Vũ triệu hồi Nhất Tiêu kiếm biến lớn, dìu Tiêu Vũ lên ngồi trên mặt kiếm, một đường phi vút về hướng đông.
Từ dưới nước đi lên cả hai người đều ướt nhẹp, Thẩm Huyền Vũ sợ sư tôn lạnh ngay lập tức thi chú hong khô và sưởi ấm.
Bạch y ướt lũn của Tiêu Vũ nháy mắt liền khô ráo.
Nhất Tiêu phi tới lên mây, lao vun vút trên bầu trời.
Tiêu Vũ ngồi trên lưng kiếm nhìn mặt trăng xa xa gần gần, tưởng chừng chỉ vươn tay là sẽ bắt được nó.
Gió buổi tối có chút lớn, đem mái tóc như mực của Tiêu Vũ phật phật liên tục, còn phật chúng mắt khiến hắn muốn chửi thề.
Thẩm Huyền Vũ thấy vậy dịu dàng nói:
- Sư tôn xoay người, ta giúp người buộc tóc.
- Được.
Nghe lời đồ đệ, Tiêu Vũ xoay người lại áp lưng về phía Thẩm Huyền Vũ.
Thẩm Huyền Vũ hóa ra một sợi dây màu đỏ đính hai viên ngọc nhỏ sáng lấp lánh.
Dịu dàng vén mái tóc đen mượt của Tiêu Vũ.
Bàn tay đan vào tóc, xúc cảm mềm mại ấp tới, càng làm Thẩm Huyền Vũ ấm áp trong lòng.
Mười hai năm xa cách.
Mười hai năm đối với tu tiên quả chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với y tựa như mấy kiếp, mấy cuộc đời.
Mười hai năm không có người này bên cạnh, y sống trong cô độc lạnh lẽo, đem kí ức trước kia cùng người trở thành nguồn năng lượng nuôi sống chính y từng ngày.
Những đêm lạnh lẽo nơi ma đạo cung, nằm trên chiếc giường rộng rãi mà lòng lại trống trải, trái tim đau đớn.
Y đã từng tự hỏi: Nếu cả đời này sư tôn không trở lại, y sẽ phải làm sao?
Sự trở lại của sư tôn là niềm hi vọng từng ngày của y, nếu nó không thành hiện thực, y biết phải sống tiếp thế nào?
Y bị chính đạo chửi rủa, bị khỉnh bỉ, bị sợ hãi, bị ghê tởm. Y không buồn.
Họ nói y là tên ma đầu máu lạnh, tàn nhẫn độc tài, bàn tay dính qua không biết bao nhiêu máu tươi.Y không đau.
Nói y là tên tạp chủng nghiệp đồ, vì y đáng phanh thây, lăng trì như vậy, nên sư tôn mới bỏ y mà đi, sư tôn cảm thấy đáng xấu hổ vì nuôi dạy ra một kẻ kinh tởm như y. Lúc này y chỉ cảm thấy như thực sự mình đang bị lăng trì, đang bị cắt đi từng miếng thịt tới lúc chết.
Nhưng bây giờ …
Sư tôn đang ở đây, người đã nói yêu y thích y. Người đã nói mười hai năm qua là người bị bắt đi, chứ không phải chán ghét nhìn mặt y.
Bỗng chốc cuộc đời tối tăm đáng sợ của Thẩm Huyền Vũ y bừng sáng trở lại.
Sư tôn là ngọn lửa, là hoa đăng của cuộc đời y.
- Ngươi làm sao vậy? Không biết buộc sao? – Tiêu Vũ chờ lâu không cảm thấy gì, dò hỏi.
Thẩm Huyền Vũ nãy giờ ngẩn người đã trở về thực tại, mỉm cười hạnh phúc tiếp tục động tác.
- Sư tôn chờ ta chút.
Mái tóc đen dài của Tiêu Vũ được buộc đuôi ngựa gọn gàng, dây buộc đính ngọc tỏa sáng tạo điểm nhấn, lộ ra cổ nhỏ trắng muốt xinh đẹp, biến hình ảnh bên ngoài vốn cao quý lãnh diễm của Tiêu Vũ trở thành một vị tiểu sư đệ thông minh lanh lợi.
Tiêu Vũ ngoảnh mặt lại nhìn đồ đệ, tươi cười:
- Trông ta có được không?
Ánh mắt Thẩm Huyền Vũ chỉ ngập tràn một người, say mê trả lời:
- Sư tôn là người đẹp nhất thế gian này.
Dứt lời liền cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của người.
Lời tác giả: Tình yêu của ta thật trong sáng, ngoài hôn với ôm ra cũng chẳng làm gì:>>>>
Đây có lẽ là chương mật ngọt trước sóng gió:<<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.