Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 1: Xuyên Sách





Edit: Cún
Beta: Bom
Bây giờ đang là mùa hè nên nhiệt độ ngoài trời rất cao, cộng thêm cái ánh nắng gay gắt, khiến cho mọi người cảm thấy rất chói mắt.
Thỉnh thoảng có cơn gió thổi lướt qua, cũng không thể xoa dịu được cơn bực tức ở trong lòng.
Vào đúng lúc này, bốn phía xung quanh đang tràn ngập những tiếng ồn ào, mọi người túm tụm lại để bàn tán điều gì đó, nghe được mấy chuyện vớ vẩn kiểu này càng khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Ôn Noãn bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, cô cố gắng mở to đôi mắt để nhìn rõ được khung cảnh ở trước mặt.
Đối diện cô là một chàng trai mặc áo phông đen, mái tóc được cắt ngắn và nhìn khá gọn gàng cùng với khuôn mặt đẹp trai, các đường nét trên gương mặt tinh xảo như một bức tượng được đúc một cách kỳ công.
Sống mũi cao, đôi môi mỏng, đứng gần còn thấy được làn da của người này trắng hơn cả cô, trông rất dịu dàng và lúc này mí mắt cậu hơi rũ xuống, đôi mắt màu hổ phách đang hờ hững nhìn cô, sâu trong ánh mắt đó như đang ẩn chứa một cảm xúc rất khó diễn tả.
Cậu thiếu niên so với cô thì cao hơn rất nhiều, Ôn Noãn phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.
Cô ngơ ngác đứng sững người lại.
Cô nhớ không lầm là bởi vì cô ngủ không được, nên quyết định cùng mọi người đi quán cà phê Internet để giết thời gian.
Cô không hiểu vì sao mình có thể gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy, và cô...
Lúc này cô mới để ý đến bàn tay của mình và cô cẩn thận quan sát từng động tác của bản thân, không hiểu lý do vì sao cô lại đứng chặn người ta ở chỗ này.
Đây là một giấc mơ, đúng không?
Ôn Noãn nghĩ.
Đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ.
Cô vẫn còn đang đứng ngây ra đó chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nói dịu dàng nhưng lại rất nghiêm khắc: "Noãn Noãn, em đang làm gì vậy?"
Ôn Nhan sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ ốm yếu, lấy tay che ngực lại rồi nhìn về phía này, thở hổn hển: "Chị xin em hãy thả Cố Thâm đi đi được không? Em có biết mình đang làm cái gì không hả."
Cố Thâm?
Cố Thâm là ai vậy???
Cô đột nhiên trợn tròn mắt lên nhìn người con trai trước mặt, người này có mái tóc ngắn, đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo, có nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt, và tên của người đó là Cố Thâm...
Đây không phải là tên nam chính của bộ tiểu thuyết mà cô đã thức suốt đêm để đọc??
Tối hôm qua, sau khi vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh vào Đại học, Ôn Noãn là một trong những thí sinh.
Trong suốt ba năm học cấp 3, cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng và áp lực, đến tận lúc bước ra khỏi phòng thi, thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
Các bạn học khác trong lớp cũng cảm thấy như vậy, mọi người cùng nhau tổ chức một bữa tiệc liên hoan, sau đó thống nhất sẽ đi đến quán cà phê Internet để vui chơi suốt đêm, Ôn Noãn mặc dù không thích chơi game, nhưng cô vẫn quyết định đi cùng với những người bạn cùng lớp.
Ai mà biết được sau ngày hôm nay thì bao giờ mọi người mới có thể gặp lại nhau.

Chỉ là lúc ngồi ở trong quán, cô cảm thấy rất chán và muốn được đi ngủ, sau đó có một người bạn trong lớp đã giới thiệu cho cô một cuốn tiểu thuyết để cô quên đi cơn buồn ngủ, nhân tiện thì cũng để cô thư giãn đầu óc.
Người bạn đó còn đặc biệt nhấn mạnh rằng ở trong quyển tiểu thuyết này có một nhân vật trùng tên với cô.
Nhân vật này là một học tra, còn chị gái của nhân vật này lại là một học sinh rất giỏi.
Ôn Noãn có hơi tức giận khi biết tên mình trùng với nhân vật học tra ở trong tiểu thuyết, tên của cô sao có thể là tên của một học sinh học kém được chứ, rõ ràng cô là một học bá chính hiệu!
Mang theo sự oán hận ở trong lòng, Ôn Noãn quyết định sẽ đọc quyển tiểu thuyết này.
Tên của tiểu thuyết là "Tình yêu giữa tôi và nam thần ngang ngược của trường" nghe có vẻ rất trong sáng, và hơi hướng Mary Sue, nhưng nó lại có điều gì đó rất hấp dẫn người đọc.
Ôn Noãn đọc xong toàn bộ tiểu thuyết, ban đầu cô vẫn còn có thể tiếp nhận được tình tiết và nội dung trong truyện, nhưng càng về sau đặc biệt là mấy tình tiết ở cuối, Ôn Noãn cảm thấy bản thân sắp tức điên lên rồi.
Nam chính của quyển tiểu thuyết tên là Cố Thâm, còn Ôn Noãn là một nữ phụ vừa béo vừa xấu, ngoại trừ việc nhà có chút tiền ra thì cô ấy không hề có bất kỳ ưu điểm nào.
Quan trọng nhất là, ngay từ khi còn nhỏ Ôn Noãn đã phải trải qua rất nhiều điều bất hạnh trong cuộc sống.
Cô ấy có một người chị gái tên Ôn Nhan, dáng vẻ xinh đẹp, là bạch phú mỹ điển hình thường xuất hiện trong các bộ truyện ngôn tình, và đều được tất cả mọi người yêu quý.
Chị gái của cô ấy từ khi nhỏ đã mắc bệnh về tim, lại còn thường xuyên bị bệnh đau đầu, có thể coi là một người đẹp bệnh tật và yếu đuối.
Mặc dù Ôn Nhan và Ôn Noãn là hai chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ nhưng hai người bọn họ lại trái ngược hoàn toàn với nhau, khi Ôn Noãn vừa mới chào đời, cô đã bị kẻ thù của cha mẹ bắt cóc, và được tìm thấy lúc cô đang học lớp 9.
Sau khi Ôn Noãn được tìm thấy, bầu không khí vốn dĩ luôn ấm áp hạnh phúc của Ôn gia cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Ôn Nhan luôn nghĩ rằng mình là con một trong gia đình, được thừa hưởng tất cả mọi sự yêu thương chiều chuộng của mọi người, ai ngờ cô ta lại có một đứa em gái, điều này khiến cho cô ta không thể chấp nhận được.
Vì vậy, kể từ ngày Ôn Noãn về nhà họ Ôn, cô ấy đã được định sẵn là đối tượng luôn bị Ôn Nhan nhắm tới và bị chơi xỏ.
Nếu chị gái bị đau đầu, thì chắc chắn là do cô ấy giở trò.
Những thứ mà chị gái không thích ăn, thì cô ấy buộc phải ăn hết.
Chị gái muốn mua đồ, nhất quyết không cho người giúp việc đi cùng, mà cứ khăng khăng kêu em gái đi cùng mình để xách đồ.
Người chị gái vừa cao vừa gầy, sở hữu làn da trắng nõn nà, mặc dù người em gái cũng có vẻ rất cao nhưng lại rất béo và sở hữu một làn da bánh mật
Tóm lại, ngoài trừ đường nét trên khuôn mặt của cả hai có hơi hao hao giống nhau, thì cả hai hoàn toàn khác nhau về cả ngoại hình lẫn tính cách.
Tất nhiên đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
Mấu chốt là ở tình tiết phía sau của bộ tiểu thuyết, nữ phụ Ôn Noãn này còn bị người chị gái hãm hại, kết cục là đã bị đuổi ra khỏi nhà, và cuối cùng thì bị giết một cách rất thê thảm.
Mà Ôn Nhan lại dễ dàng giành được toàn bộ tài sản của nhà họ Ôn, cuối cùng còn dùng thủ đoạn để ép Cố Thâm kết hôn với mình.
Đọc đến đây, Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi.
Lúc cô đang đọc quyển tiểu thuyết này cô vẫn còn ở trong quán Cà phê Internet, nên không tiện cho việc quát mắng chửi rủa, cô chỉ có thể vừa đọc vừa lẩm bẩm chửi, còn giơ tay lên thề rằng nếu cô mà là Ôn Noãn, cô nhất định sẽ dạy cho Ôn Nhan một bài học và quyết phải lật tẩy cho bằng được toàn bộ sự thật ra cho tất cả mọi người xem! Nhất định sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của Ôn Nhan!
Cô ấy sao có thể chấp nhận việc bị ức hiếp trong suốt một thời gian dài như vậy, cô ấy thật là đáng thương, sao cô ấy lại có thể ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ cô ấy không biết tự đứng dậy đòi lại công bằng cho bản thân hay sao!?
Khi đọc quyển tiểu thuyết này, Ôn Noãn thực sự rất lo ngại và băn khoăn không hiểu đầu tác giả chứa cái gì mà lại có thể nghĩ ra một cốt truyện vô lý đến mức như vậy.
Mà vào lúc này, cô đã thật sự xuyên vào trong tiểu thuyết mà mình từng đọc, và từ bây giờ cô chính thức trở thành nữ phụ Ôn Noãn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt....cô cố gắng nhớ lại, nếu cô nhớ không lầm thì nữ phụ Ôn Noãn rất thích Cố Thâm, nên muốn dùng vũ lực để ép buộc anh.
Trong tiểu thuyết, ở giai đoạn đầu của cốt truyện, Cố Thâm được mọi người biết đến với thân phận rất nghèo khó, còn về lý do tại sao anh lại có thể vào học ở một ngôi trường dành cho giới thượng lưu thì tác giả lại không hề giải thích.
Cố Thâm từ khi khai giảng năm lớp 10 cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn mang trên mình bộ đồng phục học sinh, và bộ quần áo anh đang mặc lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ.
Thi thoảng mọi người lại nhìn thấy anh đi ra ngoài làm thêm để kiếm tiền, và nhìn anh thực sự rất giống với hình tượng học sinh nghèo vượt khó.
Nhưng thực tế là Cố Thâm không hề nghèo, mà ngược lại anh còn rất giàu, và sở dĩ vì sao những năm tháng học cấp 3 anh lại mang bộ dạng giả nghèo giả khổ cũng một phần xuất phát từ lý do gia đình.
Ôn Nhan biết được thân phận thật của Cố Thâm, nên cô ta luôn ra tay giúp đỡ anh hết lần này đến lần khác.
Nhưng Ôn Noãn lại không hề biết chuyện này, chỉ là cô ấy rất vừa ý khuôn mặt của Cố Thâm, nên muốn bao nuôi anh.
Cho nên cảnh tượng trước mặt....!chính là nguyên nhân dẫn đến việc nam chính chán ghét nguyên chủ trong tiểu thuyết.
Nhìn dáng vẻ cau có của nam chính, Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, không thèm quan tâm đến lời nói của Ôn Nhan, và bỏ qua luôn cả những ánh mắt đang hóng hớt chờ xem kịch hay của mọi người, cô từ tốn nói: "Anh cho rằng tôi thật sự muốn bao nuôi anh sao? Chỉ là một giấc mơ thôi."
Cố Thâm: "..."
Những người đang đứng hóng hớt xung quanh: "..."
Ôn Noãn đang làm gì vậy?
Ôn Noãn nở nụ cười lạnh, vừa định lên tiếng nói chuyện, thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói: [Chúc mừng bạn đã kích hoạt được hệ thống học tập, hệ thống của chúng tôi rất vui lòng được phục vụ bạn, và chúng tôi cam đoan sẽ giúp bạn đi tới đỉnh cao nhân sinh.
Mỗi con người chúng ta ai cũng nên chăm chỉ học tập và liên tục trau dồi những kiến thức mới, nhất định phải nỗ lực để tiến lên phía trước.
Nhất quyết không để bản thân mình bị bỏ lại trong thời kỳ công nghệ 4.0.]
Ôn Noãn: "???"
Ôn Noãn sau khi nghe xong, vẻ mặt hoang mang, khẽ nuốt nước ngụm nước bọt, cô run rẩy hỏi: "Cậu là ai?"
[Tôi là hệ thống học tập của bạn, bạn có thể gọi tôi là Tiểu học.]
Ôn Noãn: "..."
Đối với việc xuyên sách cô còn có thể tiếp nhận được, thì đương nhiên cũng tiếp nhận được chuyện đột nhiên có hệ thống xuất hiện.
Sau tất cả thì cô cũng là một cô gái rất thích đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình trong lúc rảnh rỗi.
"Tôi có thể hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở đây và lý do vì sao tôi lại bị ràng buộc với cậu không?"
[Tôi không biết.]
"Vậy cậu biết những gì?"
Không đợi cho hệ thống có thời gian để trả lời, Ôn Noãn lại tiếp tục hỏi: " Hệ thống học tập là cái quái gì? Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?"
Hệ thống Tiểu học liền giải thích cho cô hiểu: [Hệ thống học tập cũng có thể gọi là hệ thống tích điểm, bạn chỉ cần thông qua việc học tập là có thể kiếm được điểm, sau khi điểm của bạn đã đạt đến cột mốc nào đó thì có thể trao đổi những món đồ có liên quan đến học tập.
Ví dụ các công thức giải các bài tập, v.v.
và một số phương pháp tăng cường khả năng trí nhớ.
Còn về cách kiếm điểm thì rất dễ, chỉ cần bạn nhận được sự ngưỡng mộ và yêu thích của mọi người là bạn có thể dễ dàng kiếm được điểm]
....
Phải mất rất lâu sau đó, Ôn Noãn mới có thể tiêu hóa được hết lượng thông tin này và hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Cô cần phải chăm chỉ học tập, phải nhận được ngưỡng mộ, yêu thích của mọi người bằng bảng thành tích xuất sắc và chỉ số IQ cao ngất ngưỡng để giải quyết vấn đề của mình.
Phải để cho mọi người khen ngợi cô, khen ngợi càng nhiều thì điểm số sẽ càng cao, như vậy sẽ càng có thể trao đổi được nhiều món, và kết quả bài kiểm tra của cô cũng sẽ được tích điểm, kết quả càng tốt thì điểm càng nhiều.
Tất nhiên, nếu cô làm bài kiểm tra kém, hoặc bị ném đá chỉ trích thì điểm số sẽ bị trừ.
.....
Sau khi nghe xong, Ôn Noãn chỉ biết im lặng.
"Vậy thì khi nào thì tôi mới có thể thoát khỏi ràng buộc với cậu? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không kiếm được điểm? Với lại đã có chuyện xảy ra với tôi ở thế giới trước mà tôi từng sống?"
[Bạn đã chết vì lý do thức khuya quá nhiều.
Nhưng bởi vì bên trong con người bạn vẫn luôn giữ được sự khát khao và phấn đấu trong học tập, bạn rất thích khám phá và tìm tòi mọi vấn đề.
Với lại khối thân thể này sau khi chết vẫn còn mang mối hận thù sâu sắc với thế giới này, mà bạn lại có mối tương quan mật thiết với cô ấy.
Đó là lý do vì sao bạn lại xuất hiện ở đây.]
Ôn Noãn: "Tôi không nghe rõ.
Bạn có thể nói lại cho tôi nghe được không?"
Cô vẫn không thể tin được đây là sự thật: "Hóa ra là tôi đã chết?"
"Đúng vậy."
Ôn Noãn khẽ chớp mắt, một lúc lâu sau cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Đột nhiên, giọng nói của Ôn Nhan truyền đến, và điều đó đã kéo cô trở về thực tại.
Cô hít một hơi thật sâu, bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình sang một bên, cố làm một gương mặt lạnh lùng nhìn Cố Thâm: "Hôm nay tôi chặn cậu ở đây chỉ để nói với cậu rằng rồi sẽ có một ngày tôi chiếm lấy ngôi vị top đầu mà cậu đang nắm giữ."
Nếu cô nhớ không lầm thì trong thời gian đi học nam chính luôn là người đứng đầu toàn trường, còn cô thì luôn xếp ở vị trí cuối.
Các bạn học sinh đứng gần đó nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều hóa đá rồi sau đó thi nhau phá lên cười.
"Ôn Noãn, cậu bị điên rồi?"
"Ôn Noãn, em mất trí rồi hả?" Ôn Nhan đứng nhìn hành động của Ôn Noãn, liền chen vào giữa đám đông, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, sau đó cầm tay cô dịu dàng khuyên bảo: "Ôn Noãn, em mau xin lỗi Cố Thâm đi, sao em có thể nói mình muốn bao nuôi Cố Thâm, Cố Thâm cho dù có thể cậu ấy không có nhiều tiền, thì cũng sẽ không vì chút tiền cỏn con như vậy mà bán rẻ bản thân, từ khi nào mà em lại trở nên khinh thường người khác như vậy hả."

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, dáng vẻ lo lắng nhìn em gái, rồi kéo cô đi đến trước mặt Cố Thâm: "Cố Thâm, xin lỗi cậu, em gái của tôi không hiểu chuyện, ý của em ấy không phải như vậy, và em ấy cũng không hề có ý định xem thường cậu, chẳng qua là em ấy không hiểu được hoàn cảnh của cậu, em ấy từ nhỏ đã không được dạy dỗ cẩn thận, cho nên có nhiều thứ không phải, tôi nhất định sẽ về dạy bảo cẩn thận đứa em gái này."
"Cái gì?"
Ôn Noãn quay đầu lại nhìn cô chị gái vừa xinh đẹp vừa yểu điệu của mình.
Cô khẽ nhướng mày, bật cười nói: "Chị gái, chị nói những lời này là có ý gì, chị đang muốn ám chỉ rằng từ nhỏ đến lớn em không được dạy bảo cẩn thận, đúng không?"
Cô nở nụ cười chế nhạo, lấy tay chỉ về phía Cố Thâm: "Còn nữa, tôi có nói mình coi thường những người đang vất vả cố gắng làm việc để kiếm sống không? Từ đầu đến cuối, tôi không hề nói những lời như vậy.
Tôi chỉ nói đúng hai từ " làm việc", nhưng tôi cũng không phải ý đó, chị gái chị có phải đang muốn bóp méo lời nói của tôi đúng không vậy."
Ôn Nhan sững người lại, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại mấy giọt nước mắt, cô ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô ta dường như không ngờ được rằng người vừa nãy dám nói ra những lời đó lại chính là đứa em gái của mình.
Người luôn bị cô ta khinh thường và coi là một kẻ "ngu dốt", lại có thể đáp trả lại cô ta bằng câu nói lập luận sắc sảo như vậy.
Cố Thâm khẽ nhướng mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ.
Anh nhìn cô gái trước mặt, anh cảm thấy cô rất khác với ngày thường, ánh mắt của cô đột nhiên phát sáng lên, so với cái người vừa lúc nãy chặn anh lại thì dường như có vẻ trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Sự tò mò hiện rõ trong đôi mắt của Cố Thâm, anh đang muốn nhìn xem cô định làm gì tiếp theo.
Đầu của Ôn Noãn bây giờ thực ra đang rất loạn, sau khi đáp trả lại Ôn Nhan, cô ngay lập tức muốn rời đi để tìm một nơi yên tĩnh.
Và thử sắp xếp toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối cho thật rõ ràng.
Cô hừ một tiếng, nhìn Cố Thâm, bỏ qua cảm xúc khó hiểu trong đôi mắt anh, hung dữ nói: "Chờ đó, tôi nhất định sẽ vượt qua anh!"
Nói xong, không đợi mấy người kia phản ứng lại, Ôn Noãn bình tĩnh rời đi, sau khi đi khuất cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Tình cảnh hôm nay thực ra khiến cho cô sợ muốn chết.
Cuối cùng thì cô cũng chạy được vào nhà vệ sinh nữ, vội vàng chốt then cửa lại, ngồi ở trên bồn cầu, lưng dựa vào tường.
Lúc này Ôn Noãn mới cảm thấy bản thân mình đã bình tĩnh trở lại.
Cô khẽ cau mày rồi bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.
Sau đó cô khẽ thở dài.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Ôn Noãn đã chấp nhận được việc bản thân mình đã chết và xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết, dù không muốn thì cô cũng không thể thay đổi được chuyện này, việc trước tiên cô nên làm là nhất định phải sống thật tốt.
Cô mở vòi nước để rửa tay, hít một hơi thật sâu, vừa định rời đi thì cô nhìn thấy Cố Thâm bước ra từ nhà vệ sinh nam.
Ôn Noãn khẽ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Còn Cố Thâm cúi đầu xuống, nhìn cô bằng đôi mắt như được bao phủ bởi lớp sương mù.
Cái nhìn đó....khiến cả người cô bất giác run lên.
Theo bản năng, Ôn Noãn muốn chạy trốn, nhưng vừa mới đi được hai bước, ở phía sau đã truyền đến một giọng nói nam trầm: " Chờ đã.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.