Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 24:




Nói rồi đại phu liền như thế như vậy mà giải thích một phen, hắn tinh thông y thuật, chính là kinh thành đệ nhất đại phu, danh xưng Thần y.
Hắn nói được là được, nói không được là không được.
Đến cả ngự y bên cạnh cũng phải nhường hắn ba phần.
“Chỉ là Nhâm Tam công tử, phải chịu tội.” Đại phu thở dài một hơi.
Làm sao chịu tội lại không nói, nhưng tất nhiên tránh không được một trận xoa da nắn cốt, một lúc lâu sau, Nhâm Hoài Phong tỉnh lại một lần, lôi kéo Thần y đại phu nói mấy câu.
Thời điểm đại phu xuất môn, lau hàng nước mắt, hướng Tiêu Tứ Lang canh ở cửa nói: “Thế gian có tình nhân như vậy, Tuyên Ninh Hầu thật may mắn!”
Tiêu Tứ Lang không nói một lời, vào cửa, thấy Nhâm Hoài Phong sắc mặt tái nhợt, mất công tốn sức mà nhếch miệng gọi hắn: “Tiêu Tứ Lang!”
Hắn ghé sát vào, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Nhâm Hoài Phong miễn cưỡng cười cười, “Ta mà chết, thỉnh cầu Tiêu Tứ công tử giúp đỡ Nhâm phủ hơn ba trăm miệng ăn, việc này phải phiền Tiêu Tứ công tử.”
“Ngươi nếu thật sự vì Nhị ca ta mà chết, Nhị ca tất sẽ không giận Nhâm gia không để ý, hà tất xin nhờ ta?”
Nhâm Hoài Phong nói: “Ngươi nhẫn tâm đem chuyện như thế báo cho ngươi Nhị ca, để hắn nửa đời sau chịu đựng hổ thẹn cùng dày vò?”
Tiêu Tứ Lang im lặng không lên tiếng.
Cách một phút chốc, đáp lại, “Ta biết rồi.”
“Ngươi thật sự thích Nhị ca ta, nguyện vì y mà chết?” Tiêu Tứ Lang hỏi.
Nhâm Hoài Phong đáp: “Có lẽ không chỉ là thích, là yêu đi. Thích một người lâu, sẽ thành một loại thói quen, thoát khỏi thói quen này, thì ngay cả sống cũng không nổi nữa.”
Tiêu Tứ Lang lắc đầu, “Với năng lực của ngươi, Nhị ca cũng chỉ tranh thủ được một quãng thời gian, Tiêu gia ta không tránh được cảnh chôn thây chiến trường, sao ngươi không tham sống sợ chết như trước?”
“Bây giờ nói điều đó còn có ý nghĩa gì?”
Tiêu Tứ Lang nói: “Đúng vậy, ngươi đúng là đồ điên!”
Nhâm Hoài Phong nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng lại thời khắc ở Khi Diêu sơn, dáng dấp Tiêu Diên Lễ suy yếu sắp chết.
Hắn hỏi: “Tiêu Diên Lễ, ngươi có dám thừa nhận thích ta hay không?”
Tiêu Diên Lễ thật giống cái gì cũng không trả lời, lại như cái gì cũng đều trả lời.
Sau một tháng, Tiêu Diên Lễ có thể chuyển động, được Tiêu Tứ Lang bồi ở trong sân tắm nắng.
Nhâm Hoài Phong sớm bị người Phụng An Bá phủ đón về tu dưỡng, Tiêu Tứ Lang vẫn nhớ đại phu nói câu kia, thân thể Nhâm Tam công tử vốn không tốt, trải qua lần này sợ là phế bỏ, nửa đời sau đến già, sẽ gặp rất nhiều tội.
Tiêu Tứ Lang không nói cho Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ cũng không hỏi tới.
“Thận Quận Vương bức Vua thoái vị không thành, bị chúng ta giam giữ, song phương ở thế giằng co, sắp đến cửa ải cuối năm, có lẽ có thể an ổn vượt qua một ít thời gian. Còn Thẩm thị, am ni cô ngoài thành trông giữ không nghiêm, để nàng chạy thoát.”
Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng.
Tiêu Tứ Lang tiếp tục nói: “Nàng cũng không phải điên thật.”
Tiêu Diên Lễ không lên tiếng, Tiêu Tứ Lang luôn cảm giác người này giống như có chút bi thương, liền nói tới việc cao hứng hơn.
“Tích Thu sắp sinh, ngự y xem qua, mẫu tử đều rất khỏe mạnh. Lúc trước ta đề cập với ngươi, muốn để đứa bé này làm con nuôi ngươi, Tích Thu cũng biết, nàng không phản đối.”
Tiêu Diên Lễ nhàn nhạt hỏi: “Không phản đối, chính là đồng ý?”
Tiêu Tứ Lang nói: “Đều là hậu bối Tiêu gia chúng ta, có chuyện gì sao?”
Tiêu Diên Lễ lắc đầu.
Xa xa đi tới một bóng người, chưa tới gần đã mở miệng: “Con trai nhà ta nhiều như vậy, Nhị gia muốn, tùy tiện lấy một đứa đi cũng được.”
Quả nhiên Nhâm Hoài Phong lại tới nữa rồi.
Tiêu Diên Lễ cong cong khóe miệng, “Nói tới thoải mái như vậy?”
Người đến mặc dù có vẻ hơi gầy, nhưng tinh thần rất sung, vẫn là dáng dấp khí khái, như nắng ấm trong ngày đông.
“Đúng vậy, bọn nó từng đứa từng đứa đều làm phản rồi, ước gì đến Tuyên Ninh Hầu phủ ngươi, làm nhi tử Tiêu Hầu gia ngươi đây. Ta nghĩ, nếu mấy tiểu tử thúi đó đến cha cũng không nhận, thẳng thắn đuổi khỏi nhà, Nhị gia nếu không ghét bỏ liền thu lưu bọn họ, bất quá làm vậy quá ầm ĩ, quấy rầy các ngươi thanh tịnh.”
Tiêu Diên Lễ cười nói: “Ngươi làm cha cũng quá tùy tính. Tứ đệ, ngươi đừng học theo hắn.”
Nhâm Hoài Phong chen vào tách Tiêu Tứ Lang ra, ghé vào bên cạnh Tiêu Diên Lễ, “Tiêu Tứ công tử, nhi tử bảo bối của ngươi thì tự mình coi giữ đi, Nhị ca ngươi phải làm cha nhi tử của ta, hiểu không? Ngươi giả mù xem náo nhiệt gì chứ!”
Tiêu Tứ Lang một mặt khó giải thích được, cả giận nói: “Nhâm Hoài Phong, ngươi đừng đắc thắng!”
Nhâm Hoài Phong hừ nói: “Dù sao đi nữa, nhi tử ngươi cũng không nhiều như ta.”
“Ngươi…” Tiêu Tứ Lang bị người oán một câu như thế, nở nụ cười, “Ta hiện tại chỉ có một, không sánh được ngươi, nhưng ta sau này còn có thể sinh thêm, ngươi sao, ngươi có thể à?”
Nhâm Hoài Phong há mồm: “Làm sao không thể? Ta với Nhị ca ngươi sinh a!”
Vừa nói, toàn trường yên tĩnh.
Tiêu Tứ Lang nhìn Nhâm Hoài Phong, lại nhìn Tiêu Diên Lễ, Nhâm Hoài Phong nói lời này cũng thực giả tạo, lén nhìn Tiêu Diên Lễ.
Tiêu Diên Lễ nhẹ nhàng nói một câu: “Nhâm Tam, ngươi càng ngày càng không đầu óc, hai nam nhân không sinh được hài tử.”
Lời này có ý gì, thừa nhận?
Không đợi Nhâm Hoài Phong vui mừng, Tiêu Tứ Lang liền húc đầu một câu: “Nhâm Hoài Phong, ngươi thực không biết xấu hổ!”
Nhâm Hoài Phong trừng mắt Tiêu Tứ Lang một cái, “Ai ai ai, ngươi muốn đánh ta sao? Muốn phạm thượng sao?”
Tiêu Tứ Lang nói: “Phạm vào cái gì? Bàn luận tước vị cấp bậc, ngươi thấy ta phải hành lễ!”
“Nhưng ta là Nhị tẩu ngươi!”
“Không biết xấu hổ!”
Hai người đánh lộn, huyên náo không yên, Tiêu Diên Lễ rốt cục lên tiếng ngăn lại: “Hai ngươi đừng làm rộn, còn ra thể thống gì?”
Tiêu Tứ Lang tức giận nói: “Nhị ca, ngươi xem tiểu tử thúi này, quá kiêu ngạo, quản quản!”
Tiêu Diên Lễ nói: “Hắn không thuộc quyền quản lý của ta.”
Nhâm Hoài Phong đắc ý le lưỡi, “Khà khà, nhìn thấy không? Tức phụ chính mình chính mình đau, cái này gọi là bao che khuyết điểm!”
Tiêu Diên Lễ giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, “Nhâm Tam, ngươi đừng ở chỗ này nói càn nói bậy, mau về đi.”
“Sao, ta vừa mới đến, ngươi đã đuổi ta đi?” Nhâm Hoài Phong đặc biệt không vui, “Ta từ hôm nay, muốn ở nhà ngươi.”
“Ở Tuyên Ninh Hầu phủ?” Tiêu Diên Lễ cảm thấy đầu càng đau.
“Đúng vậy, với ngươi ở cùng nhau.”
“Không được.” Tiêu Diên Lễ trực tiếp cự tuyệt, “Hồi Phụng An Bá phủ ngươi ở đi.”
Nhâm Hoài Phong không cao hứng, oan ức.
“Vậy tối hôm nay ta ngủ với ngươi.”
Mặt Tiêu Diên Lễ tối sầm lại, “Không được.”
“Chỉ ngủ cùng phòng.”
“Không được.”
Tiêu Tứ Lang cảm thấy trước mặt hai người này, bây giờ không có vị trí của mình, càng không muốn xem, nhanh chóng chạy về tư viện tìm vợ.
Nhâm Hoài Phong vẫn cứ sống chết không đi, nhất định phải ở lại.
Nếu muốn ở lại, Tuyên Ninh Hầu phủ cũng không có đạo lý đuổi người, nhưng an bài một gian phòng khách.
Đến buổi tối, Trư Mao đến tìm người, Nhâm Hoài Phong đang bên bàn cùng người nhà họ Tiêu ăn cơm, vung tay lên, nói: “Trở về đem đồ ta thường dùng đến, chuyển tới phòng đầu trong viện Nhị gia, ta ở Tuyên Ninh Hầu phủ.”
Trư Mao một mặt nhăn nhó: “Tam gia, sao… sao có chuyện này?”
Nhâm Hoài Phong tức hắn không hiểu chuyện, “Theo ta nói mà làm.”
Trư Mao liếc mắt nhìn Tiêu Diên Lễ, thấy vị này cũng không từ chối, liền đáp lại: “Vâng.”
Buổi tối Nhâm Hoài Phong vụng trộm bò từ phòng khách đến phòng Tiêu Diên Lễ, gõ cửa sổ, Tiêu Diên Lễ đứng dậy mở cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt kia lộ ra hàm răng lớn trắng bóc tươi cười, cảm giác đầu liền đau.
“Nhị gia, ta sợ ngủ một mình.”
Tiêu Diên Lễ mặt không đổi sắc hồi hắn: “Vậy thì hồi Phụng An Bá phủ ngươi ngủ.”
“Không!” Nói liền dùng cả tay chân mà bò lên bệ cửa sổ.
Tiêu Diên Lễ không thể nhịn được nữa: “Không biết đi cửa chính, cũng không phải làm tặc.”
Nhâm Hoài Phong vỗ đầu một cái, “Ta khờ thật!”
Hào hứng chuyển sang góc tường, đẩy cửa ra, liền nhào tới.
“Cửa cũng không đóng.”
“Ta sắp chết rét.” Nhâm Hoài Phong vén chăn lên, chui tọt lên giường.
Tiêu Diên Lễ đi đóng cửa, đúng lúc thấy gã sai vặt trong phủ đốt đèn lồng tuần tra đi ngang qua, đột nhiên cảm thấy đầu bắt đầu vô cùng đau đớn.
Có thể tưởng tượng được, sáng mai trong phủ sẽ truyền ra cái gì.
Y một đời anh danh, đều bị Nhâm Tam tiểu tử này phá huỷ.
Ngày sau không biết truyền ra lời đồn ra sao, cũng được, truyền liền truyền đi.
Tiêu Diên Lễ cẩn thận đóng cửa lại, đóng cả cửa sổ, thấy Nhâm Hoài Phong từ trong chăn lộ ra cái đầu, gân cổ họng gọi y: “Nhị gia, ta chờ ngươi đã lâu, mau tới đi ngủ a, Nhị gia!”
Tiêu Diên Lễ đến mí mắt đều đau, “Học nói lung ta lung tung ở đâu đó, nói chuyện bình thường!”
Nhâm Hoài Phong hơi dịch vào bên trong, bên giường lộ ra nửa khối, “Nhị gia, đêm đã khuya, mau tới giường ngủ.”
Tiêu Diên Lễ tựa như cười mà không phải cười, “Vừa nãy ai còn ở bên ngoài lắc lư, không chê màn đêm thăm thẳm “
Nói thì nói như thế, người lại động.
Đứng ở trước giường cởi áo ngoài, ánh mắt Nhâm Hoài Phong chăm chú nhìn, Tiêu Diên Lễ thấy vẻ mặt này của hắn, giơ tay vỗ đầu hắn, “Nhìn cái gì?”
Nhâm Hoài Phong nuốt nước miếng một cái, “Nhị gia quá đẹp.”
Tiêu Diên Lễ không có gì để nói, chuyển sang đề tài khác: “Ngươi đến áo ngoài còn chưa thoát, đã lên giường nằm?”
Nhâm Hoài Phong không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ, “Ta không mặc.”
“Không mặc?” Tiêu Diên Lễ cau mày.
“Không phải, ta… ta không mặc áo ngoài, lúc xuất môn quên mất, sợ ngươi không cho ta vào cửa, ta sẽ ở trước mặt ngươi đòi cái đáng thương…” Nhâm Hoài Phong cẩn thận giải thích một phen.
Tiêu Diên Lễ sờ trán Nhâm Hoài Phong thăm dò, hoàn toàn lạnh lẽo.
“Đêm này trời lạnh, đông chết ngươi cũng đáng đời.”
Quay đầu rót một chén trà nóng, đưa cho Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong dốc một hơi uống cạn.
“Còn muốn?”
Nhâm Hoài Phong lắc đầu một cái, “Không cần, Nhị gia mau lên đây cùng ta chung một ổ chăn, ta liền không lạnh.”
Tiêu Diên Lễ cười, tắt đèn, nằm bên người Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong nhất thời cứng cả người, động cũng không dám động.
Một lát sau, Nhâm Hoài Phong hỏi: “Nhị gia, ngươi ngủ chưa?”
Tiêu Diên Lễ trả lời: “Chưa.”
Nhâm Hoài Phong lại hỏi: “Nhị gia, ngươi đắp kín chăn chưa?”
Tiêu Diên Lễ trả lời: “Đắp kín.”
“Nhị gia, chân ngươi lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Nhị gia…”
Tiêu Diên Lễ đưa tay che cả khuôn mặt Nhâm Hoài Phong, “Đừng hỏi, ngủ.”
Nhâm Hoài Phong từ trong lỗ mũi phát ra một đạo khí thanh, “Ừm.”
Một lát sau, Nhâm Hoài Phong nhỏ giọng ủy khuất nói: “Nhị gia, ta ngủ không được.”
Tiêu Diên Lễ hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhâm Hoài Phong nói: “Tim rầm rầm nhảy, cảm giác muốn nhảy ra ngoài, Nhị gia, nếu không hai ta đừng ngủ.”
Tiêu Diên Lễ trầm mặc một hồi, “Hơn nửa đêm không ngủ làm gì, mau ngủ đi.”
Nhâm Hoài Phong lật người, khổ não nói: “Nhị gia, ta thật ngủ không được, ngươi nói nằm cùng ngươi trên một cái giường, ta có thể ngủ sao? Nếu ngươi và Đông Tích Thu nằm cùng một…”
“Nói hưu nói vượn cái gì? Ta đối với Đông Tích Thu không tâm tư!”
Nhâm Hoài Phong hỏi: “Vậy ngươi đối với ta có tâm tư sao?”
Tiêu Diên Lễ không trả lời, Nhâm Hoài Phong cũng không truy hỏi, hắn nói tiếp: “Ngược lại ta mỗi ngày tối ngủ đều nằm mơ thấy ngươi, hiện tại thật nằm cùng ngươi, phải để ta từ từ, cảm giác giống như nằm mơ vậy.”
“Nhị gia, ta nghĩ hôn nhẹ ngươi, có được không?” Nhâm Hoài Phong nhìn mặt Tiêu Diên Lễ.
Hắn kỳ thực nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền.
“Nghĩ kỹ xem, có được không?”
Nhâm Hoài Phong nghe tim mình nhảy lên tận cổ, chậm rãi cúi đầu, hắn cảm nhận được hô hấp của Tiêu Diên Lễ.
Hô hấp của người là sẽ không lừa người.
“Ngươi hôn đến mắt ta rồi!” Tiêu Diên Lễ suýt đem Nhâm Hoài Phong đá xuống giường.
Nhâm Hoài Phong, chết rồi, xuất sư bất lợi!
Dời xuống dưới, chỉ nghe Tiêu Diên Lễ nói: “Đó là cằm.”
Rốt cục đối mặt với hai mảnh đôi môi ôn nhuận, Nhâm Hoài Phong nội tâm tràn đầy vui mừng, đụng một cái lại rụt trở về, rất giống một tiểu hài tử ngây thơ.
Tiêu Diên Lễ nói: “Nhâm Tam công tử không phải kinh thành đệ nhất ăn chơi sao?”
Nhâm Hoài Phong giải thích: “Đây còn không phải vì yêu ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.