Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 11:




Nhâm Hoài Phong nở nụ cười, khá tự tin mà nói: “Tiêu Tứ công tử nếu không tin ta, chắc chắn cũng sẽ không bước vào cửa Nhâm gia.”
Tiêu Tứ Lang nói: “Ngươi nguyện ý lấy nhi tử mình thay thế đứa bé này, lời trung nghĩa này thực không đáng tin?”
Nhâm Hoài Phong nói: “Ta xưa nay cũng không phải vì trung nghĩa.”
Tiêu Tứ Lang nói: “Vậy ngươi vì cái gì?”
Nhâm Hoài Phong nói: “Vì Tiêu gia ngươi muốn làm chuyện này, ta ắt có dính líu, nếu Tiêu gia các ngươi muốn tạo phản, ta cũng xem như cùng tạo phản đi.”
Tiêu Tứ Lang cười lạnh nói: “Không ngờ Nhâm Tam ngươi lại là loại si tình!”
Nhâm Hoài Phong không đáp lời, gọi Trư Mao tiến vào: “Mang đứa nhỏ này tới phòng Liễu di nương, dặn nàng cẩn thận chăm sóc một chút.”
Trư Mao nghe lời nhận hài tử từ tay Tiêu Tứ Lang, không hề hỏi thêm.
Tiêu Tứ Lang hỏi: “Ngươi không sợ Liễu di nương kia của ngươi ghen?”
Nhâm Hoài Phong cười nhạt: “Ghen chẳng phải càng tốt hơn? Xem là tư sinh tử [1] của ta, người khác không tin cũng phải tin. Hơn nữa, hài tử trong phủ ta, có hai đứa trong phòng nàng cùng đứa ngươi mang đến này không khác bao nhiêu, cũng không còn cách nào.”
[1] con riêng
Tiêu Tứ Lang không nói tiếp, Nhâm Hoài Phong lấy thuốc cho hắn, hắn tự xử lý vết thương.
“Hài tử để chỗ ngươi một buổi tối, sáng sớm ngày mai ta đến mang đi.”
Nhâm Hoài Phong nói: “Sáng sớm ngày mai chỉ sợ ngươi còn chưa thoát thân được? Ngươi không dám mang về Tiêu gia, cũng không dám mang tới những nơi khác, nếu ta đã biết rồi, cách tốt nhất là để ở chỗ ta, dù sao ta đây nhiều tiểu hài tử, không khiến người ta chú ý”
Tiêu Tứ Lang kiên quyết từ chối: “Không được!”
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Mấy ngày nay ngươi không thể luôn mang theo hài tử này, chính ngươi không trốn được, hài tử cũng cùng chịu tội, vậy nên ngươi dự định tới Đông gia?”
Nhắc tới hai chữ Đông gia, Tiêu Tứ Lang đột nhiên nhìn về phía Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi cùng Đông gia Tam tiểu thư giao hảo, tín nhiệm nhất cũng chỉ một mình nàng, nhưng nàng một nữ tử, nếu không phải không còn biện pháp, hà tất liên lụy nàng? Dù sao vẫn là người yêu…”
“Nhâm Tam!” Tiêu Tứ Lang nổi giận.
Nhâm Hoài Phong lại như núi bất động: “Ta không phải bắt bí nhược điểm ngươi, ngươi cũng không cần nổi giận như vậy. Hài tử để ở chỗ ta, chờ chừng nào ngươi an toàn, hãy đến mang đi. Ta bảo đảm hắn không rụng một sợi tóc, nếu không làm được, ngươi tới giết ta.”
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh nói: “Đừng cho là ta không dám giết ngươi!”
Nhâm Hoài Phong không tiếp tục dây dưa, hắn nghe trong sân dường như có tiếng bước chân, người đến không phải số ít.
Ngay sau đó thanh âm lão quản gia vang lên: “Tiểu Bá gia, Cấm Quân trong cung đến lục soát thích khách…”
Tiêu Tứ Lang toàn thân đề phòng, cùng Nhâm Hoài Phong hai mặt nhìn nhau.
Nhâm Hoài Phong kéo Tiêu Tứ Lang lên giường, thấp giọng nói: “Cởi hết y phục ra.”
Tiêu Tứ Lang không động thủ, Nhâm Hoài Phong nói: “Xiêm y của ngươi vừa nhìn đã thấy nghi, còn muốn mặc chờ người tới?”
Tiêu Tứ Lang sau khi nghe xong liền cởi hết, vậy mà Nhâm Hoài Phong cũng tự lột sạch, trực tiếp khóa ngồi trên eo Tiêu Tứ Lang.
Tiêu Tứ Lang cả kinh: “Ngươi muốn làm gì?”
Nhâm Hoài Phong không trả lời, hắn tản loạn tóc mình và tóc Tiêu Tứ Lang, hai người thoạt nhìn đều rất ngổn ngang.
Tiêu Tứ Lang muốn giãy dụa, Nhâm Hoài Phong không cho hắn cơ hội này, chỉ nói với hắn: “Sẽ không để lộ mặt ngươi.”
Hai mươi mấy tên Cấm Quân đến trước phòng ngủ Nhâm Hoài Phong, nghe thấy âm ngân ngột ngạt cùng tiếng thở dốc, thống lĩnh Cấm Quân dừng chân trước cửa, do dự chốc lát, cất cao giọng nói: “Nhâm tiểu Bá gia, chúng ta phụng mệnh lục soát thích khách, kính xin Nhâm tiểu Bá gia tác hợp.”
Người bên trong dừng một chút, Nhâm Hoài Phong mắng một tiếng “Cút!”
Thống lĩnh Cấm Quân thật không thể cút, tối hôm nay phải bắt được người kia, huống chi Phụng An Bá phủ từ khi không còn lão Bá gia, đã chẳng đáng phân lượng gì trong giới quý tộc ở kinh thành, thống lĩnh Cấm Quân suy nghĩ một hồi, chuẩn bị phá cửa vào.
“Xin đắc tội!”
Mười mấy người vọt vào phòng Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong không kịp che lấp, lão quản gia cũng sợ ngây người.
Nằm ở trên giường Nhâm Hoài Phong kia, rõ ràng là nam nhân.
Nhâm Hoài Phong nằm trên người nam nhân, hai người đang làm tình sự, Nhâm Hoài Phong tiện tay vơ một bộ quần áo, che khuất hông bụng của mình, giận không nhịn nổi mà trừng thống lĩnh Cấm Quân: “Thật là to gan! Cút ra ngoài cho ta!”
Thống lĩnh Cấm Quân sợ hãi, nhưng nghĩ nhiệm vụ của mình.
Đầu tiên hắn thi lễ một cái: “Nhâm tiểu Bá gia xin thứ tội, chúng ta phụng mệnh truy tra thích khách chạy trốn từ trong cung, lo sợ thích khách tiến vào Phụng An Bá phủ, sẽ thương hại đến Nhâm tiểu Bá gia.”
Nhâm Hoài Phong kéo khóe miệng cười lạnh: “Đúng không? Vậy ngươi tra được thích khách sao?”
Thống lĩnh Cấm Quân nói: “Vẫn chưa.”
Nhâm Hoài Phong nói: “Vậy ai cho ngươi quyền xông tới?”
Thống lĩnh Cấm Quân: “Ta… Ta… Kính xin Nhâm tiểu Bá gia thứ tội!”
Nhâm Hoài Phong nói: “Ta thấy ngươi là ăn gan hùm mật báo, không coi Phụng An Bá phủ ta ra gì, có tin sáng mai ta đến trước mặt Thiên gia cáo ngự hay không! Tuốt mũ cánh chuồn ngươi!”
Thống lĩnh Cấm Quân chân mềm nhũn, quỳ xuống trên đất.
Nhâm Hoài Phong còn lõa thể, chỉ có bộ phận trọng điểm đã che chắn, tâm tình của hắn thoạt nhìn thật không tốt!
“Gian phòng này soát xong chưa? Soát xong cút nhanh lên!”
Cấm Quân nhìn lại, Nhâm Hoài Phong thực tại có chút mềm yếu, tuy rằng phát hỏa, nhưng thái độ cũng không cứng rắn lắm.
Gian phòng này xác thực không có chỗ khả nghi nào, mấy tên Cấm Quân nhìn lướt qua, đều nhìn thấu.
Chỉ còn thanh niên, thống lĩnh tiến đến trước mặt nói: “Nam nhân trên giường kia, mặt bị che khuất, không thấy rõ, không biết…”
Nhâm Hoài Phong nhất thời nổi trận lôi đình: “Ngươi mẹ nó là ai? Mắt nhìn chỗ nào? Còn dám nhìn người của gia! Có tin gia đào con ngươi ngươi không!”
Thống lĩnh Cấm Quân không thấy rõ mặt nam nhân trên giường, nhưng nghĩ người kia dẫn theo hài tử, hẳn có thân phận cao quý, sao có khả năng cùng Nhâm Hoài Phong làm chuyện như thế?
“Đều mẹ nó mau cút ra ngoài cho gia!” Nhâm Hoài Phong tức đến nổ phổi.
Thống lĩnh Cấm Quân thực sự không dám chọc vị ăn chơi đang phát hỏa này nữa, châm chước từ ngữ cáo từ.
Đoàn người lui ra bên ngoài, Nhâm Hoài Phong đột nhiên hô một tiếng: “Đứng lại!”
Thống lĩnh Cấm Quân khó hiểu: “Nhâm tiểu Bá gia còn có gì phân phó?”
Nhâm Hoài Phong nham hiểm nhìn hắn: “Chuyện hôm nay, nếu ta ở bên ngoài nghe đến nửa câu tiếng gió, tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thống lĩnh Cấm Quân gật đầu liên tục: “Tỳ chức tuyệt đối miệng kín như bưng.”
Nhưng bị nhiều người bắt gặp như vậy, sao có thể một chút tiếng gió cũng không ra ngoài?
Cấm Quân đi rồi, lão quản gia nhìn Nhâm Hoài Phong và nam nhân trên giường hắn, muốn nói lại thôi.
Nhâm Hoài Phong nói: “Lão quản gia, ngươi cũng đi ra ngoài.”
Lão quản gia thở dài một hơi, đi.
Chờ mọi người ra hết, Tiêu Tứ Lang bắn người lên, một mặt âm trầm nhìn Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong nói: “Nhìn ta làm gì? Ta tốt xấu gì cũng giúp ngươi tránh được một kiếp! Lại nói, bọn họ cũng không thấy mặt của ngươi, có truyền đi, cũng là Nhâm Tam danh tiếng bại hoại ta, ngược lại thanh danh của ta đã như vậy, có thêm vài chuyện cũng không thèm để ý.”
Tiêu Tứ Lang cấp tốc mặc y phục vào, Nhâm Hoài Phong tròng áo ngoài lên, diện mạo hắn cũng coi như tuấn mỹ, nếu quăng chút danh tiếng kia đi, thì vẫn là thanh giai công tử.
Tiêu Tứ Lang trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi thật sự tin nhiều người như vậy có thể không nói ra?”
Nhâm Hoài Phong lắc đầu một cái: “Đương nhiên không tin, nhưng bây giờ cũng không có cách khác. Ta cả ngày ở trong phủ không ra khỏi cửa, người khác mắng ta, ta cũng không nghe được.”
Tiêu Tứ Lang im lặng không lên tiếng, Nhâm Hoài Phong cười nói: “Nam cùng nam cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, từ xưa tới nay cũng có, bất quá là bị người ghét bỏ thôi. Chẳng lẽ Tiêu Tứ công tử cảm thấy hổ thẹn với ta?”
Tiêu Tứ Lang vừa nghe lời này, liền cảm thấy Nhâm Hoài Phong quả nhiên đến chết không đổi, một chút đồng tình cũng không có, chỉ lạnh lùng nói: “Xem ra kinh nghiệm Nhâm Tam công tử khá dồi dào, theo tình hình vừa nãy, người khác là nuôi nam sủng vui đùa một chút, Nhâm Tam công tử lại cam nguyện làm nhân vật nam sủng kia!”
Đây kỳ thực đang mỉa mai Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong nghĩ đến tư thế vừa nãy, có vẻ như quả thật là mình nằm ở một nơi chịu đựng, hắn không giải thích, chỉ cười cười: “Nếu là người yêu, bất luận nam nữ, bất phân cao thấp, ta đều cam nguyện.”
Chỉ sợ yêu không thể, cầu không được.
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng, lười cùng người này phí lời.
Trong cung xảy ra đại sự, cũng là chuyện những người nắm quyền cần bận tâm, nhưng dân chúng, trà dư tửu hậu đề tài câu chuyện chính là việc tư mật của vương tôn quý tộc kia.
Nhâm Hoài Phong một lần nữa trở thành tiêu điểm người người trong kinh thành nghị luận.
Trước thề tránh nữ sắc chung thân không thú dâu, bây giờ hóa ra cùng nam nhân, có người cười nói, vị Tam này vì phụ ăn năn chỗ nào chứu, chắc là đùa giỡn nữ nhân chán rồi, liền chơi đến nam nhân, tưởng là nữ sắc ngược lại là, nam sắc.
Thường thường lúc này tất cả mọi người cười vang một mảnh.
Nhâm Hoài Phong trong kinh thành, trở thành một chuyện cười. Khiến Nhâm lão Bá gia quá cố phải hổ thẹn.
Mấy ngày nay Nhâm Hoài Phong luôn ở trong phủ, mỗi ngày đến chỗ Liễu di nương nhìn hài tử, lão quản gia nhiều lần nhìn chằm chằm bóng lưng hắn thở dài, có một lần Nhâm Hoài Phong thực sự không nhịn được, gọi lão quản gia lại.
“Phụ thân mất, ngài chính là trưởng bối ta tôn kính nhất, trong lòng ta, chưa từng coi ngươi là hạ nhân. Có mấy lời, ta nghĩ ta cần phải cùng ngươi nói rõ ràng.”
Nhâm Hoài Phong thái độ rất nghiêm túc, lão quản gia sửng sốt một chút, nói: “Tiểu Bá gia, ngươi nói đi.”
Nhâm Hoài Phong gật gật đầu: “Chắc ngươi cũng đoán được tâm tư của ta, ta hiện tại xác thực không thích nữ nhân, nói một cách chính xác, ta hiện tại thích một người, mà người này là nam.”
Đôi mắt Lão quản gia hơi vẩn đục nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong cười khổ nói: “Ta biết với thân phận của hắn, cả đời ta cũng không với được, nhưng ta không có cách nào, có một số việc không phải chính mình có thể khống chế, cho nên kính xin ngài có thể hiểu được ta, tác thành ta.”
Lão quản gia trầm mặc nửa ngày, thở dài nói: “Nô tài cũng không quản được tiểu Bá gia, tiểu Bá gia muốn làm sao thì làm vậy đi.”
Nhâm Hoài Phong chắp tay khom lưng, nói một tiếng “Đa tạ”.
Lão quản gia nghiêng người né qua, không dám nhận.
“Nô tài xin hỏi một câu, người kia là người Tiêu gia?”
Trong lòng Nhâm Hoài Phong bỗng nhiên tuôn ra một tia tâm tình, là tên Tiêu Diên Lễ.
Hắn chậm rãi gật gật đầu, “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.