Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 46: Nàng là bị ngốc bạch ngọt vây quanh sao




"An tiểu thư, tiểu thư nhà ta cho mời."
Tỳ nữ mặc hoàng san độc đáo của sơn trang Kim Xà đứng ở cửa, hướng thiếu nữ trong phòng cung kính nói.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng bước chân lạch cạch, thiếu nữ một bộ hồng y như lửa chạy ra cửa, nhẹ nhàng nhảy nhót.
"Tới liền! Ta mang vài cuốn thoại bản cho Yến Uyển xem!"
Trong tay thiếu nữ cầm mấy quyển thoại bản, trên khuôn mặt nhỏ treo đầy tươi cười xán lạn, cùng tỳ nữ đi.
Cách một hoa viên không lớn, công tử bạch y ngồi ở hành lang bên kia, thu hết thảy vào đáy mắt.
Hắn hơi rũ mắt, đầu ngón tay vô thức xoa nan quạt, mặt lộ vẻ trầm tư.
Đây là ngày hôm sau sau khi bọn họ trở về từ hội đèn lồng, thái độ An Cửu đối với "Bùi Tịch" vẫn như trước, vẫn bất giả từ sắc*.
* Bất giả từ sắc: không sử dụng những từ ngữ, sắc mặt khác với suy nghĩ; không che dấu biểu tình và giọng điệu | thường dùng để mô tả biểu hiện không khách khí mà chỉ trích người khác; không nể mặt
Hắn đã đoán trước, nên vẫn không quá mức để ý.
Chỉ là Bùi Tịch cảm thấy bất ngờ chính là, không biết lý do gì, An Cửu vậy mà có qua lại với Kim Yến Uyển.
Ngày đầu tiên sau khi về trang, Kim Yến Uyển liền tự mình tới tặng cho An Cửu chút trang sức lễ vật nữ tử thích, ở trong phòng An Cửu rất lâu, khi rời đi lưu luyến không rời.
Sau khi sống lại, tất nhiên Bùi Tịch sớm đã biết được diễn biến tương lai.
Kim tiểu thư vô lực mảnh mai trong mắt mọi người, không lâu nữa sẽ làm ra hành động kinh thế hãi tục như trộm bí tịch, mọi người sợ rớt tròng mắt.
Đời trước An Cửu và Kim tiểu thư cũng không quen biết, nàng khi đó vẫn luôn đi theo Hạ Tử Kình, cùng Lâm Thanh Nghiên tranh giành tình cảm, căn bản không gặp Kim tiểu thư.
Đại khái lần này hắn thay đổi một số việc, cho nên vận mệnh cũng đã xảy ra chuyển biến.
Cách ngày mở bí tịch còn sáu ngày, Kim Yến Uyển hẳn là đã có dã tâm ăn cắp, ở thời điểm này nàng ta chủ động kết bạn với An Cửu, có dụng ý gì?
Nghĩ đến nữ nhân ngây ngốc kia có lẽ bị tính kế, giữa mày Bùi Tịch không khỏi hơi chau, mặt lộ vẻ không vui.

Hắn hơi nghiêng đầu, nói với A Thất hầu phía sau: "A Thất, phái người để ý Kim Yến Uyển, nếu nàng ta có bất kỳ hành động kỳ lạ gì, đều báo cáo cho ta."
A Thất nói: "Hôm qua nghe ngài phân phó, hiện giờ canh giữ ở đó chính là Sát Thất."
"Không tồi." Bùi Tịch khẽ gật đầu.
Hắn trở lại trong phòng, cầm lấy y thư trên bàn tiếp tục lật xem, nhưng hôm nay những câu chữ đó như rất khó lý giải, hắn nhìn nửa ngày cũng chỉ xem hai ba trang, đầu óc trống rỗng.
Công tử bạch y hơi nhắm mắt, một lát sau vất sách sang một bên, quay đầu hỏi A Thất: "Hỏi một chút, nàng bên kia đang làm gì."
A Thất nhếch miệng cười, thần sắc hiểu rõ.
Hắn biết công tử đang nhớ thương An tiểu thư, bộ dáng đứng ngồi không yên kia, quả thực viết tâm sự ở trên mặt.
A Thất cũng không hỏi nàng là ai, dứt khoát đi đến bên cửa sổ truyền tin.
Ngàn Sát Các truyền tin tức dùng một ám hiệu độc đáo, cự ly xa là cú mèo, gần thì sẽ từ trong miệng phát ra một âm thanh giống như đúc tiếng chim hót, người khác tuyệt đối không phân biệt ra là người đang kêu, chỉ tưởng chim trong núi rừng, cực kỳ ẩn nấp.
Tín hiệu A Thất phát ra không đến một lát, một bóng đen bỗng nhiên nhảy xuống phía trước cửa sổ.
Người nọ mặc y phục màu đen, trên mặt che miếng vải đen, cả người đều giống bao vây trong bóng tối, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt hắc bạch phân minh.
A Thất lúc này đã đeo lên mặt nạ màu bạc, khí thế quanh thân lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Kim Yến Uyển vừa rồi đang làm gì?"
Ánh mắt hắc y nhân động cũng không động một chút, phảng phất giống khúc gỗ, thanh âm khàn khàn từ miếng vải đen truyền ra, ngữ điệu khô khan không hề giao động.
"Kim Yến Uyển sáng sớm rời giường, uống một chén tổ yến, uống ít thuốc, sau đó phái người mời An tiểu thư tới làm khách, sau khi An tiểu thư tới hai người vào thư phòng, ở trong thư phòng xem thoại bản."
"Chỉ như thế?" Tiếng A Thất trầm thấp, giống như bất mãn.
Hắc y nhân nói: "Bên cạnh Kim Yến Uyển có một vú già, thân thủ không tầm thường, để tránh bị phát hiện, thuộc hạ chưa từng vào thư phòng, chỉ quan sát bên ngoài, Kim Yến Uyển vẫn chưa có hành động đặc thù."
A Thất gật đầu, trầm giọng nói: "Đi đi, tiếp tục quan sát, báo cáo kịp thời việc các nàng làm."
Hắc y nhân không lên tiếng, trong chớp mắt biến mất không thấy.

Bùi Tịch chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong nhìn ra ngoài cửa sổ, A Thất gỡ mặt nạ xuống cười hắc hắc, khí tức uy hiếp trên người chợt tiêu tán.
A Thất mỗi lần giả "Tiên Vô Mệnh", đều sẽ học ngôn ngữ cử chỉ ngày thường của công tử nhà mình, cái khí thế không giận mà uy này lập tức thể hiện ra, hiệu quả không tồi, sát thủ phía dưới thoạt nhìn đều rất sợ hắn.
"Công tử, người cũng nghe thấy, chuyện gì cũng không có, các nàng cùng nhau xem thoại bản chơi chơi thôi, người đang lo lắng điều gì?"
A Thất có chút không hiểu được, công tử không ngại An Cửu chơi cùng Minh Dập, ngược lại để ý Kim tiểu thư kia?
Từ góc độ của A Thất, Kim Yến Uyển thật sự không có gì đáng chú ý, cũng không biết vì sao công tử sai người đi giám sát nàng ta.
Bùi Tịch cái gì cũng không nói, chỉ nói: "Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu."
Bên kia trong sân của Kim Yến Uyển, trong không khí thường truyền đến loáng thoáng tiếng cười của thiếu nữ, thanh thuý giống chuông bạc.
Thư phòng ở cổ đại đều là nơi quan trọng, sẽ không mở cửa sổ quá lớn, để ngừa kẻ trộm cạy cửa sổ trộm đi đồ có giá trị.
Sát Thất trốn trong rừng hạnh hoa ở ngoài cửa sổ, khoảng cách quá xa, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau rất nhỏ, lại không cách nào nghe rõ các nàng đang nói gì.
An Cửu không dấu vết ngước mắt, nhìn thoáng qua rừng hạnh hoa ngoài cửa sổ.
Cuối xuân, hạnh hoa sớm đã nở, hiện giờ chồi non dày đặc, không thấy bóng dáng của hoa.
Đáy lòng nàng hỏi hệ thống: "Hệ thống, ngươi xác định người bên ngoài kia không nghe thấy chúng ta nói chuyện?"
【 Xác định. Ký chủ, không cần nghi ngờ tính chính xác của hệ thống. 】
"Ha ha."
An Cửu cười lạnh một tiếng đáp lại.
Quen biết càng lâu, nàng càng rõ đức hạnh của hệ thống này, ngày thường an tĩnh như gà giống một phế vật, chưa bao giờ chủ động trợ giúp và nhắc nhở, chỉ khi nàng mãnh liệt yêu cầu, nó mới ì ạch nhắc nhở.
Liền giống với đại phản diện, keo kiệt muốn chết, nàng nói nhiều lời đa tình như vậy làm nhiều động tác nhỏ như vậy, hao hết tâm tư công lược, hảo cảm mới chỉ tăng 5 điểm.

Đều là Grandet keo kiệt*.
* Grandet keo kiệt: Grandet là một nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết "Eugénie Grandet" của Balzac, ông ta có tính cách là tham lam, vô cảm, xảo quyệt, tiết kiệm, vợ ông ta bị bệnh nhưng ông ta chỉ lo lắng việc chữa trị sẽ tốn rất nhiều tiền, thậm chí còn giả vờ đáng thương với con gái để con gái từ bỏ quyền thừa kế tài sản của vợ, vì vậy người ta so sự keo kiệt với Grandet
"An Cửu, sách này cô xem hiểu không?"
Bên tai vang lên tiếng Kim Yến Uyển nhu hòa, An Cửu hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn qua.
Nàng thật không nghĩ tới, hôm nay Kim Yến Uyển gọi nàng tới, không phải tìm nàng chơi, mà là cho nàng xem bí tịch!
Đúng, chính là bí tịch mà toàn võ lâm hướng tới, nàng ta đã trộm nó!
Nghe nói, ngày An Cửu đến "Khai sáng", Kim Yến Uyển thông suốt, đêm đó đúng lúc rất nhiều người đi xem hội đèn lồng, thủ vệ trong sơn trang lỏng lẻo, nàng ta liền nhân cơ hội trộm bí tịch.
Trộm bí tịch còn chưa hết, An Cửu đã sớm biết nàng ta sẽ làm như vậy.
Nhưng vượt qua dự đoán của nàng, là Kim Yến Uyển vậy mà muốn chia sẻ bí tịch này với nàng!
Đối mặt với nghi vấn của An Cửu, Kim Yến Uyển có một lý do thoái thác.
"Phụ thân vốn muốn chia sẻ bí tịch với người môn phái khác, thêm một người cũng không nhiều lắm. Huống hồ ngày ấy nói chuyện với nhau, ta liền coi cô là bạn thân, ta nghĩ hai chúng ta giống nhau, không phải sao?"
Hai mắt Kim Yến Uyển sáng quắc, ánh mắt nhìn An Cửu vô cùng nóng bỏng, "Ta sẽ không nhìn lầm, chúng ta là đồng loại, cô cũng có dã tâm như ta. Một khi đã như vậy, ta sao không chia sẻ với cô? Cô cũng nhất định cần nó đi?"
An Cửu không lời gì để nói, cũng không thể nói gì.
Kim Yến Uyển nói không sai, hai nàng đích xác có chút điểm giống nhau, nhưng An Cửu tự cảm thấy mình không đơn thuần như nàng ta.
Nàng ta rốt cuộc hiểu cái gì gọi là bảo vật hay không thế! Thứ quan trọng như vậy, liền dễ như trở bàn tay chia sẻ với một người mới quen hai ngày, Kim Yến Uyển thật sự không phải ngốc bạch ngọt chứ?
Chẳng lẽ hào quang của nữ phụ ác độc chuyên hút ngốc bạch ngọt?
Minh Dập là một, Kim Yến Uyển là hai, nàng đều bị ngốc bạch ngọt vây quanh!
An Cửu hít sâu một hơi, sờ sờ trang sách, bỗng nhiên phát hiện nét mực trên trang sách vô cùng mới, hơn nữa có chút ẩm ướt.
Đuôi lông mày nàng khẽ nhúc nhích, hỏi Kim Yến Uyển: "Đây không phải sách nguyên bản?"
Kim Yến Uyển lắc đầu, vẻ mặt kỳ quái nói: "Tất nhiên không phải nguyên bản, đây là ta suốt đêm sao chép lại, nguyên bản lại trả về. Nếu lấy nguyên bản, đến lúc mở rương nhất định sẽ bị phát hiện, người tài ba trong chốn võ lâm đông đảo, sớm hay muộn sẽ tra ra ta, ta sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?"
An Cửu: "......" Hoá ra cô không phải ngốc bạch ngọt.

Nàng hắng giọng nói, như không có việc gì: "Có chút chỗ không hiểu, ta xem lại."
Bản bí tịch thần công này không dày, dùng chữ cổ tinh giản, An Cửu không biết võ công, đọc mà như lọt trong sương mù, tạm thời chỉ có thể học thuộc lòng.
Cũng may trí nhớ An Cửu tương đối tốt, nàng từ nhỏ có năng lực xem qua là nhớ, thứ đã học thường rất khó quên, đọc sách cũng chỉ cần đọc một lần là có thể nhớ kỹ, cho nên tuổi còn nhỏ đã được gọi là thần đồng, do đó được ông nội ưu ái.
An Cửu một bên đọc sách, một bên suy tư.
Trong nguyên tác viết, ngày Kim Yến Uyển trộm bí tịch là hai ngày trước khi mở rương bí tịch, nàng ta bất an lại hoảng sợ, đúng lúc gặp nam nữ chính vào ban đêm, sợ đến mức chưa kịp mang bí tịch nguyên bản trở về.
Mà nay có An Cửu gia nhập, cốt truyện đã rẽ sang một hướng khác.
Kim Yến Uyển sớm thức tỉnh, thừa dịp trấn Kim Xà tổ chức hội đèn lồng liền trộm bí tịch, còn mang nguyên bản về, nói cách khác, cốt truyện bí tịch mất trộm hoàn toàn bị hiệu ứng cánh bướm*!
* Hiệu ứng cánh bướm: là những tập hợp sự kiện nhỏ sẽ là sợi dây vô hình thay đổi cả kết quả lớn sau đó.
Hào quang của nam nữ chính lại một lần biến mất, An Cửu sờ lương tâm chính mình, không hiểu sao có chút áy náy.
Trong nguyên tác Hạ Tử Kình nỗ lực khiến thanh danh không nhỏ trên giang hồ, nhưng hiện tại hai người vẫn làm hộ vệ cho sơn trang Kim Xà.
Nghe nói sở dĩ làm hộ vệ, không chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, còn bởi vì Kim Du sẽ trả số tiền lớn cho bọn họ.
Một cuốn sách mà nam nữ chính loạn đến tình trạng này, thảm!
Nhưng ngẫm lại kết cục của chính mình, An Cửu lại yên lặng thu hồi tay.
Có tâm trạng đi thương hại nam nữ chính, không bằng vẫn nên lo lắng cho bản thân nàng. Sau khi được thần toán Vô Danh tính mệnh, An Cửu cũng không phải hoàn toàn thờ ơ, nội tâm nàng vẫn sinh ra một tia cấp bách.
Nàng sẽ chết, khi nào chết, chết như thế nào? Trước khi chết có hoàn thành nhiệm vụ không?
Đó mới là vấn đề.
Còn sắp đến Ma giáo tập kích, nàng cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.
Chính trong lúc suy tư, Kim Yến Uyển từ bên cạnh bưng giấy và bút mực tới, nói với An Cửu: "An Cửu, ta chuẩn bị giấy bút cho cô, cô có thể sao chép một bản mang về."
An Cửu đúng lúc đọc đến trang cuối, nàng ngẩng đầu thở phào một hơi, chậm rãi khép trang sách lại, khẽ cười nói: "Không cần, ta đã nhớ hết."
Trên cây ngoài cửa sổ, Sát Thất lại một lần nữa nghe thấy tiếng chim hót gọi mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai thiếu nữ tựa hồ đang ghé đầu vào nhau xem thoại bản trong phòng, sau khi im lặng một lát, mũi chân nhẹ điểm nhánh cây phi thân đi, cành cây hạnh hơi rung, rơi xuống hai chiếc lá xanh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.