Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình

Chương 7: Chương 7






"Em đối với tôi không hề có ý gì, chẳng lẽ tôi đối với em có ý gì chắc? ngồi xa như thế để làm gì? sợ tôi ăn em chắc hả bạn học Tô?" âm thanh lạnh nhạt của người đàn ông truyền đến.
Tô Trăn vội vàng lắc đầu, đến gần chỗ Cố Thanh Nhượng và ngồi xuống.
Nhưng Tô Trăn không dám ngồi quá gần anh, Mã Y Minh đã từng nói qua người này cuồng sạch sẽ, không quen với việc bị người khác chạm vào.
Trên chiếc sofa dài, hai người ngồi hai bên, khỏang cách giữa hai người vừa khéo lọt một người nữa.
Đối với khoảng cách giữa người lạ với nhau thì cũng đã là một khoảng cách gần rồi.
" Cố học trưởng, về chuyện trên diễn đàn của trường, anh đã nhìn thấy chưa? em...." thanh âm mềm mại còn có chút tủi thân.
" Chuyện trên diễn đàn trường là chuyện gì? Tôi vừa mới từ nước ngoài về".
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt nhìn Tô Trăn, như sếp nhìn nhân viên vậy.
Anh ấy không biết? nhưng Bạch Nhã Vi không phải đã nói....!
" Chính là trên diễn đàn bịa đặt thông tin linh tinh về em...lại còn bôi đen danh dự của anh nữa."
"Bạn học Tô, bạn nhờ tôi giúp đỡ thì cảm phiền bạn nó rõ ràng một chút".
Cố Thanh Nhượng giơ chiếc đồng hồ đắt tiền lên nhìn nó, " Thời gian của cô không còn nhiều nữa".
Tô Trăn vẻ mặt căng thẳng, sắp nứt ra rồi, " Bọn họ nói tôi câu...câu..."
Lời này đối với một người con gái bảo thủ như Tô Trăn mà nói, quả thật rất khó mở miệng.
"Câu cái gì?"
" Câu....dẫn anh..." Mặt Tô Trăn nóng rực.
" Câu dẫn tôi?" Cố Thanh Nhượng dường như đang suy xét câu nói này, " Câu dẫn tôi cái gì"
" Câu dẫn anh...nghĩ muốn chen vào giữa anh với học tỷ Bạch, thay chị ấy làm bạn gái anh...:"
"Thật sao?" Lời nói ý vị thâm trường của Cố Thanh Nhượng khiến cho Tô Trăn không nhìn ra được hỉ nộ ái ố trong câu nói của anh.
Dường như là trời trong gió mát.
"Thế em nghĩ...muốn câu dẫn tôi sao?"
" Đương nhiên là không!" Tô Trăn vội vàng bày tỏ sự trong sạch của bản thân.
Trong tiểu thuyết nói, Nam chính thích cái dạng thanh thuần của nữ chính, chắc chắn chán ghét cái dạng yêu mị.

Thân hình cô vốn dĩ đã là kiểu dạng yêu mị rồi, thái độ nhất định phải thành thật.
" Bọn họ nói cô như thế nào câu dẫn tôi?"
Tô Trăn mở to mắt đầy sương mù nhìn Cố Thanh Nhượng, cái người này rõ ràng sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ ngồi đoan chính, giọng điệu công nghiệp hóa, nhưng vì cái gì cứ hỏi câu hỏi xoay quanh vấn đề " câu dẫn" vậy chứ?"
" Nói tôi...nói tôi...!dùng thân thể...mê hoặc anh..." Mắt của Tô Trăn đã ngấn lệ rồi, nhưng sống chết kìm lại, " Nói anh vì tôi, mà chia tay với học tỷ Bạch".
Cố Thanh Nhượng giống như là thầy giáo nghe học sinh trả lời vậy nhẹ gật đầu.
" Thế người hôm đó tôi đỡ trong thang máy, chính là em sao?" Mắt phượng có Cố Thanh Nhượng như có như không lướt trên người Tô Trăn.
Hoặc là nói, nhìn vào eo của Tô Trăn.
Hai tay của Tô Trăn theo bản năng che phần eo, giống như là nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
" Đúng, là em."
" Muốn tôi giúp em có thể, nhưng nếu thật giống như em nói, em đối với tôi không hề có ý gì cả sao?" Cố Thanh Nhượng vẻ mặt nghiêm túc như đang làm báo nghiên cứu, " Tôi vẫn còn nhớ tôi hảo tâm đỡ em, thế mà eo em còn cứ cọ sát vào tay tôi...."
Chủ đề nói chuyện càng lúc càng xiêu vẹo rồi, bản thân em cũng không biết là nó đang đi đến đâu rồi.
" Em không có cọ sát vào anh, là do cái vay,...!cái váy hở eo ở sau.
" Hóa ra là vì cái váy" Cố Thanh Nhượng dường như hiểu ý gật đầu, lại dường như khó có thể tiếp nhận lời giải thích này.
Tô Trăn nỗ lực đem chủ đề kéo trở trở lại nói, " Học trưởng, cầu anh giúp em đi.
Chúng ta dù gì cũng học chung một trường cao trung, hơn nữa sự việc này cũng bôi đen thanh danh của anh.
Cố Thanh Nhượng như thần tiên trên trời, Tô Trăn có thể bắt lấy nói chuyện điểm này có thể là vì cùng một trường.
" Đương nhiên, là bạn học, chúng ta giao tình cũng tốt." Cố Thanh Nhượng dường như đang ám chỉ, mắt phượng lạnh nhạt nhuộm ý cười như không cười, thâm sâu nhìn quét qua một lượt cả người Tô Trăn.
Tô Trăn có chút không dám nhìn trực tiếp vào ánh mặt của Cố Thanh Nhượng, thậm chí còn đang hoài nghi cái từ "Tốt" mà anh ta nói, rốt cuộc là nó có ý gì.
Nguyên chủ cùng với Nam Chính lúc ở cao trung có giao tình gì sao? Vì sao về sau lại xuống tay tàn nhẫn với nguyên chủ như vậy?
"Buổi tiệc của Lương Sâm bạn học cùng lớp với bạn học Tô tổ chức bạn có đi không?" Cố Thanh Nhượng xoa xoa sống mũi, bỏ mắt kính ra.
Không có cặp kính gọng vàng ngụy trang nho nhã, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh mênh mông sóng nước của Cố Thanh Nhượng đã hoàn toàn lộ ra ngoài, lúc cười lên khí chất cả người hoàn toàn thay đổi.
Anh lau mắt kính, lại đeo kính lên.
Cúc áo trên cùng mở ra, lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm nam tính.

Tô Trăn trong lòng kinh sợ, sống chết cúi thấp đầu, gần đây làm sao vậy, hai người nam nữ chính đều đến hỏi cô sự tình hôm đó.
" Có đi, nhưng mà hôm đó em về sớm." Tô Trăn cố gắng che dấu sự chốt dạ của bản thân.
Trong tiểu thuyết nói nam chính biết chuyện, là do nguyên chủ tự muốn tìm chết nói ra chỉ vì muốn chọc tức nữ chính.
Cô chỉ cần không nói, sẽ không có ai biết.
Nam chính bị bỏ thuốc, sẽ không thể nào biết là ai được.
" Ồ, về sớm".
Cố Thanh Nhượng nghiên người nhìn sang Tô Trăn, vô cùng quan tâm đưa ra đề xuất, "Bạn học Tô nhìn có vẻ khá nóng, hay là cởi bớt áo ra một chút? yên tâm đi, bạn học Tô không hề có một chút ý gì với tôi, tôi sẽ không để bụng đâu".
Những câu hỏi của Cố Thanh Nhượng đối với Tô Trăn mà nói giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Tô Trăn vốn dĩ là từ sân vận động nhễ nhại mồ hôi mà đi đến đây, hiện tại lại bị anh tra hỏi dẫn đến tinh thần căng thẳng cao độ, cổ đã sớm nhễ nhại mồ hôi, từng giọt chạy vào làn da non mịn bên trong bộ quần áo rằn ri.
Tô Trăn cởi ba cúc áo, lộ ra áo hai dây màu đen mặc bên trong, bộ rằn ri nửa kín nửa hở, lộ ra phong cảnh mát mẻ, bầu ngực non mịn.
Cố Thanh Nhượng ánh mắt không chút che giấu nhìn Tô Trăn vội vàng che đi chỗ bị lộ cảnh xuân, ánh mắt càng lúc càng thâm sâu, dáng vẻ phong lưu vô cùng mê hoặc, hormone nam tính phát tán quay quẩn trên người Tô Trăn.
Thế nhưng đáng tiếc đối phương lại là mỹ nhân đầu gỗ không hiểu phong tình.
Tô Trăn vẫn luôn cúi đầu, sợ ánh mắt chột dạ của bản thân bị nam chính thông minh phát hiện ra.
"Thế, Thế anh giúp em nói chuyện được không....." nói đến đây vẫn không lấy được sự đồng ý chắc chắn của nam chính.
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt đáp lại, " Giúp em nói là, tôi chặn được sự câu dẫn của em, không hề bị em mê hoặc phải không?"
"đúng..đúng không?" Tô Trăn gật gật đầu.
Đúng thì đúng, nhưng nghe câu này cứ có vẻ hơi siêu vẹo vậy.
Cố Thanh Nhượng có vẻ có chút khó xử: " Làm như vậy mọi người có cho rằng vì anh cam chịu em mà nói giúp em không?"
Cam chịu? Cái gì gọi là cam chịu...! Sao nam chính nói gì mà trình độ như vậy...!
" Nhưng...nhưng...."
Cái này không được, cái kia không được, thế rốt cuộc nam chính đang là uyển chuyển nói lời từ chối cô à.

Tô Trăn thở dài một hơi, đứng dậy, cúi đầu lần lữa, " Xin lỗi, đã làm mất thời gian của học trưởng."
Nói xong quay người định đi ra ngoài.
"Đứng lại" giọng nói của Cố Thanh Nhượng ở phía sau lưng truyền đến, " Bạn học Tô, cái thói nói đến là đến, nói đi là đi của bạn rất là không tốt".
" Học trưởng không giúp em, em nghĩ muốn tìm biện pháp khác".
Giọng nói tủi thân mềm mại khàn khàn từ bên trong cổ họng.
Tô Trăn nghe thấy giọng nói ở sofa, người đàn ông từ xa bước lại gần, đứng ở ngay sau lưng cô khoảng cách cực gần.
Cố Thanh Nhượng khom lưng, giọng nói xuất hiện ở bên tai phải của cô, kiềm theo đó là hơi nóng truyền ra từ miệng, " Không có nói là không giúp em, đây là giận dỗi với anh, tính tình sao mà hư hỏng vậy hả?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tác quái khiến cho tai của Tô Trăn tê dại, giống như là mũi dùi xuyên thẳng vào bên trong người cô vậy, Tô Trăn cảm giác rất ngứa, trong lòng cũng cảm giác như vậy.
" Tất nhiên là phải giúp em tẩy trắng, bản thân anh cũng phải tẩy trắng, đúng không bạn học Tô?"
Cố Thanh Nhượng dùng ngữ khí dịu dàng nói, dường như đang dỗ dành tiểu tình nhân đang giận dỗi vậy.
"đúng, đúng vậy" Tô Trăn tâm tính như đứa trẻ, vừa nghe thấy Cố Thanh Nhương giúp cô, lại vui vẻ trở lại, quay người ngẩng đầu đảm bảo nói " Học trưởng yên tâm, em sau này sẽ cách anh thật xa, đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa!".
Cố Thanh Nhượng trầm mặc một lúc, " Anh tin em bạn học Tô".
Tay nhỏ của Tô Trăn bị tay lớn của Cố Thanh Nhượng nắm lấy, " Tay bị làm sao vậy?"
Tay nhỏ bị đỏ một mảng lớn, rách da, lại còn có dấu vết vô cùng kỳ quái.
" Bạn học cố ý ngáng chân khiến cho em bị ngã, em đã bị ngã 3 lần liên tiếp".
Tô Trăn nhìn chân, tay trên dưới có 4 chỗ, " đầu gối, mắt cá chân cũng bị trầy da rồi".
" mắt cá chân cũng bị trầy?" Cố Thanh Nhượng quay người đi tìm hộp y tế.
" Mắt cá chân là do bản thân làm trầy" Tảng đá trong lòng Tô Trăn cũng được buông bỏ, nói chuyện cũng nhiều hơn, "Giày huấn luyện rất cứng, cọ vào chân nên mới bị trầy".
Cái cơ thể này của nguyên chủ, toàn thân trên dưới không chút sẹo, tinh tế mịn màng không nói, da lại còn đặc biệt mềm mại, chỉ hơi dùng sức một chút thôi là đã đỏ ửng rồi chứ đừng nói là bị ma sát với giày cứng như vậy thời gian dài.
Cũng không biết dưỡng như thế nào, rõ ràng cũng không phải sinh ra trong một gia đình đại phú đại quý gì.
" Qua đây." Cố Thanh Nhượng lấy miếng dán ra, " xắn quần lên"
Tô Trăn kỳ quái nhìn, nam chính đây là muốn giúp cô bôi thuốc? Anh ta không phải là người cuồng sạch sẽ sao? Không phải là ghét nhất bị người khác chạm vào cùng mình vào người khác sao?
" Cảm ơn học trưởng, em tự về bôi thuốc cũng được".
"Qua đây".
Cố Thanh Nhượng lặp lại lần nữa, dùng bông tăm gõ gõ vào hộp thuốc mỡ.
Tô Trăn giơ tay cùng đầu gối ngoan ngoãn để Cố Thanh Nhượng bôi thuốc, lúc đến chân thì không được thuận lợi.

Tô Trăn sợ nhột, đặc biệt là chân.
Còn một số bộ phận khác sợ nhột chính là cổ, tai, eo, được rồi chỗ nào cũng thế....!
Tăm bông của Cố Thanh Nhượng mỗi lần chạm vào Tô Trăn, chân chính là không nghe theo sự điều khiển của cô mà co rụt về đằng sau.
" Bỏ đi học trưởng, anh đưa thuốc cho em, em cầm về tự mình bôi cũng được".
" Thuốc này là đồ của hội học sinh, đưa cho em thì tính vào mục gì?" Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt nói.
"ồ...a!"
Bàn tay to với các khớp rõ ràng của Cố Thanh Nhượng đột nhiên bắt lấy chân của Tô Trăn, khiến cho cô bị kéo một đoạn lớn dựa lại gần anh hơn.
Tay của anh thật là lớn, so với chân của Tô Trăn còn to hơn.
Chân nằm trong tay của người đàn ông, Tô Trăn cảm nhận được sâu sắc sự khác nhau về thể lực giữa nam với nữ.
Lực đạo cầm chân cô của Cố Thanh Nhượng càng lúc càng mạnh, Tô Trăn nghĩ muốn kêu lên nhưng lại không dám, sống chết cắn chặt môi.
Cô sợ âm thanh vỡ vụn của bản thân khiến cho Cố Thanh Nhượng hiểu nhầm.
"A——" Tô Trăn thực sự đau, quên luôn cả hình tượng, tay nhỏ đánh vào tay của Cố Thanh Nhượng, tức giận nhìn chằm chằm anh, "Anh nhẹ một chút..."
" Lại động đậy linh tinh" giọng nói của Cố Thanh Nhượng có chút khàn khàn.
Cố Thanh Nhượng vẫn chưa làm gì, Tô Trăn đã tự dọa bản thân, lập tức không dám động nữa, ngoan ngoãn nhìn vào một bên mặt anh tuấn đẹp đẹp trai của anh.
Cố Thanh Nhượng đặt chân của Tô Trăn lên chân của mình, gót chân cô ở giữa hai chân anh, cúi thấp đầu cẩn thận giúp Tô Trăn bôi thuốc.
Chân ngọc của Tô Trăn có thể cảm nhận được độ ấm của người đàn ông cùng cơ bắp chắc khỏe của anh.
Chân nhỏ trắng mịn của Tô Trăn vì ngại ngùng mà muốn rụt lại.
Đó là đùi của nam chính, muốn chết không chết được, cô thế mà lại nhớ đến cảm giác cứng rắn lúc sờ lên...cùng cảm giác ngồi lên nó.
Buổi chiều ở trong văn phòng của hội học sinh, ánh nắng chiều chiếu vào chậu cây bên bệ cửa sổ.
Nếu như có người đẩy cửa tiến vào, chắc là sẽ nhìn thấy tình cảnh này.
Một nữ sinh như không xương, dáng vẻ phong lưu ngồi trên ghế sofa, để mặc cho quý công tử tuấn tú tùy ý nắm lấy chân ngọc xinh đẹp của cô chơi đùa.
à không...bôi thuốc.
真是......春光无限好呀。
Thật sự là...cảnh xuân tươi đẹp a..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.