Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt

Chương 1:




Tôi xuyên thành nữ chính bị bắt nạt trong trò chơi Otome (Otome game: Game hướng tới thị trường dành cho nữ giới).
Tên đại ca nắm chặt cằm tôi, bắt tôi quỳ xuống cầu xin. Tôi đành từ từ chậm rãi mà quỳ xuống, sau đó xé rách cái quần của cậu ta, khiến cho chiếc qu@n lót màu hồng phấn cute lộ ra ngoài.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, tôi huýt sáo với vẻ lưu manh: “Ô, nhỏ nhỏ dễ thương quá!”
1.
Sau khi tên đại ca Lý Tinh bị xé rách quần, mặt đẹp trai của cậu ta ngay lập tức đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sự giận dữ và xấu hổ.
“Tô Nguyệt Nguyệt, sao cậu dám?!”
Tôi cười hihi haha mà tiến gần Lý Tinh. Trên mặt cậu ta thoáng lộ vẻ bối rối, tay xách phần quần còn lại mà lảo đảo lùi ra đằng sau một bước.
Lúc này, tên tùy tùng của Lý Tinh với mấy bé fan của cậu ta đã phản ứng lại, thế là liền ào ào đi đến chắn trước mặt cậu ta.
Bé fan số 1 nhìn tôi hằm hằm, “Tô Nguyệt Nguyệt, cậu dám đánh Lý Tinh, vậy cứ đợi bị đuổi học đi.”
Bàn tay cô ta giơ lên, định chào hỏi khuôn mặt của tôi, những người khác thì dương dương đắc ý, đợi nhìn cảnh tôi xấu mặt.
Không ngờ, bàn tay yếu ớt của tôi chỉ nhẹ nhàng chặn cú đánh, bé fan số 1 kia đã không động đậy nổi rồi.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi lộ rõ vẻ không tưởng tượng nổi. Tôi cong môi cười, “Hôm nay để tôi cho mấy người thấy thục nữ nhổ cả cây đa là như thế nào.”
Vừa nói, tôi vừa siết chặt cánh tay của cô ta. Khi tiếng thét như lợn bị cắt tiết vang lên inh ỏi, tôi đã ném cô ta bay theo đường parabol đẹp mắt.
Trong giây lát, xung quanh lặng ngắt như tờ, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
“Còn có ai muốn thử sức không?”
Ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, bọn họ không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, đôi chân run rẩy vội chạy mất dép, bỏ lại Lý Tinh đang đứng đần mặt ra.
Tôi nở một nụ cười đen tối mà đi về hướng cậu ta, “Ahaha, hiện tại đã không còn ai làm phiền chúng ta nữa rồi!]
Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt Lý Tinh lộ vẻ kinh hãi. chân sau còn đạp chúng mảnh vải của quần mình, sau đó ngã dập mông xuống đất.
“A—-” Anh ta vừa xoa mông vừa co người lại phía sau, “Tô Nguyệt Nguyệt, nếu cậu dám đánh tôi, tôi đảm bảo sẽ không cho cậu sống nổi tại thành phố A này!”
Chậc, thành phố A của mấy người tạo ra người thừa kế ngai vàng hay gì.
Tôi làm bộ uất ức, nắm lấy cằm Lý Tinh, hơi bóp chặt một chút. “Người ta sợ quá à!”
Ngay lập tức, Lý Tinh đau đến đổ mồ hôi lạnh, cằm của cậu ta bị ngón tay tôi bóp đến trắng bệch.
Tôi liếc mắt nhìn chiếc qu@n lót cute in hình ngôi sao của cậu ta, cậu ta ngẩn ra một lát, sau đó ngay lập tức che đậy hạ bộ rồi hung dữ nhìn chòng chọc vào tôi. Chỉ là tai đã đỏ chót, không biết là vì ngại hay vì giận đây.
Tôi huýt sáo, “Thật sự là một ngôi sao dễ thương đó ~”
“Tô Nguyệt Nguyệt! Cậu đợi đó cho tôi!]
Không thèm để ý đến Lý Tinh đang điên cuồng gầm rú ở phía sau, tôi dứt khoát rời đi. Bởi vì hiện giờ não tôi đang rất hỗn loạn, không hiểu rõ vì sao bản thân lại xuyên đến đây được.
2.
Trong thế giới thật, tôi là một học sinh ba tốt với năng lực thiên bẩm. Khi thấy hành vi bạo lực học đường, tôi ngay lập tức chạy đến cho tên bắt nạt một đạp. Sau khi chuyện này được lan truyền, tôi đã trở thành sứ giả bảo vệ bình yên của trường học.
Trên xe có tên cao to giành chỗ ngồi của bà lão, tôi liền hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn ta, thế là được những người trong xe khen ngợi tài năng văn thơ xuất sắc,
Có thằng nhãi ranh giật điện thoại của người khác để chơi, bố mẹ nó lại nhắm mắt làm ngơ, tôi liền mắng từ gốc đến ngọn, mắng từ bố mẹ đến đứa con, khiến những người xung quanh reo hò cổ vũ.
Tôi cho rằng bản thân là công dân gương mẫu, nhưng có người nói tôi quá bạo lực, đến cả chó đi trên đường cũng muốn mắng tôi vài câu.
Thế là sau khi chửi người đó sấp mặt xong, tôi mới nghĩ lại vấn đề ở mình.
Tôi tìm kiếm trên Baidu: Ngày ngày mắng người là có vấn đề sao?
Ôi vãi! Ung thư giai đoạn cuối!
Thế là tôi run run rẩy rẩy đi khám bác sĩ, điền vào cả một chồng tờ đơn.
Bác sĩ cau có nhíu mày, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng tôi vô cùng bồn chồn: “Bác sĩ, cháu bị bệnh sao?”
Bác sĩ đỡ đỡ kính, “Cháu không bị bệnh, cháu chỉ thiếu đạo đức thôi.”
Tôi ngay lập tức khóc vì vui sướng, nắm chặt tay bác sĩ: “Bác sĩ Trương, bác đúng là thần y mà!”
“May quá! Mình chỉ thiếu đạo đức mà thôi!”
Bác sĩ: “...”
Từ bệnh viện trở về, tâm trạng của tôi rất tốt. Bác sĩ khuyên tôi nên chơi những trò chơi nhẹ nhàng. Thế là tôi bèn tải xuống game otome hot nhất hiện nay [Tuyệt thế sủng ái].
Game này chủ yếu kể về câu chuyện bốn chàng con cưng của trời đi thích một cô nàng bánh bèo bình thường.
Ban đầu nữ chính bị đầu gấu bắt nạt, bốn chàng nam chính dần dần phát hiện nữ chính rất khác người thường, cuối cùng họ đều rơi vào lưới tình của nữ chính.
Tôi nghi ngờ cái game này đạo bộ [Vườn Sao Băng], nhưng tôi không có chứng cứ.
Đang nhập tên của mình, tôi lại bị một chiếc xe vận tải lớn đâm thẳng vào người. Tỉnh lại lần nữa, tôi đã xuyên tới cái cảnh mở đầu game, nữ chính bị Lý Tinh bắt nạt.
Và chỉ vì lý do là cô ấy không cẩn thận giẫm lên giày của cậu ta, thế là cậu ta muốn cô ấy quỳ xuống xin lỗi?
May mà tôi xuyên đến đây.
Tôi không hiểu nổi, cái tên bắt nạt này cũng có thể làm nam chính?
Xem ra tôi xuyên đến đây là rất có lý. Người thiếu đạo đức như tôi rất hợp với cái trò chơi thiếu nhân phẩm thế này.
Sau khi về phòng ngủ, bạn cùng phòng Hồ San San ngay lập tức đi đến bên cạnh tôi, vẻ mặt kích động. “Nguyệt Nguyệt, cậu đã hot trên diễn đàn rồi.”
Cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi, trên màn hình thình lình hiện ra video tôi xé quần Lý Tinh và ném bay bé fan số 1.
Phía dưới đã lên đến hàng chục ngàn bình luận. Nhìn kỹ lần nữa, bình luận hot nhất lại chính là nam chính số 2 Trì Mộ Lâm.
Trì Mộ Lâm: [Lâu lắm rồi mới thấy một cô gái thú vị như vậy, ai có thể cho tôi phương thức liên lạc của cô ấy không?]
Ọe, xin hỏi có phải anh ta dùng dầu làm đồ ăn hay không?
Ngấy vãi.
Bên dưới còn có một đống bình luận ngưỡng mộ, ghen ghét, căm phẫn,... Cái sự may mắn này ai lấy thì lấy đi!
Lúc này điện thoại vang lên tiếng ding dong, là Trì Mộ Lâm gửi lời mời kết bạn.
[Cô gái dễ thương, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cậu ăn bữa tôi không?]
Tôi không chút do dự mà ấn vào nút từ chối.
Thấy vậy, Hồ San San liền trợn tròn mắt. “Nguyệt Nguyệt, sao lại từ chối? Hoàng tử Trì Mộ Lâm vừa đẹp trai vừa có tiền, cậu ấy là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh đó!”
Tôi không thèm, “Hoàng tử? Đúng là cóc giả làm ếch, đã xấu lại còn tỏ vẻ đẹp trai.”
Hồ San San: “...”
3.
Sau khi ngủ một giấc, cả cơ thể đều vô cùng sảng khoái. Ok, hôm nay chắc chắn không mắng người.
Hihi, nhưng vẫn có thể mắng mấy thứ không phải người.
Chuông điện thoại vang lên, cái tên hiển thị trên màn hình là “mẹ”.
Tôi hơi hồi hộp một chút, làm sao đây, trong thế giới thật tôi không có mẹ!
Cái người được xưng là kẻ mạnh miệng nhất như tôi, từ trước đến giờ chỉ á khẩu trước một câu nói: “Mày là đứa mồ côi.”
Haizz, nhưng không phải đúng là vậy sao?
Tôi cẩn thận nghiêm túc mà ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh vừa quen thuộc vừa dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt, ở trường thế nào rồi, không bị bắt nạt chứ?”
Không biết vì sao, tôi đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ. “... Không có. Mọi người đối xử với con rất tốt, ngày nào cũng đưa con đi đá bóng.”
Ỏ đầu dây bên kia dường như có tiếng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo ý cười: “Vậy thì tốt, Nguyệt Nguyệt cần phải học thật tốt, không cần lo lắng cho mẹ.”

Tôi thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, cũng thông qua video trên mạng mà biết được đại khái tình tiết phát triển như thế nào.
Sức khỏe của mẹ nữ chính không tốt, nhưng vì gia đình không có tiền nên cứ trì hoãn việc chữa bệnh. Sau đó bà ấy bị ngất, được đưa đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết mình đã mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối rồi.
Tôi hít mạnh một hơi, khó khăn lắm mới có một người mẹ, tôi không thể để bà ấy xảy ra chuyện gì được.
Cách tốt nhất để có tiền chính là… tìm đàn ông ăn vạ!
Hihi, các anh đàn ông, bé Nguyệt Nguyệt đáng yêu của các anh đến đây!

Hồ San San kéo tôi đến lớp học. Suốt dọc đường đi, tỷ lệ người quay đầu nhìn là 100%. Dù gì cũng không ai ngờ một cô nàng bánh bèo lại đột nhiên biến thành một cô nàng sức mạnh vô biên, chẳng mấy chốc đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió.
Sau khi trông thấy tôi, phòng học vốn đang ầm ầm bỗng chốc lại yên tĩnh lại. Tôi còn nhìn thấy được những khuôn mặt quen thuộc.
Hiện giờ gặp được tôi, bọn họ còn chẳng dám ngẩng đầu, chỉ muốn khoan một cái lỗ ở dưới đất để chui xuống.
Tôi thì vui vẻ hồn nhiên như không có chuyện gì mà tìm một chỗ ngồi ở hàng sau, lấy sách vở ra mà nghiêm túc học bài.
Ba giây sau, tôi yên ổn mà ngủ mất.
Mẹ nó, tại sao đã xuyên thành nữ chính rồi mà não tôi vẫn không thông minh!!!
Tôi tỉnh giấc nhờ cú ném phấn của cô chủ nhiệm, mặt cô ấy lộ rõ vẻ giận dữ. “Không muốn học thì cút ra ngoài cho tôi.”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Mắt tôi sáng lên, liên tục đáp lời: “Đi ngay đây, đi ngay đây.”
Cô chủ nhiệm: “...”
Tôi vẫn không đi được, bởi vì cô chủ nhiệm phạt tôi đứng ở hành lang.
Đây thật sự là trường đại học sao?
Chính vào lúc tôi bị mặt trời chiếu đến phát cáu, Trì Mộ Lâm đã xuất hiện ở trước mặt tôi. Cậu ta mặc áo sơ mi trắng quần âu, tôn lên vóc dáng vai rộng eo hẹp hoàn mỹ.
Khóe miệng cậu ta nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt đào hoa chuyên chú nhìn vào tôi, thâm tình giống như đang nhìn người mình yêu vậy.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ta, trong lòng muốn nói: Quả nhiên mắt đào hoa nhìn chó cũng thâm tình.
Nụ cười của Trì Mộ Lâm càng tươi. Cậu ta hơi cúi người xuống, trong mắt như có hàng ngàn ánh sao, giọng nói nhẹ nhàng quyến luyến: “Bạn học Tô, sao không đồng ý lời mời kết bạn của tôi?”
Tôi cười hihi mà đáp: “Bởi vì tôi dị ứng với dầu mỡ.”
Nụ cười của Trì Mộ Lâm đông cứng lại trong nháy mắt, chiếc mặt nạ dịu dàng dường như bị nứt ra. Ngay sau đó, mí mắt cậu ta rũ xuống, giống như có chút thất vọng. “Không sao, tớ sẽ đợi cậu đồng ý kết bạn.”
Đôi chân dài của Trì Mộ Lâm sải bước rời đi.
Khi bước đi phòng học của tôi, cậu ta nghiêng đầu nhìn vào trong rồi mỉm cười một cái.
Ngay tức khắc, nữ sinh trong phòng la hét đến đinh tai nhức óc, giống như có xu thế lật đổ trần nhà vậy.
Tôi quay đầu, thấy ánh mắt không mấy thân thiện của họ khi nhìn tôi, tôi cười cợt một tiếng.
Đồ chó, cố ý kéo kẻ thủ cho tôi đây mà!
Sau khi tan học, quả nhiên tôi bị một đám nữ sinh du côn chặn ở trong nhà vệ sinh.
Chị đại tóc xoăn sóng cầm đầu tay cầm điếu thuốc, không kiêng nể gì mà thổi khói thuốc vào mặt tôi.
“Con nhỏ nghèo túng như mày mà cũng dám quyến rũ hoàng tử Trì?”
Tôi chỉ vào tấm biển trên tường: “Không nhìn thấy sao, trong nhà vệ sinh không được hút thuốc.”
Tóc xoăn sóng ngây ra một lát, sau đó ngay lập tức trao đổi ánh mắt với mấy người chị em rồi bật cười khanh khách.
“Sao vậy?” Cô ta kẹo điếu thuốc, khuôn mặt tràn ngập ác ý, “Mày cũng muốn thử một chút?”
Dứt lời, cô ta ấn đầu thuốc về phía cánh tay tôi. Tôi nhanh tay nhanh mắt vặn tay cô ta, đầu thuốc liền rơi xuống dưới đất.
Cô ta chửi tục một câu, một tay lại vươn đến muốn nắm tóc tôi, mấy đàn em khác cũng lao lên giúp đỡ.
Tôi ngậm miệng cười, tôi nắm tóc tóc xoăn sóng và một người khác rồi đập đầu họ vào nhau. Mấy đứa khác tôi cho mỗi đứa một đạp, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, giống như đá bóng vậy.
Bọn họ co quắp trên đất, mặt lộ vẻ đau đớn.
Tóc xoăn sóng thấy tôi tiến đến thì liền lùi lại, ánh mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ. “Xin, xin lỗi, là Lý Tinh bảo bọn tôi đến gây phiền phức cho cậu!”
Lý Tinh? Cái đồ chó này không có trí nhớ dài hạn thì phải?
Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, mắt tôi sáng lên, vội vàng tát nhẹ vào mặt mình.
Thật hồ đồ, sao lại gọi người ta là đồ chó chứ, rõ ràng cậu ta là một nhà hảo tâm mà.
Tôi cười vô cùng vui vẻ, nhặt điếu thuốc dưới đất lên rồi dí về phía tóc xoăn sóng. Cô ta bị dọa đến ch ảy nước mắt, không ngừng lắc đầu, “Đừng mà! Tôi cầu xin cậu…”
Khi đầu thuốc chỉ còn cách mặt cô ta 2cm, tôi dừng tay lại. “Tốt nhất là cai thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nghe thấy vậy, hai mắt cô ta liền mở to, trong mắt toàn là ánh sáng, gật đầu như giã tỏi. “Được được được, tôi nhất định sẽ cai.”
Tôi vứt điếu thuốc đi, vô cùng vui sướng mà chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Hôm nay không hề mắng người, đạo đức tăng cao rồi!
...
Tôi dạo chơi đến trước cửa lớp học của Lý Tinh. Cậu ta cứ như ông lớn vậy, chân gác lên cả mặt bàn. Bên cạnh có một đống người vây quanh cậu ta, trên mặt bọn họ đều là nụ cười lấy lòng.
Tôi dứt khoát bước vào trong, trên mặt tươi rói với nụ cười trên môi. “Bạn học Lý Tinh, có thể ra đây một chút không?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.