Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 34:




Editor: thientuiuiuiu
Beta: Khả Khả
Cô nhớ tới lần trước, lúc bọn cô cùng nhau ăn cơm tết, anh mang theo cô chạy ra khỏi Lục gia từ trong đêm khuya, ở trong khách sạn nhỏ chen chúc mà ấm áp cùng nhau ăn lẩu rất vui vẻ.
"Còn không phải là nhớ em sao?" Cô lại suy nghĩ một chút: "Không phải trước kia anh rất thích đưa tiền trực tiếp sao?"
Thấy thế cô liền tỏ ra bá đạo nói: "Đồ em đưa anh đều rất tốt, qua mấy ngày nữa em sẽ chuyển tiền vào trong thẻ cho anh."
Tần Tự: "......"
Tai anh đã đỏ hết lên bị buộc không còn đường thối lui, chật vật đến mức nói không nên lời.
Lục Niệm chỉ là nhất thời nổi lên một ít tâm tư đùa giỡn, thật sự không dám đùa quá mức với anh, cô nói xong những lời này cũng bắt đầu hối hận.
"Anh đi sao?" Cô nói: "Được rồi, em biết anh là nghĩ cách trả lại nhân tình cho em."
Đôi mắt to của cô gái sáng lấp lánh, lại hỏi: "Là đi với Minh ca và Tiểu Khuất sao?"
Thật ra Lục Niệm cũng không quá để ý, được ở bên cạnh anh thì tốt rồi. Có bao nhiêu người mà cô không thèm để ý, huống chi cô còn rất thích Hoàng Mao, Tiểu Khuất cùng Minh ca, lần trước cùng nhau ăn cơm với bọn họ rất vui.
Đương nhiên, "Bao nhiêu người" này phải loại trừ cái cô Bạch Hi kia.
Nghe cô nói ra những cái tên đó, anh liền nắm chặt tay lại, bỗng nhiên nhớ tới lần trước cô cự tuyệt.
"Theo anh."
Anh dời đi tầm mắt, giọng nói lạnh lùng: "Em không muốn đi cũng được."
♥Tác giả có lời muốn nói:
Giọng nói lạnh lùng, mặt đã đỏ rồi, tâm cũng sắp nhảy ra cổ họng.
Đùa giỡn Tứ Tứ nhãi con thật sự quá vui >w<, Niệm Niệm ( về sau) ( am hiểu sâu việc này).
- ----------------------------------------------------
Chỉ có hai người bọn họ thì cô đương nhiên không chán ghét rồi.
Tuy rằng Minh ca bọn họ cũng rất thú vị, nhưng không có bọn họ, một mình ăn cơm cùng với Tần Tự...... Suy nghĩ một chút, hình như chuyện đó chưa từng xảy ra thì phải.
Hai người một trước một sau đi làn gió đêm, suốt đường đi Tần Tự trầm mặc, Lục Niệm cũng muốn nói chuyện cùng với anh, nhưng mà cũng biết hồi nãy mình đùa giỡn quá mức cho nên cảm thấy hơi xấu hổ mở miệng.
Chỉ là đi được nửa đường, Lục Niệm rốt cuộc hỏi: "Chúng ta đi nơi nào vậy?"
Tần Tự: " Đến phụ cận kiếm gì đó ăn."
Gần con đường phía tây có một nhà hàng Nhật Bản, trước kia cô cũng đã đi ăn ở nhà hàng này, nói thật thì Lục Niệm cảm thấy giá cả ở đó có chút mắc, cô hơi lo lắng cho túi tiền của Tần Tự.
Lúc đó cô có nên trả tiền không đây......
"Anh thường xuyên tới bên này ăn sao?" Cô nghĩ nghĩ chút rồi trực tiếp hỏi.
Rốt cuộc thì hiện tại cô không hoàn toàn biết được tình huống kinh tế của Tần Tự.
Tần Tự lạnh lùng nói: "Trước kia từng làm công ở chỗ này."
"Kia......" Lục Niệm giật mình, hôm nay cô mang theo tiền chắc là cũng đủ.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên lãnh đạm nhìn cô: "Không cần em trả tiền."
Lục Niệm, "......"
Cũng tốt đó.
Kỳ thật đối với cô mà nói thì ăn cái gì cũng được, dù là quán ven đường hay nhà hàng cao cấp thì cô cũng ăn được. Cô chỉ để ý đến người đi ăn cũng mình là ai, ăn quán ven đường còn có thể tiết kiệm cho anh một chút tiền.
Rốt cuộc thì sau này học đại học cũng cần có tiền để mà dùng.
Về sau thì Tần Tự sẽ có cực kì nhiều tiền, về điểm này thì cô biết nhưng hiện tại thì anh vẫn chỉ mới 18 tuổi thôi, là thiếu niên cao trung mới vừa tốt nghiệp. Trước mắt mà nói thì bây giờ cô giúp anh một chút để khi anh học đại học sẽ thoải mái một ít.
- --Hai người ngồi ngay phòng ở cuối hành lang, bên ngoài chính là đình viện, không gian cực kì yên tĩnh.
"Anh muốn ăn cái gì?" Lục Niệm nhìn thực đơn.
"Em chọn đi."
Lục Niệm đúng lý hợp tình nói: "Em sao lại không biết xấu hổ như vậy, anh đừng khách khí với em nữa."
Tần Tự: "......"
Anh nói: "Là trả lại em cơm chiều."
Hơn nữa anh cũng không thích ăn gì cả, ngoại trừ những đồ ăn ngọt thì cái gì anh cũng ăn được.
Rốt cuộc thì khi còn nhỏ trong ký ức lúc của anh do bị chịu đói quá nhiều cho nên sau khi lớn lên, anh đối với việc ăn, mặc, ở, đi lại đều yêu cầu rất thấp, vẫn có thể sống tốt là được.
Lục Niệm biết điều này, cô mím môi lại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Vì thế cô cũng không khách khí, gọi vài món ăn giá cả hợp lí.
Tần Tự nhìn cô gọi đồ ăn, đem rượu gạo rót ra ly.
Lục Niệm: "Em muốn uống!"
Tần Tự hiển nhiên không có ý thương lượng với cô về chuyện này.
"Em chọn cho anh uống không được sao." Lục Niệm đáng thương vô cùng.
Anh không nhìn cô, lãnh đạm nói: "Anh không uống rượu."
Anh nhớ tới lúc trước khi Lục Niệm uống say...... Anh căn bản không có biện pháp đối phó.
Ý chí thật sự sắt đá.
Lục Niệm ngồi thẳng người lại: "Vậy thì đổi thành cái này được không? Độ cồn rất thấp, em chỉ uống một chén nhỏ, thật sự là chỉ uống một chút thôi, bảo đảm sẽ không say."
Ngày thường ở nhà cô căn bản không có cơ hội để uống cái này, rất vất vả mới uống một lần, cô vẫn không quên được rượu đào cô uống lúc ở nơi của Minh ca.
Đôi mắt to của cô gái lấp lánh ánh nước khẩn cầu nhìn anh, cánh tay đang cầm đứng cứng đờ ở một chỗ. Không còn biện pháp nào nữa.
Anh gọi rượu mơ xanh có độ cồn thấp nhất ra.
Lục Niệm ghé vào một bên xem anh gọi món ăn, nhìn rất giống cún con đều có đôi mắt đều sáng.
Anh nói: "Nửa ly."
Lục Niệm không cam lòng: "Cái ly này rất nhỏ, hai ly?"
Anh rũ mắt nhìn cô một cái, Lục Niệm ủy khuất nhìn lại.
Anh dời đi tầm mắt: "Một ly."
Lục Niệm còn muốn cò kè mặc cả, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng của anh cô vẫn nên đem những lời này nuốt trở về.
Ok, một ly thì một ly.
Cuối cùng Lục Niệm cũng vui vẻ, vui sướng hài lòng chờ đồ ăn lên.
Không lâu sau từng món được đưa lên, chỉ nghe được âm thanh kéo cửa, đồ ăn, ly bàn ngẫu nhiên va chạm nhau.
Không gian nơi này cực kì an tĩnh, hệ thống cách âm cực tốt.
Tần Tự khi dùng cơm rất yên lặng, anh vốn dĩ không nói nhiều nên hiện tại tất nhiên cũng sẽ không nói gì cả.
Hình như...... Đây là lần thứ hai cô ăn cơm cùng với nam sinh.
Lục Niệm nhớ rõ, lần đầu tiên là rất lâu lúc trước cô và "ân nhân cứu mạng" Lâm Tuấn Nhuận cùng nhau ăn cơm ở quán cà phê.
Nhưng mà hình như là cảm giác bây giờ hoàn toàn khác với lúc đó.
Khi đó đi ăn cô ngồi thất thần, chỉ muốn nhanh kết thúc bữa ăn đó.
Hơn nữa Lâm Tuấn Nhuận nói rất nhiều, đặc biệt là lúc ăn cơm kéo ghế dựa cho cô, khuấy đồ uống, lấy chiếc đũa đang ăn gắp thức ăn cho cô, đặc biệt rất ân cần.
Tần Tự đương nhiên không có khả năng làm những việc này.
Lục Niệm lâm vào suy tư.
Lần ăn cơm này của bọn họ rất giống bữa cơm đáp tử*, chỉ yên lặng mà dùng cơm thôi, không làm việc gì cả.
(*do kiến thức hạn hẹp nên beta không hiểu lắm, bạn nào hiểu thì cmt để mình sửa nha. Iu nhiều lém)
Quả nhiên là công tư phân minh mà.
Nhưng mà hương vị của mấy món ăn này quả thật không chê vào đâu được.
Cô chán nản ăn cơm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú đoan chính của nam sinh, anh lại không nhìn cô, cũng chẳng mở miệng ra nói chuyện.
Trong lúc đang ăn, Tần Tự nhận được một cuộc điện thoại.
Lục Niệm ngó màn hình điện thoại thấy được hai chữ "Quán bar" hiện lên.
Không phải là số điện thoại của Minh ca.
Lục Niệm ngồi thẳng người lại, trong nháy mắt cô nhớ tới cô gái ngày hôm đó.
Lục Niệm vô tình nghe lén điện thoại của anh, nhưng mà ngồi gần như vậy cô lại không nghe được âm thanh của bên kia. Chỉ nghe được giọng anh trả lời mà thôi.
"Hôm nay cậu thi đại học xong rồi đúng không, chạy nhanh qua bên đây đi để tụi này chúc mừng nè." Lại nghe được giọng nói tục tằng của Minh ca ở bên kia điện thoại: "Anh đây đã chuẩn bị mấy cái rương rượu ngon rồi, đêm nay không say không về nha."
Âm thanh ở bên kia rất ồn ào, hẳn là đang dùng điện thoại bàn của quán bar.
Tần Tự nói: "Tự mình uống đi."
Đương nhiên là Minh ca biết anh không uống rượu, trước kia Tần Tự đã bị rượu hành qua ăn không ít đau khổ, bây giờ thì ngoại trừ những lúc quan trọng ra thì anh không đụng đến rượu.
Đơn giản chỉ là muốn mượn danh chúc  mừng để đi uống rượu cho sảng khoái thôi, còn lôi kéo Tiểu Khuất, Hoàng Mao uống rượu say bí tỉ ở quán bar.
Cũng rất lãnh đạm đó nha.
Lộc Niệm nghĩ.
Hoàng Mao đang uống rượu ở bên cạnh Minh ca, nghe vậy oán giận nói: "Mẹ nó, đêm nay sao nhiều người như vậy? Chắc có thể xếp thành mấy đoàn người cmn luôn rồi."
Bọn họ cũng là những thanh thiếu niên đêm nay mới vừa thi đại học xong, được thoát khỏi thân phận học sinh cao trung sinh trở thành sinh viên tốt nghiệp, nên tất nhiên phải đi chơi cho thỏa thích mới được.
"Cậu có chuyện gì?" Tần Tự hỏi.
Nếu không có việc gì thì bây giờ anh không muốn nghe mấy chuyện tào lao đâu.
"Cậu hiện tại đang ở đâu? Ở nhà sao?" Minh ca lớn giọng nói: "Đến đây chúc mừng đi."
Anh trả lời ngắn gọn nhưng mà ý nhiều: "Ở bên ngoài."
Lục Niệm nghe được nên đoán chừng là người đối diện đang hỏi anh hiện tại ở đâu, đang làm gì.
Chỉ là cùng cô ăn một bữa cơm mà thôi, sao lại không nói chứ.
Khó nói như vậy sao? Chỉ ăn một bữa cơm với cô thôi mà có gì đâu mất mặt.
Lục Niệm bỗng nhiên hơi giận dỗi, không thể hiểu được cảm xúc của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau nhưng khoảng cách lại rất gần.
Cô đang ngồi lâu rồi cũng cảm thấy chân có chút tê dại, nên dã thay đổi tư thế chuyển thành ngồi xếp bằng, đem người lui về phía sau một chút.
Tư thế thoải mái như vậy làm cho một đại tiểu thư như cô bây giờ cũng có hơi lúng túng, ngày thường lúc dùng cơm ở nhà Lục Niệm không bao giờ dám ngồi như vậy, sợ bị Trương Thu Bình thấy lại điên cuồng lải nhải hoặc là nói cho Lục Chấp Hoành biết, chắc chắn ngày hôm đó cô sẽ bị răn dạy về việc ngồi sao cho đúng.
Nhưng mà hiện tại cô cũng không muốn để ý đến việc này, lúc nãy mới vừa uống xong cũng không thấy say xỉn gì, nhưng mà bây giờ gò má của cô đã bắt đầu nóng lên.
Sắc mặt của thiếu niên bỗng nhiên cứng lại.
"Xin lỗi anh nha." Lục Niệm kéo dài âm cuối ra, nâng má cười khanh khách: "Mới nãy em đá trúng anh sao?"
Cẳng chân của cô gái nhỏ rất tinh tế, bởi vì vừa rồi mới điều chỉnh dáng ngồi nên chiếc vớ không cẩn thận bị cọ trượt xuống dưới một chút, nửa cởi nửa kín.
Vớ đen với da trắng đan chéo nhìn cực kì rõ ràng, ở dưới ánh đèn không chiếu tới lộ ra mắt cá chân bên trái thanh tú, da thịt trắng nõn tựa như ngọc.
Tần Tự: "......"
"Làm sao vậy?" Bỗng nhiên Minh ca không nghe được âm thanh bên kia nói.
Rất lâu sau đó: "...... Không sao cả."
"Giọng nói của chú em sao kỳ quái vậy?" Minh ca nói: "Bị cảm sao?"
Lục Niệm vừa thu hồi chân trái lại thì đùi phải lại "lơ đãng" duỗi ra phía trước.
Không gian ở nơi này không lớn lắm, rất an tĩnh, có thể nghe được tiếng nước rơi tí tách ở bên ngoài đình viện.
Gương mặt của cô gái nhỏ hồng hồng, cô nhàm chán thưởng thức chén rượu trong tay, ngón tay trắng tinh tế nhìn rất giống đồ sứ dễ vỡ, nghiêng đầu nhìn anh cười một.
Thấy bên kia điện thoại trầm mặc quá lâu. Minh ca kỳ quái hỏi: "Làm cái gì vậy? Buổi tối có tới hay không?"
Anh trực tiếp ngắt điện thoại.
Lúc này Lục Niệm đang nhàm chán chọt khuôn mặt của mình hiện lên trong chung rượu.
"Nghe xong điện thoại rồi sao?" Khóe môi cô nở nụ cười ngọt ngào, vài lọn tóc đen rơi xuống gò má trắng tuyết, đôi mắt lấp lánh nước nhìn người đối diện, nhìn cực kì thanh thuần.
Cô vẫn luôn không rành thế sự như vậy, luôn nhu nhược và yêu cầu che chở.
Trong lòng anh tự nhiên có những suy nghĩ xấu xa.
Thiếu niên một câu cũng nói không nên lời.
Anh chưa bao giờ tự mình dày vò như vậy.
Ngón tay thon dài của thiếu niên nắm chặt lấy chiếc đũa, đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Trong khi đó Lục Niệm vẫn còn đang muốn nói chuyện với anh.
Cô hỏi: "Anh đang vui vẻ đúng không?"
Đôi mắt phượng của thiếu niên mọi ngày rũ xuống nhìn rất lạnh nhạt, giờ phút này đuôi mắt lại đỏ lên, đầu óc còn đang đình trệ chưa kịp hoạt động.
"Đúng vậy." anh lung tung nói ra.
Vì thế nên Lục Niệm càng không cao hứng, chỉ cảm thấy vừa rồi đá anh còn quá nhẹ, tức giận đến chỉ muốn đá để hả giận, cũng may lần này cô dùng hết toàn toàn bộ sức lực để bình tĩnh lại.
Một bữa cơm như vậy cuối cùng cũng đã kết thúc.
"Vậy là về sau không còn lý do gặp anh nữa rồi." Lục Niệm nói thầm: "Rốt cuộc thì anh cũng muốn đi nơi khác để học."
Anh điều chỉnh lại ánh mắt, ngồi thẳng người lại, trở lại với gương mặt không biểu cảm.
"Em còn tận một năm nữa." Lục Niệm nói: "Gần đây em học khóa tiếng Anh, chắc là nghỉ hè phải đi kiểm tra khảo sát."
Yêu cầu xuất ngoại cũng phải kiểm tra thành tích nữa.
"Nhưng mà cho dù không ra nước ngoài, thì cũng sẽ ở lại An Thành." Cô lẩm bẩm: "Ba ba sẽ không đồng ý cho em đi quá xa nơi này."
Không giống như Tần Tự về sau sẽ càng bay càng cao, lấy năng lực của anh về sau anh sẽ là con cá tùy ý bơi ở biển rộng, là con chim bay vút lên trời cao.
Anh vẫn yên lặng lắng nghe, không nói lời nào.
Gió đêm mát lạnh, bởi vì uống xong rượu gò má Lục Niệm có chút nóng lên bị gió thổi thật sự rất thoải mái.
Hai người cùng nhau đi dọc theo đường phố.
Cả tòa thành thị đều đã lâm vào màn đêm, nơi xa lập loè những đèn neon, bầu trời đêm nay cực kì tĩnh lặng, không khí ở An Thành đêm nay cũng rất tốt, ánh trăng treo cao chiếu rọi xuống hàng chục người đi đường, xe cộ đông đúc.
Lục Niệm đột nhiên hỏi: "Anh thích An Thành sao?"
Thiếu niên đứng ở trong làn gió đêm, lạnh nhạt nói: "Ở đây có cái gì để cho anh thích sao?"
Trước kia cô nhi viện Tần Tự sống không phải ở An Thành, sau khi được nhận nuôi anh mới bị đưa tới thành phố này, theo sau đó là những màn tra tấn thời thơ ấu.
Bọn họ lớn lên cùng nhau ở tòa thành thị này, nhưng mà đối với Tần Tự mà nói anh không có những ký ức tốt đẹp ở nơi đây, những ác mộng lúc nhỏ đã làm ảnh hưởng rất lớn đối với anh.
Lục Niệm nhìn phương xa: "Đúng vậy, cho nên rời đi cũng rất tốt, đem những chuyện ở nơi này quên hết đi."
Sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh cảm thấy cảm xúc của mình sau bữa ăn cơm hồi nãy có vấn đề.
Di động của Lục Niệm bỗng nhiên vang lên, cô nhìn thời gian trên màn hình vậy mà đã gần 9 giờ rồi.
"Niệm Niệm, hiện tại em đang ở đâu?" Giọng nói của Lục Dương ở đầu dây bên kia truyền tới.
Lục Niệm trộm nhìn thoáng qua Tần Tự.
Thiếu niên đứng ở cách đó không xa, thân hình cao dài như muốn hòa vào trong bóng đêm.
Không biết vì sao, cô lại không muốn ở trước mặt Tần Tự gọi Lục Dương là "anh trai".
Cô gửi cho Lục Dương địa chỉ của mình.
Cô đến gần Tần Tự nói: "Em phải đi về rồi, đêm nay ăn cơm rất vui vẻ."
Dáng người mảnh khảnh của cô gái dần dần biến mất ở trong tầm nhìn.
Rất lâu sau đó anh cũng rời đi.
Anh không thể tưởng tượng được cảm xúc của mình khi không có cô trong cuộc sống sau này.
Bóng dáng thiếu niên đơn bạc nhưng thẳng tắp, anh đi trên đường phố không biết qua bao lâu, độ nóng trên mặt cuối cùng cũng hoàn toàn tan đi.
*
Lục Dương hỏi: "Buổi tối chơi rất vui vẻ sao?"
Lục Niệm: "Dạ, rất vui."
"Em ăn cái gì chưaa?"
"Đã tùy tiện ăn một chút rồi." Lục Niệm nói: "Cảm ơn anh trai đã hỗ trợ."
Lục Dương khiêm tốn: "Không có gì cả, nếu có việc gì khác thì em có thể tìm anh, dù gì anh cũng là anh em."
Hôm nay đi nhiều nơi nên giờ cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.
Con người quả nhiên đều ích kỷ, cô lại nghĩ đến mấy tháng nữa Tần Tự muốn đi, hơn nữa cô sẽ không còn được gặp lại anh, trong lòng liền buồn rầu.
Như vậy đối với anh mới là tốt nhất.
Suốt đường đi Lục Niệm tự an ủi chính mình.
Đêm nay thi đại học kết thúc.
Triệu Thính Nguyên bên ngoài bồi Tô Thanh Du đi chơi, mãi cho đến 12 giờ khuya mới về đến nhà.
"Em còn chưa ngủ à?" Y bị ánh sáng lập lòe trong phòng khách làm hoảng sợ.
Sau khi bình tĩnh lại mới nhìn thấy rõ là Triệu Nhã Nguyên đang ngồi xếp bằng trước TV chơi game, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên bị ánh sáng lập lòe chiếu vào nhìn không rõ.
"Em không nên thức khuya chơi game chứ." Triệu Thính Nguyên bất đắc dĩ mở đèn lên.
Triệu Nhã Nguyên không quay đầu lại: "Anh mới đi bồi cô Tô Tô gì đó về à?"
Triệu Thính Nguyên: "Tô Thanh Du."
Y cởi nút áo sơ mi ra, bên ngoài quá nóng nên tính toán đi vào tắm rửa một cái: "Thanh Du muốn học cũng với anh."
"Anh thích cô ta?" Triệu Nhã Nguyên gọn gàng dứt khoát hỏi.
Triệu Thính Nguyên không có phủ nhận.
Triệu Nhã Nguyên đem trò chơi tay ném đi, "Không thú vị."
Nữ nhân Tô gia kia, hắn vẫn luôn không thích, ánh mắt cô ta mỗi lần nhìn hắn rất kì lạ.
Quan hệ của Triệu gia rất vi diệu, con trai cả ở bên ngoài tiếng lành đồn xa, tính cách ôn nhuận đoan chính, khiêm khiêm quân tử, con trai nhỏ thì tính tình bá đạo, tiếng xấu lan xa.
Nhưng mà người ngoài cũng biết rất rõ, người được sủng ái nhất Triệu gia đó chính là đứa con trai út này.
Tuy rằng nghe đồn quan hệ của hai anh em khá tốt, nhưng mà sự nghiệp mấy năm nay của Triệu gia ngày càng lớn, đâu ai có thể biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Trên mặt Triệu Thính Nguyên mang theo ý cười: "Hiện tại em nên chăm chỉ học hành đi, đừng nghĩ những việc này."
Triệu Nhã Nguyên nhìn y giống như nhìn thằng ngốc "Anh cũng cho rằng em còn là con nít 3 tuổi sao? Sang năm em mười tám rồi."
Triệu Thính Nguyên bỏ qua những lời này của hắn.
"Anh biết em có rất nhiều nữ sinh theo đuổi." Triệu Thính Nguyên nói: "Lần trước mẹ có gọi điện cho anh bảo là kêu em giữ mình trong sạch một chút."
Triệu Nhã Nguyên: "?"
"Từ khi em chui ra từ bụng mẹ tới bây giờ vẫn chưa nói gì cả, sao lại phải giữ mình trong sạch?" Triệu Nhã Nguyên nói: "Này, anh có thể ngưng việc đi ra ngoài nói xấu em được không?"
"Sao lại khẩn trương như vậy?" Triệu Thính Nguyên cười: "Sợ Niệm Niệm biết hả?"
Triệu Nhã Nguyên: "......"
Nếu y không phải là anh của hắn thì nãy giờ bị đánh thành đầu heo rồi.
"Năm nay em có định đi Nam Kiều không?" Triệu Thính Nguyên hỏi.
Mỗi năm đến kì nghỉ hè, Triệu Nhã Nguyên đều sẽ cố tình đi Nam Kiều chơi một vòng đến nửa tháng, nói là trở về thăm bà nhưng mà người Triệu gia đều đã biết rõ nguyên nhân.
Tầm mắt Triệu Nhã Nguyên quay về màn hình TV, ngón tay dài mảnh khảnh cầm máy chơi game lên, không chút để ý nói: "Đương nhiên là đi rồi."
Năm nay tất nhiên lại càng phải đi.
Trước tiên hắn phải chuẩn bị một ít đồ đã, hắn đã hẹn với Niệm Niệm rồi, chờ sang năm tốt nghiệp sẽ mang cô đi Nam Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.