Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 16:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày tết đoan ngọ không biết Vương Xuân Hoa từ đâu có được mấy cái trứng vịt muối, buổi sáng ăn cháo cho mỗi người trong nhà nửa cái, lại treo một bó rau ngải cứu ở cửa ra vào, ngoài ra thì cũng không có gì khác với ngày thường.
Buối sáng Hà Hiểu Vân giặt xong quần áo từ bờ sông về thì nghe được tiếng loa thông báo ở cửa thôn, tối nay đội chiếu phim công xã sẽ chiếu phim ở sân phơi lúa, gọi mọi người cùng đi xem.
Mỗi khi đến lúc nông nhàn thì đội chiếu phim sẽ xuống nông thôn, thay phiên chiếu phim ở từng đại đội, lần này trùng hợp đúng ngày đoan ngọ thì tới lượt đại đội Thanh Thủy Hà.
Bên cạnh có người đi về cùng đường với cô nghe thấy tiếng loa thì nói: "Hiểu Vân, tối đi xem phim."
Hà Hiểu Vân cười nói: "Em cũng muốn đi lắm nhưng đứa nhỏ không ngồi yên một chỗ được, để em xem sao đã."
"Cũng phải, đứa nhỏ ba tuổi mông như bôi mỡ."
Vào trong sân thì Ngụy Viễn Hàng đang ngồi trên ghế nhỏ cắn bánh chưng, trong nhà bánh chưng mấy ngày trước đã gói xong, đến hôm nay đã sắp ăn hết.
Hà Hiểu Vân phơi quần áo xong thì chuẩn bị về nhà mẹ đẻ một chuyến, lần trước ba cô đau chân, mấy ngày rồi không biết hết chưa, cô về xem trong nhà cần giúp gì không.
Cô nói với Vương Xuân Hoa một tiếng rồi vào phòng nói với Ngụy Kiến Vĩ: "Tôi về nhà một chuyến, anh coi chừng đứa nhỏ, đừng để nó chơi cả người dính bùn."
Cô tính đi nhanh rồi về trước bữa trưa, mang theo đứa nhỏ không khỏi lề mà lề mề, nhưng mà tiểu tử kia gần đây lại rất dính cô, một hồi không thể để nó nhìn thấy mới được.
"Trong nhà có việc sao?" Ngụy Kiến Vĩ đang đọc sách, thấy cô vào thì buông sách xuống.
"Không có," cô đứng trước gương sửa sang lại tóc, chỉnh chỉnh quần áo trên người, "Chỉ về xem xem."
"Cần tôi đi cùng không?" Anh lại hỏi.
Hà Hiểu Vân cũng không dám để anh về cùng, nếu không mẹ cô thấy con rể tới lại sẽ nấu trứng gà, "Tôi đi một mình là được rồi."

Hơi sửa sang lại một chút đi ra ngoài, trong sân không nhìn thấy Ngụy Viễn Hàng, nghe tiếng thì là đang nói chuyện với bà nội ở đằng sau, thừa dịp không bị phát hiện Hà Hiểu Vân vội đi nhanh.
Lúc cô về thì Lý Nguyệt Quế vừa dọn dẹp nhà cửa xong đang muốn ngồi nghỉ chút, nhìn thấy cô lại đứng lên, "Ăn sáng chưa? Mẹ lấy cho con cái bánh chưng."
Hà Hiểu Vân giữ bà lại: "Con ăn rồi, cũng ăn bánh chưng."
Cô vừa vào đã thấy bánh chưng treo trên xà nhà, một chuỗi nhỏ, chắc cũng chừng mười cái, vẫn là để lại cho hai ông bà ăn đi.
"Ba đâu rồi mẹ? Chân ba sao rồi?"
Lý Nguyệt Quế lại ngồi xuống, nghe thấy lời này thì tức giận nói: "Ăn sáng xong là đi ra ngoài, nói trong nhà nhàm chán mấy ngày sắp chán chết.
Kệ ổng đi, lát đừng có mà than đau chân là được."
Hà Hiểu Vân cũng dời cái ghế qua ngồi xuống, cười nói: "Có thể đi ra ngoài thì chắc chân cũng không sao nữa."
"Không nói ổng nữa, Kiến Vĩ đâu rồi? Sao không về cùng với con?"
"Không có việc gì kêu anh ta tới làm gì, mắc công phí của mẹ hai cái trứng gà."
Lý Nguyệt Quế đập cô một cái, "Con bé này nói cái gì đó.
Vợ chồng đi có đôi có cặp người khác mới không nói lung tung."
Hà Hiểu Vân trong lòng bĩu môi, chỉ sợ người khác trông thấy cô và Ngụy Kiến Vĩ đi cùng nhau thì còn nói nhiều hơn đó.
Nhưng mà cô cũng hiểu được tâm tình của Lý Nguyệt Quế, lúc trước con gái nhất quyết bám Ngụy gia nên bị bao nhiêu người chế giễu, tình huống bây giờ tốt hơn một chút thì bà càng muốn con gái sống thật tốt, đánh mặt mấy người kia.
"Trong nhà có việc gì không mẹ? Vườn rau có phải là gieo hạt mới không?" Hà Hiểu Vân nói sang chuyện khác.
"Hôm trước chị con về đã giúp mẹ làm xong rồi."
Cô gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, "Nghe nói nhà cậu đã xem mắt được một cô gái?"
Nói tới chuyện này Lý Nguyệt Quế khẽ thở dài, "Xem thì xem rồi, còn là thân thích bên đại tẩu Kiến Vĩ, nghe mợ con nói, cô gái đó rất tốt, bề ngoài cũng được, người khỏe mạnh, cũng chịu khó, chỉ là trong nhà..."
"Nhà thế nào?"
"Ai, nói ra cũng đáng thương, trên con bé có một người anh trai, trước đây bị bệnh bị hỏng một chân, giờ đi cà thọt.
Nghe người ta nói nhà đó muốn dựa vào con gái lấy nhiều chút lễ hỏi, lấy tiền đó cưới cho anh nó một mối tốt."
Hà Hiểu Vân nghe vậy hơi nhíu mày, lấy lễ hỏi của con gái để con trai kết hôn, việc này đúng là có, mà bây giờ lại còn không ít, thâm chí có nhiều chỗ còn có tập tục xấu là trao đổi hôn nhân*.
*换亲 (交换婚): là chỉ người đàn ông đưa chị em gái của mình cho anh em của bên nhà gái làm vợ để đổi lấy người con gái làm vợ cho mình, tục xưng là "đổi em chồng chị dâu".
Xuất phát từ chế độ ngoại hôn thị tộc cổ đại, hai tộc đổi chị em làm vợ hoặc đổi con gái làm con dâu, rất phổ biến trong hôn nhân phong kiến.
Phương thức kết hôn này đi ngược lại mong muốn của người trong cuộc, có tính chất cưỡng ép và sắp đặt nghiêm trọng, vi phạm nguyên tắc tự do kết hôn trong "Luật Hôn nhân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" nên bị nghiêm cấm.
(nguồn baidu)
"Vậy ý mợ là gì?" Cô lại hỏi.
Lý Nguyệt Quế nói: "Mợ con rất thích cô gái đó nên đang cân nhắc, nghĩ nên để em họ con gặp người ta một lần, nếu hai người trẻ hợp nhau thì chuyện khác đều dễ thương lượng.
Dù sao thì người như em họ con mà không cưới một người vợ lợi hại chút thì sao quản được nó."
(ed: lúc trước tác giả viết là em họ nhưng sau đó lại viết là anh họ, mình vẫn giữ là em họ nhé.)
Hà Hiểu Vân cũng không có quá nhiều ấn tượng với cậu em họ này, chỉ nhớ là một người không nói nhiều, nhưng nghe ý tứ của mẹ cô thì có vẻ như cậu ta còn rất có cá tính, hơi phản nghịch.
Trong nhà không có việc gì cô liền nói chuyện với mẹ một lát, chờ sau khi gặp được ba cô thì về nhà.
Đầu tháng năm nắng bắt đầu gay gắt, cỏ cây rậm rạp, hai bên đường mọc đầy cỏ đuôi chó*, Hà Hiểu Vân bứt mấy cọng, tính mang về cho Ngụy Viễn Hàng chơi, nãy đi ra ngoài không nói với nó, hi vọng lát về sẽ không ầm ĩ.
*狗尾巴草

Đang nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy tiếng đứa nhỏ gọi cô.
"Mẹ —— "
Hà Hiểu Vân ngẩng đầu, ánh nắng chói chang, cô lấy tay che lên trán mới nhìn rõ Tiểu Bàn Tử cách đó không xa đang chạy về phía cô, Ngụy Kiến Vĩ đi theo phía sau nó.
Đứa nhỏ chạy nghiêng ngả lảo đảo, sắp tới trước mặt cô thì dưới chân vấp một chút, xém ngã sấp xuống, Hà Hiểu Vân vội đi tới đón lấy thằng bé.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!" Ngụy Viễn Hàng nhào vào trong ngực cô, ngẩng đầu lên không ngừng kêu to.
"Nghe rồi nghe rồi." Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ đáp, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán nó, "Trời nóng như vậy con không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy ra làm gì hả?"
Không nói thì thôi, cô vừa nói thì đứa nhỏ không gọi mẹ nữa, lập tức đổi thái độ, rất có tư thế tủi thân lên án: "Mẹ đi mà không nói với con!"
Hà Hiểu Vân biết ngay là sẽ như thế, nói: "Là mẹ không đúng, được chưa nào?"
Cô trả lời sảng khoái như vậy làm cho đứa nhỏ nhất thời không biết đáp lại kiểu gì, nó nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mẹ đã xin lỗi rồi thì có vẻ như không có gì để ầm ĩ nữa, đành phải miễn cưỡng nói: "Vậy được rồi, mẹ sau này không thể như vậy nữa."
"Được được, sau này không như vậy nữa." Lau mồ hôi xong cho thằng bé thì Hà Hiểu Vân mới phát hiện mắt mũi nó hơi đỏ, vì thế hỏi: "Vừa nãy con khóc nhè xấu hổ rồi?"
"Không có không có!" Ngụy Viễn Hàng vội vàng phản bác.
Vừa lúc Ngụy Kiến Vĩ cũng đi đến trước mặt, Hà Hiểu Vân hỏi anh: "Nó có phải ở nhà nháo loạn không?"
Ngụy Kiến Vĩ liếc con trai mình một cái, tiểu tử kia đang dùng sức lắc đầu với anh, một chút cũng không có bộ dáng khóc lóc om sòm lăn lộn mới nãy.
Anh còn chưa nói thì Hà Hiểu Vân đã nhìn thấy trên áo anh còn có chút chất lỏng dinh dính, liền ghét bỏ nói với đứa nhỏ: "Khẳng định khóc nhè, con nhìn xem, trên áo ba còn dính nước mũi con kìa."
Ngụy Viễn Hàng vội vàng nhìn, quả thật có, lúc này mới bĩu môi lẩm bẩm nói không ra lời.
Hà Hiểu Vân nắm tay thằng bé, vừa đi vừa nói: "Sau này không thể như vậy nữa, mẹ đi ra ngoài không nói với con là mẹ không đúng, nhưng con ở nhà khóc nháo, còn làm dơ áo ba thì là con sai, lần sau còn không nói đạo lý như vậy nữa thì mẹ sẽ đánh mông con đó."
"...Con biết rồi." đứa nhỏ cúi thấp đầu, phồng miệng đáp.
Trong cái đầu nho nhỏ của nó còn không rõ, rõ ràng trước khi ra ngoài nó đã chuẩn bị tốt sẽ phê bình mẹ để mẹ sau này không được bỏ lại mình ra ngoài một mình nữa, sao bây giờ ngược lại lại bị mẹ phê bình cho một trận rồi?
Ba người đi về nhà, đi qua một nhà thì đối phương vừa lúc đứng ở cửa, thấy bọn họ thì nói đùa: "Nãy thấy Kiến Vĩ ôm Tiểu Hàng thím còn tưởng đi đâu, thì ra là đi đón Hiểu Vân về nhà.
Kiến Vĩ, cháu dính vợ như vậy là không được đâu, mới không thấy một lúc đã đi tìm!"
Hà Hiểu Vân chỉ cười, không đáp vấn đề này, hỏi: "Thím ăn cơm chưa?
"Còn chưa đâu, mấy đứa thì sao?"
"Bọn cháu cũng chưa."
Đi tiếp một đoạn thì Ngụy Viễn Hàng đong đưa tay Hà Hiểu Vân nói: "Mẹ, không phải là ba muốn tìm mẹ mà là con muốn tìm mẹ đó!"
Thằng bé còn cảm thấy rất tự hào, chuẩn bị tranh công đâu.
Hà Hiểu Vân không để ý tới nó, liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ một cái, nước mũi trước ngực anh dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.

Đáng đời.
Trong nội tâm cô xấu xa nghĩ, đối với cô thì biết giở trò xấu, đối với một đứa nhỏ không nói lý thì coi ý đồ xấu của anh còn làm được gì.
Cô chợt nhớ tới một câu: vỏ quýt dày có móng tay nhọn.*
*卤水点豆腐,一物降一物: Lỗ thủy điểm đậu hủ, nhất vật hàng nhất vật: Nước muối sẽ khiến sữa đậu nành kết lại tạo thành đậu hủ, một vật khắc chế một vật, chỉ đạo lý tương sinh tương khắc.
Quả nhiên, trí tuệ của người xưa là vô tận.
Có vẻ như phát giác được ánh mắt cô nên Ngụy Kiến Vĩ nhìn về phía cô, Hà Hiểu Vân lập tức quay đầu qua chỗ khác.
Làm xong động tác này cô lại yên lặng khinh bỉ mình, quay đầu làm chi, giống như sợ anh ta vậy!
Nhưng nếu bảo quay lại nhìn thẳng vào anh thì cô lại không dám.
Trên bàn cơm trưa Vương Xuân Hoa nhắc tới chuyện tối chiếu phim, nói: "Mấy đứa đi coi hết đi."
Hà Hiểu Vân nói: "Con sợ Tiểu Hàng ngồi không yên được nên không đi đâu."
"Để nó ở nhà với mẹ là được, khó được mới có chiếu phim, đi coi náo nhiệt một chút." Vương Xuân Hoa nói, lại cúi đầu hỏi cháu trai: "Tiểu Hàng tối ở với bà được không?"
Đứa nhỏ lắc đầu như trống bỏi, "Con muốn xem phim!"
Vương Xuân Hoa liền nói: "Vậy mang nó đi luôn đi, nếu không ngồi yên được thì về sớm."
Hà Hiểu Vân còn muốn nói nữa thì Phùng Thu Nguyệt nói: "Hiểu Vân cũng đi đi, coi như tản bộ, nếu như không hay thì chúng ta về."
"Đúng, Kiến Vĩ cũng đi đi, lúc trước chiếu phim con cũng không ở nhà, khó được lúc này ở nhà, đi cùng Hiểu Vân đi.
Mẹ nghe nói người trẻ tuổi trong thành phố, lúc còn chưa kết hôn thì ăn cơm với nhau, đi xem phim, cái này gọi là cái gì hẹn, hẹn—— "
"Hẹn hò." Ngụy Kiến Vĩ bổ sung.
"Đúng, chính là hẹn hò! Đêm nay hai đứa con cũng đi hẹn hò đi." Vương Xuân Hoa nói.
Hà Hiểu Vân ngậm một miếng canh trong miệng, xém chút bị sặc chết.
Cô ráng nuốt xuống, âm thầm trừng Ngụy Kiến Vĩ.
Người ta nhàn nhã ăn cơm, giống như không có chuyện gì nhìn lại cô, thậm chí còn nhếch khóe miệng lên.
Hà Hiểu Vân tức, tên này chắc chắn cố ý, không phải chỉ là giễu cợt trên áo anh ta có nước mũi thôi sao, quỷ hẹp hòi! Đồ thù dai!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.