Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 43: Nam Nhân Đều Rất Sĩ Diện





“Ta! ”“Quên đi, nàng vốn đáng chết, người muốn giết thì cứ giết đi.
” Chu Du lại thở dài một tiếng, trả lời.
Khương Nhiên mừng đến phát khóc, vội gật đầu, lại không nhịn được mà nói: “Sau này ngươi nói chuyện có thể đừng nói chậm như vậy được không, dọa chết! ” Long.
“Nhưng mà người phải thề với trời sẽ không hại cha ta, Niệm Niệm, đại ca, ta với tam đệ, còn có những người trong thôn nữa.
” Chu Du vẫn còn lo lắng.
“Ta thề! ” Nàng vừa lặp lại một lần theo lời Chu Du, vừa cất hết đám dã thú kia vào trong không gian.
Nếu đã nói rõ ràng, vậy hẳn nàng đã có thể dùng năng lực của đại yêu quái.

Thấy hai thằng nhóc còn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, nàng lại ảo não kêu một tiếng, vội vàng giải thích:“Ta là đại yêu quái, cho nên, có một chút bản lĩnh.
Hơn nữa ở đây có không ít dã thú, chỉ dựa vào mấy người chúng ta không thể kéo về hết được.
”Chu Du gật gật đầu, nắm chặt bàn tay còn đang run rẩy của Chu Tham, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Thịt người có ngon không? ““Làm sao ta biết được?” Khương Nhiên trả lời theo bản năng.
Chu Du thở phào nhẹ nhõm, lại nắm chặt tay Chu Tham, không biết đang thì thầm lời gì bên tai thằng nhỏ.
Khương Nhiên cảm thấy buồn bực, chính mình uống gió Tây Bắc qua ngày, bình thường còn chẳng ăn đồ ăn của nhân loại, sao có thể ăn thịt người.
Nhưng dường như Long tộc bọn họ có rồng ăn thịt người thật, nghe nói thịt người rất khó ăn.

Cho dù ăn ngon, nàng cũng sẽ không ăn.
Dù sao Long tộc bọn họ cũng sẽ hóa thành hình người, ăn thịt người khác gì đang ăn thịt đồng loại đâu?Việc ăn thịt đồng loại là điều cấm kỵ, sẽ tổn hại tới đạo hạnh và tu vi.
Nàng mới không thèm làm loại chuyện có hại như vậy.
Thấy hai đứa nhỏ hỏi xong, nàng mới nhớ tới chuyện gì đó, hỏi hai đứa nhỏ:“Cái kia… có phải nam nhân đều rất sĩ diện không? Ý ta là, nếu chúng ta mang mấy thứ này về, cha ngươi biết, có thể cảm thấy tất cả do ta giết, lại cảm thấy bản thân rất vô dụng không?”Nàng nhớ tới dáng vẻ Chu Thành An yên lặng lau nước mắt, còn có dáng vẻ hắn ôm chân đến mức xuất thần, không nhịn được hỏi đám nhỏ.
Hai thằng nhóc nhìn nhau, suy nghĩ một chút, sau đó cùng gật đầu với nàng.
Bọn chúng còn nói sau khi chân cha chúng bị thương, vì không kiếm được dã thú nên cuộc sống ngày càng kém, hơn nữa kế mẫu độc ác khiến bọn chúng không được ăn no mặc ấm.
Khương Nhiên gật gật đầu, sau đó lại kéo hai thằng nhóc lại gần mình, suy nghĩ một chút, nói:“Không phải lúc trước các ngươi nói cha các ngươi có đặt bẫy trong núi sao, hay là lúc về chúng ta cứ nói với cha các ngươi là đám thú này bị sập bẫy, chúng ta đi kiểm tra nhìn thấy, thuận tiện lấy về?”Hai thằng nhóc vui vẻ ra mặt, vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, ánh mắt nhìn khương Nhiên cũng bớt đi chút phòng bị.
Khương Nhiên cũng nhân cơ hội sờ sờ đầu hai thằng nhóc, tuy hai đứa nhóc này vẫn còn hơi sợ nàng, nhưng dường như sợ hãi đang giảm bớt từng chút một.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.