Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Bốn Nam Chủ Văn Khởi Điểm

Chương 1: Chương 1




Vấn đề: Nếu có một ngày, ngươi bị người ta trào phúng, bị vũ nhục, vị hôn phu phế vật bị từ hôn trở thành tuyệt đại cao thủ thì phải làm sao?
Đáp: Ta mời, đương sự trả lời. Ta hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận… Sớm biết rằng hắn sẽ quay về trả thù, lúc ấy ta nên xử lý hắn sạch sẽ hơn.
Lệ Diên từng từ hôn Ninh Trục.
Chuyện này ở thành Phong Lăng không ai là không biết, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, tùy tiện bắt gặp một người qua đường, hắn cũng sẽ mồm năm miệng mười kể lại chuyện này một cách rõ ràng.
“ Cái gì? Ngài muốn hỏi ta chuyện năm đó Lệ Diên từ hôn Ninh Trục sao? Ngài hỏi đúng người rồi đó. “
“Ta lúc ấy đang xin cơm ở cửa Ninh gia. Ta còn nhớ rõ đó là một ngày mưa. Lệ Diên thân mặc hồng y ném roi ngựa xông thẳng vào Ninh gia, la hét muốn từ hôn, còn nói cái gì mà thà chết cũng sẽ không gả cho một tên phế vật”.
“Ngài hỏi ta Lệ Diên vì cái gì muốn từ hôn? Ngài cũng hỏi đúng người rồi đó!”
“Ta ở cửa Ninh gia xin cơm mười mấy năm, có cái gì mà ta không biết? Ninh Trục tuy rằng là đại công tử Ninh gia, nhưng từ nhỏ đã không thể tụ khí, cũng giống như một phế nhân, sau khi lớn lên lại không tin số mệnh, một hai phải tham gia thí luyện của gia tộc, không nghĩ tới bị phế đi một chân. Đời này liền tính là vô duyên với võ đạo, Lệ Diên là một đại tiểu thư được nuông chiều như vậy, không thể chịu được liền từ hôn!”
“Chính mắt ta thấy Ninh Trục gương mặt tái nhợt đi tới, mặc cho Lệ Diên đánh chửi, cũng không chịu lui hôn”.
“Lệ Diên tức giận liền đánh hắn một roi. Ai u, kia là đánh thật nha, cổ Ninh Trục một mảnh máu me nhầy nhụa, đến ta cũng thấy không đành lòng. Lệ Diên nhìn hắn không nói một lời, dứt khoát đem ngọc bội đính hôn của hai người ném thẳng xuống đất, vỡ thành hai mảnh.”
“Ngọc bội kia là tín vật duy nhất mà trước khi chết nương của Ninh Trục đã để lại cho hắn, Ninh Trục tức giận liền phun ra một búng máu. Bái ba bái với Ninh lão gia tử, chỉ nói về sau dù sống hay chết cũng không quan hệ đến Ninh gia. Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa Ninh gia”.
Lúc ấy người ta chỉ nói thói đời nóng lạnh, được làm vua thua làm giặc, Ninh Trục là một phế nhân, Lệ Diên xinh đẹp nên không muốn lãng phí cùng hắn nên cũng có thể lý giải.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, ba năm sau Ninh Trục không chỉ hoàn hảo trở về, mà còn trờ thành đệ tử võ đạo ưu tú nhất Bắc Vực.
Viện võ đạo Bắc Vực là nơi nào? Năm đó Ninh Trục liều sống liều chết tham gia thí luyện, không nghĩ tới tiểu tử này đại nạn không chết, ngược lại càng thêm ưu tú ở Bắc Vực!
Ai, lại không nói một câu ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, vận mệnh đúng là trêu ngươi.
Ninh Trục quật khởi, chuyện này đột nhiên bị đồn ầm lên, hiện giờ, không chỉ thành Phong Lăng, mà toàn bộ giới võ đạo đều ăn dưa của hai người.
Mỗi năm, võ đạo viện Nam Cảnh và võ đạo viện Bắc Vực sẽ tổ chức đại hội thí luyện, hai môn phái này đều tập trung ở núi Thanh Bình.
Đối với vị hôn thê cũ sau ba năm xa cách, rốt cuộc cũng gặp nhau.
Mọi người nhìn như rất đoan chính, kỳ thật tầm mắt giống như tơ nhện mà nhìn, đung đưa lay động nhìn đến hai người kia.

Nhìn thấy đội ngũ thanh niên trầm mặc đứng đầu ở Bắc Vực, thon chắc, nhìn lại đội ngũ tiểu cô nương hồng y của Nam Cảnh vẻ mặt đờ đẫn, d*c vọng bát quái đến bên miệng, nhưng không ai dám hỏi, thật sự là nghẹn đến chết.
“ Lệ Diên sư muội, lúc trước ngươi thật sự từ hôn với Ninh Trục sao? Sao ta không nghe ngươi nói qua?”
Sư tỷ Nam Cảnh rốt cuộc nhịn không được trộm hỏi.
Lệ Diên lúc này không muốn nói chuyện.
Nàng chỉ muốn đốt cho mình một điếu thuốc.
Nàng biết sẽ có một ngày chính mình bị vả mặt, nhưng không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.
Ở đây ba năm, nàng đã quên rằng nàng từng kiêu ngạo từ hôn Ninh Trục như thế nào, tựa như con ngựa hoang thoát dây cương, ở học viện Nam Cảnh trôi qua vui vẻ, vốn định đi theo đại đội tới núi Thanh Bình học hỏi thêm, ngàn vạn lần không nghĩ tới lại gặp Ninh Trục ở chỗ này!
Sớm biết rằng sẽ ở trước mặt bao nhiêu người bị hắn vả mặt, thì lúc đó mình đã không đánh hắn như vây…
[ Tích, kiểm tra đo lường thấy cảm xúc của ký chủ đang dao động, hệ thống nhắc nhở, phải nhớ mình là một pháo hôi, chớ có tâm lý trả thù ]
“ Pháo hôi cái rắm, sao người không nói ta ở đây sẽ gặp hắn?”
[ Hệ thống đã nhắc nhở, nhưng ký chủ chỉ lo đắm chìm trong sắc đẹp tươi trẻ của tiểu sư đệ mới nhập môn, không hề nghe thấy ]
“ Dựa vào…”
Rõ ràng, Lệ Diên là một người xuyên việt, cũng là người mang theo hệ thống của cốt truyện.
Nàng mang theo hệ thống tên là >
Đầu tiên tùy tiện chọn một ký chủ, lại đem nàng nhét vào một cuốn sách, đảm đương thành vị hôn thê pháo hôi. Chờ đến khi nam chủ bị chúng bạn xa lánh, lại làm nàng đi từ hôn. Không chỉ muốn từ hôn, mà còn muốn vũ nhục nam chủ, trào phúng nam chủ, la lối khóc lóc lăn lộn ra sức chèn ép hắn, không làm cho nam chủ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi thì thật xin lỗi hai chữ “ Pháo hôi” kia.
Lăn lộn như thế, ắt cũng có cái lý do chính đáng.
Đó là vì làm cho nam chủ một lần nữa lâm vào khốn cảnh tỉnh lại, vì làm nam chủ tâm lặng như nước có cái mục tiêu để báo thù, vì muốn để hắn về sau có cái để vả mặt đối phương.
Vì thế vị hôn thê này chính là người tốt nhất được chọn.

Chờ đến một ngày, nam chủ quật khởi, mang theo một thân trang bị hoa lệ cùng với bản lĩnh thông thiên trở về, vị hôn thê lại thực hiện trách nhiệm làm công cụ của mình, hoặc là cảm thán năm đó có mắt không tròng, hổ thẹn không thôi. Hoặc là thẹn quá hóa giận, sau đó bị phản sát.
Lệ Diên không có chí lớn, không có chút phản kháng nào mà đã tiếp nhận nhiệm vụ này.
Hiện giờ đã trôi qua ba năm, Ninh Trục đã là nam nhân thứ tư bị nàng từ hôn.
Muốn nói tỉ mỉ nguyên do nàng từ hôn, kỳ thật là có quan hệ đến thân thế của Ninh Trục.
Nàng xuyên vào quyển sách này có tên >.
Ninh Trục là nam chủ của quyển sách này. Thân là nam chủ khởi điểm, Ninh Trục tự nhiên có một quá trình lớn lên “Đáng thương”.
Từ nhỏ bởi vì thể chất hắn có vấn đề nên nhận hết sự xem thường, lúc 6 tuổi bởi vì một lần gia đinh ra ngoài không thể chăm sóc cẩn thận mà bị một con Thương Lang bắt đi.
Sau này Ninh lão gia tử dẫn người tìm thấy, thì đã là một tháng sau.
Nghe nói ở sau núi của thành Phong Lăng, khi Ninh phụ tìm được hắn, lại thấy hắn đi theo bên người Thương Lang, hung ác mà xé rách da thịt con mồi.
Ninh phụ sợ ngây người, từ đó về sau bắt đầu đối với nhi tử phế vật này có chút mâu thuẫn, sợ hắn biến thành Bạch nhãn lang cắn chính mình.
Vì thế hắn liền biến thành người có cha không đau, nương không thương, hắn ở Ninh trạch nhận hết xem thường.
Nhưng Ninh Trục tận trong cốt tủy là bản tính thâm sâu, bên ngoài thì bị người khác cười nhạo, bên trong thì bị thân nhân làm ngơ, nhưng hắn đều dấu kín sự trầm mặc trong lòng, ngày ngày hắn càng nỗ lực, cho dù không có nội lực thì như thế nào. Thể chất cường đại như thế bất luận kẻ nào cũng không thể với tới được.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ở gia tộc thí luyện đứng vị trí cuối cùng.
Chỉ tiếc là hắn bị thứ đệ trong nhà ám toán, rơi vào bẫy rập phế đi một chân.
Ở thời điểm hắn hôn mê, nàng tính toán căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo liền đi xem, nhưng không nghĩ tới bị hệ thống trực tiếp đem nàng đưa tới cửa, nàng vừa đánh vừa mắng thành công làm Ninh Trục ghi hận trong lòng.
Lúc sau Ninh Trục rời nhà, liền chính thức mở ra con đường nghịch tập.
Không chỉ khi hắn còn nhỏ đã qua ổ sói tìm được bí tịch tôi gân luyện cốt, chữa khỏi tổn thương trên chân, mà còn dựa vào nỗ lực của chính mình thành công tiến vào võ đạo viện Bắc Vực, trong vòng ba năm đã trở thành nhân vật đệ nhất võ đạo viện.
Thành tựu như vậy không chỉ vì hắn có hào quang của nam chính mà còn vì sự nỗ lực của chính hắn.
Hiện giờ hắn nghịch tập trở về, chính là vì để vả mặt vị hôn thê cũ là nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.