Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 137: Thu liễm




Ai cũng có việc làm, Thích Thất một người ở trên xe quá nhàm chán liền xuống xe, lấy ghế xếp ra nhìn mọi người trong chỗ cắm trại bận rộn qua lại. Hàn Triều thấy Thích Thất xuống xe vừa định kêu cô trở về, thấy cô ngồi xuống ghế cạnh cửa, anh chỉ cần nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy, Hàn Triều không cản cô nữa, chỉ cần cô ở dưới mí mắt mình vậy cô muốn làm gì cũng được. Anh biết mình có bệnh chiếm hữu đối với cô, nhưng anh không có cảm giác an toàn chút nào, đặc biệt là đã vài lần không thấy cô liền xảy ra chuyện, cho nên anh càng không yên tâm.
"Thất Thất, sao một mình cô ở chỗ này, Triều thiếu đâu?" Hà Nhu từ trong xe Hà gia bên cạnh ra tới, nhìn thấy Thích Thất ngồi bên ngoài, đi tới chào hỏi.
Thích Thất nghe giọng nói, quay đầu lại thấy Hà Nhu, trên mặt nở nụ cười thật tươi, đón Hà Nhu ngồi xuống bên cạnh. Cô không biết chuyện phát sinh giữa Hà Nhu và Tiểu Đậu Tử, vẫn đem Hà Nhu trở thành Nhu Nhu tỷ người đã theo cùng bọn họ suốt quãng đường dài.
Hai người nói chuyện vui vẻ, từ xa đi lại ba bóng người, dẫn đầu là Vệ Chí Hồng mặc quân trang thiếu ta, đi sau là La Tân và Triệu Tín, thấy ba người đi về phía này, thần sắc Hà Nhu có chút mất tự nhiên, cô né tránh ánh mắt của bọn họ.
"Triều phu nhân, Triều thiếu có ở trong sao? Chúng tôi tìm anh ấy có một số việc." Mở miệng chính là Vệ Chí Hồng, anh không liếc Hà Nhu đến một cái, mắt nhìn thẳng Thích Thất, hỏi.
Thích Thất híp mắt cười chỉ chỉ xe phía sau, nói với ba người: "Hàn tổng ở bên trong, các người trực tiếp đi tìm anh ấy là được."
Ba người gật đầu rời đi, Hà Nhu thấy bọn họ đi rồi, thở hắt ra, thấy Thích Thất bộ dáng cái gì cũng không biết, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Thất Thất sau khi trở lại thành phố B có gặp lại Tiểu Đậu Tử không? Tiểu Đậu Tử có nói gì với cô không?"
Cô biết Vệ Chí Hồng có thể khỏi hẳn đều là nhờ Triều thiếu, nhưng sự tình đã xảy ra không ai biết rõ hơn, Vệ Chí Hồng là Hàn gia chữa khỏi, hiện tại cũng đi theo Hàn gia, Hách Kiến Quốc bị lộ hiện giờ đi theo Trần gia, tin tức Hà gia có được cũng không xác định Vệ Chí Hồng rốt cuộc có đi theo Hàn Triều hay không, quan trọng là Hàn gia bị Hàn Triều đào đi không ít thế lực, hiện giờ Hàn gia không đủ người, giống Vệ Chí Hồng, Tề gia, Khang gia đều là người Hàn gia không thể không dùng, nhưng dù sao những chuyện này không quan hệ gì với Hà Nhu, cô hiện tại chỉ quan tâm Thích Thất có gặp Tiểu Đậu Tử hay không, có nghe cậu bé nói gì hay không.
"Có, hôm trước Tiểu Đậu Tử còn tới đi tìm tôi. Cậu bé muốn nói gì với tôi sao?" Thích Thất tùy ý hỏi.
Hiện tại Tiểu Đậu Tử đã không còn ở khu B mà dọn về chỗ gia đình quân nhân bên trong quân doanh Hàn gia, cách nhau cũng gần, Tiểu Đậu Tử cũng sẽ thỉnh thoảng đến tìm Thích Thất chơi.
Thấy trên mặt Thích Thất không có vẻ gì khác thường, trong lòng Hà Nhu như có tảng đá buông xuống, cô thật đúng là sợ Tiểu Đậu Tử nói bậy trước mặt Thích Thất: "Không có gì, đã lâu tôi cũng không gặp Tiểu Đậu Tử, cũng không biết hiện tại cậu bé thế nào."
Thích Thất gật đầu: "Vẫn là dáng vẻ kia, con nít mà, ăn được chơi được là vui vẻ rồi."
Xem Thích Thất không giống nói giả, trong mắt Hà Nhu sáng lên, có lẽ Tiểu Đậu Tử đã quên lời cô nói nên không nói lại cho Thích Thất, như Thích Thất nói, Tiểu Đậu Tử rốt cuộc chỉ là đứa trẻ năm sáu tuổi, ăn được chơi vui có lẽ cũng mau quên, nếu thật sự cậu bé đã quên cũng không phải là chuyện không tốt, chờ quay lại thành phố B, cô đi dỗ dành cậu bé, nói không chừng quan hệ của họ sẽ tốt trở lại, bởi vì chuyện của Vệ Chí Hồng, còn có Thích Thất đóng cửa không gặp, thời gian này cô ở Hà gia cũng không được tốt lắm, vợ của cha cô nhìn cô không vừa mắt, Hà Đông Tới đáp ứng chuyện nhập tên cho mẹ cô vào gia phả Hà gia cũng bị gác lại, mẹ cô không được vào gia phả, cô vĩnh viễn chỉ là con tư sinh, ở Hà gia sẽ vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.
Trong xe, Hàn Triều thấy ba người Vệ Chí Hồng cùng lại đây, anh nhướng mày kêu họ ngồi xuống, hỏi: "Sao ba người cùng nhau lại đây? Có việc?"
Không chờ Vệ Chí Hồng mở miệng, Triệu Tín đã đoạt lời: "Thiếu gia, Vệ thiếu tá cùng mấy người bên kia nói muốn lại đây xem bên anh có thuốc lá hay không, muốn lại đây đổi một ít, đại thiếu không yên tâm Vệ thiếu tá có quá nhiều tiếp xúc với anh nên để tôi cùng lại đây, đại thiếu đến bây giờ còn không biết chúng tôi là người của anh."
Hàn Triều gật đầu, hơi nhíu mày liếc Triệu Tín một cái. Triệu Tín bị ánh mắt Hàn Triều nhìn tới giật mình run lên, hối hận hạ mắt xuống, anh thật quá nóng vội, không thấy rõ lúc này còn có La Tân là "người ngoài" ở đây đã vội vã nói lên quan hệ với Triều gia. Chính là Triệu Tín xác thật có chút nóng vội, từ khi Hàn Triều trở lại thành phố B đã không liên lạc với Triệu gia, mặc dù sau khi Hàn Triều trở về Triều gia có bí mật gặp cha của anh, nhưng trong tay Hàn Triều hiện tại nắm một phần ba thế lực Hàn gia, Hùng đội Vệ Chí Hồng kỳ thật cũng là người Hàn Triều, thế lực bên trong Hàn gia có bao nhiêu người là của Triều gia không ai nói được, tính ra Triệu gia căn bản hiện tại không là gì, không thể quang minh chính đại trước mặt Hàn Triều tạo cảm tình, bởi vậy mỗi lần có thể có cơ hội lấy lòng Hàn Triều, anh đều không muốn buông, nhưng lần này biến khéo thành vụng, lúc trước chuyện Triều Hổ anh lộ ra cho Hàn Tiến biết, muốn mượn tay Hàn Tiến giáo huấn Triều Hổ lấy lòng Hàn Triều, lại bị hố một phen, hiện tại lại là chuyện này.
La Tân bị lời nói của Triệu Tín làm kinh ngạc, cậu có cảm giác có thể Hùng đội là người Triều gia, nhưng không nghĩ tới Triệu Tín người Hàn Tiến tín nhiệm nhất cũng vậy, còn đối với cậu thì không có cảm giác gì khác, cậu chỉ là một nhân vật nhỏ xíu, là người nhà ai cũng được, đội trưởng của cậu đi theo ai cậu liền theo nhà đó, trước sau gì cậu cũng chỉ phục đội trưởng của cậu.
Vệ Chí Hồng đến đây cũng chỉ là chào hỏi Hàn Triều một cái, sau đó để thủ hạ mình biết mình rốt cuộc là vì ai làm việc mà thôi, mục đích đã đạt, anh nói thêm mấy câu liền đứng dậy cáo từ, Hàn Triều cầm mấy bao thuốc đưa cho anh: "Không phải nói tới đổi thuốc lá hay sao, cầm đi cùng La Tân phân phát cho bọn họ đi."
La Tân vừa thấy, không chờ Vệ Chí Hồng nói gì liền vui cười cầm lấy, miệng cũng không yên: "Triều thiếu yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói ra ngoài, nhưng mà... đám Viên Hân tới mua bia gì đó có còn không, chúng tôi cũng có thể trả tinh hạch..."
Lời còn chưa dứt đã bị Vệ Chí Hồng đá cho một phát, lảo đảo đứng lên, La Tân ai oán nhìn, Vệ Chí Hồng trừng mắt một cái, nhẹ mắng: "Thật mất mặt, chỉ biết ăn..." Quay đầu nhìn về phía Hàn Triều, cũng thật muốn cho đám thủ hạ này chút phúc lợi, mạt thế sinh hoạt gian khổ, dù gì cũng đều là người đi theo bên người anh...
Hàn Triều không chờ Vệ Chí Hồng mở miệng liền nói: "Nhân viên của anh có thể tin được bao nhiêu người thì báo số lên, tôi sẽ nói Kim Điêu ghi chú, về sau đãi ngộ họ cũng tương đồng với người nhà Triều gia, vật tư toàn bộ đưa đến tay anh, anh phân cho bọn họ như thế nào thì anh tự quyết. Hiện tại ở bên ngoài họ muốn có vật tư gì cũng có thể đến tìm tôi mua, tinh hạch cũng về tay của anh."
"Tinh hạch không cần đưa cho tôi, bên tôi tổng cộng có mười mấy người, có thể mua được vật tư là họ đã quá cao hứng rồi." Tình huống hiện tại là họ có tinh hạch cũng không có chỗ mua mấy thứ kia, Hàn Triều chịu cho họ đãi ngộ giống người Triều gia đã là chuyện chi hỉ ngoài ý muốn, Vệ Chí Hồng cảm kích nhìn Hàn Triều một cái, trước khi xoay người rời đi, nhớ tới La Tân, anh lại nói: "Triều thiếu yên tâm, La Tân sẽ không nói bậy..."
"Thiếu gia, thực xin lỗi, chuyện lần này, còn có chuyện Triều Hổ lúc trước..." Vệ Chí Hồng đi rồi, Triệu Tín còn vẫn như cũ ngồi ở sô pha, Hàn Triều nhìn nhìn, tinh tế cân nhắc một lát, mở miệng: "Không cần phải nói xin lỗi, chuyện Triều Hổ anh không làm sai cái gì, người Triều gia lúc trước đích xách đều cho rằng Triều Hổ là bị trục xuất, các người công kích sai lầm anh ấy, là tôi không giải thích rõ ràng cho mọi người." Trên nguyên tắc, người bị trục xuất khỏi Triều gia phải bị người Triều gia cừu thị đả kích, chuyện này không có gì không đúng, Triệu Tín làm vậy cũng không sai. "Chuyện lần này thì cứ vậy đi, La Tân cũng coi như người một nhà."
Triệu Tín không nghĩ tới Hàn Triều sẽ buông tha nhẹ nhàng như vậy, cảm kích cười cười, muốn mở miệng nói cái gì đó lại không biết nên nói gì. Hàn Triều thấy anh như vậy biết trong lòng anh còn bất an, liền trấn an: "Tín ca, anh đừng khẩn trương, không biết chú Triệu có nói với anh kế hoạch của tôi hay không, nguyên bản tôi muốn tính toán thu tóm hết Hàn gia, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt, kế hoạch bị gác lại, hiện tại không chỉ là không động tới Triệu gia, thế lực ở Hàn gia cũng chưa động đến, nếu có kế hoạch hành động gì, khẳng định Triệu gia sẽ không đứng ngoài." Nghĩ nghĩ: "Tín ca anh còn muốn ở bên người Hàn Tiến ẩn nấp sao? Nếu không muốn có thể quang minh chính đại trở về. Anh suy xét đi, sau đó cho tôi đáp án."
Triệu Tín đi rồi, ba người Hải Đông Thanh vẫn luôn làm phông nền gần đó đều tụ lại. Từ khi kế hoạch của Hàn Triều muốn nuốt Hàn gia bắt đầu, Triệu Tín là người mấu chốt, có anh ta ở đó kế hoạch gì cũng thuận tiện, nhưng hiện tại chủ tử lại muốn rút người mấu chốt này, vậy kế hoạch nuốt chửng Hàn gia là gác lại hay là dứt khoát không thực hiện?
Hàn Triều thấy bọn họ lại gần, mở miệng nói: "Kế hoạch Hàn gia tôi tính toán hủy bỏ, không chỉ Hàn gia, kế hoạch mở rộng thế lực cũng đều hủy bỏ, Chim Ưng, chút nữa anh thông tri cho mấy người Kim Điêu, Triều gia từ giờ trở đi hủy bỏ hết mọi kế hoạch mở rộng, nói họ thông báo cho Lương Tử Hùng, thành phố Y không cần tiếp thu thêm người sống sót, Triều gia cũng thế, không mở rộng thu thêm người, nói anh ta thống kê Triều gia sở hữu cùng với thế lực và nhân viên, còn có, bên Ưng Đầu Bạc, vật tư cung ứng hạn chế lại, bên Diều Hâu cũng vậy, cửa hàng nhà ăn, vật tư đều hạn chế đi, những đồ vật không nên xuất hiện thì không cần xuất hiện nữa. Đúng rồi, nói Kim Điêu lúc thông tri cho Lương Tử Hùng cũng thuận tiện nói cho họ biết chúng ta thi thố bên này như thế nào để họ có thể làm theo."
Không hỏi vô nghĩa, mấy người Chim Ưng rời đi làm chuyện của mình, mặc kệ chủ tử muốn làm gì, bọn họ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.
Hàn Triều lúc chỉ đạo những việc này vẫn luôn sử dụng tinh thần lực che chắn lại động tác của họ, người ngoài mà nhìn tới, bọn họ vẫn như cũ đang làm chuyện trước đây vẫn đang làm. Khi Hàn Triều vận dụng tinh thần lực, một mảnh nhỏ ký ức đời trước cũng lóe ra theo, nhưng mà không nối liền liên tục như lúc trước, anh vẫn luôn không thể nào biết được "Thích Thất" xuất hiện khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.