Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 132: Hoa Kham




Đoàn người Lôi gia cũng đều bị Hàn Triều làm cho sững sờ, khi phản ứng lại, ai nấy đều lửa giận bạo trướng, Hàn Triều là có ý gì, bọn họ không phản đối Hàn Triều có phụ nữ khác, nhưng tiểu công chúa Lôi gia của họ còn chưa vào cửa, anh ta đã hướng tới người phụ nữ khác như vậy, có phải thật xem thường bọn họ hay không. Trong đám chỉ có Lôi Biểu hơi xấu hổ sờ sờ mồ hôi trên trán.
Sự tình là thế nào, người khác không rõ ràng lắm, anh là đương sự sao lại không rõ, đêm đó Lôi Đồng Đồng kinh hoảng không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ vào ngày hôm sau nghe được người ta nói cô bị kinh hách như vậy, Hàn Triều lại ôm cô cả một đêm, chuyện này làm Lôi Đồng Đồng liền cho rằng Hàn Triều có ý tứ với mình, nhìn thấy mình sợ hãi như vậy thì "khẩn trương đau lòng" lo lắng cho cô cả đêm, tình cảm thiếu nữ luôn ảo tưởng sẽ có bạch mã hoàng tử ở thời điểm mình nguy nan tới giải cứu mình, lại thêm bề ngoài Hàn Triều đúng là loại thiếu nữ yêu nhất, so với đàn ông to lớn thô kệch ở Lôi gia thật tuấn mỹ hơn nhiều. Lôi Đồng Đồng ảo tưởng quá mức, Lôi Biểu cũng thật bất đắc dĩ.
Sau khi trở về, trên dưới Lôi gia nghe Lôi Đồng Đồng miêu tả cũng đều cho rằng Hàn Triều có ý với cô, Hàn Triều lão nhị Hàn gia bọn họ cũng biết từ nhỏ, các trưởng bối nghe được đều vừa lòng, phía dưới các anh em trai cũng đều tiếp thu Hàn Triều, Lôi Biểu không có đường cãi, muốn giải thích lại không biết phải giải thích như thế nào, đành phải đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho cha mình Lôi Đình và chú hai là cha Lôi Đồng Đồng, nghe xong Lôi Đình ban đầu muốn đem sự tình giải thích rõ ràng, lúc này tin Hàn Triều trở về Triều gia lại truyền đến. Bọn họ đều bị Hàn Triều bày bố, cha Lôi Đồng Đồng liền nghĩ đâm lao phải theo lao, dứt khoát đem Hàn Triều và Lôi Đồng Đồng tạo thành một đôi, Hàn Triều có vật tư có năng lực, lại là gia chủ Triều gia, nguyên bản trong lòng còn không thoải mái hôn sự với Hàn Triều người không có gì, hiện tại xem ra tất cả đều thật tốt, loại hôn sự con cháu trong nhà thế gia đâu cần chính mình làm chủ, chỉ cần trưởng bối Hàn gia đồng ý, hôn sự Hàn Triều và Lôi Đồng Đồng xem như đã định.
Kỳ thật trong lòng Lôi Biểu cũng không phải không có tư tâm, Lôi gia thiếu vật tư, thật thiếu, nếu không phải Tần gia phía sau giúp bọn họ, hiện tại Lôi gia còn không biết trở thành dạng gì. Hàn Triều có vật tư, chỉ cần xem anh ta không chớp mắt để Hàn gia lấy đi biết bao nhiêu lương thực là có thể nhìn ra Hàn Triều rốt cuộc có bao nhiêu tự tin, huống chi Lôi Biểu cũng cảm thấy Hàn Triều người này thật không tồi, nhiệt tâm hảo thiện, anh nghĩ Lôi Đồng Đồng có vào cửa Triều gia, cho dù Hàn Triều không thích cũng không đối xử tệ.
Cảm giác được người trong lòng ngực cứng đờ, Hàn Triều nhíu mày muốn kéo Thích Thất về nhà, chuyện Lôi Đồng Đồng tuy rằng anh nói với Thích Thất là hiểu lầm, nhưng cụ thể như thế nào anh không giải thích rõ ràng, lúc Thích Thất tỉnh lại quá mệt mỏi, không tỉnh được bao lâu lại nặng nề ngủ trở lại, sau đó cô ấy tỉnh lại mơ mơ màng màng cũng quên mất chuyện này. Anh biết cô thật mơ hồ, nếu không ai nhắc nhở còn có thể quên luôn chuyện này cả đời, cho nên anh không muốn nhắc đến, nhưng lúc này Lôi Đồng Đồng nói quá ái muội, anh phải tìm một chỗ an tĩnh giải thích rõ ràng với Thích Thất mới được.
Thấy Hàn Triều không để ý chút nào tới Lôi Đồng Đồng, xoay người muốn rời đi, nhóm người Lôi gia không chịu được, bọn họ mỗi ngày đều có nhiều chuyện phải làm, lần này không phải bị Lôi Đồng Đồng gọi đi, bọn họ cũng sẽ không tụ bên nhau, ban đầu họ định bảo cô hủy chuyến ra ngoài này, nhưng mà ai cũng đều biết cô sắp phải gả chồng nên không đành lòng cự tuyệt, vì thế Lôi gia sáu người phụ trợ tiểu công chúa Lôi gia đi dạo chợ giao dịch. Họ không nghĩ tới sẽ gặp được Hàn Triều, mà thái độ Hàn Triều đối với Lôi Đồng Đồng như vậy, khi dễ người ngay trước mặt bọn họ, họ không thể nhẫn, tuyệt đối không thể nhẫn.
"Hàn Triều, anh đứng lại đó cho tôi, anh muốn đi đâu, tiểu công chúa Lôi gia chúng tôi không phải anh muốn vứt bỏ là có thể vứt." Người ra cản là lão tam Lôi Bôn, biến dị giả lực lượng, ở Lôi gia Lôi Đồng Đồng có ba người anh, còn lại đều nhỏ tuổi hơn cô, Lôi Đồng Đồng 22, còn lại là mười bảy, nhỏ nhất mười ba.
Lúc Lôi Bôn chạy ra, Lôi Biểu muốn giữ chặt lại, nhưng khi thấy được thì đã chậm, Lôi Biểu hiện tại chỉ có thể hy vọng Hàn Triều, hy vọng với nhân phẩm Hàn Triều có thể nể mặt một cô gái yếu đuối mà không bỏ qua chuyện này, không làm Lôi Đồng Đồng quá mất mặt.
Ánh mắt hy vọng nhìn chằm chằm Hàn Triều, Hàn Triều lại căn bản không liếc đến Lôi Biểu một cái, hỏi lại Lôi Bôn trước mặt mình: "Vứt bỏ tiểu công chúa Lôi gia các người, vậy thì sao?"
Quay đầu nhìn về phía Lôi Đồng Đồng: "Lôi Đồng Đồng, tôi nghĩ chúng ta hẳn là không có quan hệ gì mới đúng, nếu cô nói chính là ngày hôm đó tôi xui xẻo bị trở thành cọng rơm cứu mạng cho cô, cô níu chặt tay tôi không bỏ, vậy tôi muốn thanh minh cho cô rõ ràng, cảm kích thì không cần cô cảm kích, rốt cuộc tôi cũng là vì Lôi gia đáp ứng tôi một điều kiện mới không ném cô ra, phiền cô ngàn vạn lần không cần hiểu lầm gì, rốt cuộc nếu ra chuyện hiểu lầm gì tôi cũng thật khó xử."
"Không có khả năng, anh nói dối, rõ ràng là anh ôm em, tất cả mọi người nói như vậy." Lôi Đồng Đồng không tin lắc đầu, nhìn về phía Lôi Biểu, hy vọng anh đứng ra chứng minh cho mình, nhưng Lôi Biểu chỉ nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi, anh thật cũng muốn chứng minh cho Lôi Đồng Đồng, nhưng buổi tối hôm đó cả ngàn người sống sót đều nhìn thấy, anh làm sao có thể nói dối.
Mấy người Lôi gia kia thấy sắc mặt Lôi Biểu đã muốn tin lời Hàn Triều đến bảy tám phần, lớn lên ở bên nhau, đức hạnh Lôi Đồng Đồng là như thế nào họ làm sao không biết, xem ra lần này họ đúng thật là bị Lôi Đồng Đồng làm cho hiểu lầm, cũng trách họ không cẩn thận cân nhắc, tạo thành hiểu lầm lớn như vậy.
Lôi gia rốt cuộc đều là người chính khí, tuy rằng có bênh vực người mình nhưng không có ý giận chó đánh mèo lên người Hàn Triều, xin lỗi vài câu rồi mang Lôi Đồng Đồng khóc nháo không ngừng rời đi.
Còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Thích Thất nhìn Hàn Triều, hừ lạnh một tiếng, không đi chợ tiếp mà xoay người trở về. Biết bình dấm chua nhỏ bị vỡ, Hàn Triều nhíu nhíu mày đuổi theo, vừa đi vừa nhẹ giọng giải thích, anh biết Thích Thất càng ngày càng lớn mật như vậy đều là do mình yêu chiều mà ra, nhưng mà anh có thể làm thế nào, chỉ có thể tiếp tục sủng ái mà thôi.
Trở lại Triều gia, Triều Hổ và Lam Tiểu Điệp cũng đã trở lại, ở khu B bọn họ cũng không có đồ vật gì đáng thu thập, Diều Hâu còn phái một dị năng giả không gian tới giúp họ chuyển đồ, cho nên mọi thứ sắp xếp thật mau. Người trong đội ngũ muốn nối lại quan hệ với Triều Hổ nhưng đều bị Triều Hổ lạnh lùng cự tuyệt, anh không trách lựa chọn của họ, nhưng anh cũng không thể biết họ khi có tình huống lại quyết định phản bội Triều gia mà mang người trở về Triều gia.
Phòng Triều Hổ đã sớm được sắp xếp, giống như bọn Kim Điêu là phòng tổng thống, bác Cổ ban đầu muốn để Lam Tiểu Điệp ở phòng cho khách, nhưng Triều Hổ cự tuyệt, bên trong phòng anh có một phòng ngủ nhỏ, hai người ở một phòng là được.
Lam Tiểu Điệp cũng là lần đầu tiên thấy một nơi tráng lệ huy hoàng như vậy, trong lòng ban đầu thật cao hứng sau lại cảm thấy bất an, co quắp ngồi ở phòng khách lầu một, nhìn thấy Hàn Triều và Thích Thất trở về, cô càng co quắp, đứng lên cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, trong khi Triều Hổ chào hỏi hai người kia.
Mấy người vừa mới ngồi vào sô pha, Kim Điêu và Ưng Đầu Bạc cũng đã trở lại. Ưng Đầu Bạc là bà chủ của khu giải trí lớn nhất "Hoa Kham", lấy từ câu "Hoa khai kham chiết trực tu chiết", là "đừng đợi không hoa bẻ cành trơn", ý tứ là đây là nơi cho khách ở mạt thế lui tới, mọi người nên tận hưởng lạc thú trước mắt. Nguyên bản Thích Thất cho rằng có thể đặt ra được cái tên như vậy hẳn là một người rất gợi cảm, mà trên thực tế Ưng Đầu Bạc bề ngoài cũng thật là một người gợi cảm, trang điểm tinh xảo, móng tay sơn đỏ rực, trong tay lúc nào cũng có một điếu thuốc lá, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, nhưng mà người thật sự biết đều hiểu rằng trong vương quốc giải trí, cô ấy cái gì cũng giao dịch, vũ khí, tình báo, thậm chí ma túy, dược phẩm, chỉ có một thứ duy nhất không bán, đó là phụ nữ.
Trong chỗ cô nếu có vũ nữ tự nguyện đi ra ngoài với khách là một chuyện, nếu có người không kiêng nể gì mà ở chỗ cô muốn đoạt người, vậy người đó chỉ có một kết cục "đóng cửa thả chó", nhưng cho dù như thế, vương quốc giải trí của cô vẫn là lớn nhất ở căn cứ, KTV, sòng bạc, quán bar, hội sở, thậm chí còn có chỗ làm đẹp cho phái nữ.
Trong chủ trạch chỉ có Thích Thất và Ưng Đầu Bạc hai người phụ nữ, quan hệ tự nhiên không tồi, hôm nay là ngày Triều Hổ trở về, Hàn Triều muốn giới thiệu nhân viên trung tâm cho Triều Hổ nhận biết, ngay cả Hải Đông Thanh biến mất khá lâu cũng xuất hiện. Thích Thất cười cười chào hỏi anh, nghĩ nghĩ, từ khi trở về trang viên Triều gia cô đã không nhìn thấy Hải Đông Thanh, vẫn luôn cho rằng anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng lại không ngờ lại thấy Hải Đông Thanh xuất hiện từ cửa hông tòa nhà chính. Chẳng lẽ cô vừa đi ra ngoài trong chốc lát, anh ta đã trở về và ở bên tòa nhà phụ bên kia hay sao! Thích Thất không thể nào biết được, Hải Đông Thanh kỳ thật vẫn ở trong trang viên, chỉ là anh bị phạt nên vẫn nghỉ ngơi dưỡng thương.
Ưng Đầu Bạc trở về sớm đã chào hỏi với Triều Hổ, cho nên không cùng cả đám hàn huyên, ba người phụ nữ chỉ ngồi ở phòng khách to nhìn nhìn nhau, cuối cùng Thích Thất đề nghị bằng không họ đi giúp đầu bếp Lâm cùng thím Nguyên thím Tân làm vằn thắn. Đầu bếp Lâm là đầu bếp của Triều gia, Hàn Triều sở dĩ kén ăn như vậy không phải không có công của đầu bếp Lâm, ăn vào đồ ăn mà Lâm đầu bếp làm, Thích Thất liền cảm thấy đồ ăn lúc trước cô cho là ngon hóa ra toàn giống như cơm heo. Thích Thất kéo hai người đi phòng bếp, quan hệ hữu nghị cứ vậy mà tiến triển.
Sáng sớm hôm sau, Thích Thất và Lam Tiểu Điệp đã bị Ưng Đầu Bạc kéo ra khỏi giường, đương nhiên cô biết Hàn Triều và Triều Hổ đã ra cửa mới làm như vậy, lúc trước Ưng Đầu Bạc thấy Thích Thất cả ngày đầu bù tóc rối đã không vừa mắt, hiện tại lại thêm Lam Tiểu Điệp, đối với người đối mặt hàng ngày với đại mỹ nữ tiểu mỹ nữ thì đây thật không thể nhẫn. Vì thế cô gọi chuyên gia từ phòng thẩm mỹ lại đây, muốn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài làm Spa toàn thân. Kỳ thật hai người cũng không thảm như Ưng Đầu Bạc nói, Lam Tiểu Điệp có lẽ có chút suy sụp sắc mặt không tốt, nhưng Thích Thất luôn được Hàn Triều kiều dưỡng, sắc mặt hồng nhuận so với mạt thế còn tốt hơn rất nhiều, không ai không nói một tiếng mỹ nữ, chỉ là Ưng Đầu Bạc thấy hai người quá mức câu nệ sợ hãi đối với trang viên Triều gia nên muốn giúp hai cô thích ứng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.