Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 129: Triều Hổ đã xảy ra chuyện




"Triều Hổ, tôi ở bên ngoài không sao đâu, anh và Đại Tuấn bọn họ quay về Triều gia đi, đội ngũ có Triều gia che chở, so với mọi người bên ngoài liều mạng tốt hơn rất nhiều, các người không cần vì tôi..."
Lam Tiểu Điệp thật sự cảm kích Triều Hổ cùng đội ngũ, bọn họ đối với cô thật tốt, sinh hoạt tuy rằng vất vả hơn trước kia nhưng lại làm người vô cùng an tâm. Mọi thứ cô có hiện tại đều là chính cô nỗ lực có được, ở chỗ này cô học được cách chiến đấu với thây ma, học được cách đào tinh hạch như thế nào, học được rất nhiều rất nhiều thứ, cô thật sự thích đội ngũ này, cô cũng được đội ngũ này tôn trọng, cô không còn ghen ghét chuyện lúc trước Thích Thất được mọi người trong đội ngũ hoan nghênh, bởi vì rốt cuộc cô đã hiểu được đó là chuyện Thích Thất nên có được, mặc dù Thích Thất cũng nhỏ yếu như cô, nhưng Thích Thất là nỗ lực hết mình làm tốt mọi chuyện, cho nên cô ấy mới được mọi người yêu thích.
"Tôi đã nói qua với thiếu gia, tạm thời sẽ không dọn đi Triều gia. Cô không cần nghĩ nhiều, tôi không phải bởi vì cô, trong đội ngũ nhiều người như vậy, không thể tất cả đều đi đến ở trang viên Triều gia. Dù sao đều là ở bên ngoài, tôi ở chỗ này hay đi theo Triều gia cũng không có gì khác nhau."
Triều Hổ an ủi Lam Tiểu Điệp, nếu anh đã lựa chọn thì không có đường lui: "Không nói cái này nữa, ngày mai bọn Đại Tuấn muốn đi dạo ở chợ, cô có muốn đi cùng hay không, nghe nói ở chợ giao dịch mới mở một nhà hàng, đồ ăn rất ngon, chúng ta cùng đi xem đi."
"Nhà hàng Đào Nguyên" ở vị trí giao lộ giữa khu chợ giao dịch và khu giải trí, tuy nhiên nó không phải là nhà hàng hạng nhất ở thành phố B. Căn cứ thành phố B thật phồn vinh, người có vật tư có năng lực chỗ nào cũng có, tự nhiên nhà hàng cũng giống như nấm mọc sau mưa, một nhà lại một nhà khai mới, đáng tiếc đa số đều đóng cửa rất mau vì khuyết thiếu đồ ăn, nhưng mà nhà hàng mới sẽ lại mọc ra tiếp, cho nên không ai biết nhà hàng Đào Nguyên này rốt cuộc sẽ mở được bao lâu.
Lúc Triều Hổ, Lam Tiểu Điệp và đội ngũ đến đây là thời điểm bận rộn nhất của nhà hàng. Nói là bận rộn, kỳ thật bên trong cũng chỉ có ba bàn mà thôi, nguyên nhân là do đồ ăn bên trong nhà hàng quá quý, trừ bỏ một vòng người nhỏ hẹp, những người khác căn bản luyến tiếc đến đây, tuy nhiên đích xác đồ ăn ở đây rất ngon và đầy đủ, căn bản món gì trong căn cứ không có, ở đây cũng có.
Đội ngũ Triều Hổ mấy hôm trước ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm được một món thưởng khá lớn, một hàng mười mấy người đều chờ chầu này, tuy rằng giá cả thật cắt cổ, bất quá cũng chỉ là tinh hạch mà thôi, ăn xong chầu này, bọn họ lại đi đánh tiếp là được, Triều Hổ không thịt không vui một hơi kêu lên bảy tám món ăn, thịt kho tàu, thịt đông, thịt hầm... Lại nghĩ tới Lam Tiểu Điệp người thường không ăn được thịt động vật biến dị, anh nhìn đến mấy món rau giá còn mắc hơn, gọi thêm nấm hương cải thìa, củ mài, vốn đang định gọi thêm vài món nữa, Triều Hổ lại bị Lam Tiểu Điệp cản lại, nơi này đồ ăn mắc như vậy, một món nấm hương cải thìa tương đương với 3 món thịt.
"Triều Hổ, bao nhiêu đó là được, nhiều quá chúng ta cũng ăn không hết..." Lam Tiểu Điệp thấp giọng khuyên Triều Hổ, bọn họ đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không dễ dàng, lấy được tinh hạch cũng không cần phải tiêu hết vào bữa cơm này...
"Lam Tiểu Điệp, nguyên lai cô ở chỗ này......" Lúc Lam Tiểu Điệp đang thấp giọng khuyên Triều Hổ, từ bên ngoài đi vào mấy người, mở miệng nói chính là Bạch Hạo, anh ta vừa vào cửa đã thấy Lam Tiểu Điệp ngồi ở đó, Bạch Hạo không chú ý đến những người khác, đi lên trước liền muốn bắt lấy cô, vì Lam Tiểu Điệp, Bạch Thi Thi oán trách anh ta và cha mẹ không ít. Bạch Hạo không biết sự tình ở Hàn gia, chỉ cho rằng Bạch Thi Thi oán trách anh ta là bởi vì Lam Tiểu Điệp là người hầu Hàn gia, bọn họ để người đi mất như vậy, Bạch Thi Thi không thể công đạo với Hàn gia: "Tôi đi tìm cô thật lâu, đi, trở về với tôi." Nói xong liền kéo tay Lam Tiểu Điệp, lần này yên tâm rồi, Bạch Thi Thi lần này không thể oán trách anh ta nữa.
Đột nhiên bị người gọi tên, Lam Tiểu Điệp ngước mắt lên, đại não vừa phản ứng lại người kêu mình là Bạch Hạo, đã thấy Bạch Hạo tiến đến bắt lấy tay cô, phản ứng còn nhanh hơn cô là Triều Hổ, Triều Hổ rút đao ra ngăn lại Bạch Hạo: "Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?"
Bạch Hạo bị cản lại, nghe giọng Triều Hổ lúc này mới chú ý đến mười mấy người đi chung với Lam Tiểu Điệp, nhìn Triều Hổ cao to trước mặt, trong lòng Bạch Hạo có chút sợ hãi, lắp bắp nói: "Này... Đây là người hầu nhà tôi, trốn chúng tôi chạy mất, tôi muốn đem cô ta trở về nhà, anh không cần nhiều chuyện, chúng tôi là người của Hàn gia."
Triều Hổ nhướng mày, híp mắt đánh giá Bạch Hạo một cái: "Người Hàn gia? Tôi sao lại không biết Hàn gia có người như thế này? Còn Lam Tiểu Điệp, từ khi nào thì cô ấy trở thành người chạy trốn khỏi Hàn gia? Như thế nào cũng phải tính như là khách của Hàn gia mới đúng chứ!" Chữ "khách" được Triều Hổ nhấn mạnh một chút.
"Khách? Không, không thể, chị tôi là phu nhân của Hàn gia đại thiếu, chị tôi nói, Lam Tiểu Điệp là người hầu, từ Hàn gia đưa đến nhà tôi để làm, nếu tôi muốn còn có thể thu dưỡng cô ta, anh nói bậy gì đó!" Bạch Hạo không tin, chị anh ta làm sao có thể lừa mình.
Bạch Thi Thi để Bạch Hạo thu Lam Tiểu Điệp thành người của mình, Lam Tiểu Điệp đã đi theo Bạch Hạo sẽ không rời đi nữa, nhưng Bạch Thi Thi không nghĩ tới mấy tháng qua Bạch Hạo được xem như nhà giàu đã trở nên đắc ý vênh váo, cảm thấy chướng mắt thân phận của Lam Tiểu Điệp, càng miễn bàn yêu chiều Lam Tiểu Điệp. Anh ta chỉ cho rằng Bạch Thi Thi là tặng một phụ nữ cho anh ta, loại chuyện tặng phụ nữ này ở mạt thế cũng thật thường, Bạch Thi Thi không nói rõ, làm sao anh ta đoán được ý tứ khác.
Sắc mặt Triều Hổ trầm xuống, đại thiếu phu nhân Hàn gia? Là Bạch Thi Thi? Thu Lam Tiểu Điệp, chỉ bằng thằng nhóc trước mắt này? Hừ!
"Bạch Thi Thi khi nào thành đại thiếu phu nhân Hàn gia? Hàn gia công khai thừa nhận sao? Có ghi tên vào gia phả hay sao? Có làm hôn lễ sao? Cái gì cũng không có mà cũng dám nói mình là đại thiếu phu nhân Hàn gia, mấy ngày không gặp Bạch Thi Thi thật đúng là da mặt càng ngày càng dày. Lam Tiểu Điệp là phụ nữ của Hổ gia tôi, người phụ nữ của tôi đến Hàn gia là làm khách, khi nào lại trở thành người hầu Hàn gia?"
"Anh... Phụ nữ của anh?" Lam Tiểu Điệp kinh hoảng nhìn về phía Triều Hổ, Triều Hổ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn sang: "Như thế nào, cô không đồng ý sao?" Hỏi thật tùy ý, trên thực tế tay Triều Hổ đã nắm chặt thành quyền, chờ đợi Lam Tiểu Điệp trả lời.
"...... Đồng...... Đồng ý." Thanh âm nho nhỏ như muỗi kêu, lại một chữ không rớt khỏi tai Triều Hổ. Triều Hổ khóe miệng cong lên sung sướng quay đầu tiếp tục nhìn Bạch Hạo.
"Anh..." Bạch Hạo bị Triều Hổ nói sắc mặt trong chốc lát xanh lại chuyển trắng bệch, khẽ liếc sang người đang đứng ở bên là phụ tá đắc lực của Hàn Tiến, kéo người đó qua: "Cảnh ca, Đức ca, các anh nói đi, nói Lam Tiểu Điệp rốt cuộc có phải người hầu của Hàn gia hay không."
Tề Cảnh, Khang Đức hai người đã sớm nhìn thấy Triều Hổ, hiện tại bị Bạch Hạo kéo lại chỉ có thể căng da đầu chào hỏi: "Triều... Triều Hổ thiếu gia, đã lâu không gặp."
"Tề Cảnh, Khang Đức, hai người phản bội Triều gia còn mặt mũi tới trước mặt tôi à!" Triều Hổ thu lại thần thái trong mắt, nói với Tề Cảnh, Khang Đức.
"Bọn họ vì sao không dám ra mặt, bọn họ không ở Triều gia, anh, Triều Hổ cũng không phải là bị Hàn Triều đuổi ra khỏi Triều gia hay sao?" Trên lầu chậm rãi đi xuống hai người đàn ông một phụ nữ, người đi đầu mặc quân trang hàm thiếu tá, khuôn mặt như tượng khắc lộ ra tia trào phúng.
Tề Cảnh, Khang Đức nhìn người mới xuống, đồng thời xoay người chào hỏi: "Đại thiếu, các người đã tới rồi? Chờ rất lâu sao?"
Hàn Tiến đối với hai người như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Triều Hổ chằm chằm không biết suy nghĩ gì, Bạch Thi Thi thấy Hàn Tiến không có ý trả lời, dịu dàng cười cười, nói với hai người: "Chúng tôi cũng vừa mới đến, các người ở dưới đây làm gì? Sao còn chưa đi lên?"
"Chúng tôi có chuyện xử lý một chút, lập tức lên ngay." Tề Cảnh, Khang Đức trên mặt hơi xấu hổ, cười cười với Bạch Thi Thi vừa giúp họ giải vây, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện tia bất mãn với Hàn Tiến. Ngay cả khi còn phục vụ bên Hàn Triều, Hàn Triều cũng chưa từng làm lơ bọn họ đến như vậy, Hàn gia đại thiếu thật không khỏi quá bất lịch sự.
Bạch Thi Thi gật đầu, nhìn về phía đám người Triều Hổ, kinh ngạc trừng mắt, giống như bây giờ mới phát hiện được Lam Tiểu Điệp, kích động đi lên muốn ôm cô: "Tiểu Điệp, cô đã đi đâu? Tôi tìm cô mãi mà không được, thật tốt, thật tốt quá hiện tại tìm được cô rồi, cô thế nào? Nhìn xem, cô gầy đi quá nhiều, đi, trở về với tôi, tôi không bao giờ để cho cô chịu khổ."
"Cùng cô trở về Hàn gia làm người hầu sao? Hay là đi Bạch gia làm phụ nữ ấm giường... Không cần, tôi đã có đội ngũ của tôi." Lam Tiểu Điệp đẩy tay Bạch Thi Thi ra, nói lạnh lùng, cô không hận Bạch Thi Thi, nhưng cũng không thể đối với cô ấy như trước.
Bạch Thi Thi giống như bị đả kích thật lớn, thân thể hơi lung lay, mặt đầy nước mắt: "Tiểu Điệp, cô hiểu lầm, tình cảnh của tôi ở Hàn gia cô cũng biết mà, còn Bạch Hạo, không phải lúc trước tôi nói với cô sẽ giới thiệu bạn trai cho cô hay sao, đó chính là em trai tôi, Bạch Hạo."
Lam Tiểu Điệp kéo kéo miệng, làm lơ Bạch Thi Thi: "Không cần, tôi đã có bạn trai." Nếu thiệt tình giới thiệu cho cô, sao lúc cô đang ở Bạch gia thì không nói, cô ấy có chủ ý gì, không phải Lam Tiểu Điệp hoàn toàn không đoán ra được. Bạch Thi Thi chỉ muốn dùng Bạch Hạo giữ chân cô lại, tôn Bạch Thi Thi lên làm trung tâm, chờ đến khi cô không còn giá trị lợi dụng lại sẽ tìm một thiên kim nhà giàu cho em trai, nếu cô bị Bạch Hạo vứt bỏ cũng là do cô coi trọng Bạch Hạo đi theo cậu ta, không liên quan gì đến Bạch Thi Thi, như vậy toàn bộ là do Lam Tiểu Điệp gieo gió gặt bão.
"Bạn trai? Ai? Triều Hổ sao? Cô sao có thể đi theo Triều Hổ, cô không biết Triều Hổ bị Hàn Triều đuổi ra khỏi Triều gia hay sao, cô đi theo anh ta sẽ bị người Triều gia trả thù." Bạch Thi Thi kinh ngạc lắc đầu, như hận sắt không thành thép nói với Lam Tiểu Điệp.
Lam Tiểu Điệp sững sờ, vừa rồi Hàn Tiến nói Triều Hổ bị đuổi ra khỏi Triều gia cô còn chưa tin, nhưng hiện tại Bạch Thi Thi nói như vậy, nếu họ không có chứng cứ, làm sao lại xác định như thế: "Không có khả năng, lúc trước Triều thiếu còn gọi Triều Hổ dọn về trang viên, sao có thể đuổi anh ấy đi."
"Tiểu Điệp ngốc nghếch của tôi ơi, Hàn Triều là gia chủ Triều gia, nói chuyện chỉ một không hai, anh ta kêu Triều Hổ dọn vào trang viên, Triều Hổ không chịu tức là phản bội, Hàn Triều sao lại chấp nhận, Triều Hổ hiện tại không phải người Triều gia, cô bị anh ta lừa rồi."
Lam Tiểu Điệp khiếp sợ nhìn về phía Triều Hổ, nguyên nhân Triều Hổ không dọn về Triều gia sao cô lại không biết, đều là do cô, nếu không phải do cô, Triều Hổ sao lại không quay về Triều gia, trong căn cứ không ai không biết Triều gia vật tư phong phú, các tiểu đội muốn xin gia nhập vào Triều gia còn không được, nếu không phải vì cô, Triều Hổ đã sớm trở về.
Triều Hổ đối diện với ánh mắt áy náy của Lam Tiểu Điệp, cau mày lại, anh muốn an ủi cô rồi lại không biết an ủi như thế nào. Anh đích xác không thể quay lại Triều gia, nhưng anh cũng không hối hận, anh sẽ luôn bảo vệ thiếu gia bảo vệ Triều gia, nhưng chuyện đó không liên quan đến việc anh có ở Triều gia hay không. Nhưng Triều Hổ không biết nói với Lam Tiểu Điệp như thế nào, đành phải đem lửa giận áp lên người Bạch Thi Thi, đều là cô ta, nếu không có cô ta, Lam Tiểu Điệp sẽ không áy náy như vậy, đây thật là một người phụ nữ thích lo chuyện bao đồng: "Tôi có trở về Triều gia hay không không có liên quan gì đến cô, đừng ở chỗ này dong dài..."
"Phanh......" một tiếng, Triều Hổ bay thẳng tắp ra phía sau, tiếng nói trong miệng cũng đứt đoạn, ngũ tạng bị hao tổn, trong miệng phun ra một búng máu. Lam Tiểu Điệp cùng Đại Tuấn vội vàng chạy đến nâng Triều Hổ dậy, Triều Hổ ngồi dậy che ngực thở dốc, đối mặt hung hăng trừng hướng tới người đánh lén, Lam Tiểu Điệp cũng nhìn theo, cách đó không xa, dây leo trong tay Hàn Tiến đang giương nanh múa vuốt bay múa trong không khí, không chỉ người bên Triều Hổ không nghĩ tới Hàn Tiến sẽ ra tay, ngay cả người bên Hàn Tiến cũng không hiểu Hàn Tiến vì sao sẽ đột nhiên đánh lén Triều Hổ.
Trong mắt Triệu Tín chợt lóe lên, Triều Hổ bị Hàn Triều đuổi ra Triều gia, người ngoài không rõ ràng chuyện này lắm, Hàn Tiến và Bạch Thi Thi biết cũng là do anh để lộ ra. Anh hiện giờ là người Triều gia, tin tức bên trong Triều gia anh cũng biết chút ít, tựa như Bạch Thi Thi nói, người bị đuổi ra khỏi Triều gia, trên dưới Triều gia sẽ không che chở cho họ nữa. Triệu Tín không biết vì lý do gì Triều Hổ bị đuổi đi, nhưng có thể xác định là anh ta đã đắc tội với Hàn Triều...
"Hàn Tiến...... Phốc......" Thêm một bụm máu phun ra, Hàn Tiến dị năng giả cấp bốn một kích dùng toàn lực, đem Triều Hổ dị năng giả cấp ba làm bị thương không nhẹ, tuy rằng hai người chỉ cách nhau một bậc, nhưng tất cả đều biết, kém một bậc cũng như trời cách đất, vô luận là năng lượng hay lực công kích, Hàn Tiến tuyệt đối là áp chế Triều Hổ.
Hàn Tiến làm Triều Hổ bị thương như vậy nhưng không có ý hối hận chút nào, chỉ là con chó Hàn Triều không cần mà thôi, hiện tại anh giết anh ta cũng không ai nói gì, huống chi... Quay đầu nhìn đến Lam Tiểu Điệp bên người Triều Hổ, Hàn Tiến nói với Tề Cảnh, Khang Đức: "Bắt cô ta lại, đem về Hàn gia."
Sau đó cúi đầu nhìn Bạch Thi Thi: "Khách khí gì với loại người này, em xem họ như bạn bè, cũng không thấy họ cảm kích em bao nhiêu."
"Các người làm gì, buông tôi ra, Hàn Tiến, anh đừng quá mức, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi, tôi không bán cho Hàn gia các người." Lam Tiểu Điệp bị Tề Cảnh bắt lấy thì liều mạng giãy giụa, quát lên với Hàn Tiến.
Hàn Tiến nhìn Lam Tiểu Điệp giãy giụa không thôi, nhạt nhẽo nói: "Từ tỉnh J đến thành phố B, một đường cô ăn của Thi Thi, ở cũng dựa vào Thi Thi, Thi Thi đối với cô tốt như vậy, cô không nên hồi báo chút gì sao. Chỉ kêu cô làm người hầu cho Thi Thi thôi, cô nên cảm kích."
Quay đầu nhìn mấy người còn lại: "Triệu Tín, kêu Hách Kiến Quốc dẫn người lại đây, những người có quan hệ tới Triều Hổ đều bắt lại hết, Hách Kiến Quốc không phải nói là trung thành và tận tâm với Hàn gia hay sao, bây giờ lấy Triều Hổ xem anh ta biểu hiện tận tâm là thế nào."
Hách Kiến Quốc loại người bắt cá hai tay này, thật sự cho rằng vẫn luôn gạt được anh mà đi nhờ cậy Trần gia hay sao, để anh ta giết Triều Hổ, tới ngày Hàn Triều mà muốn báo thù cũng sẽ không đổ lên đầu của anh, rốt cuộc anh là "anh trai" duy nhất của Hàn Triều, Hàn Triều làm sao mà động tới anh.
"Hàn Tiến, anh có bệnh sao, anh nghĩ anh là ai, tất cả mọi người đều phải vây quanh anh hay sao, Đại Tuấn, Đại Sơn, bọn họ muốn giết đội trưởng, đuổi bọn họ đi!" Lam Tiểu Điệp hướng về người trong đội ngũ Triều Hổ xin giúp đỡ, nhưng mà, mọi người lại bất động, Lam Tiểu Điệp nhìn về phía ai, ánh mắt người đó liền né đi. Lam Tiểu Điệp khó thở, tức giận mắng lên: "Đại Sơn, Đại Tuấn, các người có lương tâm hay không, đừng quên mệnh các người là ai cứu trở về, hiện tại đội trưởng bị người truy giết, các người tính toán khoanh tay đứng nhìn sao."
Đại Sơn bị Lam Tiểu Điệp kêu tên, căng da đầu nói: "Tiểu Điệp, cô đừng có chính mình thích đội trưởng thì lôi kéo chúng tôi đối đầu với Hàn gia, đó chính là Hàn gia, huống chi đội trưởng hiện tại cũng không phải là người Triều gia, chúng ta đều bị anh ta lừa, lúc trước chúng tôi đi theo đội trưởng còn không phải vì anh ta là người Triều gia hay sao, có chỗ dựa vào hay sao, hiện tại... Tôi còn đang suy nghĩ có nên ở lại trong đội ngũ hay không."
"Đúng rồi, chúng ta mọi người đều bị Triều Hổ lừa."
"Hàn đại thiếu, chúng tôi không có quan hệ với bọn họ."
"Đúng......"
"Các người......" Lam Tiểu Điệp khó thở, giãy giụa càng thêm lợi hại, một bên Triều Hổ vừa bị Khang Đức giam cầm, lại kêu tên Lam Tiểu Điệp, nhìn nhìn về phía đội ngũ: "Các người muốn phủi sạch quan hệ với tôi, được, hiện tại ai muốn đi thì đi ngay!"
Mọi người nhìn về phía Hàn Tiến, trong mắt Hàn Tiến hiện lên vẻ đắc ý, khinh miệt liếc mọi người một cái: "Chỉ cần không có quan hệ với Triều Hổ, tôi đều có thể buông tha, hiện tại người nào không có quan hệ với Triều Hổ có thể đi. Cửa ở bên kia!"
Người trong đội ngũ Triều Hổ nối đuôi nhau đi ra, Lam Tiểu Điệp muốn kêu bọn họ trở lại, há miệng thở dốc, lại tuyệt vọng ngậm lại, kêu bọn họ ở lại thì sao, đối đầu với Hàn gia, không thể nghi ngờ là trứng chọi với đá.
Hàn Tiến nhìn về phía Triều Hổ, dây leo trong tay anh lại múa may lên, bắn thẳng xuyên qua vai Triều Hổ, nhấc Triều Hổ đến gần: "Triều Hổ, đi theo bên người Hàn Triều có phải kiêu ngạo lắm hay không, đáng tiếc Hàn Triều không cần anh..."
"Phanh......" Cửa nhà hàng đã đóng lại bị mở ra, đám người vừa mới gấp không chờ nổi chạy đi đang lùi lại trở về, Hàn Tiến nhìn bọn họ, nhăn mày lại, chưa kịp hỏi gì đã thấy ngoài cửa xuất hiện mười mấy con sói tuyết xông vào, đàn sói nhe nanh múa vuốt, xua mọi người quay lui trở lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.