Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 123: Chân chính thực lực




Hiện tại đi theo bên người Kim Điêu chỉ có tâm phúc của Hàn Triều, gia nhân Triều gia không có ai so với những người này mà Hàn Triều tín nhiệm hơn.
Kim Điêu, song hệ dị năng hệ hỏa và thổ, cao cấp cấp bốn, người cân bằng quan hệ khắp nơi.
Diều Hâu, dị năng hệ kim và thây ma hóa, trung cấp cấp bốn, đầu lĩnh Triều gia ám vệ, phụ trách an toàn, cảnh vệ.
Chim Ưng, hệ băng, biến dị không gian, cao cấp cấp bốn, đầu lĩnh Triều gia ám bộ, phụ trách hình phạt, tra tấn, bức cung, năng lực trác tuyệt.
Ưng Đầu Bạc, hệ mộc, thuần thú, có thể giao lưu với động vật, sơ cấp cấp bốn, tổng quản Triều gia tình báo, phụ trách nhân viên Triều gia ẩn nấp các nơi.
Hải Đông Thanh, dị năng hệ phong, ẩn thân, cao cấp cấp bốn, người bảo hộ, là lưỡi dao sắc bén của Triều gia.
Không một bóng người nhưng sân đáp đột nhiên nổi lên gió to, đám người Kim Điêu lại giống như không có cảm giác gì khác, đứng sừng sững bất động ở đó, sức gió bắt đầu giảm xuống, một chiếc phi cơ thoáng hiện trước mặt, mọi người tiến lên phía trước, cửa khoang mở ra, từ phi cơ nhảy xuống một bóng người màu đen, bóng người gật gật đầu nhìn về phía mấy người đứng đó, sau quay lại đợi người phía sau đi xuống.
Bốn phía ngoại trừ tiếng gió không có thanh âm gì khác, lúc cửa khoang hiện ra bóng người, đám người Kim Điêu theo bản năng như ngừng thở, lẳng lặng nhìn người cả thân tỏa ra hàn khí đang thật cẩn thận gom lại tấm khoác mỏng trên người trong lòng ngực anh, sợ gió lạnh sẽ thổi người đến bị thương. Người nọ biểu tình vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu, làm người có cảm giác trong lòng ngực anh ôm là một món đồ sứ vô cùng trân quý.
Người nọ rốt cuộc đi xuống cabin, vững vàng từng bước một đi tới, đám người Kim Điêu cúi đầu, cùng kêu lên: "Cung nghênh chủ tử trở về......"
Hàn Triều không dừng bước, lời trong miệng phun ra như hàn băng: "Tiếp người tới chưa? Ở nơi nào?"
Kim Điêu đi theo phía sau Hàn Triều, giương mắt lặng lẽ đánh giá anh một cái, sau đó cúi đầu càng thấp, thanh âm càng đè thấp hơn: "Chu lão cùng Chu thiếu gia đang chờ ở đại sảnh chủ trạch." Còn người trong lòng ngực Hàn Triều, Kim Điêu liếc mắt một cái cũng không dám xem.
"Dẫn họ tới phòng tôi."
Kim Điêu kinh ngạc ngừng lại một chút, cung kính đáp: "Tuân lệnh." Liếc mắt nhìn những người kia một cái, Diều Hâu nhanh chóng chạy về hướng chủ trạch, đám người tiếp tục đi theo phía sau Hàn Triều, hô hấp chậm lại không ít, chủ tử rốt cuộc coi trọng người trong lòng ngực cậu ấy bao nhiêu, bọn họ không thể không một lần nữa suy xét lại.
Chủ trạch đèn đuốc sáng trưng, ngoài phòng Hàn Triều, Diều Hâu, Chim Ưng, Ưng Đầu Bạc đứng ở hai bên, vô luận trước hay sau mạt thế đều oai phong một cõi, lúc này lại trở thành bảo vệ ở cửa cho người nào đó, không dám phát ra tiếng động nào.
Trong phòng, Kim Điêu, Hải Đông Thanh đứng ở hai bên cửa, Chu lão ngồi trên ghế bắt mạch cho cô gái nằm trên giường, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ kinh hãi, đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê hạng nhất nhì của căn cứ, bà chủ của khu giải trí lớn nhất Tiêu Kim Quật, đương gia nổi tiếng tàn nhẫn ác độc nhất, chưởng quầy cửa hàng buôn bán lớn nhất, tất cả mọi người đều biết bọn họ từng là người Triều gia, mọi người cũng đều biết bọn họ phản bội Triều gia, nhưng thực tế không ai biết bọn họ vẫn chỉ nghe theo mệnh lệnh Triều gia. Đây mới là thực lực chân chính của Triều gia đi.
Hàn Triều ngồi ở mép giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm người trên giường, chờ đến khi Chu lão buông tay Thích Thất ra, Hàn Triều nhìn về phía ông, trong mắt hiện lên tia mong đợi: "Thế nào?"
Chu lão lắc đầu, trầm tư một lát: "Thân thể phu nhân không có vấn đề gì, nhưng mà trước khi cô ấy hôn mê có phải đã chịu qua kích thích gì? Vô duyên vô cớ té xỉu nhất định phải có lý do, tuy rằng không biết chắc chắn tại sao, nhưng phu nhân hẳn là đang trốn tránh cái gì đó nên không muốn tỉnh lại, theo sách y học của tôi thật ra có vài ví dụ."
"Trốn tránh?" Trong lòng Hàn Triều quặn đau, nhìn về phía người trên giường, thở sâu, quay đầu lại hỏi: "Có biện pháp nào làm cô ấy tỉnh lại không?"
"Loại tình huống này thuộc về tâm bệnh, trừ phi phu nhân chính mình muốn tỉnh hoặc là có chuyện gì có thể kích thích đến cô ấy, nếu không..." Chu lão lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
......
Thích Thất hôn mê một ngày Hàn Triều ở bên cô một ngày, Thích Thất hôn mê ba ngày, Hàn Triều bên cạnh cô ba ngày, cho đến ngày thứ mười, Thích Thất vẫn không có một dấu hiệu tỉnh lại. Lại là một ngày tối tăm, tay nắm tay Thích Thất, đầu Hàn Triều ngẩng lên, tinh thần lực tán loạn khắp nơi phản hồi về đủ loại cảnh tượng.
"Chủ tử đã tự nhốt mình trong phòng mười ngày, chúng ta có nên vào xem hay không..."
"Mấy ngày nay không biết bên trang viên xảy ra chuyện gì, người nào cũng không được đi vào, lúc trước có người trong đoàn chạy đến gần trang viên, vẫn không thấy trở về..."
"Hàn Triều vì sao mất tích? Không ai biết anh ta đi đâu sao?..."
"Ha ha, Hàn Nghiên Mặc lần này chỉ sợ lại là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo......"
"Hôm nay huấn luyện nhiệm vụ là......"
"Ba tụi nhỏ, tối về sớm một chút..."
"Cạc cạc cạc cạc, gia đã nói buổi tối sẽ qua đây......"
"Ai, thế đạo gì đây, nhìn xem tối hôm qua lại chết đói một người..."
"Muốn nhập căn cứ, phải đem một nửa vật tư trên người giao ra......"
"Mẹ, mẹ... Con muốn mẹ..."
"Rống rống......"
Các loại thanh âm giao tạp làm đầu Hàn Triều như muốn nổ mạnh, nhưng anh như cũ vẫn nhìn chằm chằm người nằm yên tĩnh trên giường. Vẫn như mấy ngày qua, anh nâng cánh tay trắng nõn của Thích Thất lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ, không có ai hiểu được Thích Thất đối với anh đại biểu cho cái gì, cô là duy nhất, ở thời điểm anh muốn tung hê tất cả trên thế giới này xuất hiện duy nhất, từ một câu "Em muốn ở cùng với anh, kiên quyết không rời xa nhau...", Hàn Triều liền biết, anh không có khả năng tự mình chủ động buông tay, sau đó cô quả nhiên từ từ từng bước từng bước mọc rễ nẩy mầm trong lòng anh, cô ấy ngây thơ, cô ấy vụng về, cô ấy bộ dáng đáng thương hề hề cáo trạng, cô ấy vô cùng ỷ lại anh, tất cả anh đều quý trọng, cô ấy là màu sắc duy nhất trong sinh mệnh âm u của anh, không có cô ấy... Hàn Triều không có cách nào tưởng tượng được không có Thích Thất, anh sẽ như thế nào.
"Chủ tử......" Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra......
"Cút." Thanh âm không chứa một độ ấm nào, đông lạnh tới làm người dừng bước chân, nhưng ngay sau đó, năm người giống như hạ quyết tâm đi vào, cắn răng khuyên nhủ: "Chủ tử không thể tiếp tục như vậy, phu nhân biết được cũng sẽ không tán đồng anh tra tấn mình như vậy." Chuyện xảy ra đã được Hải Đông Thanh kể lại, tất cả đều hiểu được sau khi chủ tử biết được nguyên nhân phu nhân hôn mê, vì sao sẽ như nổi điên mà tự đánh vào cánh tay mình đến huyết nhục mơ hồ...
"Cút." Vẫn thanh âm lạnh băng như cũ...
Năm người đồng thời quỳ xuống, ánh mắt van nài nhìn Hàn Triều, lại khuyên: "Chủ tử..."
"Các người muốn tìm chết......"
"Ưm... Ồn ào quá..." Thanh âm ngây thơ cất lên ngắt lời Hàn Triều, không đợi mấy người Kim Điêu phản ứng lại đây là giọng của ai, liền thấy người vừa mới còn lạnh như băng trong chớp mắt trở nên ấm áp như xuân, thanh âm mềm nhẹ, cẩn thận gọi: "Thất Thất..."
Người trên giường hướng tới chỗ giọng Hàn Triều phát ra, cọ cọ, lẩm bẩm: "Ồn ào quá... Mệt..." Hàn Triều vươn tay tiếp nhận người đang cọ cọ về hướng anh, gắt gao ôm cô vào lòng, cảm giác mất mà tìm lại được làm anh cảm thấy vô cùng may mắn, chống chống trán mình vào trán Thích Thất, giọng Hàn Triều anh ách dỗ dành: "Thất Thất tỉnh, tỉnh, chút nữa ngủ tiếp có được không..."
"......"
Thật lâu không nghe được cô trả lời, Hàn Triều hoảng hốt ngẩng đầu: "Thất Thất..." Người trong lòng ngực giật giật, chôn đầu vào trong lòng anh càng sâu: "Em mệt... mệt... cho em ngủ một lát, một lát thôi..."
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng thấy đôi mắt cô không mở ra được, Hàn Triều không đành lòng, áp xuống nôn nóng, thỏa hiệp nói: "Vậy em ngủ một lát, nhưng chỉ một lát thôi, sau đó phải rời giường, có biết không?" Nghĩ nghĩ: "Chốc nữa có đại đầu bếp làm chút đồ ăn, nếu em không tỉnh anh sẽ để người khác ăn hết, không để dành cho em chút nào."
"Đồ ăn?... Em muốn ăn... Hàn tổng chút nữa nhất định phải kêu em... Nhất định kêu em... Hô..." Lời nói còn chưa dứt, Thích Thất lại lâm vào ngủ mê.
Cảm giác được người trong lòng ngực lại một lần nữa ngủ đi, mày Hàn Triều nhẹ nhàng nhăn lại, cánh tay nâng lên, sau đó lại ngừng động tác, thở thật sâu, áp xuống xúc động muốn đánh thức cô dậy, ánh mắt chuyển về đám người không dám phát ra một tiếng động nào, âm lượng Hàn Triều đè thấp xuống, lạnh lùng nói: "Không có lần sau." Trái với mệnh lệnh, lần này có thể xem ở chuyện Thích Thất tỉnh lại mà không so đo với họ, nhưng đây không đại biểu cho bọn họ có thể tùy tiện làm càn, mặc kệ dựa vào bất kỳ lý do nào.
"Kêu người phòng bếp..."
"Đã gọi người đi làm, trong vòng một giờ sẽ đưa tới."
Hàn Triều vừa lòng gật đầu, dừng một chút, lại lần nữa mở miệng: "Mời Chu lão đến đây......" Thích Thất nhìn qua bộ dáng rất mệt, nhưng mà cô ấy đã ngủ mười ngày, theo đạo lý thì không nên......
......
"Chủ tử, Chu lão đã lại đây." Kim Điêu gõ cửa, sau đó đứng yên cạnh cửa chờ đợi Hàn Triều bên trong phân phó.
"Tiến vào......"
Chu lão bị Kim Điêu mời vào trong phòng, lựa chọn làm lơ với hành vi hai người nằm trên giường nhìn thật vô lễ, theo mệnh lệnh đi tới mép giường, cầm tay Thích Thất lên bắt mạch, chân mày theo thời gian bắt mạch càng ngày càng nhăn, sắc mặt Hàn Triều cũng theo biểu tình biến hóa của Chu lão mà trở nên ngày càng đen, chờ đến khi Chu lão rốt cuộc buông tay Thích Thất ra, Hàn Triều siết siết người trong lòng ngực, lẳng lặng chờ đợi kết quả của Chu lão. Chu lão cân nhắc một hồi, không xác định nói: "Thân thể không có vấn đề gì, mạch tượng biểu hiện là quá mức mỏi mệt mới thích ngủ như vậy, nhưng mà phu nhân đã ngủ say hơn mười ngày, tựa hồ không có làm vận động kịch liệt gì."
"Vậy tình huống của cô ấy như thế này thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu lúc trước phu nhân đã tỉnh lại một lần, vậy hẳn là sẽ không hôn mê bất tỉnh nữa, chỉ cần để phu nhân nghỉ ngơi đủ là được, khả năng mấy ngày sau vẫn sẽ luôn thích ngủ, nhưng chỉ cần có thể tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì lớn."
Kim Điêu mang theo Ưng Đầu Bạc và Diều Hâu đem cơm vào phòng Hàn Triều, sau đó yên lặng rời đi, Chu lão đã rời đi từ lâu, trong phòng chỉ còn Hàn Triều và Thích Thất. Hàn Triều xoa xoa tóc Thích Thất, nhẹ nhàng lay động, đem người đang nặng nề ngủ tỉnh dậy.
Thích Thất mở đôi mắt vẫn còn mê mang buồn ngủ, bị Hàn Triều ôm đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn, Thích Thất cầm lấy một cái bánh bao đưa vào miệng, động tác chợt dừng, cô ngẩng đầu đánh giá, đây là chỗ nào? Sao cô lại ở đây? Không phải cô đang ở chỗ đóng trại hay sao? Như thế nào ngủ một giấc lại chạy tới nơi này?
Trong mắt Thích Thất hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiều, còn có bất an, cô quay đầu lại muốn tìm kiếm thứ làm cô an tâm, trong đầu lại vang lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.