Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 118: Thịt mỡ trong miệng




Đương nhiên, mọi người sẽ không dễ dàng buông tha Hàn Triều như vậy, ríu rít lôi kéo anh về bên mình, Hàn Triều vô pháp, chỉ có thể đưa vấn đề ra trước mặt mọi người, hiện tại vấn đề không phải là họ muốn hay không mang những người sống sót kia đi, mà nếu không mang người sống sót theo, họ sẽ cam tâm thả người rời đi hay sao? Tới đây, những người phản đối đem người sống sót theo về trở nên trầm mặc, quyền quyết định căn bản không ở trong tay họ, từ lúc bước vào thành phố D, hoặc là mang theo người sống sót trở về, hoặc là cùng ở lại cùng chờ cứu viện, không có đường thứ ba để lựa chọn.
Chờ đợi thì không biết thời gian bao lâu mới có người đến cứu viện, nói như vậy quá hư vô mờ mịt, nhưng mà mang theo người sống sót cùng đi, rõ ràng là đường chết, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Hàn Triều. Hàn Triều nhún vai tỏ vẻ bất lực, những người này đều là trí não của các thế gia, chỉ có một lựa chọn phải đi, trêи đường tin tưởng bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp.
Đội ngũ chỉnh lý ba ngày, góp nhặt vật tư còn dùng được trong thành phố, mang theo vạn người sống sót xuất phát. Xe tải quân dụng mở đường, phía sau đi cuồn cuộn là xe tư gia, biện pháp chỉ cần muốn là sẽ có, huống chi người sống sót cũng cân nhắc qua, nhiều người như vậy làm sao tất cả đều không có vật tư, nếu nói không có vật tư có thể đến trong đội ngũ lãnh ăn, nhưng nếu lãnh vật tư ở đây, đến thành phố B phải nộp lên một nửa vật tư, đến lúc đó phát hiện những người này trước đây nói dối, sẽ tịch thu toàn bộ vật tư của họ, thông tin này vừa phát ra đánh mạnh vào tâm tư của người sống sót, không ai còn tâm tư đi lãnh đồ ăn miễn phí.
Xe cũng không phải không có, chẳng qua không có xăng dầu mà thôi, chuyện này quân đội cũng có biện pháp, có xe thì có thể đến chỗ quân đội mua xăng, nếu không muốn mua, vậy tự đi bộ. Xe quân đội chỉ để cho người già trẻ em phụ nữ ngồi. Trong thời gian dài như vậy, thây ma trong thành phố D cũng không còn mấy, đội ngũ cũng không tin người sống sót không có tinh hạch, mặc cho người khóc than, quân đội hoàn toàn không chịu lùi bước, chờ đến ba ngày sau khi đội ngũ xuất phát, tất cả mọi người đều ở trêи xe, mà xe tải cố ý để trống ở phía cuối đoàn là không cần sử dụng đến, bị Lôi Biểu nghiến răng nghiến lợi ra mệnh lệnh cho dị năng giả không gian thu hồi lại.
Mười ngàn người, hơn bốn, năm trăm chiếc xe, đội ngũ từ mở đầu đến cuối khoảng chừng 3km, thanh thế mênh ʍôиɠ cuồn cuộn đi ra từ thành phố D, con đường là lúc quân đội đi tới đã khai thông tốt, nhân xe tải đều chở đầy người, Hàn Triều, Thích Thất và Hải Đông Thanh cùng đám người Lôi Biểu ngồi cùng một chiếc xe. Đội ngũ bọn họ ngoại trừ hai mươi mấy người lái xe, còn lại chia làm hai tổ, phân chia ở đoạn đầu và cuối đoàn xe, một ngày thay ca một lần, còn có tổ phụ trách gác đêm.
Bởi vì muốn lên đường lập tức, ở giữa trưa đội ngũ cũng không dừng lại nghỉ ngơi, mọi người chỉ ở trêи xe tùy tiện ăn vài thứ cho đỡ đói, Thích Thất cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng buổi tối khi mọi người đều cắm trại ở cùng với nhau, phát đồ ăn xong xuôi cho những người sống sót, mọi người bắt đầu chuẩn bị ăn bữa tối, Thích Thất mới phát hiện đội của Lôi Biểu ăn đồ là khác với những người khác.
Lúc đi đến thành phố D, cô ở trong xe không ra ngoài hoạt động nên không biết, bây giờ mọi người đều ở bên nhau, nhóm cô cũng không thể đơn độc ăn riêng, bởi vậy mới phát hiện đội ngũ Lôi Biểu ăn bánh ngô đen, bánh ngô, vì sao ở đây lại xuất hiện bánh ngô đen?
Thích Thất khϊế͙p͙ sợ trừng lớn hai mắt, rõ ràng cô vừa mới thấy đội ngũ Lôi Biểu chia cho người sống sót là bánh nén khô, bánh nén khô và bánh ngô đen, nghĩ như thế nào cũng là nên chia cho người sống sót bánh ngô đen chứ! Còn có, cô phát hiện nhiều người trong đội ngũ Lôi Biểu đem túi ngủ của mình nhường cho người già hay trẻ em, lúc đội ngũ xuất phát cô biết đến túi ngủ đồ dùng cá nhân mỗi người chỉ được một bộ, bởi vì tiết kiệm không gian, nói cách khác nếu đưa đồ cho người khác, chính bọn họ khi ngủ cũng chỉ có thể nằm trở trêи xe tải.
Hàn Triều thấy Thích Thất nhìn chằm chằm phía trước không động đậy, anh cũng nhìn theo tầm mắt cô, nhìn thấy cô xem chính là bánh ngô trong tay đám Lôi Biểu, Hàn Triều khẽ cười, xoa xoa đầu Thích Thất: "Trong quân đội cũng không phải ai cũng như bọn người Hàn Tiến, đa số quân nhân vẫn thật tốt." Tựa như anh nói lúc trước, chính trực vô tư là khắc đến trong xương cốt của quân nhân, mạt thế đến làm thay đổi rất nhiều người, nhưng đồng thời rất nhiều người vẫn không thay đổi.
"Nhưng mà, vậy cũng không nên là bánh ngô đen nha, sao lại như thế?" Bọn họ xứng đáng có đồ ăn giống nhau là cơm trưa thịt hộp cùng bánh nén khô, nguyên liệu nấu ăn cũng đã phát không ít, căn cứ đối với người của quân đội có thể nói rất coi trọng cũng rất hào phóng, căn bản không thể xuất hiện loại bánh ngô đen chỉ có bần dân mới đổi ăn như thế này.
Hàn Triều dừng một chút, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lôi Biểu, nhẹ giọng giải thích cho Thích Thất: "Kỳ thật ngay từ đầu, khu nghèo khó ở căn cứ đã không có đồ ăn, Lôi Đình nhiều lần hội nghị với căn cứ cũng không thông qua, sau đó Lôi thượng tướng liền đem vật tư của quân đội bên họ đưa đến bên khu nghèo, chỉ là, vừa dưỡng người nghèo vừa nuôi quân đội thật khó khăn, do đó có nhiều binh lính đã chuyển sang danh nghĩa gia tộc khác, lúc này mới hình thành thế chân vạc ba bên, nếu Lôi gia không làm vậy thì với ưu thế quân đội đã đứng trêи đỉnh từ lâu."
Cho nên mới nói, Lôi gia chú định không thể trở thành một đế vương, muốn để anh làm à, trước trở thành đế vương, sau đó mới từ từ mưu tính, đáng tiếc nếu nói vậy, người bình thường không biết còn sống sót được bao nhiêu, bởi vậy Hàn Triều không thể không bội phục Lôi gia...
Biết đến chân tướng sự tình, Thích Thất cũng không biết vì sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy. Nguyên bản cô đã hoàn toàn thất vọng đối với quân nhân trong thế giới này, từ thời khắc ở thành phố C đám người Hàn Tiến cởi quân trang ra, thế giới này quân nhân từng người đều cho cô thất vọng cùng nản lòng, từ tự cao tự đại coi người thường như con kiến Hàn Tiến, nhìn thân thiện nhưng kỳ thật tính kế đầy mình Triệu Tín, thân thiết hòa ái nhưng thọc dao sau lưng người Hách Kiến Quốc, vô tâm cơ nhưng lại xu lợi tị hại nhất Vương Tiểu Lợi, cho tới đối với hết thảy mọi việc làm như không thấy Chu Đại Sơn, Thích Thất đã cho rằng quân nhân thế giới này chính là thế, nhưng mà nguyên lai chỉ là cô chưa có cơ hội gặp được thôi, cái thân ảnh quân lục ôm cô từ gốc cây ra vẫn còn đó, vô luận là ở đời kia hay đời này, bọn họ vẫn luôn tồn tại.
Vì Thích Thất là phụ nữ, Hàn Triều đơn độc dựng một lều trại riêng biệt ở cùng với cô, trước khi ngủ Thích Thất mè nheo Hàn Triều đưa túi ngủ cho đội ngũ Lôi Biểu, thời tiết tuy rằng nóng, nhưng một buổi tối ngủ ở ván sắt sàn xe, ngày hôm sau tỉnh lại tuyệt đối sẽ lưng đau eo đau không thể nào thoải mái. Loại việc nhỏ này Hàn Triều khẳng định sẽ không từ chối Thích Thất, túi ngủ trong không gian anh có rất nhiều, hai ba mươi bộ cũng chỉ là số lẻ trong không gian anh có mà thôi.
Nhàn nhã đi đến bên xe tải lớn, thân thủ mạnh mẽ nhảy lên xe, lọt vào tầm mắt Hàn Triều là đám người Lôi Biểu nằm tứ tung ngang dọc. Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Hàn Triều, không biết anh chạy lên đây làm gì, không cần xem cũng biết trêи xe nào có thoải mái như lều trại của Hàn Triều!
Hàn Triều không để ý đến ánh mắt nhìn ngó của bọn họ, tìm một góc không người, thả ra ba mươi mấy túi ngủ, để lại một câu: "Đừng lại đem đồ vật cho người khác, cho cũng không thấy người khác cảm kϊƈɦ gì các người." Xong liền rời đi.
Lưu lại mấy người nhìn nhau, có Tần Triệt ở đây, bọn họ đương nhiên rõ ràng lời Hàn Triều là có ý gì. Họ đem đồ cho người sống sót, được đến chỉ là người sống sót xem như đó là lẽ thường, vì thế vừa rồi Tần Triệt còn cằn nhằn họ, nói rằng về sau không cần thánh phụ như vậy, tự làm cho mình chật vật. Nhưng cả đám đều không nghĩ tới đại thiếu gia mà họ vẫn theo bản năng xem nhẹ lại đem đồ đến tặng, thậm chí Lôi Biểu và Hàn Tiến vẫn luôn cạnh tranh với nhau... Bọn họ nghĩ tới, khả năng người Hàn gia cũng không phải đều kiêu ngạo như Hàn Tiến.
Vì thế ngày hôm sau, thời điểm nhổ trại: "Hàn nhị thiếu, anh muốn thu lều sao? Để tôi giúp anh..."
"Hàn nhị thiếu, tới chỗ này ngồi, tôi có kinh nghiệm, vị trí này không bị xóc nảy..."
"Hàn nhị thiếu,......"
......
Sự kiện túi ngủ giống như mở ra một lỗ hổng trêи vách ngăn, người hai bên nhanh chóng hòa mình, Hàn Triều tự nhiên ghét bỏ đồ ăn khô, một tay vung ra, gạo mì dầu ăn, rau dưa, thịt các loại toàn bộ giao cho người phụ trách nấu cơm, lý do là bọn họ ba người đều lười nấu, muốn kết nhóm chung.
Lôi Biểu và Tần Triệt nhìn đoàn người đùa giỡn, cảm thán: "Hàn Tiến và Hàn gia lão nhị thật là không giống nhau, Hàn Triều này tuy rằng ăn chơi trác táng nhưng thật ra cũng không tồi."
Tần Triệt nhìn nhìn, không tán đồng cũng không phản đối Lôi Biểu, Hàn Triều ăn chơi trác táng sao? Không thấy được, nhưng mà... Khóe miệng Tần Triệt cười cười, anh có lẽ là không đành lòng phá hư tâm hồn "ngốc tử" này đi...
Buổi tối là đội Hàn Triều trực đêm, hơn bốn mươi người phân ra, trước nửa đêm và nửa đêm về sáng. Đội ngũ chiếu cố ba người Hàn Triều, cho họ gác trước nửa đêm. Ban đêm mùa hạ lại không có tiếng côn trùng kêu, trừ bỏ chỗ bọn họ đóng quân, những chỗ còn lại không có chút ánh sáng nào, khắp nơi đen như mực muốn nuốt hết cả đoàn người.
Thích Thất dựa vào trong lòng ngực Hàn Triều, đầu oai oai gật gù ngủ, bọn họ đã canh hơn bốn giờ, trong chốc lát sẽ đến giờ thay ca, họ liền có thể an tâm đi ngủ, Hàn Triều kéo lại chăn mỏng trêи người Thích Thất, muốn đứng dậy ôm cô đi vào trong lều. Giây phút anh vừa đứng dậy liền dừng lại, nhìn về phía không trung xa xa, nhăn mày, lay người trong lòng ngực tỉnh lại.
Thích Thất hoảng hốt bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn về phía người bên cạnh, Hàn Triều trấn an vỗ vỗ đầu cô, hạ giọng nói chuyện với Hải Đông Thanh, Thích Thất chỉ nghe được "hai mươi km", "quạ đen", "đánh bừa", đại não mơ hồ bắt đầu vận chuyển, tự động sắp xếp lại lời Hàn Triều nói. Ý Hàn Triều là cách khoảng hai mươi km có quạ đen đột kϊƈɦ, bọn họ trêи đường cũng gặp không ít thây ma và động vật biến dị, động vật thây ma, cũng không biết lần này đột kϊƈɦ sẽ là quạ đen biến dị hay là quạ đen thây ma, nếu... Từ từ, thây ma quạ đen!
Thích Thất không màng Hàn Triều đang chỉ dẫn Hải Đông Thanh cái gì, cô giữ chặt vạt áo anh, vội vàng hỏi: "Tới là quạ đen thây ma hay là quạ đen biến dị?" Nếu là thây ma quạ đen thì, nếu là thây ma quạ đen thì...
...... Thích Thất nhìn về phía mọi người đang ngủ say......
Cảm giác ra Thích Thất khẩn trương, Hàn Triều đem cô ôm vào trong ngực, trấn an nói: "Thây ma quạ đen, rất nhiều, nhưng mà yên tâm, sẽ không có việc gì."
"Chúng ta sẽ không có việc gì, nhưng là người khác thì không nhất định, đúng hay không?" Nơi này chính là nơi chôn cốt mọi người, Lôi Biểu, Tần Triệt, Lỗi Tử, Tiểu Thước, Mao Mao...... Nơi táng thân của mọi người, Lôi gia, Tần gia tổn thất đầu lĩnh thế hệ mới, xuống đài rời khỏi sân khấu thành phố B, đi căn cứ Tây Bắc xa xôi.
Hàn Triều trầm mặc, đúng, người khác thì không nhất định, thây ma quạ đen khác với thây ma thỏ, chúng nó sẽ tập kϊƈɦ từ những vị trí khác nhau từ trêи bầu trời, căn bản không thể bày ra tuyến phòng ngự, nếu đám người Lôi Biểu đầu óc rõ ràng không đi bảo hộ người sống sót, có lẽ còn có thể liều mạng chống trả, đem toàn bộ thây ma quạ đen giết chết, nhưng không cho bọn họ bảo hộ người sống sót căn bản là không được, như vậy kết quả cuối cùng chỉ có một, đám người Lôi Biểu bị người sống sót kéo chết, sau đó người sống sót không có người bảo hộ sẽ trở thành miếng thịt mỡ trong miệng thây ma quạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.