Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 111: Thiếu nợ trả tiền




Nhân viên công tác sửng sốt nhìn đồ vật trong không gian Hàn Triều đến nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, vừa mới ghi số liệu xuống, di động vệ tinh trong tay vang lên, loại di động vệ tinh này là sản phẩm mới nhất của viện nghiên cứu, năng lượng dùng bên trong là bằng tinh hạch điều khiển, không chỉ là di động, máy đo lường virus thây ma cũng đều sử dụng tinh hạch điều khiển, chẳng qua những thứ này giá cả sang quý, ngoại trừ một số ít có năng lực và có nhiệm vụ đặc thù, người bình thường đều sắm không nổi.
Nhân viên công tác báo cáo số liệu ra ngoài, sau đó trả lời liên thanh: "Vâng vâng vâng..." Khi dừng điện thoại, nhân viên công tác đứng lên cung kính nói Hàn Triều thu hồi toàn bộ đồ vật, cấp trêи truyền xuống, Hàn Triều không cần nộp vật tư lên.
Hàn Triều đi ra phòng kiểm tra, cười cười với Thích Thất đang chờ một bên, kéo cô đi vào hướng bên trong căn cứ, Thích Thất thả lỏng tinh thần, cũng biết hiện tại không phải thời điểm hỏi han, cùng Hàn Triều đi về phía trước.
"Hàn tổng, chúng ta hiện tại đi đâu?" Đi Hàn gia, hay là đi tìm gia nhân Triều gia, bọn họ đến căn cứ rồi, cũng phải có nơi để đi chứ.
Hàn Triều xoa xoa đầu cô, thấp giọng cười nói: "Không vội, trong chốc lát sẽ có người tới đón chúng ta."
Vừa rồi anh ở phòng kiểm tra lấy ra vật tư có gần một nửa là đồ ăn, mà trong đó một phần ba là cá, thịt, trứng các loại, trái cây, rau dưa, toàn đồ không tồn trữ lâu được, đây toàn là đồ lấy từ chợ đầu mối thành phố C, anh sở dĩ lấy mấy thứ này ra là vì để cho người khác biết anh có mấy thứ này, về sau sử dụng sẽ thuận tiện, còn có, chính là để câu mồi...
Dụng cụ kiểm tra không gian của dị năng giả căn bản là không có tác dụng với Hàn Triều, chưa vào tới căn cứ, Hàn Triều đã biết, loại dụng cụ này là thông qua dụng cụ phát ra sóng điện cộng minh với sóng điện do đại não của dị năng giả phát ra, cuối cùng phản hồi lên máy tính, mà Hàn Triều có dị năng hệ tinh thần, thay đổi tầng sóng điện đại não hoàn toàn không là vấn đề gì lớn.
Lúc này ở các văn phòng căn cứ thành phố B:
"Là như thế này sao? Thật sự chỉ có mấy thứ này?" Đường gia gia chủ Đường Nhân.
"Canh Thịnh thằng nhóc kia quả nhiên không gạt tôi, nhìn dáng vẻ cậu ta vẫn là trung thành với Vũ Văn gia chúng ta." Vũ Văn gia gia chủ, Vũ Văn Thác.

"Đã biết, Hàn Triều hiện tại chỉ sợ còn chưa biết chuyện Hàn gia làm, ai, thật không biết Hàn Triều nếu biết được, đồng thời bị Hàn gia và Triều gia phản bội sẽ có bộ dáng gì..." Lôi gia gia chủ, Lôi Đình.
"Hàn gia không cho người đoạt lại vật tư của Hàn Triều?..." Đường Nhân, Vũ Văn Thác, Lôi Đình, hoặc khinh thường, hoặc hứng thú dạt dào nói: "Không cần ngăn trở, để Hàn Triều mang vật tư đi, ha hả... Tôi muốn nhìn xem Hàn gia rốt cuộc có bao nhiêu khó coi..."
......
Khi Hàn Triều ra khỏi phòng kiểm tra, trong không gian anh có thứ gì, nhiều ít, các đại gia tộc đều đã biết được, không có người hoài nghi Hàn Triều đem đồ vật gởi đi nơi khác, một là vật tư Hàn Triều lưu giữ ở thành phố B đã có rất nhiều, còn có, một nửa không gian của Hàn Triều đều là trống rỗng, hiện tại ở thời điểm này, đồ vật để ở nơi nào còn an toàn bằng đặt trong chính không gian của mình?
Chưa nói đến vật tư để bên ngoài có thể bị người lấy đi hay không, nói đến hiện tại thiên tai không ngừng, đồ vật để bên ngoài rất nhiều thứ không cẩn thận sẽ trở thành phế phẩm, không thấy xưởng công binh của gia tộc Vũ Văn hay sao, hiện giờ không chỉ bị chuột biến dị vây quanh, cũng không biết là do thiên thạch rớt trúng hay là do chuột biến dị đào động, cả tòa núi lớn đều sụp xuống. Gia tộc Vũ Văn thật vất vả xuyên qua đàn chuột biến dị mở một đường đi vào, kết quả thấy một màn lạnh sống lưng, đừng nói là hiện tại, ngay cả trước mạt thế muốn khai quật một tòa núi lớn như vậy cũng là một công trình không nhỏ, huống chi hiện tại nơi đó đàn chuột biến dị chiếm cứ, Vũ Văn gia không muốn buông tay cũng không được.

Vật tư trong không gian Hàn Triều không ít, nhưng chẳng tới mức làm cho bọn họ mơ ước, tin tức lúc trước truyền từ thành phố H quả nhiên chính xác, toàn bộ vật tư của Hàn Triều đều gởi ở thành phố B, bản thân anh ta cũng không như Hàn gia nói có nhiều vật tư như vậy. Các đại thế gia cũng suy nghĩ, chỉ sợ rằng chuyện Hàn Triều có nhiều vật tư là do Hàn gia cố ý rải ra, mục đích chính là làm cho Hàn gia có một thời gian xoay sở, mà cách làm của Hàn gia lúc sau cũng chứng minh điểm này, tình hình Hàn Triều hiện tại cũng chính là khẳng định chuyện họ đã suy luận.
Tới đón Hàn Triều là Trung bá, quản gia Hàn gia, cùng thuộc hạ Triều gia, Tề gia Khang gia, trong căn cứ có quy định không thể lái xe, nhưng việc này không thích hợp với người của nguyên thành phố B. Chiếc xe xinh đẹp bản dài dừng ở trước mặt hai người, người từ trêи xe xuống cung kính mời Hàn Triều và Thích Thất lên xe.
Nếu cá đã cắn câu, Hàn Triều đã không còn ý tưởng trở về Hàn gia, anh ý vị không rõ nhìn về phía Tề Cảnh cùng Khang Đức đi cùng Trung bá, hỏi: "Tề Cảnh, Khang Đức, các người sao lại cùng Trung bá đến đây?"
Tề Cảnh, Khang Đức nhìn nhau, nói với Hàn Triều: "Thiếu chủ, chúng ta hiện tại là thủ hạ hỗ trợ Hàn gia." Đối việc này, bọn họ khi đối mặt với Hàn Triều là có điểm chột dạ, nhưng mà hiện tại là mạt thế, dù sao cuối cùng Hàn Triều cũng sẽ dẫn bọn họ đi Hàn gia, còn không bằng bọn họ sớm một chút quy phục, còn có thể được trọng dụng hơn một chút.

Tề gia, Khang gia vẫn luôn ở thành phố B, luôn cai quản công ty Triều thị ở thành phố B, lúc trước là Hàn Triều phân phó bọn họ mua vật tư để ở ngoại thành thành phố, kho thứ nhất là hàng hóa cho Hàn gia, kho thứ hai là Hàn Triều để lại cho Triều gia, lúc trước Hàn Triều chỉ đạo Triều Hổ tìm Tề, Khang hai nhà kiến tạo một tiểu đội, dùng vật tư chính là ở kho số hai. Đây là Hàn Triều chuẩn bị vật tư, thỏ khôn có ba hang, Hàn Triều ngoại trừ vật tư để trong không gian, còn có kho hàng của Triều gia ở khắp nơi, ở thành phố B còn một chỗ tồn trữ vật tư, đó là chỗ cuối cùng anh để dành cho gia nhân Triều gia.
Hàn Triều gật gật đầu, nói với Trung bá nói: "Trung bá, các người đi về trước đi, tôi còn có chút việc muốn làm."
"Nhị thiếu gia, lão gia chủ còn đang đợi cậu trở về, cậu muốn đi đâu? Nếu không tôi đưa cậu đi?" Trung bá cung kính nói, ông vẫn luôn ở bên người lão gia chủ, biết được lão gia chủ để ông tới đón nhị thiếu gia, một là để người khác thấy Hàn gia coi trọng nhị thiếu gia, hai là Hàn gia và nhị thiếu gia không có hiềm khích, nhị thiếu gia là thiếu gia của Hàn gia, vật tư lưu trữ ở thành phố B cũng tương đương là đồ vật của Hàn gia, bọn họ lấy đồ vật của nhà mình là đương nhiên. Để người Tề gia và Khang gia cùng tới đón chính là ý tứ này, Hàn gia Triều gia tuy hai mà một, người Triều gia cũng sẽ được Hàn gia đối xử tử tế. Vật tư trong tay nhị thiếu gia có nhiều thứ hiện tại muốn mua đều không có, chuyện này đối với trêи dưới Hàn gia ai cũng đều đỏ mắt mong chờ.
Hàn Triều sao cũng được gật gật đầu: "Vừa vặn Trung bá ở chỗ này, Trung bá đối căn cứ thật quen thuộc, ông xem có hay không có chỗ nào lớn một chút để Thích Thất ở."
Trung bá vừa nghe là chuyện này, ha hả cười nói: "Chuyện này dễ làm, trong căn cứ có rất nhiều phòng trống, để tôi cho người đi sắp xếp..." Nói xong liền lấy di động vệ tinh ra muốn gọi điện thoại, nhị thiếu gia làm việc thật có chừng mực, đâu giống đại thiếu, lúc trước trở về trực tiếp mang phụ nữ về Hàn gia, Hàn gia có phải là ai cũng có thể tiến vào sao...
"Trung bá tìm phòng nào to to, đại khái có chỗ rộng cỡ nửa cái sân bóng rổ, để tôi cất lại vật tư của Thích Thất." Hàn Triều cười tủm tỉm, nhìn Trung bá đang muốn gọi điện thoại.
Trung bá đang bấm số điện thoại, biểu tình trêи mặt cứng đờ, tiêu hóa lời Hàn Triều nói xong, gượng cười nói: "Nhị thiếu gia cậu đừng nói giỡn, tiểu thư chỉ có một người, nào dùng tới nhiều vật tư như vậy, toàn bộ đều để lại cho tiểu thư, cậu dùng cái gì..."
"Vật tư trong không gian của tôi đều là của Thích Thất, hiện tại muốn tách ra đương nhiên phải trả lại cho cô ấy, còn tôi dùng cái gì..." Hàn Triều nhìn Tề Cảnh và Khang Đức: "Tôi để lại vật tư ở kho hàng thành phố B còn chưa đủ cho tôi dùng sao."
Đám người Hàn Triều hiện tại đang ở cổng lớn căn cứ, ở cửa ra ra vào vào đều là người, Trung bá vì muốn biểu hiện Hàn gia coi trọng Hàn Triều, lựa chọn chỗ dừng xe là nơi bắt mắt nhất ở cửa căn cứ. Vốn dĩ đoàn người đã hấp dẫn ánh mắt người tới tới lui lui, Hàn Triều lại một câu vật tư nhiều tới cả nửa sân bóng rổ như vậy càng hấp dẫn người chú ý tới. Vật tư nửa sân bóng, các đại thế gia chướng mắt, không có nghĩa là người sống sót bình thường chướng mắt, nhiều vật tư như vậy đủ cho bọn họ sinh hoạt biết bao lâu.
Hàn Triều vừa nói xong, người của các gia tộc đang ẩn trong đám người sôi nổi lên, trò hay rốt cuộc đã diễn ra, gia chủ còn đang chờ bọn họ hồi báo, đương nhiên phải nghe cho thật rõ, nghe cho thật cẩn thận, xem Hàn gia rốt cuộc muốn giải thích như thế nào với Hàn Triều.
Trung bá xoa xoa tầng mồ hôi không tồn tại trêи mặt, ông cho rằng nhị thiếu gia nhìn đến Tề Cảnh, Khang Đức ở chỗ này đại khái có thể đoán được chút ít, nhị thiếu gia hỏi qua hai người kia một câu rồi cũng không nói gì thêm, ông cho rằng chuyện này đã qua. Nhị thiếu gia đối với cái gì cũng chướng mắt, quyền thế, tiền tài đều không thèm để ý, lúc trước cũng là mặc kệ Hàn gia ta cần ta cứ lấy, Hàn gia đòi tiền muốn đồ vật cũng chưa bao giờ nghe cậu ấy nói gì, lần này ông cho rằng cũng là như vậy, rốt cuộc Triều thị không còn, Triều gia tan rã, nhị thiếu gia trừ bỏ Hàn gia còn có thể đi đâu, vật tư của cậu ấy đã toàn đều là của Hàn gia, cậu ấy còn so đo cái gì!
"Thiếu gia, đám vật tư kia...... Hàn gia lúc trước đích xác khó khăn, nên có mượn đi, nhưng mà thiếu gia yên tâm, người Triều gia đều đợi ở Hàn gia, Tề gia và Khang gia hiện giờ đều là thuộc hạ của đại thiếu gia, rất được đại thiếu gia tin dùng, chỉ có một ít không biết điều làm phản tự lập môn hộ, thiếu gia không cần để ý đến bọn họ."
"Ha ha...... Mượn? Chủ nhân có biết không? Bắt cóc người, bá chiếm vật tư, còn muốn người ta yên tâm, Hàn gia thật đúng là vô sỉ." Trong đám người không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nhạo báng, làm ánh mắt mọi người nhìn về phía Trung bá đều thay đổi, Trung bá hung hăng nhìn về phía phát ra giọng nói, đừng tưởng rằng ông không biết, đó là người Tần gia, ỷ vào điểm vật tư mà bò lên trêи hàng thế gia.
Trung bá không để ý tới người Tần gia, nói với Hàn Triều: "Thiếu gia, những việc này chúng ta về nhà lại nói, người ở đây phức tạp, giải thích không rõ ràng lắm." Đôi mắt chuyển hướng nhìn thoáng qua Thích Thất: "Tiểu thư cũng cùng chúng tôi trở về Hàn gia đi, thời gian đã lâu, lão gia chủ có lẽ đã chờ đến sốt ruột." Trước đem người về, người đã đến Hàn gia, vật tư gì đó còn có thể chạy ra khỏi Hàn gia hay sao.
"Không đi, đi rồi vật tư của tôi còn có thể giữ được sao? Còn nữa, đại thiếu gia của các người giống như còn thiếu tôi vật tư nha? Nếu toàn bộ kho hàng của Hàn Triều đều bị các người lấy, vậy vật tư thiếu tôi khi nào sẽ trả lại? Đường đường Hàn gia sẽ không muốn quỵt nợ chứ?" 
Thanh âm truyền ra, ánh mắt mọi người kinh nghi nhìn về phía người phụ nữ vẫn luôn trầm mặc đứng bên người Hàn Triều, người phụ nữ nhìn qua tuổi không lớn, sắc mặt hồng nhuận, trêи người cũng không thấy dơ loạn gì, vừa thấy đã biết sinh hoạt thật tốt chứ căn bản không bị sống khổ, từ lúc bắt đầu chỉ ngoan ngoãn đứng bên người Hàn Triều, đối với chuyện Hàn Triều an bài đều không nói gì, mọi người đều cho rằng cô ấy nhẫn nhục chịu đựng, lấy ý kiến Hàn Triều là chủ, không nghĩ tới người xé rách mặt trước tiên lại là cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.